Không tốt chút nào! Là hồn thể, tôi không cảm nhận được nhiệt độ của cô ấy, không thể cùng cô ấy đứng dưới ánh mặt trời, không thể cùng cô ấy trải qua sinh lão bệnh tử, ngàn năm cô quạnh tôi đã chịu đựng đủ rồi.
Ly Trạch lại nói rằng cô trở về trần gian chưa lâu đã có bạn trai, hoàn toàn quên mất tôi.
Tôi lắc đầu cười khổ, đứa nhỏ vô tâm này, nhưng cũng tốt, cô ấy có thể từ đây sống an lành hạnh phúc, không uổng công tôi đã mưu tính bấy lâu.
Vài ngày sau phán quan công bố hình phạt dành cho tôi, ông ta cho tôi hai lựa chọn: Một là đến nơi băng giá khổ cực làm việc ngàn năm, khi quay về vẫn là quỷ sứ uy quyền của địa phủ; hai là rơi vào luân hồi, chịu đựng mọi khổ đau của sinh lão bệnh tử.
Tôi không do dự chọn cái thứ 2.
Phán quan lắc đầu thở dài, giao tôi cho Ly Trạch, để cậu ta sắp xếp đầu thai cho tôi.
Ly Trạch cũng là người nghĩa khí, suy nghĩ ba ngày rồi sắp xếp cho tôi một số phận của tổng tài bá đạo.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD
Danh lợi ngút trời, đào hoa bất đoạn.Tôi thật sự cảm ơn cậu ta!
Tôi tùy tiện ném tờ ghi số phận vào lò lửa, quay đầu hỏi Ly Trạch bên cạnh cô ấy có ai sắp hết số mệnh không.
Sắc mặt Ly Trạch trở nên rất khó coi, anh ta hiểu ý tôi, chỉ là không ngờ tôi lại cố chấp như vậy.
Thuật đoạt xác cực kỳ tổn hại âm đức, nếu tôi thực sự làm vậy, chỉ sợ sau kiếp này, tôi sẽ tan thành mây khói.
Nhưng cậu ta vẫn giúp tôi tính toán, thật bất ngờ, bạn trai mới của cô ấy lại là một kẻ đoản mệnh, vài ngày nữa sẽ trong một vụ tai nạn ô tô.
Ly Trạch canh đúng thời gian đưa tôi đến đó, khi mở mắt ra lần nữa, tôi nhìn thấy ánh nắng, gió nhẹ thoảng qua mặt, thật sự rất dễ chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại - .]
Nhìn vào bóng mình phản chiếu trên cửa sổ, một gương mặt xa lạ hiện ra trong mắt tôi, mắt nhìn người của cô ấy thật không ra gì, khuôn mặt này chẳng đẹp trai bằng 2 3 phần của tôi, chẳng lẽ là có vẻ đẹp nội tâm sao?
Ngoài cửa vang lên giọng nói của cô ấy: “Sao anh lại ở đây?!” Cô ấy nhất định là đã nhìn thấy Ly Trạch đang đứng ở ngoài cửa.
Tôi nghe Ly Trạch giải thích: “Xin lỗi, tôi phải đưa bạn trai cô đi, tuổi dương của anh ta đã tận, cần phải đi vào luân hồi.”
Cậu ta ngoài miệng nói “Xin lỗi”, trong giọng điệu lại đều là cười trên nỗi đau của người khác, rõ là khó ưa!
Sau một hồi sự im lặng ngắn ngủi, tôi chợt nghe thấy tên mình, cô ấy hỏi: “Hiện tại Doanh Điện thế nào?”
Trong lòng nhảy dựng, tôi luống cuống lấy tay ôm ngực, đến cả hơi thở cũng trở nên gấp hơn, mong là Ly Trạch *miệng chó không thể mọc ngà voi, nói những lời không nên nói.
*Miệng chó không thể mọc ngà voi: Ngạn ngữ, ý nghĩa: Mồm miệng kẻ xấu không thể nói ra lời tử tế tốt đẹp.
Ly Trạch nói: “Cô còn chưa biết sao? Cậu ấy đã không còn ở địa phủ nữa.”
Ngừng một chút, cậu ta lại nói: “Doanh Điện thật sự rất mạnh mẽ, cô không biết......”
Tôi không thể nhẫn nại được nữa, lên tiếng ngắt lời cậu ta: “Sao cậu lại lắm lời như vậy!”
Lại là một lúc trầm lặng, cửa phòng chợt bị một lực mạnh đẩy bung ra, cô ấy chạy đến trước mặt tôi, nâng khuôn mặt tôi lên quan sát thật kỹ, rồi đột nhiên cười “Hì hì”, sau đó đưa tay lên cổ tôi rồi ôm lấy tôi, lại khóc “Oa” lên.
Suốt hôm đó cô ấy không ngừng gọi “Doanh Điện! Doanh Điện!”, cho đến khi chìm vào giấc ngủ.
Cơ thể của cô ấy chân thực và ấm áp như vậy, trong ngàn năm qua tôi chưa bao giờ thấy thỏa mãn như lúc này.
Dù thời gian chỉ còn lại mấy chục năm, cũng đủ rồi.
[Hoàn]