Có lẽ trên đời này, chỉ có duy nhất một Thẩm An Bình, còn Cố Bình An cô trước đây chưa bao giờ trúng thưởng, nhưng trong sự kiện trọng đại nhất của cuộc đời, cô đã trúng thưởng.
Cô đã từng nghĩ cả trăm ngàn lần, nếu như không có lần ngoài ý muốn này, phải chăng cô sẽ mất anh một cách đáng tiếc. Mỗi lần nghĩ đến khả năng ấy, cô lại cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Bốn mươi tám giờ sau, Thẩm An Bình qua cơn nguy kịch, chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh cao cấp. Suốt ba ngày liền ở trong bệnh viện, Cố Bình An tiều tụy đến nỗi Thẩm An Bình phải gọi cô là “cô nàng sắc nhọn”.
Thẩm An Bình bảo cô về nhà nghỉ ngơi. Ban đầu cô nhất định không đồng ý, trải qua sự sợ hãi như vậy, trái tim cô đã quá mệt mỏi rồi, đến một phút cô cũng không dám xa rời anh, về sau nghĩ lại, nếu cô đã quyết định rồi thì nên cho Thẩm An Bình một sự khẳng định.
Cô muốn đối diện với mẹ mình. Cô muốn nói cho bà biết, có một người đàn ông ngốc nghếch như thế, vì cô mà đến mạng sống của mình cũng chẳng màng, cả cuộc đời này cô không thể buông tay anh.
Có người nói, tình yêu không thể đại diện cho tất cả. Nhưng có tình yêu rồi thì sẽ có tất cả. Vì Thẩm An Bình, cô mới hiểu ra rằng, thì ra tình yêu đã nuôi mầm dũng khí vốn chẳng có gốc rễ trong cơ thể cô.
Thực tế, sự tình còn nghiêm trọng hơn cô tưởng. Lần này, Mạc Phi quả thực đã hạ quyết tâm. Trong điện thoại, bố cô nói Mạc Phi đã quyết định sẽ ra nước ngoài, trước khi đi muốn tới bệnh viện một chuyến, cũng không biết đã nói những gì mà mẹ cô nghe xong suýt thì ngất đi.
Đã ba mươi mấy tiếng đồng hồ kể từ khi Mạc Phi rời khỏi bệnh viện, mẹ cô không ăn, không uống, không nói gì khiến bố cô sốt ruột đến mức chỉ còn thiếu nước quỳ xuống trước mặt bà. Cố Bình An biết tất cả những điều này đều là do cô. Cô mím chặt môi, nắm chặt tay, không nói được lời nào.
Chỉ mất chưa đầy nửa tiếng đồng hồ đi xe từ bệnh viện nơi Thẩm An Bình đang nằm đến bệnh viện của bà Cố nhưng cô lại cảm thấy quá lâu.
Khi cô đến bệnh viện thì vừa đúng thời gian ăn tối. Khắp đại sảnh, người ra người vào nườm nượp, tiếng nói cười huyên náo khiến sự lo lắng của cô giảm đi phần nào. Cô đi thẳng đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của bà Cố. Chưa kịp gõ cửa, cô đã nghe thấy giọng nói của bố vọng ra: “Bà có cần phải như thế này không? Bà tự hành hạ bản thân mình cho ai nhìn cơ chứ, hai đứa trẻ chẳng phải là nước và lửa, không thể dung hòa sao? Việc này không thể gấp gáp, bọn trẻ đều có suy nghĩ của riêng chúng...”
Cố Bình An cảm thấy sống mũi cay cay, khóe mắt ngấn nước, từ nhỏ đến lớn cô đều thích gì được nấy, vì thế chỉ cần một chút không vừa lòng là cô cảm thấy tủi thân vô cùng, giống như cả thế giới này đang mắc nợ cô. Giờ nghĩ lại, cô đã lớn rồi, nhưng cá tính thì không hề thay đổi, vô cùng ngang bướng.
Cô hỉ mũi, đưa tay gõ cửa. “Con có thể vào không ạ?”
Vừa nghe thấy tiếng cô, bố cô thở dài một tiếng. “Vào đi.”
Cô đẩy cửa bước vào, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là dáng vẻ gầy trơ xương của mẹ. Chiếc áo bệnh nhân bà đang mặc trở nên rộng thùng thình. Trông bà chẳng khác gì cọng giá đỗ héo. Cố Bình An bước vào, bà không quay đầu lại, đứng im lặng cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Bố cô nhìn cô, mang đến cho cô một chiếc ghế. “Con ngồi đi!”
Cố Bình An không ngồi, lắc đầu, nói: “Con không ngồi đâu, con không sao đâu ạ! Chắc bố cũng mệt rồi, bố và cô y tá cứ về nghỉ đi, con sẽ chăm sóc mẹ.”
Bố cô nhìn cô vẻ nghi ngại rồi lại nhìn về phía mẹ cô, sau đó hạ thấp giọng, nói: “Con không phải về bên kia sao? Nghe nói bị thương nặng lắm...”
Cố Bình An hơi chau mày, không trả lời câu hỏi của bố mà nói thẳng vào vấn đề: “Thực ra con có vài chuyện muốn nói với mẹ.”
Ông Cố hơi cau mày, sau đó bước ra ngoài, đóng cửa lại.
Căn phòng bệnh rộng rãi chỉ còn lại Cố Bình An và mẹ. Mẹ cô không hề quay đầu lại, coi như cô không tồn tại, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cố Bình An cảm thấy tim mình nhói đau, người phụ nữ đang đứng quay lưng về phía cô này chính là mẹ cô, vì bệnh tật, bà không còn cáu gắt, tỏ ra đanh đá nữa, giờ đây chỉ như một bà lão gầy gò mang trọng bệnh. Trước đây, bà yêu cái đẹp là thế, không tiếc tiền để giữ gìn sắc đẹp, còn giờ thì sao?
Cô Bình An nhìn dáng vẻ của mẹ, chỉ cảm thấy đau lòng.
“Mẹ...” Vừa mở miệng lên tiếng, cô đã thấy tắc nghẹn nơi cổ họng, nước mắt không thể kiềm chế, lã chã rơi.
Thực ra Cố Bình An cũng không biết rốt cuộc mình muốn nói gì, đầu óc cô lúc này rất hỗn loạn.
Tiếng gọi “mẹ” của cô khiến bà Cố lúc này đang đứng quay lưng lại bỗng cứng người, nhưng bà không hề quay đầu lại. Trên tấm kính trong suốt xuất hiện từng hàng nước đan vào nhau.
Trời đang mưa.
Mỗi lần Cố Bình An đau lòng, trời đều đổ mưa.
Trước đây, mỗi lần bị mẹ mắng đến khóc thút thít, cô đều nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng mắng con nữa, mẹ không thấy mỗi lần con khóc thì trời sẽ mưa sao? Đến ông trời cũng đau lòng thay con đấy!”
Mẹ cô tức tối, bực bội: “Con nghĩ mình là con gái của Ngọc Hoàng chắc! Con khóc thì trời sẽ đổ mưa à? Mẹ nói cho con biết, con là con gái của mẹ, mẹ muốn mắng thì mẹ sẽ mắng!” Nói xong, bà nhìn ra ngoài trời, không mắng mỏ cô nữa.
Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ nghi ngờ mẹ không yêu mình, chỉ là cô lúc nào cũng ấu trĩ nghĩ rằng, mẹ yêu cô chưa đủ. Nhưng giờ nghĩ lại, người yêu chưa đủ lại chính là cô.
“Mẹ, con biết bây giờ mẹ không thể nào tha thứ cho con, con biết mình ích kỷ, ngang bướng, nhưng cả cuộc đời này con đã ích kỷ, ngang bướng thế rồi, có thêm một lần nữa cũng không phải là quá nhiều.” Cô nói, nước mắt không ngừng tuôn rơi, những giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống khóe miệng, cảm giác mằn mặn. “Những gì con nói bây giờ, có lẽ mẹ sẽ không thể hiểu được, mẹ sẽ nói đàn ông trên thế giới này còn rất nhiều nhưng chị em thì chỉ có một. Nhưng con muốn nói, đàn ông có nhiều hơn nữa thì Thẩm An Bình cũng chỉ có một. Con không thể mất anh ấy. Rời xa anh ấy, con mới hiểu rằng anh ấy tốt như thế nào. Mẹ, cả cuộc đời này con không thể tìm được người nào tốt như vậy nữa.
“Mẹ... Con là đứa con gái bất hiếu, con biết mẹ không muốn thấy con không vui. Mẹ chỉ không muốn con và Mạc Phi có khoảng cách, mẹ muốn mọi người trong nhà mình đều sống thật tốt, nhưng việc này không thể xây dựng trên việc con phải rời xa Thẩm An Bình. Điều đó không công bằng với con.”
Cố Bình An dần cảm thấy kiệt sức. Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ có cảm giác thất bại như bây giờ. Mặc cho cô nói, mẹ cô nhất định không quay đầu lại, cũng không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Cô nguyện cho mẹ đánh mắng, thậm chí nói rằng cô hãy cút đi, vì như thế trong lòng cô cũng sẽ dễ chịu hơn một chút. Nhưng mẹ cô nhất quyết im lặng, dường như cô nói gì cũng không thể lay chuyển được bà, như một người xa lạ, cảm giác ấy thật u ám.
Mưa càng lúc càng lớn, khung cảnh ngoài cửa sổ được bao trùm bởi một lớp “thác nước”, những hình dáng kỳ quái chảy xuống ngoài khung cửa, làm mờ đi những tòa nhà phía xa xa.
“Mẹ...” Cô nức nở, giọng nói như vỡ vụn. “Mẹ... Con... con biết tất cả đều là lỗi của con... Từ nhỏ đến lớn con không giỏi giang, không xinh đẹp... không hề giống con của bố mẹ chút nào, con vừa ngang bướng vừa không biết nghe lời... Con xin lỗi, con lúc nào cũng khiến mẹ phải lo lắng buồn bã... Con xin lỗi.... Đây sẽ là lần cuối cùng! Xin mẹ hãy cho con được ngang bướng lần cuối cùng này...”
Cố Bình An biết, thời gian còn lại của mẹ mình không còn nhiều nữa, Mạc Phi ra nước ngoài đồng nghĩa với nguyện vọng được hai cô con gái của mình đưa tiễn về nơi an nghỉ cuối cùng e rằng sẽ không thể trở thành hiện thực. Còn điều gì khiến người ta đau lòng hơn việc đến lúc chết vẫn còn tiếc nuối đây? Cô không hy vọng mẹ có thể hiểu cô, tha thứ cho cô, cô chỉ mong mẹ đừng tự dằn vặt mình. Mọi sai trái đều là ở cô.
Tiếng mưa bên ngoài lạo xạo, bay theo những cơn gió, tí tách như không bao giờ có điểm dừng. Rất lâu sau, hai mẹ con, chẳng ai nói một lời. Căn phòng bệnh bỗng trở nên im lặng, chỉ còn lại tiếng nức nở nhè nhẹ của Cố Bình An.
Cuối cùng, câu nói của bà Cố đã kết thúc sự im lặng trong căn phòng. Bà nói một cách mệt mỏi: “Con về trước đi, mẹ muốn yên tĩnh một mình.”
Cố Bình An rời khỏi phòng bệnh, đi được một đoạn, cô bỗng nhìn thấy bố đang hút thuốc ngoài hành lang. Vừa nhìn thấy cô, ông liền dập tắt điếu thuốc, vội vã bước đến, cất tiếng hỏi: “Thế nào?”
Cố Bình An lau nước mắt, lắc lắc đầu.
Bố cô buông tiếng thở dài.
“Bố, con xin lỗi...” Cố Bình An cảm thấy đau buồn. Cô không thể hiểu được tại sao tình yêu của cô lại xung đột với tình cảm gia đình, tại sao bao nhiêu người ngoài kia muốn ở bên nhau thì sẽ được ở bên nhau, còn cô và Thẩm An Bình thì không thể?
Bố cô xoa xoa đầu cô, vẫn là dáng vẻ yêu thương như trước đây. “Con gái ngốc, đừng nói mấy lời ngốc nghếch ấy, mẹ con cứ để bố khuyên, bà ấy lớn như thế rồi, sẽ nghĩ ra thôi. Bố vào đây, con đợi một lúc rồi cùng về với bố.”
Cố Bình An khẽ gật đầu.
Một mình đứng trên dãy hành lang, trong không khí vẫn còn phảng phất mùi thuốc khi nãy bố hút, cô không hút thuốc, nhưng lúc này cô lại cảm thấy mùi thuốc trong không khí khiến tâm trạng cô tốt hơn phần nào.
Bỗng điện thoại đổ chuông, là Thẩm An Bình gọi tới. Cố Bình An hít một hơi thật sâu, bấm nút nghe, cố làm giọng vui vẻ: “Này! Em đi chưa được bao lâu, anh đã gọi điện rồi sao? Lại còn đuổi em đi nữa! Đúng là nói một đằng, nghĩ một nẻo.”
Giọng nói của Thẩm An Bình truyền đến qua sóng điện thoại khiến tai Cố Bình An rung lên, anh nói: “Em đang đứng ở đâu thế? Có thể nhìn thấy bầu trời không?”
Cố Bình An khẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi vẻ nghi ngờ: “Được, sao thế?”
Thẩm An Bình mỉm cười, hờ hững nói: “Không có gì, chỉ là muốn bảo em nhìn trăng thôi.”
Cố Bình An nhìn những giọt nước mưa rơi ngoài cửa sổ, cười cười. “Mưa lớn thế này, trăng ở đâu ra chứ?”
“Mặt trăng lúc nào cũng ở đó, chỉ là tạm thời bị mây và mưa che khuất thôi. Lúc này em không nhìn thấy nhưng lúc nào nó cũng ở đó.”
Cố Bình An đang định nỏi, bỗng hiểu ra ý tứ trong lời nói của Thẩm An Bình, cảm giác nhịp tim đập dồn dập, cô ngập ngừng nói: “Em... biết rồi!” Cô biết rằng anh lúc nào cũng ở đó, nếu không, cô đã chẳng thể có nhiều dũng khí đến vậy.
“Đồ ngốc, có phải em đã khóc không?”
“Hả?”
“Bây giờ mà trời vẫn còn mưa đấy!” Thẩm An Bình nói vẻ thản nhiên, như thể mỗi trận mưa đều là do cô gây ra vậy.
“Còn lâu ấy!” Cố Bình An vẽ những đường ngoằn ngoèo trên khung cửa kính, cuối cùng tạo thành một cái tên: Thẩm An Bình.
“Này cô bé, về sau đừng khóc ở nơi anh không thể nhìn thấy nhé! Anh đau lòng lắm!”
“Sến quá!” Cố Bình An trêu chọc anh nhưng trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
“Đừng lo lắng nữa, đợi anh khỏe lại, anh sẽ đích thân đến nói với mẹ em. Chỉ cần em không thay đổi, trên thế gian này, không ai có thể khiến chúng ta rời xa nhau.”
Cố Bình An gật gật đầu. “Vâng, em biết rồi, em không bi quan nữa. Trên thế gian này có nhiều người sinh ly tử biệt như vậy, hai chúng ta vẫn còn được sống bên nhau, hạnh phúc biết bao!” Nói xong, cô hỉ mũi, dường như những lời này quả thực đã khiến cô thêm can đảm.
“Cô nàng ngốc!” Thẩm An Bình trầm giọng nhưng nghe thật dễ chịu, anh nũng nịu giống như một đứa trẻ: “Em vừa đi, anh đã thấy nhớ em rồi, có phải anh chẳng ra làm sao không?”
“Em cũng thế. Đúng là chúng ta thật chẳng ra sao!” Cố Bình An cố nhịn cười.
Cô nghĩ, thời gian sẽ chúc phúc cho hai người thực sự yêu nhau. Trên thế gian này có những thứ tình cảm không cần thề thốt, không cần chứng minh, có được nhau là hạnh phúc, không có được nhau là do số mệnh. Cô nghĩ mình đã có được hạnh phúc ấy, không nên quá tham lam nữa.
Cuối cùng, Mạc Phi cũng đã ra đi, không để lại dấu vết, Cố Bình An vẫn không thể thuyết phục được mẹ mình. Và cô cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Ngày Mạc Phi ra đi, chỉ có một người đi tiễn, người đó lại là Cố Bình An.
Sân bay quốc tế, người ra vào nườm nượp, có người sẽ ra đi, chia tay mà khóc lóc um sùm, có người trở về, mừng rơi nước mắt vì gặp được người thân, bầu không khí quen thuộc, giọng nói thân thương.
Trên đường ra sân bay, Cố Bình An cảm thấy do dự, cô không nghĩ rằng Mạc Phi sẽ để cô đi tiễn. Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ không trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu, chỉ im lặng ngồi bên nhau. Suốt dọc đường, cô đều muốn tìm cơ hội khuyên Mạc Phi ở lại nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Bây giờ, cô chứng kiến Mạc Phi bận rộn làm thủ tục.
“Nhất định phải đi sao?” Cố Bình An nhíu mày, cô biết nếu Mạc Phi đi rồi, mẹ cô sẽ vô cùng buồn bã.
Mạc Phi vuốt vuốt mái tóc ngắn mượt mà, cười, nói: “Cậu hy vọng tôi sẽ ở lại sao?”
Cố Bình An nghĩ ngợi. “Muốn...”
Mạc Phi cười lớn. “Tự dối lòng rồi!”
Cố Bình An lắc lắc đầu.
Mạc Phi quay đầu, nhìn về phía xa, đôi mắt thướt tha khẽ chớp chớp, cô ta từ tốn nói: “Có lúc quả thực không hiểu được ý nghĩa của hai từ chị em, đặc biệt là ở hoàn cảnh giống như chúng ta thế này. Từ trong bụng mẹ đã là địch nhân của nhau, cùng một sợi nhau thai, phải tranh đấu để giành lấy dinh dưỡng của đối phương nhưng lại có mối quan hệ thân thiết nhất.”
Cố Bình An nhìn cô ta, không nói lời nào. Thực tế, cô cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình có thể nói chuyện với cô ta một cách bình thản như thế này.
Mạc Phi quay đầu nhìn Cố Bình An, mỉm cười, nói: “Trước đây tôi rất thích cậu, cảm thấy cậu là cô công chúa nhỏ, thật lòng đấy! Cho đến tận bây giờ tôi cũng không ghét cậu, chỉ là tôi đang ghen tức với cậu!” Mạc Phi mím môi cười, lần đầu tiên đôi mắt cô ta trong trẻo như vậy, không có bất cứ thứ tạp niệm nào, gương mặt vương chút buồn bã. “Tôi lúc nào cũng nghĩ, nếu ngay từ đầu người mò phải khẩu súng đó là tôi thì tốt biết bao! Nhưng đáng tiếc, trên thế giới này, không có gì là nếu như cả.”
Mạc Phi chớp chớp mắt, vẻ mặt đầy tiếc nuối. “Trong con người tôi bây giờ như có ma quỷ đang trú ngụ. Cả đời này, tôi không có cách nào làm chị em với cậu một cách hòa bình, không có cách nào làm một đứa con gái vui vẻ của bọn họ. Nhưng kiếp sau, nếu như có kiếp sau, hy vọng chúng ta vẫn có cơ hội làm chị em, trở thành “hai chị em” đúng nghĩa.”
Mạc Phi nói xong, nheo mắt một cách nghịch ngợm, giơ tay ra. “Tôi phải đi rồi, chắc sẽ không bao giờ gặp lại. Tất cả những chuyện trước đây, cho qua hết nhé?”
Tâm trạng Cố Bình An rất phức tạp. Những lời Mạc Phi nói cũng là những gì cô đang nghĩ. Cả đời này, cô sợ rằng mình sẽ không thể đối xử với cô ta một cách bình thường, thậm chí, cô đã ích kỷ nghĩ rằng, có lẽ một trong hai bọn họ phải ra đi mới là kết cục tốt nhất.
Cố Bình An ngập ngừng một hồi, đưa tay ra bắt tay Mạc Phi. “Tôi hy vọng cậu sẽ quay về, tôi sẽ đợi cậu quay về.”
“Đừng nghĩ rằng cậu nói như vậy thì tôi sẽ chúc phúc cho cậu và Thẩm An Bình, tôi lúc nào cũng trù ẻo hai người, biết không hả?”
Cố Bình An nhìn gương mặt nghiêm túc của cô ta, bật cười.
Khi Mạc Phi bước qua cửa an ninh, Cố Bình An chủ động bước tới, ôm lấy cô ta. Cô cảm nhận được một cách rõ ràng rằng người cô ta cứng đờ. Cái ôm này dường như đến hơi muộn một chút, nhưng hơi ấm ấy thì còn mãi.
Đúng giây phút Mạc Phi quay người bước đi, Cố Bình An không kiềm chế nổi, cất tiếng hỏi: “Rốt cuộc cậu đã nói gì với mẹ mà bà ấy buồn đến vậy?”
Mạc Phi quay lại, cười một cách thản nhiên, thoải mái, nói: “Tôi đã nói, tôi tha thứ cho bà ấy.”
Sau khi Mạc Phi đi, bà Cố buồn bã rất lâu, nhưng Cố Bình An hiểu rằng, có những vết thương không cần bôi thuốc một cách miễn cưỡng, điều đó chỉ làm đau đớn hơn, hãy để cho thời gian tự làm lành. Có lẽ cách đó sẽ phù hợp hơn với bà chăng...
Ở trong viện hai tháng liền, Thẩm An Bình thấy bí bách không thể chịu nổi, cuối cùng anh cũng được viện giải thoát trở về nhà. Vết thương trên đầu anh hơn một tháng sau đã có thể cắt chỉ. Mái tóc bị cạo sạch, dần mọc trở lại, chỉ có chỗ vết thương là tóc không bao giờ mọc lại nữa.
Nhìn Thẩm An Bình điển trai phong độ, vì cô mà trên đầu xuất hiện một vết sẹo xấu xí, Cố Bình An cảm thấy có lỗi, xoa xoa vết sẹo ấy rất lâu vẻ xót xa.
Thẩm An Bình liếc nhìn cô, nói: “Làm gì đấy? Chê bai à?”
Cố Bình An bĩu bĩu môi. “Đang cảm thấy có lỗi... Thẩm thiếu gia hoàn mỹ bây giờ có sẹo rồi!”
Thẩm An Bình chẳng quan tâm đến lời nói của cô, bước đến bên gương, chỉ vào vết thương, nói: “Lúc nào về, anh sẽ bảo người ta xăm lên đây chữ GPA() chắc chắn sẽ rất đẹp!”
() Viết tắt của tên Cố Bình An: Gu Ping An.
Cố Bình An bật cười. “Những người quen anh đều biết đây là tên em, những người không quen chắc lại tưởng anh bị làm sao!”
Thẩm An Bình gườm gườm nhìn cô. “Để cho người khác biết làm gì, một mình em biết là được rồi!”
“Bây giờ, trong miệng anh toàn là những lời tốt đẹp, em càng ngửi càng thấy mùi vị nguy hiểm.”
“Sao mà thế được, cùng lắm thì cũng chỉ là “có ý nghĩ đen tối” thôi!” Thực ra điều này cũng đã chứng minh anh là một người rất kiên định. Tìm được người cần tìm rồi nhất định sẽ không làm chuyện xằng bậy.
Cố Bình An lườm anh một cái. “Ọe!”
Có lẽ do trong quá trình đến với nhau có quá nhiều khó khăn nên bọn họ đều trân trọng, nâng niu từng giây, từng phút ở bên nhau, còn về tương lai, hai người đều không dám nghĩ quá nhiều.
Thực tế, hai người vẫn chưa có được sự chúc phúc của bà Cố. Tuy mẹ cô không phản đối hai người ở bên nhau nhưng bà không thể hiện rõ thái độ.
Cố Bình An có thể hiểu nỗi khổ trong lòng mẹ, sự ra đi của Mạc Phi khiến bà tiếc nuối, cả cuộc đời này bà muốn bù đắp lỗi lầm của mình ngày trước nhưng Mạc Phi không cho bà cơ hội. Sự tiếc nuối ấy, e rằng bà sẽ mang xuống dưới ba tấc đất. Kết quả như vậy, cho dù là ai cũng không thể nào thản nhiên đối mặt được.
Vì thế Cố Bình An muốn cho mẹ mình thêm nhiều thời gian để chấp nhận, bước ra khỏi nỗi ám ảnh ấy. Cô không ép bà, cũng không thường xuyên nhắc đến, chỉ để Thẩm An Bình âm thầm trở thành thành viên trong gia đình, mẹ cô dần quen.
Dù có thế nào, cuộc sống vẫn tiếp diễn.
Sinh nhật của Cố Bình An được tổ chức trong phòng bệnh của mẹ, người nhà và Thẩm An Bình cùng nhau thắp nến, hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Đến lượt Cố Bình An ước, cô chắp hai tay lại. Trong căn phòng bệnh mờ tối, chỉ có ánh sáng lung linh tỏa ra từ những ngọn nến chiếu rọi lên những con người thân yêu nhất đang cùng cô đón sinh nhật. Giây phút ấy, cô cảm thấy mình thật hạnh phúc. Cô vui mừng nhắm mắt lại, ước nguyện của cô rất đơn giản: Hy vọng tất cả những người cô yêu quý đều khỏe mạnh.
Lúc thổi nến, cô nhìn thấy một nụ cười đọng trên khóe miệng mẹ mình, cô cảm động đến nơi lồng ngực nóng bừng, nước mắt chực trào.
Buổi tối hôm ấy, Cố Bình An không về nhà mà ở lại, nằm cùng giường bệnh với mẹ. Mẹ cô rất gầy, bà dang tay, ôm chặt Cố Bình An vào lòng. Cô có thể cảm nhận được từng đoạn xương trên cơ thể mẹ chạm vào người mình, lòng đau xót vô cùng.
Căn phòng bệnh rộng lớn chỉ có ánh sáng leo lét, mờ đục hắt vào từ bên ngoài cửa sổ, không gian yên ắng khiến người ta có cảm giác muốn thoát ra. Chớp chớp mắt, nhìn ánh sáng phía ngoài cửa sổ, Cố Bình An cảm thấy buồn bã.
Hồi lâu sau, cô nghe thấy tiếng mẹ từ từ cất lên: “Mẹ quả thực là một người mẹ thất bại... Không, mẹ không xứng đáng được gọi là mẹ.” Giọng nói của bà mang nỗi buồn sâu lắng.
Cố Bình An cảm thấy dường như có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt lấy trái tim mình, cô nép sát vào lòng mẹ. “Không có chuyện đó đâu mẹ. Từ trước đến nay không ai nói mẹ không tốt, cho dù có thì cũng chỉ là lời nói trong lúc nóng giận.”
“Hồi đó, khi biết mình mang song thai, mẹ vui mừng khôn xiết, sinh đôi mà. Bà nội con cứ nói không được giữ lại, mẹ thì cứ muốn làm trái.” Hồi tưởng chuyện ngày trước, giọng nói của bà trở nên đứt đoạn: “Bây giờ nghĩ lại... Thực ra lúc ấy mẹ cũng không phải là thực sự mê tín đến mức tin những lời của bà nội con... Quả thực bà chỉ quan tâm quá mà trở nên rối loạn, có bệnh thì vái tứ phương...” Bà Cố khẽ thở dài, tiếng thở dài vang lên ngay trên đỉnh đầu Cố Bình An, cô cảm nhận được sự hối hận và phiền muộn bấy lâu trong lòng bà.
“Nếu có thể biết trước mọi chuyện sẽ như bây giờ, dù có chết, mẹ cũng nhất định giữ hai đứa lại bên mình, nhưng đáng tiếc... không có liều thuốc cho sự hối hận...”
“Mẹ...” Cố Bình An không biết mình nên nói gì. Cô lúc nào cũng như vậy, khi cần nói là luôn cảm thấy bí từ, khi không cần nói gì thì lại như pháo rang.
“Con có trách mẹ không? Trách mẹ chia rẽ con và thằng bé An Bình?”
Cố Bình An lắc lắc đầu. “Lúc mới đầu cũng có chút trách móc, về sau thì không, mẹ có cách nghĩ riêng của mẹ, chỉ là cách xem xét vấn đề của mẹ và con không giống nhau.”
Bà Cố siết tay chặt hơn, áp sát vào người con gái, hơi ấm dần truyền đến cả trái tim Cố Bình An. Hơn hai mươi năm, hai mẹ con dường như chưa từng thân mật đến vậy, cho dù có quan tâm cũng chỉ là vài câu mắng mỏ, trách móc, rất ít khi thể hiện trực tiếp như thế này. Cố Bình An hiểu rằng, đây chính là một nút mở.
“Là do mẹ quá ích kỷ, một lòng muốn mình được sống tốt. Nghĩ đến chuyện trước lúc chết có thể hoàn thành mọi chuyện là tốt rồi, không phải con bướng bỉnh, mà là mẹ...”
“Nếu là con, chắc sẽ bướng bỉnh hơn cả mẹ.”
“Con bé Mạc Phi trước khi đi đã nói, nó tha thứ cho mẹ, nhưng mẹ càng không thể tha thứ cho mình.” Bà bỗng nức nở. Cố Bình An biết bà đang khóc, nhưng cô không ngẩng lên, chỉ yên lặng lắng nghe.
“Con gái, đừng trách mẹ... Đừng trách mẹ gì cả, đừng cảm thấy mẹ không tốt, tất cả những gì mẹ làm đều xuất phát từ việc mẹ yêu các con... Con gái, mẹ xin lỗi...” Mẹ cô bỗng nức nở, không thành tiếng, còn Cố Bình An cũng bất giác nước mắt lã chã tuôn rơi.
“Con phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc...”
Cố Bình An bỗng cảm thấy vô cùng xúc động. Cô cuống cuồng tìm kiếm bàn tay đang run rẩy của mẹ, nắm chặt lấy, kiên định nói: “Con nhất định sẽ làm như vậy, mẹ à, con nhất định sẽ hạnh phúc, Mạc Phi nhất định cũng sẽ hạnh phúc.”
Cô không muốn nói những lời quá ủy mị, không dám nói đã hóa giải những chuyện trước đây với Mạc Phi như thế nào, dù sao cho đến tận bây giờ, hai người họ vẫn giống như những người xa lạ thân thiết nhất, nhưng không thể không thừa nhận rằng, mối liên hệ vô hình giữa họ có thể tìm thấy ở mọi nơi. Cô không biết trong tương lai, bọn họ sẽ trở nên như thế nào nhưng cô tin, cho dù có ở đâu, ở bên cạnh ai, bọn họ đều sẽ hạnh phúc. Những nút thắt trong quá khứ, đặt trên dòng sông thời gian, thực ra cũng chỉ là một sự tồn tại quá đỗi nhỏ bé.
Huyết thống là mối quan hệ kỳ diệu nhất trên thế gian, bị người chí thân với mình hãm hại, nỗi đau phải chịu đựng còn khủng khiếp gấp vạn lần so với việc bị người ngoài hãm hại, nhưng cũng chính vì chí thân nên dễ tha thứ nhất, dễ quên đi nhất. Còn cô và Mạc Phi, từ trước đến giờ không phải kẻ địch của nhau, chưa bao giờ.
Cuộc nói chuyện dốc hết tâm can buổi tối ngày hôm đó cuối cùng cũng kéo được bà Cố ra khỏi nỗi ám ảnh sau khi Mạc Phi rời đi. Cố Bình An thay bà gọi cho Mạc Phi, không biết họ đã nói những gì, nhưng sau đó bà bình tĩnh hơn rất nhiều. Thực ra, mỗi người đều không cần người khác đến cứu vớt, vì chiếc chìa khóa ấy nằm ngay trong trái tim họ.
Ngoại trừ việc sức khỏe vẫn còn yếu, mẹ cô đã dần trở lại như trước kia, là “thái hậu” trong nhà. Nhìn thấy mẹ mình trở lại như ngày trước, Cố Bình An chỉ cảm thấy trong nhà có một “thái hậu” mới tuyệt vời làm sao!
Một ngày, cô giúp mẹ rửa rau, bà vô tình hỏi một câu: “Con và Thẩm An Bình dự định khi nào tổ chức hôn lễ?”
Câu hỏi ấy đã khiến Cố Bình An ngớ người, quả thực cô chưa từng nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.
Buổi tối, cô đã nghĩ rất nhiều, dần dần cũng có cảm giác mong đợi. Nếu như Thẩm An Bình biết được bọn họ đã được mẹ chúc phúc, anh ấy sẽ có phản ứng như thế nào đây?
Xem một số video cầu hôn, cầu hôn trong rạp chiếu phim, cầu hôn bằng một chiếc tủ lạnh chứa đầy hoa hồng, rồi cưỡi cá heo cầu hôn... Đùa chứ, bạn trai nhà người ta, đúng là quá sáng tạo!
Tuy có rất nhiều người luôn nghi ngờ cô chỉ có một nửa là con gái, nhưng một nửa là con gái cũng là con gái, có lãng mạn, sến sấm một chút cũng là chuyện bình thường. Buổi tối, lúc Thẩm An Bình gọi điện cho Cố Bình An, cô đã rất “vô tình” hỏi anh một câu: “Mẹ em hỏi chúng mình khi nào thì tổ chức hôn lễ...” Câu hỏi này chứa rất nhiều hàm ý, cô chỉ nhắc khéo vậy thôi, còn vế sau thì Thẩm An Bình chắc cũng sẽ tự hiểu ra.
Không ngờ Thẩm An Bình vẫn giữ bộ dạng bình tĩnh, chẳng có chút hoảng hốt, hờ hững nói: “Vội gì chứ! Chúng mình có thiếu mấy cái phong bì ít ỏi ấy đâu!”
Một câu nói khiến Cố Bình An chỉ còn thiếu nước tức nghẹn mà chết. Cô tức tối, toàn thân ngứa ngáy nhưng vẫn thể hiện sự cao ngạo rất đáng ghét của con gái, không nói gì thêm, chỉ “ồ” một tiếng, coi như cho qua chuyện. Cố Bình An rốt cuộc vẫn là Cố Bình ông phải cô nàng tầm thường, Thẩm thiếu gia không thể hiện ra, vậy thì để cô thể hiện cũng được.
Và thế là cô tự đi tới cửa hàng trang sức, chọn một chiếc nhẫn nam rất đẹp để cầu hôn, sau đó chọn cho mình một bộ nội y cực kỳ sexy - bản thân cô tự coi đó là một món quà tặng kèm.
Không biết khi Thẩm An Bình nhìn thấy tất cả những điều này thì sẽ bất ngờ đến thế nào, cô không thể chờ đến lúc được chứng kiến điều đó. Cuối tuần, cô tiến hành kế hoạch của mình. Ngay sáng sớm, cô trèo ra khỏi giường một cách đầy hứng khởi, dành rất nhiều thời gian để trang điểm, sau đó ra khỏi nhà.
Cô gọi một chiếc taxi, vì tâm trạng vui vẻ nên hào hứng nói chuyện với người tài xế. Nhưng tâm trạng đó của cô không kéo dài được quá lâu, lúc đầu vốn muốn đến chung cư của Thẩm An Bình tìm anh, không ngờ rõ ràng là mới sáng sớm, vậy mà anh đã không có ở nhà. Cô gọi cho anh, cũng không thấy nghe máy. Điều này đã khiến cô không thể không suy nghĩ mông lung. Suốt đêm anh không về nhà hay là ra ngoài từ sớm? Câu hỏi ấy giống như quả bom hẹn giờ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ. Cô cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục nghĩ thì sẽ phát hỏa mất.
Đứng trong ga tàu điện ngầm chờ chuyến tàu tiếp theo, dòng người chen lấn, xô đẩy, không khí dường như không đủ cho tất cả mọi người, Cố Bình An ngơ ngẩn nhìn thanh đường ray trống rỗng.
Một cô gái từ phía sau cô bỗng bước đến, mặt hứng khởi cầm lấy một tờ báo, dường như cố tình nói với giọng lớn hơn bình thường: “Trời ơi! Sao lại có người phụ nữ hạnh phúc thế cơ chứ? Chưa bao giờ được chứng kiến màn cầu hôn như thế này!”
Người đứng bên cạnh cô gái cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Nhìn thấy chưa hả? Cả một trang nhé! Will you marry me? Ôi mẹ ơi! Tại sao người đàn ông có trái tim tuyệt vời như thế này lại không thuộc về tôi cơ chứ!”
“Ghê chưa! Cả trang luôn! Thế này thì phải tốn bao nhiêu tiền, cậu mà đòi có được một thứ hạng nhất thế này á? Hứ!”
Nghe thấy tiếng bàn tán chí chách của hai cô gái, Cố Bình An cũng ngờ ngợ hiểu ra, lại có một người con gái hạnh phúc sắp được cầu hôn. Nhưng câu chuyện ấy lại khiến cô cảm thấy buồn bã hơn vì người con gái chuẩn bị đi cầu hôn là cô, đến đối tượng để cầu hôn cũng chẳng tìm thấy đâu. Một người phụ nữ mà phải làm đến mức này quả là một sự thất bại.
Không biết là do cảm thấy chán ngắt hay do đầu óc mụ mị, cô bước vào quầy bán báo trong ga tàu điện ngầm, mua đúng tờ báo khi nãy hai cô gái kia cầm trên tay. Cô lật từng trang từng trang, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên trang báo được đồn thổi là phiên bản cầu hôn ấy. Cả trang báo toàn màu hồng, trên đó in một trái tim căng tràn và vài chữ đơn giản nhưng lại khiến Cố Bình An không thốt nên lời. Cô giữ chặt tờ báo, hai mắt mở lớn hết cỡ, cô không dám tin tất cả những điều này là sự thật.
Màn kết hôn trong cả trang báo ấy được kết thành từ một trái tim và ba hàng chữ tiếng Anh:
Princess Gu,
Will you marry me?
Shen()
() Có nghĩa là: Cố công chúa,
Em đồng ý lấy anh nhé?
Thẩm
Cố Bình An trước đây đã từng nói với rất nhiều người, cô không thích những cách thể hiện tình yêu quá lộ liễu, khoa trương hay quá tầm thường, lập dị, thật chẳng có gì hay ho! Nhưng khi tất cả những điều ấy xảy ra với chính mình, cô chỉ cảm thấy cách thể hiện khoa trương này quả thực quá hoàn mỹ, quá cảm động, quá quá quá tuyệt vời!
Cô cầm chặt tờ báo trong tay, hai mắt đỏ hoe, vừa đi vừa gọi cho Thẩm An Bình.
Gọi đến lần thứ ba, cuối cùng cũng có người nhấc máy.
Cố Bình An hét lên trong điện thoại: “Anh đang ở đâu đấy?... Ai cho phép anh giấu em gây chuyện bất ngờ hả? Gan anh cũng ngày càng lớn rồi đấy!”
Thẩm An Bình phía đầu máy bên kia chẳng hề cảm thấy chút uy hiếp nào, giọng nói vẫn điềm đạm: “Em có dám đến quảng trường trung tâm không?”
“Làm gì?”
“Làm cho em nổi tiếng!”
Trong lòng Cố Bình An cũng đã có sự chuẩn bị. “Định cầu hôn ở chỗ nhiều người thế sao?”
“Ừ!” Thẩm An Bình trả lời rất sảng khoái. “Em sẽ đồng ý chứ?”
Cố Bình An cuống cuồng trả lời: “Tất nhiên! Một việc như thế này mà em không đồng ý á? Em có ngốc đâu!”
Thẩm An Bình cười hỉ hả phía đầu bên kia điện thoại, sau đó chậm rãi nói: “Là anh nói, em sẽ cầu hôn anh... để cho em nổi tiếng!”
Cố Bình An nghiến răng. “Thẩm An Bình, có phải anh muốn chết không hả?!”
“Em hối hận rồi à? Vừa rồi em còn đồng ý cơ mà! Thế em có đến không thì bảo!”
Cố Bình An vẫn nghiến chặt răng, thôi được rồi, ai bảo cô trúng kế cơ chứ? Hơn nữa, ai cầu hôn thì có quan trọng gì? Cô giữ chặt tờ báo, tên đểu cáng ấy chẳng phải đã đi trước một bước rồi sao? Vậy thì... để cô làm chủ đoạn kết!
Cố Bình An bật cười, trả lời bằng giọng chắc chắn: “Đến thì đến!”
Trước đây, Cố Bình An cũng giống như những người con gái khác, không thể không hết lần này đến lần khác nhân danh tình yêu hỏi Thẩm An Bình: “Anh có yêu em không? Yêu nhiều không? ”
Ánh mắt Thẩm An Bình xa xăm mà kiên định, nhìn về phía cô hừng hực như có lửa, trả lời gọn gàng: “Trong các nguyên tố hóa học, có một nguyên tố là Heli, nó được gọi là “khí hiếm”. Vì nó rất ổn định, không hoạt động mạnh, gần như không thể phản ứng với những nguyên tố khác. Còn anh chính là “Heli” của riêng em, chỉ xảy ra phản ứng với một mình em. Bình An, em hiểu không?”
Cố Bình An thề rằng, đó là những lời ngọt ngào, cảm động nhất mà cô từng được nghe. Cô rất xúc động, không phải bởi những lời nói ấy quá hoa lệ, mỹ miều mà là bởi người nói những lời ấy chính là người cô yêu.
Với cô, tất cả những điều này đã quá đủ đầy.
Tất cả những gương mặt xuất hiện rồi vụt qua trong cuộc đời mình, Cố Bình An chỉ ghi nhớ gương mặt của Thẩm An Bình.
Vì anh, cô không có được đôi giày thủy tinh nhưng cũng tìm thấy hoàng tử của đời mình. Vì anh, cô mới có thể sống một cách tuyệt vời như thế, giống một nàng công chúa thực sự...
Cô hạnh phúc, cô cảm kích, tình yêu sâu đậm đến mức không thể nào xóa nhòa ấy của anh đã trao hết cho cô. Anh đã cho cô biết, tình yêu không phải là thứ thiếu thì đi tìm, mệt mỏi, chán nản thì thay đổi. Anh đã dạy cô cách chờ đợi, bao dung và dũng cảm.
Trong suốt chuyến hành trình, hai người họ có được nhau từ lúc ấu thơ cho tới khi trưởng thành và sẽ nắm tay nhau cho đến khi tóc bạc da mồi. Cô thực sự quá đỗi hạnh phúc vì trong chuyến hành trình ấy, cô có anh ở bên.
Tình yêu mà Thẩm An Bình dành cho cô quá đỗi lớn lao. Còn cô, chỉ có thể dùng những giọt nước nhỏ bé của mình để báo đáp lại cả một đại dương anh trao tặng cho cô.