Bạc mang trên người đã đưa cho A Tinh hết, Hiểu Tinh Trần cũng chỉ đành trở lại ngôi miếu hoang hôm qua nghỉ ngơi. Có điều, y vẫn chưa thể hiểu nổi. Tiết Dương tại sao cứ theo y, đơn thuần là theo chứ chưa hề làm gì khác. Không phù hợp với tính cách của hắn chút nào. Do y trọng sinh bóp méo mọi chuyện sao...?
Rơm rạ được Tiết Dương xếp gọn lại một chỗ, những cái khô đặt lên trên, ướt bỏ xuống dưới. Hắn vươn tay, muốn kéo Hiểu Tinh Trần đến ngồi, lại bị y tránh đi. Tiết Dương cười nhạt, nói:
- Đạo trưởng, ta mới xếp lại chỗ cho ngươi nghỉ ngơi.
Hắn không bày trò gì chứ? Không làm gì trên đống rơm kia? Hay hắn định chờ Hiểu Tinh Trần ngủ rồi, ra tay càng dễ dàng hơn. Mặc dù lúc này y mù, nhưng không phải cùng hắn giao đấu chắc chắn sẽ thua.
Thấy Hiểu Tinh Trần cứ do dự suy nghĩ, Tiết Dương nhíu mày không nói. Vì sao y đối với những người kia lần đầu gặp mặt vẫn ôn nhu nhẹ nhàng, đối với hắn lại đề phòng lảng tránh, nghi thần nghi quỷ? Là vì chuyện trước khi hắn làm, dù trọng sinh vẫn phần nào ảnh hưởng tới y? Nếu thật vậy thì phiền phức...
- Đạo trưởng sợ ta hại ngươi sao?
Tay áo Hiểu Tinh Trần khẽ lay động. Chẳng lẽ Tiết Dương chưa từng hại y sao? Y nghi ngờ là lẽ thường tình thôi.
- Ta cũng không thể tin tưởng một người mới lần đầu gặp, còn nhất quyết đòi theo ta lang bạt.
Quả nhiên là không tin tưởng hắn. Tiết Dương chủ động ngồi xuống một góc chỗ đống rơm, nói:
- Yên tâm. Ta không hại ngươi. Nếu ngươi không tin, chẳng bằng trói ta lại, chờ đến sáng rồi cởi sau cũng được.
Với một người tính cảnh giác cao như Tiết Dương, không thể tin tưởng bất kì ai, lại chủ động đề xuất Hiểu Tinh Trần trói hắn lại, quả thực là chuyện lạ. Hắn vậy mà dám giao mạng vào tay y? Tính cách kì quái kia, thật chẳng biết nên nói gì nữa. Quên đi, là do y làm trái thiên mệnh...
Hiểu Tinh Trần phất phất ống tay áo, ngồi xuống bên cạnh, không mang Tiết Dương trói lại. Đôi ranh năng chầm chậm lộ ra, cười tà, hỏi:
- Đạo trưởng, mấy ngày tới, ngươi định đi đâu?
Nhắc đến đây, Hiểu Tinh Trần khẽ run run. Chuyện diệt môn Bạch Tuyết Quan để lại trong lòng y quá nhiều đau thương, ám ảnh đến khó giải thoát chính mình. Y không muốn tiếp tục đi con đường cũ, chẳng mong nổi danh tu chân giới, chỉ làm ít chuyện nhỏ hành thế cứu đời, đến những nơi hẻo lánh, ít tai mắt, giúp thôn dân xử lí vài chuyện vặt là được. Nhưng mà bên cạnh có một Tiết Dương... Y sợ hắn lại chiêu cũ, khiến y không phân biệt nổi hung thi với người. Y sợ liên lụy người vô tội...
Nếu mọi chuyện đã bị bóp méo đi, có thể hay không bóp méo luôn mấy trò xấu xa kia của Tiết Dương. Mong hắn lương thiện một chút, không hại đến những thôn dân kia nữa. Nếu hắn quá đáng, Hiểu Tinh Trần nhất định không nhẹ tay...
- Ta lang bạt khắp nơi, giúp mọi người trừ tà thôi.
Tiết Dương khép hờ mi mắt, ngón tay gõ nhịp vào không khí. Giúp người sao? Ha ha...
Sắp tới sẽ là thời gian hắn bị thanh trừ, trọng thương khó sống. Vốn hắn đánh không lại rất nhiều người, bên kia lại xuất ra không ít cao thủ. Dù hắn có đề phòng, cũng nhất định bị thương. Nhưng chuyện này, liên lụy Hiểu Tinh Trần thì không hay lắm... Hắn dù sao vẫn đùa chưa đủ, đâu thể để y chết nhanh như thế được. Hơn nữa, để y gặp được đám người kia, chắc chắn hắn sẽ lộ thân phận. Khi đó hai bên liên thủ đánh mình Tiết Dương, hắn chỉ có con đường chết. Vẫn là tạm rời đi. Đến thời điểm cũ, hắn nằm vị trí khi xưa, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, y sẽ cứu hắn về rồi. Cứ tạm như vậy, dù sao cách không xa nữa.
- Sắp tới có một số chuyện, ta phải rời đi. Chờ xong rồi đến tìm đạo trưởng vậy.
Hiểu Tinh Trần chưa đáp lại. Có lẽ Tiết Dương rời đi, sắp bị người ta đánh trọng thương gần chết. Y không định đi theo. Mặc kệ ân oán của hắn với bên kia là gì, không phải chuyện y quản được... Lần này hắn không ra tay với y, sau khi cứu hắn cũng không ra tay với y, có thể vui vẻ ở bên y sống qua ngày rồi... Chỉ cần y không ở lại Nghĩa thành, không ra ngoài săn đêm, cũng không cho hắn ra ngoài... Dường như chẳng có chỗ nào không hợp lí cả.
Nghĩ vậy, Hiểu Tinh Trần hơi gật đầu, nhàn nhạt nói:
- Tùy ngươi.