Từ thiên đường rơi xuống địa ngục chẳng qua chỉ mất hai, ba phút.
Diệp Thư Từ nhanh chóng sắp xếp lại cảm xúc, đồng ý sẽ khuyên Khương Hiểu giúp Chu Tử Kỳ.
Trái lại rất dễ khuyên, có vẻ như Khương Hiểu không giận thật, cô ấy chỉ cố ý xị mặt cảnh cáo Chu Tử Kỳ thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng rõ ràng Diệp Thư Từ đang chán nản, không vui.
Tiết tự học buổi tối thứ ba, Diệp Thư Từ làm xong bài tập, lấy một quyển sổ có mã khóa ra, trong đó có rất nhiều trang đã viết chi chít chữ.
Cô mở một trang mới tinh ra, viết một dòng chữ.
Cảm giác thầm yêu anh giống như sốt cao một trận.
…
Diệp Thư Từ nhớ cực kỳ rõ ràng, Thẩm Tứ quay về trường học đã là thứ hai tuần sau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả một ngày thứ sáu anh không đến lớp, thứ bảy cũng không đến tự học.
Hôm thứ bảy, Diệp Thư Từ không quan tâm đ ến việc sẽ bị mẹ Đường Tiếu mắng, cố ý kẹp một chiếc kẹp tóc kim cương giả.
Khuôn mặt Diệp Thư Từ thuộc dạng đoan trang, hào phóng, ngũ quan tinh xảo, rất xinh đẹp nhưng cũng thiếu đi vài phần ngây thơ, đáng yêu. Chiếc kẹp tóc này là quà sinh nhật một người chị tặng cho cô, giá khá đắt, cô đã từng kẹp lên cho Khương Hiểu nhìn thử, Khương Hiểu nói cô kẹp lên trông rất đáng yêu, rất trẻ trung.
Giai đoạn lớp 12 này không phù hợp để làm đẹp quá lố, Đường Tiếu và Diệp Thanh Vân cực kỳ chú trọng đến việc học của cô nên chỉ cần cô làm gì không đúng là sẽ bị mắng một trận ngay.
Nhưng uổng công Diệp Thư Từ đeo cả một ngày, vì Thẩm Tứ không đến.
Cô gái yêu thầm luôn có đủ các loại suy nghĩ.
Cô vốn không phải một người chú ý đến chi tiết nhưng từ khi có người mà mình thích, cô luôn cảm thấy đôi giày trắng của mình không trắng, có phải cổ áo đồng phục chưa bẻ không? Liệu sau tai đã rửa sạch chưa?
Cô từng cực kỳ tự hào về làn da trắng không tỳ vết của mình, giờ đây lại cảm thấy lông mày của bản thân không đủ tinh xảo nên đã lén lút sửa lại, khó khăn lắm mới sửa ra được một hình dáng đẹp mắt thì lại cảm thấy mũi chưa đủ cao.
Nhưng hầu như ai cũng khen mũi cô.
Trong lúc vô tình, Diệp Thư Từ nghe thấy Chu Tử Kỳ kể tại sao Thẩm Tứ không đến trường. Hình như là vì trong nhà có việc gấp gì đó, gọi anh về nhà. Có điều dường như cũng không gấp lắm, vì Chu Tử Kỳ kể với giọng điệu trêu đùa.
Hôm thứ hai trời đổ mưa, không tổ chức chào cờ được.
Trời mưa tắc đường, đến cả chiếc xe đạp điện nhỏ của Diệp Thư Từ cũng không được tha. Vội vã chạy đến trường, chuông chuẩn bị vào học đã vang lên. Cô vội vàng cởi áo mưa, chạy nhanh lên lầu.
Diệp Thư Từ gần như không nhìn đường, sợ thầy Trần bắt được mình nên động tác cực kỳ vội.
Nhưng.
Bên cạnh vị trí quen thuộc, sáng sủa sạch sẽ, chàng trai lười biếng nằm trên bàn, tóc cắt ngắn hơn một chút, chiếc cổ thon dài, xương bả vai hơi nhô lên, đó là sức sống của tuổi trẻ.
Muộn rồi, muộn mất rồi.
Tóc cô hơi rối, tay áo cũng chưa sửa sang lại, ngay cả khóa váy đồng phục cũng lệch sang một bên vì chạy.
Trong phòng học rất ồn ào, lớp trưởng và tổ trưởng đang thu bài tập, giáo viên tiếng anh phụ trách giờ đọc sách buổi sáng vẫn chưa đến.
Diệp Thư Từ hít thở sâu một hơi, đang chuẩn bị vuốt lại mái tóc thì Thẩm Tứ đã nghe thấy động tĩnh của cô, ngồi dậy.
Lông mi của chàng trai rất dày, cong như vành trăng khuyết.
Cảm giác tự ti như ánh trăng ngày mười sáu, nhiều thêm một chút nữa thôi sẽ tràn ra ngoài.
Nhưng Diệp Thư Từ vẫn vuốt lại mái tóc rối của mình dưới ánh mắt như chú ý như không của Thẩm Tứ, cho dù hành động này có xấu hổ đến đâu thì cũng tốt hơn là để rối.
Không phải trước đây Diệp Thư Từ và Thẩm Tứ chưa từng gặp nhau, mặc dù không được coi là thân quen nhưng dù sao cũng đã học cùng nhau hai năm, nhìn thấy nhau thì cũng phải chào hỏi đôi câu.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên hai người họ trở thành bạn cùng bàn.
Hơn nữa, đối diện với người mình thích, có tự tin đến đâu đi nữa thì cũng sẽ chột dạ.
Diệp Thư Từ vô tình nhìn vào mắt Thẩm Tứ.
Ánh nắng chói mắt ập tới, phủ l3n đỉnh đầu chàng trai một tầng màu vàng óng. Chàng trai tuấn tú như một chàng hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích.
“Diệp Thư Từ.” Thẩm Tứ cụp mắt, khẽ cong môi đánh giá, chào cô.
Giọng nói dịu dàng của chàng trai bay một vòng trong đầu cô, làm dấy lên một gợn sóng nhẹ nhàng, nụ cười của Diệp Thư Từ hơi cứng lại: “Thẩm Tứ.”
Sau đó Thẩm Tứ không nói thêm gì nữa, anh sắp xếp lại sách trong ngăn bàn, nộp bài tập xong bèn lấy sách tiếng Anh ra.
Diệp Thư Từ ngây người nộp bài tập, nhịp thở vẫn hơi gấp.
Bình thường cô cũng là một người nhanh nhẹn, hôm nay bị làm sao vậy, cái gì cũng chưa chuẩn bị xong.
Rõ ràng đêm qua đã mất ngủ chỉ vì nghĩ xem nếu hôm nay Thẩm Tứ tới trường bản thân sẽ phải chào hỏi thế nào. Nhưng khi Thẩm Tứ tới thật, cô bỗng thấy chùn bước như bị một cơn mưa bất chợt kéo đến.
Đúng là một lần bắt chuyện thất bại.
Diệp Thư Từ đau lòng phát hiện ra mình không đem sách tiếng Anh.
Cô thầm thở dài, cố nhịn xúc động muốn bóp ch3t bản thân.
Các bạn khác đã bắt đầu đọc sách buổi sáng, Diệp Thư Từ cũng ngại xem cùng một quyển với Thẩm Tứ nên lấy vở bài tập ra, tìm một vài bài văn tiêu biểu trong đó để đọc. Như vậy lát nữa giáo viên đến cũng sẽ không mắng cô.
Diệp Thư Từ lén lút liếc mắt đánh giá Thẩm Tứ, chàng trai đang cúi đầu đọc sách tiếng Anh, lưỡi hơi cong lên, trước giờ anh phát âm rất tiêu chuẩn, êm tai.
Cô cũng bắt đầu đọc sách.
Chưa đến một phút sau, bàn tay xương khớp rõ ràng của anh giơ qua, kèm theo đó là quyển sách tiếng Anh. Sách của Thẩm Tứ rất sạch sẽ, bên trên không có vết mực nào, giống y như sách mới vậy. Nhưng lúc nào anh cũng đạt điểm tối đa môn tiếng Anh.
“Đọc quyển này đi.” Giọng nói bình tĩnh của chàng trai vang lên bên tai co.
Diệp Thư Từ hơi ngẩn người: “Được, cảm ơn.”
Ngoài câu này ra, thực sự cô không biết nên nói gì.
Mặc dù tính cách Thẩm Tứ hơi lạnh lùng nhưng anh cực kỳ tốt bụng, Diệp Thư Từ đã biết điều này từ lâu rồi.
Một quyển sách đặt ngang ở giữa, vậy nên hai người khó tránh khỏi đụng chạ.
Không hiểu sao Diệp Thư Từ bỗng cảm thấy khô nóng, giọng nói trở nên hơi run rẩy, hô hấp hơi hỗn loạn, miệng đọc từ mới nhưng thực ra trong lòng lại chẳng nhớ được từ nào.
Thời tiết bây giờ chưa lạnh, vẫn còn mặc đồng phục mùa hè, khi hai cánh tay chạm vào nhau chợt cảm thấy mát lạnh, cảm giác mờ ám kỳ lạ đang lan ra.
Cho dù Diệp Thư Từ âm thầm khao khát được đụng chạm thân mật rất nhiều lần nhưng giờ chạm vào nhau thật cô lại không biết phải làm sao.
Cô thở dài một hơi, thầm nghĩ hết giờ đọc sách buổi sáng này là tốt rồi.
Không phải chỉ có nửa tiếng thôi à?
Kiên trì là được.
“Diệp Thư Từ, cậu không đem sách à?” Trần Thanh Nhuận ở dãy bên cạnh gọi cô.
Diệp Thư Từ gật đầu.
Trần Thanh Nhuận nhanh tay lấy một quyển trong cặp sách ra: “Tớ mang thừa một quyển, cho cậu mượn này, nếu không lát nữa vào lớp không tiện lắm đâu.”
Diệp Thư Từ vui mừng nhận lấy, đặt trên bàn, sau đó trả lại sách cho Thẩm Tứ, Diệp Thư Từ cười: “Cảm ơn cậu nhé.”
Thẩm Tứ nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng, sắc mặt không có gì thay đổi, thậm chó còn lạnh lùng hơn cả lúc nãy.
…
“Trần Thanh Nhuận học giỏi như vậy, hình như trước đây đứng thứ nhất của lớp họ, tại sao lại chuyển sang lớp chúng ta vào thời khắc quan trọng này thế?”
“Tớ cũng chưa thấy ai chuyển lớp như vậy.”
“Vậy mà lãnh đạo nhà trường cũng đồng ý, đúng là khó hiểu.”
“Có lẽ là do yêu cầu của hiệu trưởng với học sinh giỏi thấp hơn chăng. Nếu có một ngày Thẩm Tứ muốn chuyển sang lớp nào đó chắc cũng chẳng có chuyện gì, khéo hiệu trưởng còn cười hì hì, đợi cậu ấy trở thành tấm gương tốt cho mọi người học tập ấy chứ!”
“Tớ vẫn thấy khá tò mò, thành tích của cậu ấy tốt như vậy, cứ phải cạnh tranh với Thẩm Tứ là gì. Sắp có trò hay để xem rồi đây.”
“Xem cậu nói gì kìa, ai có tư cách so sánh với Thẩm Tứ chứ?” Lâm Úy hừ một tiếng, mang theo vài phần kiêu căng.
Lớp phó học tập Lâm Úy và một nữ sinh lạ mặt đang nói về chuyện Trần Thanh Nhuận chuyển lớp, vừa khéo bị Diệp Thư Từ nghe thấy.
Nhưng Diệp Thư Từ không cảm thấy tò mò, cô không quan tâm đ ến chuyện của Trần Thanh Nhuận. Có điều, nghe Lâm Úy nói vậy, sự tò mò của cô cũng bắt đầu rục rịch.
Lúc cô rửa tay Lâm Úy vẫn chưa đi, cô ta để tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan xinh đẹp, sáng sủa. tràn đầy năng lượng. Khi nhìn thấy cô, cô ta còn mỉm cười coi như chào hỏi.
Cô hâm mộ người vậy nhưng không thể trở thành người như thế được.
Nhờ có sách của Trần Thanh Nhuận mà Diệp Thư Từ thành công tránh được mắt thần của giáo viên tiếng Anh, cả buổi không bị mắng.
Sau khi ăn tối xong, Diệp Thư Từ và Khương Hiểu không đi dạo bên ngoài.
Khương Hiểu và Chu Tử Kỳ cãi nhau ầm ĩ trong lớp, Thẩm Tứ im lặng đọc truyện tranh, thỉnh thoảng khóe miệng còn khẽ nhếch lên, trông có vẻ rất thích thú.
Diệp Thư Từ im lặng làm đề.
Đằng sau có nam sinh cười đùa với nữ sinh, thực ra nam sinh đó cũng không có ác ý, con trai trong độ tuổi này có chút ngây thơ, thích một người sẽ muốn trêu đùa cô gái đó. Có lúc không biết chắc chừng mực nên đùa hơi quá đáng.
Khương Hiểu coi trọng nghĩa khí nên đã đi tới, mắng cho nam sinh đó một trận.
Diệp Thư Từ bất giác nhớ đến một chuyện xảy ra năm lớp 11.
Khương Hiểu cũng nhớ lại, cô ấy đi tới, ngồi trước mặt Thẩm Tứ: “Học bá, cậu còn nhớ không? Trước đây cậu từng giúp bạn thân Tiểu Từ nhà chúng tớ đó.”
Chàng trai ngước nhìn, khẽ nhíu mày suy nghĩ vài giây.
Gió đêm thôi tới mang theo mùi thanh mát của cỏ cây, tim Diệp Thư Từ đập như nổi trống, im lặng đợi đáp án của Thẩm Tứ.
Cho đến hôm nay, Diệp Thư Từ đã từng suy nghĩ rất nhiều lần, rốt cuộc bản thân đã thích Thẩm Tứ từ giây phút nào. Cô mạnh mẽ hiếu thắng, thành tích luôn bị Thẩm Tứ chèn ép, lúc nào cũng chỉ thiếu một chút xíu như vậy thực ra không thoải mái chút nào.
Nhưng sau này, sau khi xảy ra chuyện đó, tâm hồn thiếu nữ của cô đã bị bắt mất.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Một giây trôi qua như cả một năm.
Diệp Thư Từ căng thẳng đến mức tay đổi mồ hôi, não cô không chịu nghe theo sự điều khiển mà hiện lên những suy nghĩ kỳ lạ, tim đập nhanh đến mức không thể khống chế được. Cô đang cực kỳ, cực kỳ cố gắng bình tĩnh hít thở.
Thẩm Tứ đặt quyển sách trong tay xuống, lông mi khẽ cụp xuống, chiếc cằm trơn bóng tuấn tú. Anh lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không nhớ.”