Tiểu Anh Đào - Giang Tiểu Lục

chương 37

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cả hai người đều giật mình, Hạ Vân Kỳ bật đèn nhìn Xa Ly Tử đang đỏ mắt thất thanh nói.

Phương Viện đi tới, vội vàng giải thích. "Không phải đâu. Tiếu Tiếu à, cháu vừa nghe nhầm thôi...chúng ta..."

"Sao ba cháu không thể tỉnh—" Xa Ly Tử ngay lập tức bật khóc nức nở, một cảm giác hoảng sợ trào dâng trong lòng.

"Dì Phương, chú ơi, có phải hai người chuẩn bị tới bệnh viện không? Đưa cháu đến đó với." Cô vừa nói vừa khóc. Phương Viện nhìn Hạ Vân Kỳ như cầu cứu.

"Tiếu Tiếu, ngày mai cháu còn có kỳ thi quan trọng. Đừng lo, ba cháu không sao đâu, cháu cứ ngủ đi." Hạ Vân Kỳ vỗ vai an ủi.

Xa Ly Tử lắc đầu. "Không, cháu không ngủ được. Cháu phải đi gặp ba."

"Xảy ra chuyện gì?" Giọng nói của Hạ Chí đột nhiên vang lên ở đầu hành lang, mấy người đồng loạt ngẩng đầu nhìn. Anh mặc đồ ngủ đứng bên cửa, cau mày nhìn cảnh tượng bên dưới.

Thấy không thể giấu được nữa, Phương Viện thở dài rồi chậm rãi kể lại câu chuyện.

Hôm nay, khi Xa Gia Tuấn chuẩn bị tan sở thì có một vụ gây rối ở bệnh viện. Người kia không nói không rằng đã xách dao chém người, ông bước tới ngăn cản thì bị chém trúng.

Vừa lúc chỗ bị chém là ở đầu, ông đã được đưa vào phòng mổ ngay lúc đó. Bây giờ vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Xa Ly Tử suy sụp sau khi nghe điều này. Phương Viện ôm cô vào lòng, không ngừng lau nước mắt. Hạ Chí quay về phòng lấy áo khoác của mình khoác lên vai cô.

"Chúng ta đi xem chú thế nào."

"Chuyện này..." Phương Viện hơi do dự.

Hạ Vân Kỳ thở dài: "Đi thôi."

Trên đường đi Xa Ly Tử âm thầm khóc, khi đến bệnh viện tâm trạng đã ổn định hơn một chút. Cô hít hà lau nước mắt trên mặt, xuống xe với một đôi mắt đỏ hơi sưng.

Phương Viện đang gọi điện cho Phạm Nhiêu Nhiêu giải thích tình hình lúc này. Hạ Chí lặng lẽ đi theo Xa Ly Tử, kịp thời kéo cô khi sắp va phải một cây cột trong tình trạng lơ mơ.

"Cẩn thận."

Hạ Chí nói xong vẫn không buông tay, không ngừng kéo cô đi về phía trước. Bàn tay anh nắm chặt lấy cổ tay cô qua một lớp vải mỏng.

Sức mạnh vững chắc đến từ lòng bàn tay và các ngón tay, trong tầm mắt mơ hồ tấm lưng cao thẳng của người con trai phía trước tràn ngập cảm giác an toàn.

Nỗi lo lắng trong lòng cô dần lắng xuống.

Lên lầu, trên hành lang xuất hiện bóng dáng của Phạm Nhiêu Nhiêu. Vừa nhìn thấy Xa Ly Tử bà lập tức chạy tới, lên tiếng trách cứ: "Con tới đây làm gì hả? Tới cũng chỉ thêm phiền phức thôi, mẹ đã nói con ở nhà chuẩn bị cho kỳ thi ngày mai cơ mà."

"Đừng mắng con gái, xảy ra chuyện lớn như vậy đương nhiên con bé không thể nào yên lòng." Phương Viện ở bên cạnh khuyên nhủ. Nước mắt Xa Ly Tử vừa rút lại bắt đầu trào ra.

Hạ Chí buông tay khi nhìn thấy Phạm Nhiêu Nhiêu, lúc này nhìn cô đang cúi đầu lau nước mắt anh nhịn không được lấy khăn giấy ra lau giúp cô.

"Bây giờ chúng ta không thể vào thăm, haizz..." Phạm Nhiêu Nhiêu dẫn mấy người đi tới phòng bệnh. Qua tấm kính có thể nhìn thấy Xa Gia Tuấn đang nằm trên chiếc giường gắn đầy thiết bị.

Khuôn mặt đầy sức sống một thời của ông giờ trở nên nhợt nhạt, hốc hác. Ông nằm đó bất động, mắt nhắm nghiền, trên đầu quấn một chiếc gạc trắng.

Xa Ly Tử hoàn toàn mất kiểm soát, bật khóc nức nở.

Ngay cả Phạm Nhiêu Nhiêu cũng không kìm được nước mắt.

"Mẹ..." Xa Ly Tử nghẹn ngào nói. "Con sẽ ở đây đợi ba tỉnh với mẹ."

"Không!" Phạm Nhiêu Nhiêu đột nhiên mở to mắt, vẻ mặt đầy tức giận.

"Con ở đây cũng chẳng ích gì. Về nhà ngủ một giấc thật ngon, cố gắng hết sức để ngày mai thi tốt. Đó là điều khiến mẹ hài lòng nhất."

Xa Ly Tử vừa lắc đầu vừa khóc, vẻ mặt hoảng hốt.

Chỉ đứng đó không ai có thể kéo đi. Cô áp sát vào tấm kính, nhìn chằm chằm Xa Gia Tuấn, âm thầm khóc.

Người lớn bất lực, Phạm Nhiêu Nhiêu gấp không chịu nổi, trải qua nhiều dày vò bây giờ đã gần giờ. Nếu Xa Ly Tử không về e rằng ngày mai sẽ không còn tinh thần làm bài nữa.

Hạ Chí bước lên phía trước, nhìn cô đầy nghiêm túc: "Cậu thật sự không về?"

Xa Ly Tử không ngừng lắc đầu, kiên trì nhìn chằm chằm phòng bệnh, tựa như chỉ cần làm vậy Xa Gia Tuấn mới có thể tỉnh lại.

"Được, vậy tớ sẽ ở đây với cậu." Hạ Chí đứng bên cạnh cô nói nhỏ. Cuối cùng Xa Ly Tử cũng có phản ứng khi nghe được lời này, chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh.

"Không được!!! Cậu về nhà ngủ tiếp đi, ngày mai còn có buổi thi." Giọng cô khàn khàn. Hạ Chí đứng bất động nhìn cô.

"Cậu đi đi..." Thấy vậy Xa Ly Tử vươn tay muốn đẩy anh. Hạ Chí lùi lại hai bước, vẫn ngoan cố đứng ở nơi đó.

Hai người giằng co không thôi. Xa Ly Tử cúi đầu nhìn chằm chằm ngón chân, thật lâu sau giọng nói trầm thấp vang lên.

"Tớ về ngủ là được chứ gì."

"Hạ Chí, cậu không thể bị tớ ảnh hưởng."

"Cậu khác với tớ, thành tích của cậu tốt như thế tất nhiên phải dành hạng nhất."

Mấy người cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm. Hạ Chí tiến lên xoa đầu cô, nhẹ giọng nói. "Chúng ta đều giống nhau."

Sau khi liếc nhìn người đang nằm trên giường vài cái, Xa Ly Tử quay người ôm lấy Phạm Nhiêu Nhiêu rồi theo đám người Phương Viện trở về.

Vừa về đến nhà Phương Viện đã lấy khăn nóng cho cô rửa mặt. Xa Ly Tử nhỏ giọng cảm ơn rồi tự mình cầm lấy.

Bôn ba nửa ngày, cuối cùng cô cũng trở về phòng. Phương Viện bưng một cốc sữa nóng vào, ngồi trong phòng nhìn cô uống xong mới đi ra ngoài.

Xa Ly Tử mở chăn nằm xuống, mắt nhìn trần nhà nhưng trong đầu có vô số con người nhỏ bé đang đánh nhau.

Khi cô nhắm mắt tất cả chỉ là khuôn mặt tái nhợt của Xa Gia Tuấn.

Ngoài cửa vang lên một tiếng động, Xa Ly Tử mở mắt ra đã thấy Hạ Chí đi tới.

Đèn ngủ được bật lên trong nháy mắt, ánh sáng dịu nhẹ không chói lóa. Anh đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn cô.

"Cậu đang làm gì vậy?" Xa Ly Tử không kìm được mà lên tiếng nhưng giọng vẫn cực kì nặng nề, mang theo cả giọng mũi.

Hạ Chí ngồi xuống bên cạnh, đưa tay sờ đầu cô.

"Không có gì."

"Vậy sao không ngủ đi..."

"Ngủ ngay đây."

"Ngủ ngon." Anh nghiêng người đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.

Khi hơi ấm biến mất, những ngọn đèn trên cao cũng bị dập tắt.

Hạ Chí đứng dậy đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.

Ngày hôm sau, trong giờ thi không biết Xa Ly Tử đã thất thần bao nhiêu lần, mỗi lần tỉnh táo là cô lại muốn tự tát mình hai cái.

Trong tâm trạng hoang mang này, cuối cùng cô cũng đã kết thúc kỳ thi quan trọng nhất trong cuộc đời.

Mười hai năm miệt mài học tập, không biết bao nhiêu ngày đêm ôn bài, cứ như vậy kết thúc trong hai ngày ngắn ngủi.

Tâm trạng của Xa Ly Tử lúc này có thể nói là hỏng bét, vừa kết thúc bài thi cô vội vàng đến bệnh viện. Đang trên đường đi thì nhận được cuộc gọi từ Phạm Nhiêu Nhiêu, thông báo rằng Xa Gia Tuấn đã tỉnh dậy.

Trên xe buýt, mọi người nhìn cô gái ngồi bên cửa sổ, khóc một hồi cười một tiếng, cuối cùng ôm điện thoại như bảo bối.

Dù biết tình hình không mấy khả quan nhưng trái tim Xa Ly Tử vẫn như rơi xuống đáy sau khi tự kiểm tra đáp án.

Việc chờ đợi đã trở nên đặc biệt lâu, ngay cả khi bạn đã chuẩn bị tâm lý nhưng ngày biết kết quả vẫn trở tay không kịp.

Xa Ly Tử nhìn vào điểm số trước mặt, cảm thấy cả thế giới trong phút chốc trở nên đen tối.

"Không tệ lắm..." Phạm Nhiêu Nhiêu lại gần nhìn. "Điểm này có thể dùng để thi vào trường sư phạm bên Nam Thành."

Trường sư phạm số Nam Thành chỉ cách nhà nửa giờ đi xe.

Kể từ khi Xa Ly Tử quyết định đến Bắc Thành với Hạ Chí, cô đã từ chối ngôi trường này để chọn Bắc Thành nhưng bây giờ...

Điểm này rõ ràng là không có khả năng, bởi nó thấp hơn điểm so với điểm xét tuyển trước đó.

Lên nhị bản thì dễ như trở bàn tay, nhưng khoảng cách giữa các trường không phải là một hai điểm mà điều này sẽ được ghi vào lí lịch cuộc đời. (Nhị bản ở đây là chỉ cấp bậc phân loại trường Đại học bên Trung)

Xa Ly Tử chìm trong suy nghĩ.

Cô vừa loay hoay không được bao lâu thì chuông điện thoại vang lên, đó là Hạ Chí.

"Ra ngoài gặp mặt, tớ có chuyện muốn nói với cậu."

Hai người đến bờ sông lúc trước chạy bộ, gió thổi hiu hiu, ánh nắng ngập tràn, cây cối hai bên rợp bóng che bớt nắng nóng.

Xa Ly Tử và Hạ Chí đang đi cạnh nhau, xung quanh hầu như không có ai, không khí rất yên tĩnh.

"Tớ đã kiểm tra điểm của cậu."

"Hả?" Xa Ly Tử nghi ngờ nhìn lên.

"Lần trước, tớ cố ý lấy số báo danh của cậu." Hạ Chí giải thích.

"Ồ."

"Cậu đăng ký trường sư phạm số Nam Thành đi." Giọng anh vang lên bên tai, giọng điệu bình thản, không thấy bất kỳ cảm xúc kỳ lạ nào khác.

"Cậu thì sao?" Xa Ly Tử quay lại hỏi. Cô cảm thấy như thể gần đây mình đã trở thành một đứa trẻ hay khóc, nếu không thì tại sao mắt cô lại trở nên ướt át.

"Đừng khóc." Hạ Chí cúi người tha thiết nhìn cô, trên mặt thoáng chút nhẹ nhõm.

"Tớ quyết định đến với chiến đội chuyên nghiệp."

"Tại sao?" Xa Ly Tử ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu, nói xong cô khịt mũi, mắt đỏ hoe. Hạ Chí xoa đầu, mỉm cười đáp lại.

"Tớ vẫn luôn muốn đi nhưng không nỡ xa cậu."

"Nhưng vì cậu không vượt qua kỳ thi nên không thành vấn đề."

"Hu—" Xa Ly Tử càng buồn hơn, kêu lên một tiếng, vai giật giật, nước mắt từ từ rơi trên mặt, thấm đẫm da thịt, để lại hai vệt nước mắt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đó lại biến thành một quả bóng. Hạ Chí bất đắc dĩ lấy khăn giấy đã chuẩn bị ra, ôm người vào lòng giúp cô lau mặt.

"Tớ biết cậu sắp khóc rồi. Sao dạo này cậu hay khóc vậy hả, mai này tớ không muốn thấy cậu khóc nữa."

"Tớ...tớ không thể nhịn được..." Xa Ly Tử thút thít, cơ thể khẽ co giật, trông vô cùng đáng thương.

"Đó là điều tớ luôn muốn làm, tại sao cậu lại buồn như vậy?" Hạ Chí thì bất lực, còn Xa Ly Tử vẫn đang nức nở.

"Không, tớ không biết...chỉ là trái tim rất đau."

Cô giơ tay nắm lấy quần áo trên ngực anh, vẻ mặt buồn bực, cúi đầu thật thấp, giống trẻ con phạm lỗi. Hạ Chí đau cổ vì phải cúi xuống, dứt khoát ôm cô đến ghế bên cạnh.

Xa Ly Tử đứng trên đó, cúi đầu vừa vặn bắt gặp tầm mắt của Hạ Chí.

"Cậu, cậu ôm tớ lên đây làm gì..."

"Cậu khóc nhiều quá, tớ phải tìm cách ngăn lại."

"Cách gì...ưm-"

Hạ Chí hơi ngẩng đầu, thoải mái hôn lên đôi môi đó.

Đôi môi đã trở nên đỏ ửng vì bị răng cắn đi cắn lại.

Truyện Chữ Hay