Ryan ngay lập tức chuyện xảy ra ở lớp cho Akira khiến Akira vô cùng ngỡ ngàng. Anh chỉ nghĩ Saiko là một đứa trẻ có phần trưởng thành và thông minh hơn bạn cùng lứa, nhưng chuyện ngày hôm nay khiến anh phải nghĩ lại. Khi một người có thể nghe được âm thanh ở mức Hz đến hơn Hz thì đã là không bình thường rồi. Thậm chí, đứa trẻ này còn có khả năng không học gì mà vẫn biết tất cả mọi thứ, như một cuốn bách khoa toàn thư sống. Anh đã nhờ John đón Saiko đến nơi làm việc của anh. Anh cần làm rõ những chuyện này.
Saiko thấy anh thì ngạc nhiên: " anh gọi em có việc gì à?"
Akira vào thẳng vấn đề: " Bình thường ai dạy em học?"
Saiko kéo ghế ra rồi trả lời: " Hô, xin lỗi nhé, bình thường thì chẳng bao giờ em học ấy chứ dạy dỗ gì. Bố mẹ em đi vắng suốt, trên lớp thì ngủ gật, bạn thì có Akaki và Internet, còn gì nữa đâu. À nhưng mà hồi bé thì bố mẹ em dạy em nhiều lắm, lúc em chưa vào lớp một ấy, họ còn dạy em đến tận trình độ đại học, có lẽ nên em vẫn nhớ. Em chẳng biết bố mẹ dạy thế làm gì, sau này em lên tiểu học rồi thì bỏ bê, cả năm chẳng về được ba lần. Em toàn ăn Tết với nghỉ lễ một mình thôi." Càng nói, giọng Saiko càng trầm lại.
Akira có thể nhìn thấu hết thảy, nhưng anh chưa bao giờ hiểu thấu về cô. Anh đã điều tra cô, và chỉ biết cô có thành tích học tập rất tốt, bố mẹ thường xuyên không ở nhà, còn lại anh chẳng biết gì cả.
" Em kể cho anh nghe về em được không?"
Saiko cười khẩy: " Anh không phải cảnh sát, em không phải tội phạm, chẳng có lý do gì để em phải kể cho anh cả. Mà anh cũng sẽ không vứt em ra đường đúng không? Cuộc nói chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu đâu. Mà anh bỏ ngay cái thói muốn người khác nghe theo ý mình đi nhé, chẳng ai thích đâu. Đừng có tưởng muốn gì cũng được. Thôi, em về đây. Em có hẹn đi xem phim rồi."
" Với ai?" Akira lập tức hỏi.
" Với ma." Saiko lạnh lùng đáp, rồi đóng sầm cửa, thể hiện thái độc cực kỳ không tôn trọng, khiến cho Akira tức giận.
Khi mà cô bé đang cảm thấy khó chịu vì bị lôi đi một cách vô cớ, cô bé sẽ tỏ thái độ ngay. Saiko sẽ không để ai xâm phạm đến quyền lợi của mình, dù có là ai đi nữa. Miễn điều đó đem lại lợi ích, cô bé sẽ làm, còn không thì mơ đi.
Sau khi đi xem phim, Saiko quyết định sẽ đi ăn ở quán, dù sao thì thử nếm mùi vị món ăn đường phố ở Mỹ xem.
Nhưng mà gì đây, quéo quèo. Mặt Saiko quạu lên, ức chế, khó chịu. Ở Bang Massachusetts này không có cái quán vỉa hè nào hết!
Tình cờ, Saiko gặp Mary, người bạn ngồi cùng dãy với cô. Dù ngủ gật thì cô vẫn nhớ mặt các bạn trong lớp.
Mary đi cùng gia đình, cô bé thấy Saiko thì gọi với làm Saiko chú ý đến mình vì ngay sau đó, Saiko đã ngoảnh mặt đi đâu.
" Chào." Vẫn là thái độ khó chịu ấy.
Mary cười: " hôm nay bạn gặp chuyện gì xui xẻo hả?"
Saiko không trả lời mà hỏi: " ở đây không có quán vỉa hè nào hả?"
" Tất nhiên không. Ở đây chỉ có nhà hàng thôi. Tớ đang định đi nhà hàng cùng với gia đình đấy. Cậu tham gia với chúng tớ nhé!"
Bố Mary nói: " Ta sẽ rất vui nếu cháu tham gia."
Bà mẹ cũng nói: " Ta cũng thế. Càng đông càng vui mà."
Saiko hơi ái ngại rồi cũng gật đầu: " Cũng được ạ."
Sau một bữa cơm có thể nói là khá vui vẻ, mẹ của Mary, bà Ann hỏi Saiko: " Cháu mới nhập học à?"
" Vâng. Mới được một ngày thôi ạ."
Bà Ann đứng lên định trả tiền thì vội ngồi xuống, mặt tái lại, thì thầm: " Tôi quên mang tiền."
Ông bố hoảng hốt: " ôi Chúa ơi, sao bà lại bất cẩn thế chứ?"
Saiko biểu hiện cảm xúc, lấy trong túi quần một cái thẻ, đưa cho bà Ann: " Mọi người có thể lấy của tôi. Đằng nào cũng ít khi tôi dùng, nên hãy yên tâm là sẽ không phải rửa bát."
Bà Ann vội từ chối: " Ôi! Không thể nào! Tôi sao có thể nhận chứ! Không thể nào đâu."
" Coi như tôi cảm ơn vì đã cho tôi ăn cùng."
Saiko ghét ăn cơm cùng người khác, nhưng cũng rất thích việc được ăn cơm cùng ai đó. Bên trong Saiko dường như tồn tại một sự mâu thuẫn.
Sau khi thanh toán xong, bốn người ra về. Bố Mary nói: " Chúng ta thử vào đây tham quan một chút nhé?" Trước mặt chính là trường đại học Havard danh tiếng.
" Hình như hôm nay họ có cuộc thi." Ông cho biết thêm – " sẽ thật tuyệt nếu có thể nhìn những nhân tài tương lai của nước Mỹ thi đấu với nhau. Họ có thể làm thay đổi thế giới. Đó là lý do mà hôm nay Saiko không tìm được quán nào đấy. Họ bỏ hết việc rồi. Đây là một trận đấu hấp dẫn."
Saiko đã nghe Ryan nói về việc hôm nay ở Massachusetts sẽ có chuyện gì hấp dẫn lắm, nhưng Saiko không để ý lắm.
Tất nhiên, người ta đi thì mình cũng theo, dù gì vừa cãi nhau xong về ngại lắm.
Bố Mary hào hứng: " Đại học Havard là niềm mơ ước của mọi học sinh. Những người học ở đây đều là nhân tài tương lai của thế giới, là niềm tự hào của đất nước."
Tất nhiên, không phải ai cũng thế.
Bà Ann cũng hào hứng không kém: " Xem mấy cái này sẽ giúp các con hiểu biết thêm nhiều thứ đấy. Hãy lắng nghe cho kỹ. Đặt máy ghi âm luôn nếu cảm thấy cần thiết!" Bà Ann nói cũng đúng đấy chứ.
Bước vào trường, dường như lễ hội đã bắt đầu. Có rất nhiều người đến tham gia. Từ những gia đình bình thường như Mary đến những sinh viên đại học hay những học sinh có tham vọng, có tính tò mò, những đứa trẻ được bố mẹ dẫn đi với mục đích học tập, hoặc là cả những giáo sư già đã về hưu vẫn muốn nhìn lại những người có thể đã từng là học trò của mình, chứng kiến thế hệ tài năng mới ra đời.
Saiko đã mất một hồi để quan sát tất cả bọn họ, và cho ra kết quả như vậy.
Những câu hỏi đó khiến gia đình Mary thích thú, cô bé đã ghi âm lại, và ghi chép tất cả những gì có thể vào một cuốn sổ tay, trong khi Saiko vừa nhìn đầu óc vừa để trên mây. Hôm nay là thứ Bảy, là ngày mà bộ truyện Saiko ưa thích nhất ra chương mới, cô quên mất điều đó, và cô vẫn chưa đọc. Cô chỉ muốn về nhà thật nhanh để đọc nó thôi.
Rồi, Mary ngồi bên cạnh lay lay Saiko, hỏi nhỏ: " Cậu có biết đáp án không?"
Saiko giật mình, không hiểu gì cả: " Gì? Cậu hỏi gì cơ?"
" Ý tớ là cậu có biết đáp án cái câu giáo sư vừa hỏi không?"
" Hỏi gì cơ?"
Mary có vẻ tức giận: " Cậu không nghe hả? Giáo sư đó đã yêu cầu tìm mảnh ghép còn thiếu đó. Ông ấy cho một bức tranh hoàn chỉnh, và yêu cầu sinh viên ghi nhớ nó. Sau đó, ông sẽ cho bức tranh đó lên, nhưng nó thiếu mất một mảnh ghép có kích thước x, và anh ấy và tìm được mảnh ghép đó. Anh ấy đang cầu cứu. Ảnh vừa phi chiếc máy bay ghi SOS đến chỗ tụi mình kìa, nếu không trả lời được, chúng ta sẽ phi nó đến chỗ khác."
Saiko lạnh lùng nhìn hơn bốn trăm đáp án, và bức tranh bị thiếu. Cô đã nhìn thấy bức tranh này, chỉ vài giây thôi, nhưng nó cũng đủ để thiên tài thể hiện.
" Đáp án số ba. Đó là mảnh ghép còn thiếu."
Rất nhanh, đáp án được đưa ra. " Việc tôi trả lời sai là không thể, hãy yên tâm với điều đó."
Anh sinh viên không vui vẻ lắm khi phi chiếc máy bay đến chỗ hai đứa nhóc, nhưng một trong số đó đã đưa ra đáp án. Anh quyết định tin tưởng chúng, sau khi giáo sư hỏi: " Em chọn cái nào?" Anh không còn lựa chọn. Và, kỳ diệu là, đó là một đáp án đúng.
Vị giáo sư vô cùng kinh ngạc: " Tôi thấy em không chú tâm đến cuộc thi lắm, có lẽ em đang nghĩ đến bộ phim ở nhà, nhưng thật kinh ngạc là em đã trả lời được câu hỏi khó nhằn này, em chỉ nhìn vài giây là đã biết được rồi. Thật kinh ngạc! Thật kinh ngạc!" Vị giáo sư không ngừng lặp lại điều đó.
Saiko cảm thấy nhàm chán nên bỏ về ngay sau đó. Mary cũng chạy theo sau.
" Cậu đi theo tớ làm gì?"
" Chẳng để làm gì cả. Mà Saiko này, cậu biết không, nếu cậu mà chịu cười thì ai cũng thích cậu đấy. Vừa xinh vừa giỏi, chỉ có điều cậu ít cười thôi. Trông cậu như mùa đông ấy, chẳng ai thích mùa đông tý nào đâu."
Saiko nhìn lên bầu trời, rồi nói: " Mary này, tại sao con người lại ghét mùa đông nhỉ? Mùa đông là mùa mà tớ thích nhất đấy. Nếu như mùa xuân là mùa của sự tươi tắn, đẹp đẽ, thì mùa hè là mùa của khát vọng và đam mê, là mùa mà ở Nhật Bản, học sinh nô nức chuẩn bị cho Koshien, còn mùa thu dường như được vẽ nên bởi gam màu trầm buồn, lúc nào cũng dịu dàng, cũng nhẹ nhàng nhưng cũng đong đầy tình thương mến. Mùa đông ư? Mùa đông chỉ có một màu tuyết trắng, nhưng màu tuyết trắng ấy không đẹp sao? Nó trong sáng, nó thuần khiết như một đứa trẻ, nó mạnh mẽ và can trường. Dù ai nói gì đi nữa, mùa đông vẫn luôn kiên định với lý tưởng của bản thân mình. Tuyết mùa đông vẫn rơi, những bông tuyết thắp lên hy vọng. Bất khuất là những gì người ta có thể miêu tả mùa đông. Mùa đông có thể khắc nghiệt, nhưng mùa đông cũng rất dịu dàng, mùa đông đưa con người ta vào giấc ngủ, mùa đông đưa con người ta lại gần với nhau, và nếu như không có mùa đông, mùa xuân ai cũng yêu mến liệu có đến? Vậy nên, đừng ghét mùa đông nữa nhé, Mary!"
Dường như, Mary đã hiểu được điều gì đó rất lớn lao.