Tiếng Hát Nơi Biển Cả

chương 37

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

_ Ui… rát quá!

Tiếng kêu đáng yêu thùy mị dễ thương khẽ cất lên trong căn phòng sáng trưng ánh đèn. Ở đó, có một cô gái… à không, hai thiếu nữ, một người có mái tóc tím đen dài suôn mượt được cột chùm ở phần đuôi và thả trải xuống đất đang ngồi yên trên ghế, chịu khó đưa tay để được chăm sóc. Và một người sở hữu mái tóc tím thanh có một phần tóc được cột sang bên trái đang nhận trách nhiệm bôi thuốc lẫn băng bó vết thương cho cô gái kia… Có lẽ không cần nói thì ai cũng biết hai cô gái này không ai khác ngoài Mikazuki và Chisaki

Chính xác là Chisaki đang đóng vai trò như một bảo mẫu săn sóc mấy vết bầm tím trên tay, cổ, và mạn sườn cho Mikazuki

_ Cậu chịu khó một chút. Thuốc này được chính tay ngài Akifusa đưa cho mình trước khi trận đấu kết thúc. Chỉ cần bôi vào thì vết thương sẽ lành trong thời gian ngắn. Nhưng tốt hơn hết là cậu không nên cử động mạnh!

Ngồi yên để Chisaki chăm như chăm con gái. Từ lúc nào mà Chisaki giống một bà mẹ trẻ đơn thân phải làm những việc như những bà mẹ khác. Điển hình là cô con gái lớn mang tên Mikazuki này đây… Thích thì thích thật, nhưng trong lòng Mikazuki lại có chút gì đó bồn chồn không yên… Mikazuki có nhiều nỗi niềm muốn được tâm sự nhưng cứ ngập ngừng không dám nói nên lời

_ Xin lỗi cậu Chisaki… tớ đã để thua trong vòng đấu thứ hai mất rồi!

Chisaki nở một nụ cười phì khúc khích

_ Sao thế? Cậu lo lắng phiền muộn từ lúc về đến giờ là vì chuyện này ư? Chẳng giống cậu tí nào cả Mikazuki… Cậu xem, ngay cả bố tớ là kiếm sĩ mạnh nhất nhà Tsuchimikaido mà cũng phải đầu hàng trước Tsubaru – san còn gì!

_ Chiba – sama bỏ cuộc giữa chừng, chứ thực lực của ngài ấy thì không ai có thể phủ nhận…Nhưng còn tớ… dù đã cố gắng hết sức mà vẫn thua… Tsukusa nee… rất mạnh… tớ hoàn toàn không có khả năng thắng chị ấy… không, phải nói là chẳng thể chạm vào chị ấy dù chỉ là một sợi tóc. Tớ thấy mình thật vô dụng quá Chisaki… thành thật xin lỗi cậu!

Mikazuki thoáng nhớ lại khung cảnh cuối cùng khi bản thân mình đang ở sân thi đấu. Mọi thứ diễn ra rất nhanh, cứ như một con gió bất ngờ thổi qua không ai phản ứng kịp. Ngay khi Mikazuki và Tsukusa cùng chạy đến chỗ nhau với tốc độ nhanh nhất có thể, Mikazuki quyết định sẽ kết thúc trận đấu bằng một đường kiếm ngang từ phải chém qua. Nhưng ý định đó của Mikazuki hoàn toàn thất bại khi Tsukusa bất ngờ gập gối, hạ thấp cơ thể đến mức lưỡi kiếm của Mikazuki sượt ngang ngay trên đầu… Phải nói là chị ấy thực hiện một cú trượt cát đường dài bằng chân và đầu gối thẳng ra phía sau lưng Mikazuki. Những gì cần làm còn lại là Tsukusa xoay sống kiếm, chém thẳng từ trên xuống dọc theo phần lưng đầy sơ hở bằng tuyệt thức Akai Sakura( Hoa anh đào đỏ). Mikazuki không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận kết quả ngã ngũ

Đến bây giờ, cô vẫn chưa dám tin rằng mình đã thua. Không phải là Mikazuki xem thường Tsukusa hay đánh giá cao bản thân tin rằng mình sẽ thắng. Chỉ là nàng công chúa tóc tím đen còn chưa hết bỡ ngỡ sau trận đấu vừa rồi. Có nhiều thứ mình học được, mình đánh mất… kể ra cũng có nhiều thứ thay đổi quá nhanh khiến Mikazuki chưa nhận thức được kịp

Chisaki khẽ đưa bàn tay ấm áp nhẹ nhàng lên xoa xoa mái tóc Mikazuki cùng nụ cười khích lệ tinh thần

_ Đừng buồn mà Mikazuki. Ngay từ đầu, mình cũng rất lo khi biết cậu phải đối mặt với Tsukusa nee, nhất là khi biết kiếm pháp của Tsu – kun lại là do chị ấy truyền dạy nữa. Mặt khác, Tsukusa nee là tân cung chủ nắm quyền điều hành toàn bộ gia tộc Minamiya. Nhiêu đó đủ thấy thực lực của Tsukusa nee đáng sợ đến nhường nào. Chỉ là bấy lâu nay, chị ấy không hề phô trương thôi… Ngay cả mình cũng lấy làm ngạc nhiên nữa là!

_ Chisaki… Ngỡ như… chỉ là đặt trường hợp giả dụ thôi… nếu người đánh với chị ấy không phải là tớ mà là cậu… Thì cậu có nghĩ bản thân sẽ thắng không?

_ Thắng hay không à? – Chisaki thoáng suy nghĩ _ Mình không dám chắc, vì dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể phủ nhận rằng Tsukusa nee là sư phụ của Tsu – kun. Và một người chưa thể lĩnh hội hoàn toàn Minh Minh Diệc Nguyệt Kỳ Vũ như mình, thì dù có là cung chủ cũng chỉ % cầm chắc phần thắng. Cả Tsukusa nee và Tsu – kun… họ đều được xem là các kiếm sĩ danh giá của cả ba gia tộc kia mà… Nên khó nói lắm!

Mikazuki bỗng dưng lại làm gương mặt xa xăm phiền não kia. Đôi bàn tay cô công chúa tóc tím đen cứ đan xen vào nhau thể hiện một nỗi lo lắng không thể diễn tả bằng lời

_ Tsukusa nee là người đã nghĩ ra kiếm pháp mới khác với kiếm pháp nhà Minamiya. Tsubaki Minamiya lại là người phát triển bộ thức ấy trở thành Akai Sakura. Tsukusa nee đã mạnh như thế, vậy thì Tsubaki còn mạnh đến mức nào đây?

_ Mikazuki, thắng thua, ai mạnh ai yếu đối với cậu quan trọng đến thế ư? Mình thì lại thấy cuộc sống bình thường, không chạm tay vào thanh Katana hay những quy luật của ba gia tộc hợp với cậu hơn. Mình thích một Mikazuki luôn luôn ra ngoài vào mỗi buổi sáng sớm, đến trường gặp nhiều bạn bè, thầy cô. Thay vì cứ cầm kiếm thì Mikazuki sẽ nâng cọ và vẽ nên những bức tranh mình mong muốn với trí tưởng tượng của bản thân. Và Mikazuki sẽ quay trở về tư trang Tsuchimikaido, mang theo những tiếng cười niềm vui của cả một ngày yên bình không âu lo… Một người không phải luôn cầm Katana như cậu đi đến được mức này là giỏi lắm rồi. Mình không mong gì hơn thế nữa… thật sự rất cảm ơn cậu Mikazuki!

Nếu như chỉ là một lời khen từ lãnh chúa dành cho vị Samurai của họ thì đấy chỉ là một chuyện quá bình thường, Mikazuki có thể vui vẻ nhận lấy lời khen ấy. Nhưng chỉ vì Chisaki nói đến hai từ “cảm ơn” mà trái tim Mikazuki như càng thắt lại đau hơn… Chính vì Chisaki nói muốn được sống với một Mikazuki tự do với thế giới bên ngoài mà sự day dứt trong con tim cô ấy như muốn dấy lên vượt khỏi mức chịu đựng của Mikazuki

_ Xin cậu đấy Chisaki, đừng cảm ơn tớ vì những điều như vậy… Bấy lâu nay mình đã sống quá vô tư, thờ ơ nên không hiểu được cảm xúc và mong muốn thật sự của cậu. Chisaki… tớ sống ở tư trang Tsuchimikaido, dưới danh phận là vệ sĩ thân cận… nhưng lại có một cuộc sống quá đỗi yên bình hạnh phúc… Tớ được phép ra ngoài bất cứ lúc nào mình muốn, được gặp gỡ kết thân với bất kỳ ai… được đi học, được vui chơi, thỏa sức làm điều mình thích… thậm chí còn được quyền yêu một ai đó. Những điều tốt đẹp như vậy, đáng lý ra đều thuộc về cậu mới đúng… Chisaki… Tớ cảm giác như mình đã xuất hiện và dành lấy những điều tốt đẹp ấy từ cậu… Thế nên xin đừng nói đến hai từ cảm ơn với một đứa như tớ… xin cậu…

Từ đây, Chisaki hiểu ra rằng mối lo ngại cũng như những suy nghĩ mà Mikazuki đang vướng bận trong lòng. Nhưng cốt lõi của vấn đều vẫn là ở phía Chisaki là chủ yếu. Đã từ lâu, chính xác là sau khi lên làm cung chủ, Chisaki dường như không còn nhớ đến ước mơ thật sự của bản thân… Cô ấy không còn tưởng tượng rằng mình sẽ rời khỏi tư trang Tsuchimikaido, tiếp tục học trung học, được gặp gỡ bạn bè thầy cô và được làm những điều mình thích… Xa hơn thì sẽ gặp một chàng trai định mệnh, hẹn hò, quen nhau, thậm chí sẽ đi đến kết hôn và sống một cuộc sống hạnh phúc khi cả hai tâm đầu ý hợp… Phải, Chisaki không còn là một cô bé mơ mộng, xây dựng hình tượng một chàng hiệp sĩ của đời mình. Tất cả những gì cô ấy có hiện giờ là cái thực tại khắt khe đầy bảo thủ… Và Chisaki bắt buộc phải thay đổi nó… vì cô cung chủ nhỏ cũng muốn những người thân yêu xung quanh mình được hạnh phúc

_ Mikazuki!

Chisaki nhẹ nhàng đưa hai tay ra phía trước để có thể ôm trọn lấy Mikazuki vào lòng

_ Cảm ơn cậu nhiều Mikazuki, nhờ cậu mà mình mới nhớ lại những ước mơ sâu thẳm trong tim mà mình cứ ngỡ đã quên mất nó từ lâu. Mikazuki, cậu biết không… mình thích cậu, mình mong muốn cậu luôn được cười vui hạnh phúc, mình muốn cậu được sống với con đường do chính bản thân cậu lựa chọn. Hãy xem như mình giao phó lại ước mơ không thể trở thành sự thật cho cậu đi Mikazuki… Mình nhờ cậu sống luôn cả phần của mình… mong muốn này không quá sức với cậu phải không?

_ Nhưng mà tớ…

_ Mình không biết cậu nghe chuyện này từ ai… nhưng nếu đã biết đến đây thì ắt hẳn cậu cũng đã rõ nguyên nhân vì sao mình lại quyết định trở thành cung chủ. Mikazuki, nhận chức thống lĩnh toàn bộ gia tộc Tsuchimikaido, từ bỏ đi cuộc sống bình yên mình hằng ao ước… tất cả đều là do mình tự nguyện chứ không hề bị ép buộc. Và mình tuyệt đối không bao giờ hối hận về hành động năm xưa. Dù cho có bị người đời chỉ trích, thì lòng trung thành của mình đối với tình yêu của Tsu – kun và Lumina vẫn không thay đổi!

_ Kể cả khi cậu phải chịu đựng những điều mà cậu không muốn?

_ Uhm, mình hiểu chứ, mình hiểu rõ suy nghĩ và cảm xúc của bản thân mình. Và đó là con đường mình chọn…Thế nên cậu đừng bận tâm nữa nhé. Hãy cứ là chính cậu, một Mikazuki luôn vui vẻ hoạt bát ngày thường với tất cả mọi người là được rồi!

_ Chisaki… xin lỗi… và cảm ơn cậu…

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Suy nghĩ của con gái, thì hãy để một người con gái khác cùng đồng cảm chia sẻ thì tốt hơn. Chỉ là Chisaki và Mikazuki không nhận thấy rằng ngoài hai người vẫn còn một mạng nữa đang đứng ngoài cửa. Gương mặt lạnh như tiền, đôi mắt chứa đựng sự thờ ơ đầy tâm trạng ẩn đi một nửa bởi mái tóc tài tử chĩa lổm chổm xuống. Ngoài tên dở người lập dị Tsubaki Minamiya ra thì không ai vào đây hết

Không phải là hắn nhiều chuyện mò theo đến tận đây để nghe cuộc trò chuyện của hai người gì. Hắn chỉ đơn thuần muốn đi tìm Chisaki sau vòng hai hỏi thăm tình trạng của Mikazuki thế nào, rồi vô tình nghe hết được toàn bộ câu chuyện. Tsubaki suy nghĩ, đắn đo và dường như rút ra được một điều gì đó mà chính bản thân mình còn thiếu sót. Vì thế, nên dù chỉ cách Chisaki hay Mikazuki một bức màn ngăn cách… nhưng hắn cũng từ bỏ ý định kéo cửa để vào trong khi bàn tay đặt sẵn lên chỗ cần dần dần buông xuống

_ Oi Kazuto – kun, nếu cậu lo cho nàng công chúa tóc tím đen đến thế thì còn đắn đo gì mà không chịu vào trong? Tôi nghĩ, nếu cậu vào thì Hime – sama và cô ấy sẽ vui lắm cho xem!

Chàng trai nửa Tây nửa ta cũng từ đằng sau từ từ bước đến gần Tsubaki. Từ khi vòng hai kết thúc, anh ta vẫn cứ luôn giữ nụ cười “thiên thần” đó trên gương mặt, thật sự khiến cho Tsubaki không khỏi điên tiết… cảm giác cứ như mình đang bị chọc quê không bằng

_ Nói xóc tôi đấy hả… mắc mớ gì họ sẽ vui mừng khi tôi vào? Chưa bị mắng là còn may chán… Mà cậu đang làm cái gì ở đây thế hả?

_ Thấy rồi mà còn hỏi, đương nhiên là bám theo sau để xem cậu tính đi đâu, làm gì mặc dù cho giờ này đáng lý ra cậu phải quay lại xe đánh một giấc ngon lành mới đúng!

Tsubaki khẽ cất tiếng thở dài chán chường. Hắn tự hỏi chẳng lẽ mình vẫn chưa thể thoát khỏi cái cảnh tượng bị ai đó dò hỏi “ đi đâu, làm gì” mà không có được sự tự do độc lập hoàn toàn. năm bị nhốt trong tư trang nhà Minamiya, năm bị tên này giám sát dưới thân phận Butler… đến bây giờ trở về Nhật vẫn còn gặp cái cảnh này. Nhiều khi Tsubaki còn nghĩ mình mắc phải Déjà vu không biết chừng

_ William, cậu bớt dò hỏi tra khảo tôi đi có được hay không? Đi đâu làm gì có ảnh hưởng gì đến cậu đâu mà cứ suốt ngày tru tréo lèm bèm bên tai tôi thế? Tôi đang tính đi tìm Chisaki để hỏi thăm về tình trạng của con phò tóc tím kia… vừa ý cậu rồi chứ?

_ Hừm, xem như là tạm ổn. Vậy đến tận đây rồi, cậu đã biết tình trạng của Mikazuki Tsuchimikaido chưa?

_ Trước mắt thì không sao. Mọi vết thương bầm tím sẽ được chữa lành trong hai đến ba ngày sau khi đã bôi thuốc do ngài Akifusa cung cấp. Nhưng cô ta sẽ không thể cử động hay cầm Katana trừ khi vết thương bình phục hoàn toàn. Từ giờ cho đến lúc tìm ra được kẻ mạnh nhất… cô ta chỉ được phép ngồi yên một chỗ và quan sát thôi!

_ Oh my, thì giờ cô ấy có thi đấu được nữa đâu, không ngồi yên thì biết làm gì bây giờ. Nhưng phải kể ra rằng chị của cậu mạnh thật đấy. Quả nhiên không hổ danh là cung chủ nhà Minamiya lừng lẫy!

_ Tsukusa nee được xem như sư phụ của tôi mà. Kiếm thuật của tôi đều do chị ấy tự nghĩ ra, và tôi chỉ có công cải biến thành một thức hoàn chỉnh. Tsukusa nee thật sự rất mạnh… chỉ là chị ấy không thích phô trương khả năng của mình trước mặt người khác. Ngay từ đầu, khi hay tin phò tóc tím đối mặt với Tsukusa nee, là tôi đã biết chắc chắn cô ta sẽ thua. Không phải bàn cãi thêm chi nữa!

Tsubaki quay lưng bỏ đi, xem chừng hắn không còn ý định hỏi thăm tình hình sau khi đã biết rõ tình trạng hiện tại của Mikazuki

_ Nhưng mà này nhé, cậu chưa từng nói với tôi rằng chị cậu là người sáng tạo ra môn kiếm ấy. Hai chị em thiên tài giống nhau đều toàn là những kẻ đáng sợ thật nhỉ!

_ Ohm, cũng còn tùy trường hợp, theo quan điểm mỗi người thì có nhiều cách hiểu khác nhau!

Bước đi được một đoạn, Tsubaki chợt khựng lại. Hai tay hắn nhét vào túi quần, dáng lưng hơi khom, còn đôi mắt thì cứ mãi hướng xuống với vẻ xa xăm suy nghĩ

_ Này William, hỏi cậu một câu: Có phải, tôi là người chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi không?

_ Hừm hừm, để xem… cũng đúng, cậu dường như chỉ biết nghĩ cho bản thân cậu là chính. Nhưng cũng lại không đúng, bởi cậu cũng hay lắng nghe con tim người khác mong mỏi điều gì. Cậu ích kỷ, nhưng cái ích kỷ đó thì có thể hiểu được!

_ Trả lời gì mà nửa vời thế hả? Vậy rút cuộc là sao?

_ Nếu nói một cách chính xác, sự ích kỷ của cậu bắt nguồn ở chỗ cậu không còn lòng tin ở mọi người xung quanh, không còn tin vào chính bản thân mình, và cậu không muốn bày tỏ cảm xúc của mình với những người quan tâm đến cậu. Theo tôi, đó chính là sự ích kỷ của cậu đó, Kazuto – kun… Cậu không dám san sẻ những gánh nặng trên vai cho người khác mà chỉ biết giữ khư khư cho mình, để rồi mọi đau khổ, ân hận cậu đều gánh lấy tất cả… Đó không phải là sự ích kỷ thì là gì?

William lững thững bước đến, trái với nét lạnh sầu muộn trên gương mặt Tsubaki, nụ cười của William như một chất xúc tác khiến Tsubaki phải suy nghĩ nhiều điều. Chàng trai nửa Tây nửa ta đưa nắm đấm chạm nhẹ vào vai trái hắn, như một kiểu khích lệ tinh thần mà các chiến sĩ đồng đội vẫn thường làm cho nhau

_ Tôi thì không chơi thân với các cậu từ nhỏ, đương nhiên không thể nào hiểu được mối liên kết vững chắc của ba người các cậu thế nào. Nhưng mà này, đôi mắt tôi đang mách bảo rằng: Hime – sama hiện đang rất nỗ lực và cố gắng để giúp đỡ cậu hết khả năng có thể. Giống như, cô ấy có ý định sẵn sàng từ bỏ mọi thứ, danh vọng, quyền lực, tiền bạc, thậm chí là ngôi vị cung chủ nhà Tsuchimikaido chỉ để cho cậu được hạnh phúc… Cậu thấy thế nào?

Tsubaki cất tiếng thở dài quen thuộc

_ Đây cũng là điều mà tôi đắn đo. Quả thật, Chisaki đã giúp đỡ tôi rất nhiều, kể cả việc chấp nhận đánh đổi mọi thứ chỉ để đứng về phía một kẻ như tôi. Và dường như tôi đã quên mất điều quan trọng ấy… quên mất rằng người chịu thiệt thòi nhiều nhất sau cùng vẫn chỉ là Chisaki. William… tôi tự hỏi, tại sao Chisaki lại phải cố gắng như thế? Tại sao Chisaki lại đồng ý từ bỏ ước mơ của bản thân, trở thành cung chủ vì một kẻ như tôi? Tôi thật sự không hiểu? Phải chăng vì tôi và cô ấy là bạn thân thuở nhỏ?

_ Vậy là có những thứ mà thiên tài vẫn không biết nhể. Nhưng không vấn đề gì, trên đời này đâu phải ai cũng toàn diện về mọi mặt đâu… Nói Hime – sama là bạn thuở nhỏ nên ra tay giúp cậu cũng là một lý do hay. Nhưng biết đâu chừng, do Hime – sama có tình cảm đặc biệt với cậu thì sao… kiểu như một người con gái với một đứa con trai ấy!

Tsubaki bất chợt ngoái cổ quay sang nhìn chằm chằm William với gương mặt ngạc nhiên đến ngố tàu ra. Nhiêu đó đủ thể hiện rằng hắn khá shock khi nghe ý kiến ấy

_ Chisaki thích tôi như một người con gái đối với một đứa con trai? Tôi nhớ là cậu đâu có bị ngã xuống đất trong vòng đấu thứ hai, không hề bị đập đầu vào chỗ nào đó đâu mà mở mồm ra nói linh tinh gì vậy? Làm gì có chuyện vô lý như thế?

_ Oh no no, trên đời này không có thứ gì chắc chắn % hết Kazuto – kun. Nhưng mà thôi, tôi có cái lý của tôi, cậu có cái lý của cậu. Nếu nghĩ tôi nói xàm nói bậy thì tốt nhất là cậu hãy cứ giữ vững lập trường ấy của mình. Tin vào bản thân mình thêm nữa đi, Kazuto – kun!

William nhét tay vào túi quần, ung dung bỏ đi còn đưa một tay thay cho lời chào tạm biệt

_ Quyết định vậy đi, còn lại là do cậu… Nhớ đi ngủ sớm nhé, Kazuto – kun.. Uh hế hế hế hê hê hêyyy!

Thi thoảng anh ta vẫn hay nới lỏng bản thân khỏi khuôn mẫu người đàn ông lịch lãm, bằng chứng là qua nụ cười khả ố vừa xong

Dù nói gì thì nói, Tsubaki chẳng hề tin chuyện Chisaki có tình cảm đặc biệt với mình. Chỉ đơn thuần là hai đứa lớn lên cùng nhau, hay chơi đùa với nhau, là bạn nối khố và là vô cùng thân thiết nên đồng cảm giúp đỡ nhau. Nếu đặt Chisaki vào hoàn cảnh của Tsubaki và ngược lại, chắc chắn Tsubaki cũng sẽ làm như vậy…. Chỉ có điều, nhiêu đây vẫn chưa thể thỏa mãn sự khó hiểu trong Tsubaki về những quyết định trong quá khứ của Chisaki… thật sự, cô ấy đã đánh đổi rất nhiều thứ vì câu chuyện tình yêu bị ngăn cấm của hắn và Lumina… Dù rằng lên tiếng ủng hộ, nhưng cũng không nhất thiết phải làm thế… Có lẽ, Chisaki thực sự đang giấu một ý định nào đó chăng

_ À phải rồi.. tôi khâm phục cậu thật đấy Kazuto – kun. Dường như cậu đang có ý định sẽ đối mặt với công chúa tóc tím đen một cách công khai minh bạch thì phải. Nếu không thì cậu đã chẳng chường cái mặt thật ra để đến gặp cô ấy đúng không? Can đảm thật đấy nhé… nhưng dù sao thì cậu cũng nên suy nghĩ kỹ trước khi quyết định, và quan trọng là đừng làm cho cô ấy hoảng loạn!

Sau khi William bỏ đi hẳn rồi, Tsubaki mới đưa tay lên mặt sờ soạng một lúc thì hắn mới nhận ra mình không đeo mặt nạ Kitsune. Chiếc mặt nạ ấy hắn đã để lại trong xe cùng với bộ Hakama đã thay sau khi Đêm Vũ kết thúc. Chỉ vì muốn đến gặp Chisaki mà hắn quên phéng mất chuyện quan trọng là phải che dấu thân phận

Tên tự kỷ dở người đưa tay ra sau gãi đầu sồn sột. Miệng không khỏi buông lời thở dài chán chường

_ Ôi trời, mọi thứ ngày càng phiền phức rắc rối, hết phò tóc tím rồi lại đến Chisaki… Riết mình cũng trở nên lú lẫn như mấy lão già sống gần đất xa trời lúc nào không biết hay… Mà thôi, có gì để mai tính tiếp vậy… Hôm nay đến đây là đủ rồi!

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Cùng thời gian này, ngoài Tsubaki, Chiski, Mikazuki, thì phía bên nhà Kurahashi cũng có một người đang không khỏi thoát khỏi vòng suy nghĩ luẩn quẩn. Kể từ khi vòng đấu thứ hai chấm dứt, Hajima thiếu chủ đã tìm hiểu được nhiều điều, và giờ là lúc để cậu ấy nghiền ngẫm lại những gì đã xảy ra… suy nghĩ về những thứ sắp xảy đến trong tương lai không xa. Dường như, nguyên nhân chủ yếu gây nên nỗi lo lắng tâm trạng trong thiếu chủ vẫn là chuyện Tsubaki có mặt trong Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm… và điều khiến Hajima càng bồn chồn đắn đo hơn là Tsubaki lại vào nhà Tsuchimikaido

Không biết Hajima dự tính sẽ làm gì… chỉ biết bây giờ, vị thống lĩnh trẻ tuổi của gia tộc Kurahashi đang nghe một cuộc điện thoại từ đâu đó gọi đến… chẳng biết có phải một đối tượng làm ăn không

_ Uh, quả nhiên hắn ta đã đến tham dự Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm đúng như những gì tôi dự đoán. Nhưng điều làm tôi băn khoăn nhất là tại sao hắn lại có gan gia nhập nhà Tsuchimikaido… Lẽ nào, Chisaki thật sự chấp nhận cậu ta sao?

_ Hajima – dono, đây cũng là chuyện dễ hiểu thôi. Tsubaki – dono hiện tại không thể trở về nhà Minamiya, cậu ấy cũng không dám đến nhà Kurahashi, vậy thì chỉ còn một nơi duy nhất là nhà Tsuchimikaido. Với lại, tôi thiết nghĩ… cậu cũng đã biết chuyện này từ trước rồi mới đúng. Cậu cũng hiểu Chisaki – chan sẽ đồng ý để Tsubaki – dono làm thành viên nhà Tsuchimikaido còn gì?

Hajima cất tiếng thở dài

_ Đành rằng như vậy… Chisaki sẽ bất chấp tất cả để giúp đỡ cho hắn. Nhưng cũng chính vì thế, mà tôi lại càng thấy ghét hắn hơn… Cái tên đó… không hề suy nghĩ đến tâm trạng cũng như cảm xúc của người khác gì hết!

_ Tsubaki – dono có nỗi khổ riêng của mình. Tôi thiết nghĩ chắc cậu ấy cũng hiểu cảm xúc của Chisaki – chan… Chỉ là chưa biết phải báo đáp thế nào nên mới im hơi lặng tiếng như thế. Hajima – dono, sao cậu không nghĩ theo hướng tích cực hơn một chút? Haijma – dono, xin hãy cho Tsubaki – dono thêm thời gian và cơ hội đi ạ. Tôi nghĩ rồi Tsubaki – dono sẽ thành thực với cảm xúc của mình thôi!

_ Tôi không quan tâm Nanami… tôi không quan tâm gã đó có thành thực với cảm xúc của mình hay không. Cơ hội chỉ đến một lần, và hắn phải tự thân biết nắm bắt lấy cơ hội ấy… Nanami, tôi có linh cảm trước sau gì hắn và tôi sẽ đối mặt với nhau… vì thế, tôi muốn nhờ cô một việc!

_ Vâng, bất cứ việc gì thưa Hajima – dono. Tôi sẽ cố gắng hết sức trong phạm vi khả năng của mình!

_ Không có gì nhiều đâu. Phiền cô đi một chuyến đến Thiên Chiếu Gia Trang và mang cho tôi một thứ. Tôi muốn sử dụng đến nó nếu lỡ như đụng mặt với hắn!

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Vậy ngày hôm nay xem như đã kết thúc, bắt đầu chào đón một ngày mới, mở đầu là cảnh bình minh ló dạng ở phía xa chân trời cùng tiếng chim muông hót vang ríu rít trên những cây đại thu cao xanh được trồng xung quanh khu vườn rộng lớn của Thiên Chiếu Gia Trang. Nếu so sánh với khung cảnh ở vịnh Kyuushi thì nơi đây quả thật khác xa nhau một trời một vực. Một nơi khi vừa tỉnh giấc sẽ nghe thấy âm thanh sóng biển tràn bờ và cơn gió mát lạnh mang theo hương mặn từ biển thổi qua. Còn một nơi thì sẽ bắt gặp tiếng chim muông hót ríu rít cùng âm thanh xì xào của lá cây là chủ đạo. Tất cả cũng đều mang màu xanh… một màu xanh lục và một màu xanh lam… đều mang đến cho con người cảm giác thanh thản nhẹ nhàng của chốn yên bình êm ả… Chỉ có điều, cuộc sống có thật sự yên ắng hay không thì phải còn tùy thuộc vào bản thân con người sẽ biến cái không gian này trở thành thứ gì

Cộc cộc

_ Vâng, ra ngay đây, xin đợi một chút!

Có tiếng gõ cửa bên ngoài, thì người chủ phải ra mở xem thế nào. Chisaki nhẹ nhàng khoác chiếc áo Haori mỏng để chống lại cái se se lạnh từ sáng sớm và từng bước đến kéo cánh cửa sang một bên. Cô cung chủ nhỏ gặp chút ngạc nhiên khi thấy người đứng đó không ai khác ngoài…

_ Tsu – kun?

_ Yo, buổi sáng không xui xẻo ( Ý muốn nói là buổi sáng tốt lành), Chisaki!

Chisaki ngoái cổ sang trái sang phải, hai bên tuyến hành lang đều trống vắng không có một bóng người, và cũng không nghe thấy tiếng chân đến gần. Dù rằng không có ai, nhưng Tsubaki cũng nên thận trọng việc tự do đi lại trong Thiên Chiếu Gia Trang. Nếu để một ứng cử viên phát hiện ra Tsubaki ở đây… thì sẽ không tránh khỏi lời xa tiếng gần, thật sự không tốt cho Tsubaki chút nào

_ Tsu – kun, có chuyện gì mà cậu đến tìm mình sớm thế? Hơn nữa, đi lại trong Thiên Chiếu Gia Trang, sao cậu không đeo mặt nạ?

_ Tớ thấy không cần thiết lắm khi sáng sớm cứ phải đeo cái mặt nạ ấy lên cho nóng nực ngộp thở. Cái đó chỉ thích hợp trong các trận chiến thôi… Gác mấy thứ đó sang một bên, còn cậu nữa… sao còn chưa chịu đi thay đồ? Tính mặc bộ Yukata ngủ ấy ra ngoài đường sao?

_ Ra ngoài? Mình nhớ là mình đâu có kế hoạch ra ngoài hôm nay đâu?

Tsubaki vừa thở dài vừa làm bộ mặt chán nản

_ Quả nhiên là cậu quên mất rồi. Nghe này, chẳng phải cậu bắt tớ hứa rằng sau khi vòng hai của Đêm Vũ kết thúc, thì cậu muốn có một ngày hẹn với tớ giống như tớ với phò tóc tím kia ư? Mới có ngày hôm qua mà sao quên nhanh vậy?

Chisaki đảo mắt suy nghĩ một chút, ráng lục lại trong ngăn tủ ký ức xem mình có nói điều đó thật không… Và hình như mình đã nói như thế với Tsu – kun, nhưng giờ lại quên đi mất. Chisaki chuộc lỗi bằng một nụ cười hiền hòa

_ Xin lỗi Tsu – kun, chỉ vì có nhiều việc phải lo quá nên mình quên mất. Đúng thật là mình và Tsu – kun đã có hứa như thế nhỉ?

_ Nếu cậu đã nhớ ra rồi thì mau sửa soạn đi. Tớ không muốn để cho ai đó còn đang ngủ bất ngờ tỉnh giấc đâu!

Bên trong căn phòng đằng sau Chisaki, vẫn còn một người nữa đang say giấc trên chiếc giường êm ấm. Gương mặt khi ngủ của Mikazuki trông thật đáng yêu và hiền lành, như một nàng công chúa đang chờ đợi nụ hôn từ một vị hoàng tử nào đó để tỉnh giấc. Và vị hoàng tử ấy là ai… thì chỉ có số mệnh mới có quyền quyết định.

Cả Tsubaki lẫn Mikazuki, hai người cùng hướng ánh mắt về phía cô công chúa tóc tím đen kia với cùng một tâm trạng

_ Cậu đừng lo Tsu – kun, Mikazuki chỉ bị bầm tím nhẹ ngoài da thôi. Xem chừng Tsukusa nee đã nương tay rất nhiều và thuốc của ngài Akifusa cực kỳ hiệu quả. Mình nghĩ, để cậu ấy ngủ thêm một chút nữa thì Mikazuki sẽ sớm khỏe lại như lúc đầu ấy mà!

_ Nhưng cậu cũng không thể lơ là mất cảnh giác được đâu. Nếu cử động mạnh thì chắc chắn thuốc sẽ phản tác dụng. Cậu cần để mắt tới một người lăng nhăng giống khỉ như cô ta đấy Chisaki!

_ Mình biết mình phải làm gì mà… cậu đừng lo!

Tsubaki cất tiếng thở dài thêm một lần nữa

_ Vậy bây giờ tớ phải đứng đây đợi thêm bao lâu nữa thì cậu mới chịu đi chuẩn bị hả? Tầm một tiếng nữa đủ không?

_ Ấy chết, mình lơ đễnh quá, xin lỗi cậu Tsu – kun, mình đi chuẩn bị ngay đây. Đợi một chút nhé!

Và thế là Chisaki nhanh chóng đi ngược vào trong để chuẩn bị. Cô cung chủ nhỏ không quên cố gắng giảm tối thiểu âm thanh bước chân tránh làm phiền đến giấc ngủ của Mikazuki… Còn về gã tự kỷ ám thị kia… một lần nữa, hắn lặng nhìn người con gái tóc tím đen mang gương mặt giống Lumina như hai giọt nước chìm say trong giấc mơ tuyệt đẹp nhất. Không hiểu sao hắn muốn được ngắm cô ấy lâu hơn… hắn cũng muốn được chạm tay lên mái tóc, hai bên má, đôi môi nhỏ xinh kia… nhưng có lẽ, chỉ đứng bên ngoài trông vào đối với Tsubaki là đủ lắm rồi

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

_ Thế Tsu – kun, bây giờ chúng ta đi đâu đây?

_ Đi đâu ấy hả? Để xem!

Hiện tại thì Tsubaki cùng Chisaki đã ra khỏi Thiên Chiếu Gia Trang và đi quanh quẩn một quận đô thị nào đó thuộc thành phố Yokohama. Tsubaki không thể lập lại lịch trình mà hắn từng hẹn với Mikazuki bởi Chisaki có theo dõi và biết hết rồi. Nếu mà lai đến mấy chỗ ấy thì còn gì là thú vị… Thành thử hắn đang suy nghĩ xem nên đi đâu, làm gì để Chisaki cảm thấy vui là chính. Nhưng nếu hỏi thẳng Chisaki muốn đi đâu thì chắc chắn Tsubaki sẽ nhận được mấy câu trả lời đại loại như “ Tùy cậu” hay “ Tsu – kun đi đâu mình theo đó” hoặc cũng có thể là “ Được đi chơi cùng Tsu – kun đối với mình là vui nhất rồi”… Nên hắn sẽ không bao giờ làm mấy thứ thừa thải như thế

_ Nhưng mà trước hết, có thể giải thích cho tớ vì sao cậu lại mặc Kimono ngay giữa chốn đông người này không hả?

Ngó đi nguẩn lại thì quả thật Chisaki đang diện cho mình một bộ Kimono tím hồng có in những bông hoa anh đào nhỏ cùng chiếc thắt lưng đen. Phải nói là từ trên xuống dưới Chisaki chỉ có duy nhất màu tím làm chủ đạo. Với Chisaki, chỉ cần cô ấy thích thì không một bộ Kimono nào có thể làm lung lay vẻ đẹp tự nhiên của cô ấy… kể cả đó có phải là một bộ Kimono xấu xí, cũ nát nhất từ trước đên nay… Chỉ có điều, mặc một thứ rườm rà truyền thống như thế ngay giữa lòng đường thành phố hiện đại tân tiến như Yokohama thì có hơi… Người khác nhìn vào lại xem Chisaki như người từ quê mới lên

Chisaki đưa tay áo mình lên, ngoái cổ nhìn xuống chiếc thắt lưng được buộc sau lưng, như kiểu đang kiểm tra bộ Kimono của mình

_ Eh? Có gì bất thường ư? Chẳng lẽ ở Yokohama không được mặc Kimono sao?

_ Không phải là không được, giữa một chốn đông người hiện đại như Yokohama hay Tokyo mà lại mặc Kimono ra ngoài đường thì có hơi quái đản chút. Nhưng chẳng lẽ, cậu không nhận thấy mọi người xung quanh đều dồn ánh mắt lạ lùng vào chúng ta ư?

Chisaki khẽ đưa tay lên che miệng cười khúc khích

_ Mình đùa thôi, ai mà không biết mặc Kimono ra ngoài thế này thì chẳng khác chi trở thành tâm điểm chú ý. Biết làm sao được, thoạt đầu, mình không nghĩ là sẽ rời khỏi Thiên Chiếu Gia Trang cho đến khi Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm kết thúc, nên đâu có mang theo thường phục ngoài hai bộ Kimono để diện kiến ngài Akifusa – sama!

_ Thế lần trước theo dõi tớ và phò tóc tím, cậu cũng mặc Kimono giống thế này đó hả? Nếu thế thì tớ phải để ý chứ nhỉ?

_ Không, mình mượn của ngài Akifusa. Dù sao thì cách đây năm, Akifusa – sama teo lại bằng mình hiện giờ, nên trang phục cũng khá vừa vặn với vóc dáng của mình. Mình đâu có dám mở lời mượn thêm lần nữa… nếu mà biết đi chơi với Tsu – kun thế này, chắc chắn ngài ấy sẽ làm loạn lên cho xem!

Thoáng nghĩ đến ngài Loli Akifusa, Tsubaki không khỏi thở dài chán chường khi tưởng tượng cảnh ngài ấy lăn lộn trên sàn, giãy đành đạch như con cá Koi thiếu nước, hét hò phản đối như một đứa con nít ranh không cho đi chơi. Đến khi ấy, chắc cả Thiên Chiếu Gia Trang sẽ phải lãnh đủ hết chỉ vì chuyến đi chơi giữa hai người họ… Có lẽ Chisaki nói đúng, tốt hơn hết là đừng để ngài Akifusa biết

_ Nhưng ai mà dám chắc chắn được điều gì, ngộ nhỡ ngài ấy đánh hơi được rồi lại theo chúng ta như lần trước thì có giấu cũng như không!

…………………………………………

…………………………………………

Quay lại một chút về Thiên Chiếu Gia Trang, ngài Akifusa loli miệng ngậm tẩu thuốc, tay trái nâng chén rượu sake, ngài ấy đang thưởng ngoạn cảnh đẹp ngay tại Amaterasu no Mori vào sáng sớm để lấy vận may, đồng thời cũng suy nghĩ xem nên làm gì cho hết ngày đây. Bỗng dưng, một sợi tóc trên đỉnh đầu ngài Akifusa chợt dựng thẳng đứng lên như có từ trường điện vừa chạy qua. Hơn nữa, đôi mắt to tròn cùng đôi lông mi dài nheo lại tỏ vẻ hơi khó chịu

_ Akifusa – sama… có chuyện gì vậy ạ, trông ngài dường như không được vui! Hanabi bên cạnh sớm phát hiện thấy nét cau có khác thường trên gương mặt

_ Hanabi – bou, linh tính của một vị thần không ngừng mách bảo với ta rằng Tsubaki – bou không có ở Thiên Chiếu Gia Trang. Và linh cảm mạnh mẽ này còn cho biết Tsubaki – bou đang đi chung với một người nào nữa!

_ Có lẽ là Tsubaki – dono muốn đưa William – dono đi thăm thú Yokohama đấy thôi. Ngài William vừa đến Nhật không lâu, còn nhiều điều muốn được học hỏi thêm chăng - desu!

Sợi tóc đóng vai trò như một cột ăng ten rada trên đỉnh đầu ngài Loli cứ quay loắng ngoắng như chảo vệ tinh dò sóng truyền hình

_ Không… nếu là con trai thì ta không cảm thấy bứt rứt khó chịu thế này. Chắc chắn đó là một đứa con gái… nhưng là ai thì ta không rõ. Là ai? Mikazuki – bou… Tsukusa – bou, hay Chisaki – bou?

_ Akifusa – sama, Hanabi biết ngài thích Tsubaki – dono, nhưng dù sao thì Tsubaki – dono có quyền đi ra ngoài với bất kỳ cô gái nào trong Thiên Chiếu Gia Trang – desu. Và ngài cũng đâu thể cấm họ gặp nhau – desu!

Ngay lập tức, ngài Akifusa quay ngoắt sang Hanabi với cái phùng mang bặm môi tỏ vẻ không thích. Ngài ấy còn ném thẳng chiếc tẩu trên tay sang một bên rồi nằm xuống sàn hiên không ngừng giẫy nảy đành đạch như con cá chép ngộp nước

_ Nhưng mà tại sao chúng lại không cho ta biết… Ta là thần mà, ít nhất cũng phải cho ta hay biết gì đó kia chứ. Tại sao có nhiều kẻ dám qua mặt ta để bí mật hẹn hò với Tsubaki – bou đến như vậy? Tại sao lại có nhiều cô gái bu xung quanh Tsubaki – bou như thế kia chứ? Tsubaki – bou là của ta… của ta… waaaaaa!

Ngài Akifusa thật sự chẳng khác chi một đứa con nít thích vòi vĩnh. Nhiều khi Hanabi cũng cảm thấy cực khổ mệt mỏi khi phải để mắt đến ngài ấy như một bảo mẫu mặc dù cả hai chỉ ngang nhau cái đầu

_ Không được, ta phải đi tìm hiểu sự thật cho ra lẽ… Không thể để cho mấy đứa kia mặc sức muốn làm gì thì làm. Qua mặt một vị thần là điều không thể tha thứ!

Thế là, ngài Akifusa loli đứng phắt và chạy một mạch ra khỏi phòng, làm cho Hanabi đi theo không kịp

……………………………

............................................

_ Cậu nói cũng đúng. Không có gì có thể qua được mắt ngài Akifusa hết. Nhưng chắc không sao đâu. Akifusa – sama rất tôn trọng quyền riêng tư của mỗi người mà!

_ Hầy, hy vọng mọi thứ chính xác như cậu nói… Vậy bây giờ, sao tớ với cậu không thử đi long nhong xem có cửa hàng thời trang nào gần đây… mặc Kimono thế này không tiện lắm!

_ Uhm, có lẽ thế, mình bắt đầu cảm thấy cơ thể khó di chuyển tự do rồi!

Buổi hẹn hò giữa Tsubaki và Chisaki bắt đầu từ giây phút này. Mong sao nó không quá đỗi tẻ nhạt khiến cho Chisaki thất vọng giữa chừng

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Tiếp tục quay trở lại Thiên Chiếu Gia Trang cũng tầm thời gian này, nhưng thuộc không gian khác. Khi những chú chim hoành yến từ bên ngoài hạ cánh đậu bên khung cửa sổ đón nắng, chúng cất tiếng hót ríu rít để đánh thức Mikazuki khỏi giấc mơ tuyệt đẹp quá lâu. Và rồi nàng công chúa tóc tím đen không cần đến nụ hôn chàng hoàng tử đã tỉnh lại. Đôi mắt long lanh từ từ hé mở, nhưng nheo nheo vì ánh sáng có phần hơi chói chang. Mikazuki khẽ trở mình ngồi dậy khi bàn tay dụi nhẹ bên mắt

_ Sáng rồi sao?

Tuy mắt mũi còn hơi tèm nhèm, nhưng Mikazuki vẫn có thể với tay sang chiếc điện thoại di động trên cái bàn nhỏ sát kế cạnh giường. Mikazuki mắt nhắm mắt mở nhìn vào số giờ hiển thị trong màn hình điện thoại

_ Há… h hơn… Mình thức dậy muộn đến mức ấy ư? Mà bình thường Chisaki hay đánh thức mình… hôm nay… chẳng lẽ cậu ấy ra ngoài rồi?

Mikazuki rời khỏi chiếc giường bông êm nệm ấm. Đôi chân chạm nhẹ xuống sàn nhà Tanimi truyền thống Nhật Bản để nhấc thân hình khỏi chiếc chăn mềm xốp kia. Mikazuki còn tính ra khỏi phòng chạy đi tìm Chisaki hay bất kỳ ai thuộc nhà Tsuchimikaido, nhưng một thứ gì đó trên bàn được bọc sẵn trong lớp giấy bạc đặt sẵn trên bàn từ lúc nào khiến cho Mikazuki phải để mắt đến

_ Của Chisaki để lại ư?

Bên cạnh thứ đó còn kèm theo một mẩu giấy trắng được gấp lại ngay ngắn gọn gàng như một bức thư. Mikazuki mở tờ giấy ấy ra xem thử bên trong viết gì

_ Mình đi ra ngoài chút chuyện, sau khi thức dậy nhớ làm rửa mặt, chải tóc và dùng điểm tâm nhé, không nên để bụng đói vào sáng sớm đâu. Mình có làm một ít mì Soba chả để sẵn trên bàn, cậu chỉ việc mở giấy bọc là dùng được ngay không lo bị nguội. Nhưng nếu cậu không thích thì cứ gọi người trong gia trang đến, họ sẽ làm món khác cho cậu ngay. À phải rồi, nếu cậu có rời khỏi Thiên Chiếu Gia Trang thì nhớ báo cho bố mình để mình yên tâm. Bên ngoài đông người nhiều xe, cậu tuyệt đối phải cẩn thận đó!

Đây là tất cả những gì được viết trong mảnh giấy nhắn để lại của cung chủ nhỏ. Mikazuki khẽ nở một nụ cười xinh như đóa hoa chớm nở, kèm theo chút thích thú vui tươi hân hoan trong lòng

_ Chisaki vẫn luôn lo lắng và nhắc nhở mình, cậu ấy thậm chí còn chuẩn bị bữa sáng cho mình xong hết rồi mới dám ra ngoài. Sau này, nếu ai lấy được Chisaki thì ắt hẳn số anh ta phải may mắn lắm… Cậu ấy quả thật là một người phụ nữ hoàn hảo… một kiểu hình mẫu Yamato Nadeshiko!

Mikazuki nhẹ nhàng tháo lớp bọc bên ngoài chiếc tô, mùi hương còn nóng hổi của mì Soba xông thẳng lên mũi, để lại cho Mikazuki một vị ngọt ngào khó diễn tả. Chỉ cần nghe thôi đã thơm rồi, nhìn những sợi mì trắng vàng cùng nước lèo nâu trông thật bắt mắt… chắc lẽ nó sẽ ngon lắm đây, thật sự khiến người khác không thể chần chừ quá lâu để được cầm đũa

_ Itadakimasu!

Đôi đũa chạm xuống sợi mỳ rồi, chỉ có điều chưa được quắp lên cho vào miệng thì cánh cửa kéo bên ngoài bất chợt mở sang một bên, làm cho Mikazuki giật phắn cả mình. Ngoài đó, một cô bé tóc đen, Kimono ngắn tay đỏ viền đen, dải ruy băng đen trên đầu đang không khỏi thở hồng hộc vì mệt mỏi. Cô nhóc loli nhỏ nhắn đáng yêu ấy đảo mắt nhìn khắp căn phòng và dừng lại trước Mikazuki đang nhìn mình chằm chằm

_ Akifusa – sama, ngài đến viếng thăm sớm quá, có chuyện gì vậy ạ?

_ Chisaki…. Chisaki – bou có ở đây không?

_ Chisaki… cậu ấy có để lại lời nhắn cho thần là đi ra ngoài chút chuyện. Nhưng lại không hề nói sẽ về khi nào, nên…

_ Quả nhiên… quả nhiên là Chisaki – bou, ngay cả Mikazuki – bou cũng ở đây, thế thì chắc chắn… chắc chắn… Chisaki…

Giọng ngài có vẻ vừa run vừa hơi ngắt quãng. Mikazuki không biết đã xảy ra chuyện gì giữa ngài Akifusa và Chisaki, nhưng dường như trông ngài ấy có vẻ không vui cho lắm

_ Etou… Akifusa – sama, Chisaki…

_ Waaaaa, không chịu không chịu không chịu, mới hôm kia hai ta còn chung chiến hào, đến hôm nay lại trở mặt độ, Chisaki – bou dám cả gan qua mặt một vị thần như ta… Chisaki đồ con mèo vụng trộm!

Một lần nữa, ngài Akifusa nằm trên sàn vung tay vung chân giãy đành đạch như đứa con nít, khiến cho Mikazuki đổ mồ hôi hột không biết phải làm thế nào đây. Mặt khác, cô nàng tóc tím đen cũng chẳng hiểu nổi những gì ngài ấy nói… gì mà Chisaki là mèo vụng trộm, nghe cứ như Chisaki đi tán tỉnh dụ dỗ hay cướp bạn trai của người khác ý… Nhưng làm gì có chuyện Chisaki xử sự như thế… làm gì có chuyện Chisaki thực hiện một hành động trái đạo đức như vậy

_ Akifusa – sama!

Thêm một tiếng gọi nào đó khá đỗi quen thuộc cất bên ngoài cửa. Sau đó thì chạy vào một cô bé ngang bằng ngài Akifusa, cũng một bộ Kimono ngắn đỏ đen, dải ruy băng đỏ quấn cho mái tóc không lượm thượm. Cô nhóc đó cũng mệt bở hơi tai vì phải rượt theo chủ nhân của Amaterasu no Mori này

_ Tìm thấy rồi… Akifusa – sama, làm ơn đừng chạy như thế nữa – desu… Thần không theo kịp ngài mãi được đâu – desu!

_ Hanabiiiiii!

Ngài Akifusa rơm rớm nước mắt sụt sịt không khác gì đứa trẻ. Ngài bất ngờ nhảy bổ vào vòng tay của Hanabi mà vỡ òa

_ Hanabi – bou, ta bị nẫng tay trên rồi… Chisaki – bou, Chisaki – bou là kẻ nói dối… Nhân lúc ta không để ý, Chisaki – bou đã hức hức…

_ Akifusa – sama, thần nói rồi – desu… Ngài không có quyền can thiệp vào đời sống riêng tư của họ. Thần thấy Chisaki – hime đi đâu, gặp ai cũng là quyền tự do của công chúa. Ngay cả chuyện này cũng thế - desu!

_ Gặp ai ta không cần biết, nhưng tại sao lại là Tsu…

_ Vâng vâng biết rồi, ngài không cần phải hét toáng lên thế đâu!

_ Woaaaaaa!

Akifusa – sama còn khóc rống thảm thiết hơn, làm cho Hanabi phải ra vẻ trưởng thành không ngừng dỗ dành an ủi cùng tiếng thở dài ngán ngẫm từ miệng. Sâu thêm một chút, Hanabi như thấu hiểu cảm giác làm mẹ chăm nom cho mấy đứa con mà Chisaki trải qua hằng ngày… không ngờ lại cực nhọc đến thế… nhất là có những đứa con thích làm nũng khó khăn kiểu như bây giờ

_ Anou, Hanabi, mọi thứ ổn cả chứ? Nghe ngài Akifusa nhắc đến Chisaki… Chisaki đã gặp phải chuyện gì ư?

_ Mikazuki – sama, cũng không có gì quan trọng lắm đâu ạ - desu. Chẳng qua ngài Akifusa có linh cảm Chisaki – hime đang hẹn hò với một chàng trai nào đó có quen biết với ngài nên mới thế này thôi. Hoàn toàn không có gì cả - desu!

_ EH? Em nói sao? Chisaki đang hẹn hò với một ai đó ư?

_ Hanabi chỉ nghe ngài Akifusa nói vậy. Dù sao thì cảm nhận của một vị thần chưa bao giờ sai hết!

Chuyện này thật sự là một điều vô cùng quan trọng. Cung chủ trẻ của nhà Tsuchimikaido đang hẹn hò với một chạng trai không rõ danh tính. Nếu như tin đồn này lọt đến tai người trong ba gia tộc thì ắt hẳn sẽ có hàng trăm kiếm sỹ nam sồn sồn như bầy thú hoang xổng chuồng, quyết tìm cho bằng được chàng trai kia để làm một trận với danh nghĩ kiểm tra thực lực xem hắn có xứng đáng với cung chủ hay không? Còn nếu như lọt ra bên ngoài, chắc chắn, các tay nhà báo sẽ tìm cách xáp vào phỏng vấn dò hỏi, thậm chí là bỏ bê công việc lén lút đến săm soi dòm ngó đời sống cá nhân của Chisaki rồi giật tin như bắn tốc độ giao thông. Chisaki sẽ lên trang nhất các báo với nhiều tiêu đề khác nhau như “ Cung chủ quyền lực gia tộc Tsuchimikaido bí mật hẹn hò”… hoặc cũng có thể là “ Gia tộc Tsuchimikaido sẽ ngày càng trở nên hưng thịnh nếu cung chủ hiện tại nghĩ đến chuyện nhường ngôi vị cho thế hệ sau”. Cũng tại Chisaki nổi tiếng quá mà… một người có quyền lực, có tầm trong và ngoài xã hội như thế, có thể sống một cuộc sống yên bình, êm đềm ngoài vịnh Kyuushi là nhờ vào sự an toàn tuyệt đối của mạng lưới nhà Tsuchimikaido lắm rồi… Nếu để thông tin ấy lọt ra bên ngoài thì… không dám nhắc đến

_ Không được không được, nói gì thì nói, Chisaki – bou vẫn hơn Tsukusa – bou cả cái đầu. Con nhóc đó còn mưu mô gian xảo hơn bất kỳ ai trong cả ba gia tộc. Nếu cứ để thế này thì ta mất trắng hết… Hanabi – bou, chúng ta chuẩn bị rời khỏi Thiên Chiếu Gia Trang và đi tìm Chisaki – bou ngay!

_ Akifusa – sama, ngài nhất quyết phải phá đám họ thật sao ạ - desu?

_ Không nói nhiều nữa, ý ta đã quyết không bao giờ thay đổi. Lời từ một vị thần nói ra không bao giờ rút lại. Lần này… ta phải hạ bệ Chisaki – bou trong vòng một nốt nhạc!

Truyện Chữ Hay