3. Không cẩn thận làm phần mộ bị sập.
Chúng tôi bay qua những tảng đá lớn đang lăn xuống, nhìn từ trên xuống dưới, toàn bộ địa cung rộng lớn đang bắt đầu sụp đổ.
Chiếc nắp của chiếc quan tài đá kia không biết rớt xuống chỗ nào, bên trong có vóc dáng thon dài, toàn thân mặc quần áo đen, tôi ngẩn ngơ nhìn thấy một khuôn mặt giống y đúc khuôn mặt của Doanh Điện.
Chúng tôi bay ra cửa hang rồi tự mình đáp xuống, lúc này đang là giữa trưa, nhưng bầu trời lại đen như chìm vào màn đêm.
Tiếng gió lớn gào thét, số oán linh quay quanh đỉnh núi nhiều vô kể, chúng dường như muốn thoát ra ngoài, nhưng lại bị bức tường thành vô hình cản lại, chúng chỉ có thể càng kêu gào điên cuồng, muốn phá hủy mọi thứ.
“Cấm chế trên núi này đã được gỡ bỏ, oán linh sắp mất đi sự ràng buộc, nếu như chúng thoát ra ngoài, người dân ở gần đây sẽ gặp họa.”
Doanh Điện đưa tôi đến một chỗ khuất gió, quăng xuống một câu “Đợi tôi quay lại.” rồi sau đó mất hút.
Tôi ôm đầu ẩn núp một lát, càng lúc càng cảm thấy tên quỷ này không đáng tin.
Dựa người không bằng dựa mình, tôi cúi người đưa tay mò mẫm tìm đường xuống núi.
Gió bụi quá mạnh, không thể mở mắt, đi chưa được mấy bước, chân tôi liền vấp vào thứ gì đó.
Tôi không chút phòng bị ngã quỵ xuống đất, liền nhìn thấy một đôi tay khô quắt màu xanh trắng đang túm tôi.
Mẹ kiếp! Đây không phải là tên tiểu quỷ bị tôi ném xuống vách núi sao?!Cánh tay lại một cơn đau ray rứt, một móng vuốt màu trắng bấu vào cánh tay tôi, nó cố gắng bấu xé và kéo tôi đi theo hướng ngược lại.
Tôi vùng vẫy mấy lần, số lượng oán linh xung quanh lại càng lúc càng nhiều hơn.
Chúng ôm lấy cả hai chân, cả hai tay và đầu của tôi, như thể chuẩn bị xé tan nát tôi ra.
Oán linh có sức mạnh vô cùng lớn, tôi không thể thoát ra được, trong tình thế cấp bách, tôi cắn đầu lưỡi, phun tới một dòng từ đầu lưỡi lên thân oán linh.
“Xèo xèo xèo~” Âm thanh của thịt nướng, oán linh hú lên buông tay ra.
Tôi nhân cơ hội bò đi khỏi đó, trong hỗn loạn, cách đó không xa một điểm ánh sao đã thu hút sự chú ý của tôi.
Ôn hòa, yên tĩnh, một cảm giác an tâm không có lý do nổi lên trong lòng tôi, ngay lập tức chạy về phía đó.
Nơi mà điểm ánh sao chỉ đường có rất ít oán linh, chạy được chừng 10 phút, điểm ánh sao đó từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên một khoảng cách với tôi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD
Một tiếng kêu thảm thiết từ phía sau, Doanh Điện với khuôn mặt tràn đầy sát khí, tay không bóp nát một con oán linh, đi đến bên cạnh che chở cho tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại - .]
Toàn thân hắn toàn là máu, rõ ràng vừa trải qua một trận chiến ác liệt.
Trên người hắn có một lớp sương mù nhàn nhạt, tất cả oán linh đều không thể đến gần, chỉ có thể vây xung quanh.
Vừa kinh khủng lại không cam lòng gào thét.
“Chúng ta đi theo điểm ánh sao kia là có thể xuống núi!”
Tôi nói với hắn, nhưng khi nghiêng đầu nhìn thì không còn thấy điểm ánh sao nào nữa.
Doanh Điện trầm mặc trong chốc lát, nói: “Núi sắp sập, đi mau.”
Hắn ôm lấy tôi bay vút xuống núi, ngay khi chân chúng tôi vừa chạm đất, sau lưng truyền đến một tiếng vang rất lớn, đất đai bắt đầu rung chuyển dữ dội, núi Trùng Dương vô tận trong nháy mắt sụp đổ trước mắt tôi!
Rất nhanh, các cơ quan địa phương nhanh chóng tổ chức sơ tán dân cư, mấy người chuyên gia đi tới hiện trường, sau quá trình thăm dò đều đưa ra kết luận:
Chủ mỏ vi phạm quy định khai thác khoáng sản trong núi nên đã gây ra sụp đổ ngọn núi.
Chuyên gia thật tuyệt vời!
Lúc này tôi đang nằm trên giường bệnh, chân tay đều bị thương, cánh tay phải băng bó thạch cao, đầu lưỡi cũng bị thương, không thể nói lời nào.
Bác sĩ liên tục hỏi tôi có cần gọi cho 110 không, ông ấy có lẽ tưởng rằng tôi đã gặp phải kẻ xấu.
Tôi nhìn sang khuôn mặt không cảm xúc của Doanh Điện, nói thầm trong lòng là nếu ông có cách, thì tốt hơn hết là mời một thầy pháp cho tôi, cái bọn quỷ xấu xa này chỉ sợ cảnh sát cũng không trị được.
Doanh Điện không biết từ chỗ nào đem ra một tô cháo nóng, chúng tôi trừng mắt nhìn nhau, hắn trầm giọng mắng một tiếng, bất đắc dĩ đút từng muỗng từng muỗng cháo cho tôi ăn.
Cháo nóng làm ấm dạ dày, ăn uống no nê.
Tôi sờ cái bụng rồi khẽ dựa vào đầu giường:
“Chúng ta cũng coi như là quá mệnh giao tình, được rồi, dù chỉ có tính mạng của tôi, nhưng anh cũng phải cho tôi một lời giải thích, có phải không?”
Tôi giơ tay trái lên, chiếc vòng ngọc trên cổ tay hiện lên ánh xanh lấp lánh.
Là ai nói với tôi nếu trở lại lên núi thì có thể tháo chiếc vòng này?
Doanh Điện trầm mặc trong chốc lát, sau đó trầm giọng nói: “Là tôi đã lừa cô, xin lỗi.”
Hừ!