Saiko khó chịu giương đôi mắt đang sưng húp vì buồn ngủ nhìn thầy giáo. Thầy giáo, thầy Walker, nghiêm khắc yêu cầu học trò đứng lên và nói: " Saiko!"
" Dạ?"
" Trò ngủ gật trong lớp là hành vi thiếu tôn trọng thầy giáo, trò có biết không ạ?"
" Tất nhiên em biết."
" Vậy sao trò còn làm?"
" Vì em rất buồn ngủ."
" Trò hay thức khuya à?"
" Không ạ."
" Vậy sao buồn ngủ?"
" Em không biết." Saiko dửng dưng trả lời
" Trò dùng thái độ đó nói chuyện với giáo viên hả? Trò muốn bị đuổi học chứ?"
" Cả xã hội đen cũng không muốn đi học mà bị đuổi đâu ạ. Nhưng thật sự mà nói, em buồn ngủ lắm. Mắt em díp lại hết rồi. Em không chịu được đâu."
" Em có đi bệnh viện chứ?"
" Em không."
" Nếu em buồn ngủ, làm ơn, hãy về nhà, đừng có ngủ ở trên lớp. Dù em không làm ảnh hưởng đến ai nhưng cái cách em làm khiến các bạn thiếu tập trung vào bài giảng."
Saiko cãi lại ngay: " Nếu như các bạn thích bài giảng của thầy, bom nổ các bạn vẫn còn nghe giảng. Em không có nói thầy dạy không hay, thầy hiểu như thế nào vẫn là việc của thầy. Em buồn ngủ lắm!"
Walker không chịu nổi nữa, ông ta chỉ ra phía ngoài: " Ra ngoài đứng! Nhanh! Ngay và luôn! Em cần xem lại hành vi của mình! Đó là biểu hiện của đạo đức kém!"
Saiko chẳng sợ hãi gì mà đi ra ngoài, điều làm cô sợ chỉ có Akira và khẩu súng lục của anh ta, tính đến thời điểm hiện tại, vừa đi cô còn vừa nói: " Đó là một con bé học sinh hư. Mình nguyền rủa nó sẽ chết đi! Chết vì lý do gì cũng được hết! Đồ bất trị! Không có ai ta không trị được đâu!" Ngừng lại một lát, Saiko giương đôi mắt lạnh như băng nhìn thầy giáo – " cái suy nghĩ đó của thầy được gọi là đạo đức tốt không? Với cái đức hạnh đó của thầy, thì đừng có mà mang cái mác giáo viên đi dạy dỗ ai hết cả."
Thầy Walker sợ muốn đứng hình, rất nhanh khôi phục dáng vẻ lịch lãm thường ngày. Nhưng Ryan, một người từng có kinh nghiệm làm ăn, hoạt động phi pháp thì thay đổi ấy không thể nào qua mắt anh.
Nhưng tại sao, Saiko lại biết?
Saiko có thể nghe được âm thanh ở mức Hz đến hơn Hz, một con người có trí nhớ và trí thông minh siêu việt, nhưng tại sao, Saiko lại biết ông ta nghĩ cái gì?
Rồi đột nhiên, Ryan nhớ đến một từ: Ngoại cảm.
Anh quen Saiko chưa lâu, anh không nhớ rõ Saiko thích cái gì nhất, nhưng anh vẫn nhớ, theo điều tra, môn mà Saiko cảm thấy hứng thú nhất chính là Văn học, đặc biệt Saiko, một người có tư tưởng bất cần đời, thậm chí còn trở thành một nhà văn mạng, và đạt được hàng loạt các giải thưởng cao trong các kỳ thi Văn học, thậm chí còn đạt giải nhất liên tiếp nhiều lần của các cuộc thi viết trên mạng, và tham gia làm kịch bản cho một vài web – drama, một việc cực kỳ phiền phức.
Chuyện ngày hôm nay đến tai Akira. Anh cực kỳ tức giận. Anh không biết gì về việc Saiko ngủ gật thường xuyên trên lớp, Ryan cũng không kể, mà phải đợi tới giáo viên gọi về, anh mới biết. Lần đầu tiên anh bị mắng trong vòng vài năm trở lại đây. Dường như là mắng vốn anh vậy.
Anh đã mắng Ryan một trận thậm tệ. Cả Saiko cũng phải ngồi nghe. Cuối cùng, anh hỏi: " Tại sao cậu không nói cho tôi chuyện này?"
Ryan bình tĩnh trả lời: " Bởi vì tôi giống như là vệ sĩ của em ấy. Tôi không phải cái camera di động theo dõi em ấy suốt ngày rồi báo cáo lại. Tất cả những gì anh bảo với tôi là đi học cùng em ấy."
" cậu cần phải linh hoạt lên!"
" Xin lỗi."
Anh sợ, nếu Akira biết được, anh ấy sẽ mắng Saiko, và Saiko sẽ sợ Akira quá mà ghét lây anh.
Nhưng Ryan đã cung cấp cho anh một tin tức quan trọng. Dường như là Saiko có thể biết được thầy giáo đang nghĩ gì, giống như một nhà ngoại cảm vậy.
Có vẻ như, một tuần là chưa đủ để anh hiểu về Saiko.