Không phải nữ quỷ không muốn kháng cự, mà là dường như nàng lo sợ điều gì đó, nên vẫn cứ đứng im tại chỗ. Hiểu Tinh Trần tiến về phía nàng mấy bước, nàng vẫn cứ trân trân nhìn y. Y cười khẽ:
- Cô nương?
Ánh mắt nàng hơi khác, không trả lời tiếng gọi đó. Hiểu Tinh Trần vẫn nhẹ giọng nói tiếp:
- Đừng sợ, ta chỉ muốn hỏi một số chuyện thôi.
Tiết Dương nhìn không vừa mắt cảnh trước mặt. Cậy Hiểu Tinh Trần không nhìn thấy, liên tục dọa nạt nữ quỷ. Nàng đối với mấy hành động của hắn, chỉ có thể xem như không thấy mà bỏ qua.
Hiểu Tinh Trần tra kiếm vào vỏ, linh lực xuất ra cũng thu lại toàn bộ, như muốn bày tỏ chính mình lúc này không có ý hại đến nàng. Cảnh giác của nữ quỷ vì thế mới lơi lỏng đi một vòng.
- Cô nương, vì sao khi nãy không kháng cự?
Nữ quỷ không trả lời, ánh mắt nhìn xuống bên dưới bụng mình. Nàng muốn đưa tay xoa đến, nhưng không thể, vì lúc này đang bị trói. Hiểu Tinh Trần đương nhiên không nhìn thấy, không biết được đáp án. Tiết Dương bên kia lại chẳng chịu nói một lời, cứ như hắn không tồn tại vậy.
Hiểu Tinh Trần hỏi thêm mấy câu, nữ quỷ trừ ánh mắt có chuyển động, không hề phát ra thanh âm nào khác. Y dường như đã nói hết lời, ngữ khí vạn phần ôn nhu, vậy nhưng chẳng đổi được một tiếng nói. Trong gian phòng có ba người, lại cứ như Hiểu Tinh Trần tự nói tự nghe, hai người kia không hề liên quan.
Tiết Dương cuối cùng không kiên nhẫn được nữa, đặc biệt là ngứa mắt với thái độ Hiểu Tinh Trần đối nàng, khó chịu nói:
- Đạo trưởng, ngươi nhiều lời như thế, chẳng bằng trực tiếp ra tay. Dù sao nữ quỷ đó cũng không định nói chuyện với ngươi.
Vừa dứt lời, Tiết Dương một chưởng đánh tới, Hiểu Tinh Trần chưa kịp phản ứng, nữ quỷ sợ hãi, mắt bỗng trắng dã. Tiếng gió va chạm vào nhau mãnh liệt, như vong linh bị đánh tan nát thành nhiều mảnh. Hiểu Tinh Trần chợt cảm thấy đau đớn quằn quại, băng vải nhuốm đỏ máu, ngồi xổm xuống nền phòng, ôm đầu hét lớn.
Tiết Dương vội thu lực, nhưng không còn kịp nữa. Hắn nhìn Hiểu Tinh Trần lúc này, kí ức trước kia chợt ùa về. Tựa như năm đó, y cũng trong trạng thái này, một kiếm kết liễu, hồn tan phách nát... Tiết Dương hoảng loạn theo, nửa quỳ xuống ôm chặt Hiểu Tinh Trần, sợ lại mất y lần nữa, sợ y nhiều năm sau cũng không thể tỉnh lại nữa, sợ y bỏ hắn một mình... Một vài giọt huyết lệ thấm vào y phục Tiết Dương, người kia vẫn đau đớn không ngừng, cơ thể run rẩy không thể phân định nổi chuyện gì lúc này. Hai người cứ thế, chẳng một ai chú ý tới trong phòng đã nhiều thêm một “người” từ lúc nào.
Ánh mắt Tiết Dương thoáng tia thơ thẩn ngơ ngác, vụng về vỗ nhẹ lên lưng Hiểu Tinh Trần:
- Đạo trưởng, ta ở đây...
Hiểu Tinh Trần thần trí không còn một phần tỉnh táo, lẩm bẩm trong vô thức:
- Tiết Dương... Tiết Dương... Ngươi lừa ta... Tiết Dương...
Động tác tay Tiết Dương bỗng cứng lại, kinh ngạc mở to mắt, định đẩy Hiểu Tinh Trần ra, y lại túm chặt y phục trước ngực hắn không buông. Nhiệt độ cơ thể y lạnh xuống, máu thấm đỏ mỗi lúc một nhiều hơn.
Đáy mắt Tiết Dương thoáng tia khó hiểu, khóe miệng nhạt nhạt cong lên. Chả trách vì sao Hiểu Tinh Trần lạnh nhạt với hắn như thế... Chả trách vì sao Hiểu Tinh Trần không ở lại Nghĩa thành... Chả trách vì sao Hiểu Tinh Trần không mang A Tinh theo... Chả trách vì sao Hiểu Tinh Trần nửa bước cũng nhất định muốn Tiết Dương ở sát cạnh... Chả trách vì sao Hiểu Tinh Trần biết Tiết Dương thích ăn kẹo... Mọi chuyện, đều là vì y đã biết trước, vì bản thân y cũng trọng sinh...
Tiết Dương cúi đầu, ở bên tai Hiểu Tinh Trần, thấp giọng thì thầm:
- Sau này ta không lừa ngươi nữa. Ngoan.
Qua gần nửa khắc, Hiểu Tinh Trần mới ngơ ngác dần trở lại bình thường, không nhớ vừa xảy ra chuyện gì, nhanh chóng đẩy Tiết Dương ra. Hắn mất đà, ngã ngồi trước mặt y. Chờ chuyện của hai người tạm ổn, Tiết Dương mới chú ý đến chỗ nữ quỷ. Hắn tặc lưỡi, nói:
- Đạo trưởng, lại có thêm một vị “khách nhân”.
Tiếng nữ quỷ ban nãy khóc lóc nhỏ nhỏ, cứ “ôm” lấy một “người” cũng mặc hỉ phục, lay nhẹ ống tay. Cơ thể “tân lang” kia so với nàng trong suốt hơn nhiều. Vừa nhìn, Tiết Dương đủ biết chuyện gì xảy ra. Gã “tân lang” hẳn vừa đỡ một chiêu kia của hắn rồi.
Nữ quỷ giọng lộ rõ vẻ đau xót, vừa khóc vừa gọi:
- Lộ Phục...
Hiểu Tinh Trần không có thời gian tính toán chuyện vì sao Tiết Dương ôm y, nghe đến hai từ “Lộ Phục”, hơi khó hiểu. Nếu theo như lời thôn dân nói, chuyện Lộ Phục và Ngô gia tiểu thư chết đều do oán linh, vì sao gã lại bảo vệ oán linh này như vậy?
Vong linh Lộ Phục trong suốt, dường như sắp tan biến, cười khẽ, gắng sức nâng tay vuốt mái tóc của nữ quỷ.
- Ta ở đây, A Đồng...