Tiếng Hát Nơi Biển Cả

chương 31

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Lãnh chúa nhà Tsuchimikaido, cung chủ Chisaki xin được diện kiến!

- Lãnh chúa nhà Kurahashi, thiếu chủ Hajima xin được diện kiến!

- Lãnh chúa nhà Minamiya, cung chủ Tsukusa xin được diện kiến!

Ba thống lĩnh tối cao đứng đầu mỗi gia tộc đều đã có mặt đông đủ trong một căn phòng vừa rộng vừa lớn và cũng vừa… tối thui như hủi???. Đây quả thật là một căn phòng rất tối, cực kỳ tối… thứ duy nhất có thể khiến mọi người nhìn thấy mặt nhau là vài ngọn nến lửa yếu ớt xung quanh. Và ngồi chính giữa đại điện chính là đại Shogun( tướng quân) của cả ba gia tộc… đại Shogun điều hành mọi thứ kể cả Thiên Chiếu Gia Trang này… Ngài Akifusa loli lạnh lùng phẩy chiếc quạt giấy trên tay khi ngay trước mặt

- Kusanagi no Tsurugi, Yata no Kagami, Yasakani no Magatama… ba thần khí đã hợp lại đông đủ… vậy thì cuộc họp giữa ba phân gia… chính thức bắt đầu!

…………………

Quay về thời điểm đêm hôm qua một chút xem thế nào… Chính xác hơn là sau buổi biểu diễn dương cầm của mặt nạ Kitsune bí ẩn, mọi tiếng đồn bàn tán xôn xao đặc biệt là phái nữ đều đổ dồn vào người nghệ sĩ tài năng đúng như ngài Akifusa đã giới thiệu ấy. Nhưng chưa kịp lên xin chữ ký hay hỏi thăm thì nhân vật đeo mặt nạ đó đã kịp thời cao chạy xa bay sau hậu cần… rồi từ từ lỉnh lỉnh biến ra ngoài từ cửa hậu để quay trở lại khu nhà của gia tộc Tsuchimikaido

- Oh my, về rồi à Kazuto – kun? Thế nào? Buổi biểu diễn ổn thỏa đúng chứ?

Chiếc mặt nạ cáo trắng Kitsune được dỡ xuống, để lộ một gương mặt tài tử điển trai cùng đôi mắt lạnh lùng hiu quạnh cuốn hút. Đó không ai khác chính là Tsubaki Minamiya… Hắn là người đã đóng vai nhân vật bí ẩn đến tận buổi tiệc và trình tấu một bản nhạc vô cùng đặc sắc. Để bây giờ trở về như một người thắng cuộc trong buổi biểu diễn ấy

- Nhưng mà này nhé, cậu làm như thế là trái với lời tuyên bố ban đầu đưa ra đó. Chẳng phải cậu đã hùng hồn khẳng định sẽ không bước chân đến buổi tiệc ư?

- Im đi William, lúc nào cũng phải suy nghĩ mọi thứ thật thấu đáo rồi hẵng mở miệng ra comment. Người nói không nhấc mông ra khỏi nhà là tôi… nhưng người xuất hiện trên sân khấu là Kitsune… Thay vì suy nghĩ chuyện đó, tình hình của cô ấy thế nào rồi?

- Hầy… vẫn thế, từ lúc cậu đi thì cô ấy còn đang say muốn chết. Nhưng lúc cậu chơi dương cầm cho cô ấy nghe. Thì nàng công chúa ngủ trong rừng lại đang chờ đợi nụ hôn từ một vị hoàng tử để đánh thức… Kazuto – kun, cô ấy đáng yêu thật nhỉ!

Tsubaki lặng lẽ hướng mắt xuống Mikazuki… Chỉ khi nghe William nói như vậy, thì hắn cũng bắt đầu để ý từng chi tiết một. Từ đôi mắt đang nhắm lại một cách nhẹ nhàng, đến chiếc mũi cao nhỏ duyên dáng. Đôi môi đỏ trông thật mềm mại và dễ thương. Mái tóc tím đen dài, suôn mượt như tấm dải lụa sặc nước hương thơm. Mikazuki quả thật là một cô gái cực kỳ đáng yêu mà bất cứ một người đàn ông nào cũng có thể choáng ngộp trước vẻ đẹp lung linh đó

- Uh, rất đáng yêu… cô ấy là cô gái đáng yêu nhất từ trước đến nay tôi từng gặp!

- Đúng thế, chính vì quá đáng yêu nên cậu không thể phủ nhận… Hả? Cậu vừa mới phát ngôn cái gì xong vậy?

William không dám tin khi Tsubaki vừa nói một câu có khả năng làm thay đổi vận mệnh của thế giới. Không nghe nhầm… William chắc chắn bản thân mình không hề uống một giọt rượu nào để cho đầu óc bị ong ong đến mức lãng tai không nghe rõ được Tsubaki nói gì. Hắn vừa mới nói rằng Mikazuki rất đáng yêu? Ngoại trừ Chisaki ra, Tsubaki đã lên tiếng khen một cô gái khác là đáng yêu

- Ka… Kazuto… kun, cậu… cậu…. Oh my god… Kazuto – kun đã trưởng thành rồi… Cảm ơn trời phật!

Mặc kệ cho cái tên tóc nửa vàng nửa đen kia điên điên khùng khùng… Tsubaki sẽ để cho tâm hồn mình trở nên tịnh tâm ngay khi đang chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy đang chìm sâu vào giấc ngủ ngon. Tsubaki thậm chí còn không ngần ngại đưa tay vuốt nhẹ nhàng phần tóc trước trán Mikazuki. Trông cứ như một người cha đang lo lắng cho cô con gái mới lớn… hoặc cũng có thể là một cậu bạn trai đang cảm thấy yên bình khi được ngắm nhìn người tình của mình ngủ… Tsubaki có lẽ đã thay đổi… có lẽ hắn bắt đầu nghĩ đến chuyện nên mở lòng mình ra để đón nhận sự quan tâm của Mikazuki… Ai biết được… những kẻ thiên tài thường hay suy nghĩ khác thường mà

- Này William, đưa cho tôi bộ đồ cũ đây. Tôi sẽ thay cái thứ vướng víu này ngay bây giờ!Tsubaki vừa nói vừa kéo phần cổ áo vest trên người

- Eh? Thay liền bây giờ ư? Việc gì mà gấp thế? Bộ vest đó nóng lắm hả? William đưa bộ trang phục mà Tsubaki đã mặc trước khi đến Thiên Chiếu Gia Trang

- Cứ cho là vậy đi, bởi vì chắc chắn chỉ sau ít phút nữa sẽ có người đến đây hỏi tôi. Này, cậu cũng liệu mà giữ cái miệng lại… bép xép linh tinh là chết với tôi!

- Oh my?

…………………

Quả nhiên đúng như những gì Tsubaki cảnh báo trước. Ngay sau khi Tsubaki đã thay bộ vest mình đã mặc khi lên biểu diễn kia. Hắn đã nhanh chóng gấp nó lại đàng hoàng, tươm tất như mới rồi giấu trong hộc tủ cùng chiếc mặt nạ cáo Kitsune. Tsubaki ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn gần đó, tay nâng cuốn sách còn đang đọc dang dở xem như chưa có gì xảy ra

Hắn làm thế với mục đích gì… bởi hắn biết Chisaki sẽ đến đây

- Tsu – kun, mình về rồi đây!

- Mừng cậu về… sao hả? buổi tiệc thế nào? Nhộn nhịp hay tẻ nhạt?

- Uhm, lúc đầu thì có hơi buồn một chút vì Hajima – kun phải tiếp chuyện với các đối tác. Tsukusa – nee cùng lão gia và phu nhân cũng bận mất. Chỉ còn mỗi Mikazuki, nhưng cậu ấy lại uống rượu say đến mức không kịp gặp ngài Akifusa… Mình luôn tự hỏi không biết Mikazuki có về đúng phòng không… xem ra linh cảm của mình lần này không sai nhỉ!

Chisaki vừa nói vừa quay sang nhìn Mikazuki đang ngủ ngon lành trên chiếc ghế sofa dài kia. Gương mặt đáng yêu phè phỡn khi cơ thể được giữ ấm bởi chiếc chăn bông khiến cho Mikazuki không hay không biết chuyện gì đang diễn ra xung quanh mình

William thở dài ngán ngẫm

- Hime – sama, xin lỗi, do tôi sơ xuất chút xíu nên đã để cô ấy về nhầm phòng. Thành thực xin lỗi!

- Không sao đâu William – san, Mikazuki có thể trở về an toàn và say giấc nồng thế kia là ổn rồi. Cứ để cậu ấy ngủ, đến sáng mai sẽ tỉnh lại thôi!

Chisaki quay trở lại cuộc trò chuyện với Tsubaki

- Thế Tsu – kun, từ đầu đến giờ, cậu chỉ ở trong phòng thôi sao?

- Oh, chỉ ở trong phòng thôi. Đang ngồi đọc sách thì tên dở hơi kia mang cô ta đến… Đúng không hả tên kia?

- À ừ, ngay khi tôi tìm được Mikazuki – san thì đã thấy cô ấy đang đứng trước cửa phòng Kazuto – kun. Không còn cách nào khác, tôi đành mang cô ấy vào đây nghỉ ngơi… Và khi bước vào trong thì đã thấy Kazuto – kun vẫn còn ở đây đọc sách!

Lời của William là chính xác, quả thực khi chàng trai nửa Tây nửa ta kéo cửa bước vào căn phòng này thì Tsubaki vẫn còn có mặt. Nhưng anh ta không tiết lộ chuyện sau đó, Tsubaki đã thay bộ vest và đi đến buổi tiệc biểu diễn một bản nhạc dương cầm để thu âm qua điện thoại cho Mikazuki nghe. Một phần cũng do Tsubaki đã cấm khẩu William không được bán đứng Tsubaki và phải đồng ý với việc Tsubaki đã ở đây từ lúc Chisaki rời đi cho đến lúc Chisaki trở về. Thành thử anh ta cứ ậm ừ như thế… trả lời mà không giữ được mấy giọt mồ hôi trên gương mặt

Chisaki cũng thôi đối chất nữa, vì cô biết dù Tsubaki có nói dối thì mình cũng không có bằng chứng để kết tội hắn

- Mình hiểu rồi… dù sao cũng cảm ơn hai người vì đã coi sóc Mikazuki giúp mình!

Tsubaki gấp cuốn sách lại, đặt nó lên bàn rồi từ từ nhấc mông lên khỏi ghế

- Vậy tớ đi đây… lũ đầu đất phiền phức kia vẫn còn đang chè chén tưng bừng. Tranh thủ lúc này trốn ra ngoài chắc sẽ không bị để ý!

- ? Trễ như thế này rồi, cậu còn tính đi đâu hả Tsu – kun?

- Đi đâu à? Đương nhiên là ra xe ngủ rồi… Con phò tóc tím kia còn nằm ở đây, thì cậu cũng đâu thể trở về phòng được đúng chứ. Chính vì thế nên tối nay cậu cứ ở với cô ta đi. Tớ sẽ ngủ ngoài xe!

- Không cần đâu mà Tsu – kun… mình đã chuẩn bị căn phòng này để cậu và William – san ở trong ba ngày diễn ra Đêm Vũ. Chỉ cần mình đưa Mikazuki…

- Phiền toái quá. Ngay từ khi quyết định trở thành Samurai của nhà Tsuchimikaido, tớ đã tự tính mình sẽ không có những đêm yên ổn trong thời gian diễn ra Đêm Vũ. Một lãnh chúa không nên lo lắng quá nhiều đến Samurai của mình… Dù sao thì… tớ cũng chỉ là một tên Ronin… một tên Ronin thảm hại đã để cho chủ nhân của mình chết mà thôi!

Tsubaki tiếp tục quay lưng bước đi, hắn còn đưa hai ngón tay tạm biệt

- Ngủ ngon Chisaki, cậu nên mặc thêm áo ấm vì trời hôm nay khá lạnh đấy!

- Hime – sama, chúc người một đêm ngon giấc!

William cũng phải theo Tsubaki. Tsubaki còn ở đây thì anh ta mới có cớ ở đây. Tsubaki đi rồi thì William làm gì có cửa… nên đành phải ngậm ngùi đồng hành cùng Tsubaki rời khỏi căn phòng này, nhường chỗ cho cung chủ và cô bạn say khướt kia

……….

Hai vệ sĩ thân cận của mình đã đi mất, Chisaki có chút lẻ loi phiền muộn vì lời nói của Tsubaki khiến cô ấy nghĩ Tsubaki vẫn còn giữ khoảng cách giữa mình và cậu ta. Trong phòng bây giờ chỉ còn lại mỗi Chisaki và Mikazuki thôi

Lặng nhìn Mikazuki ngon giấc không bị làm phiền, Chisaki cũng cảm thấy yên lòng đến nỗi có thể nở một nụ cười nhẹ. Cô cung chủ nhỏ cũng hành động giống như Tsubaki, cũng đưa bàn tay lên vuốt ve phần trán của Mikazuki như người mẹ chăm cho con gái

- Mikazuki, Tsu – kun và mình là bạn thân với nhau từ thuở nhỏ… nhưng đôi lúc, chính mình cũng không biết chính xác cậu ấy đang nghĩ gì… Có khi… chỉ cậu mới có thể mở được trái tim Tsu – kun thôi. Dù sao thì cậu…

Chisaki bỗng dưng chợt ngưng lại khi chưa nói hết câu. Đôi mắt cung chủ nhỏ tại sao lại đắm nhìn Mikazuki với vẻ u phiền đến như thế… Chisaki đang vướng bận phải chuyện gì trong lòng?

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Một chút hồi tưởng về những diễn biến sau buổi tiệc đêm qua thế là được rồi. Quay trở về với thực tại… Cuộc họp của ba gia tộc hiện đang được diễn ra khi một ngày mới lại đến. Những con người chè chén suốt đêm qua đã lấy lại được phong độ. Nhìn thoáng qua chẳng ai dám nói họ là những người đã nhậu nhẹt tưng bừng suốt một đêm, bê tha đến nỗi không biết đường mà về

Trong cuộc họp hôm nay, ngoài các thống lĩnh đứng đầu ba gia tộc như các lãnh chúa, các vệ sĩ như các Samurai trung thành, thì đương nhiên là không thể thiếu đến những vệ sĩ thân cận nhất với lãnh chúa. Cụ thể hơn như một mình Chisaki, lại có đến ba cận vệ ngồi sát ngay bên cạnh, bao gồm Mikazuki, William và Tsubaki Minamiya… Chỉ có điều, nếu chường cái mặt của hắn ra thì chắc chắn sẽ dẫn đến xung đột ngay chính tại đại điện này. Chính vì thế, hắn đã giấu thân phận của mình qua lớp mặt nạ cáo Kitsune

Dùng mặt nạ cáo Kitsune, chắc chắn sẽ không tránh khỏi lời qua tiếng lại. Bởi không ai có thể ngờ rằng nhân vật bí ẩn đã gửi tặng đến tất cả thành viên trong ba gia tộc một bản dương cầm tuyệt đỉnh tối qua… một người nghệ sĩ được biết đến qua cái biệt danh là Kitsune – san lại ung dung đi bên cạnh ngang hàng với cung chủ Chisaki khi họ diện kiến ngài Akifusa. Đến bây giờ, họ vẫn chưa dứt việc đặt câu hỏi giữa Chisaki và Kitsune – san có mối quan hệ như thế nào

………

Để bắt đầu phiên họp, Akifusa sẽ là người đầu tiên phát biểu ý kiến

- Mục đích của phiên họp năm nay chắc các ngươi cũng đã rõ rồi. Thành thử ta sẽ không nhắc lại nữa… Nhưng trước khi đi thẳng vào vấn đề, ta có đôi chút thắc mắc, cung chủ nhà Tsuchimikaido… năm qua, hình như ngươi đã tuyển thêm vài thành viên mới thì phải. Và trong đó, có vài gương mặt ta cảm thấy rất quen… Ngươi có thể giới thiệu một chút cho cả ba gia tộc được biết không?

- Vâng, thưa Akifusa – sama… quả thực, ba năm qua, từ khi thần trở thành cung chủ tiếp theo nối gót bố mình… đã có rất nhiều chuyện thay đổi khác nhau. Một trong số đó là chuyện tuyển thêm thành viên trong gia tộc. Gần đây, thần đã tuyển thêm hai người gia nhập vào nhà Tsuchimikaido… Bên trái thần là William D. Saotome… anh ấy đến từ Anh quốc, và cũng là hậu duệ của gia tộc Saotome, gia tộc đồng minh quan trọng với chúng ta. Nhưng kể từ giây phút này, tên của William – san sẽ là William D. Tsuchimikaido!

William khẽ cúi đầu trước ngài Akifusa

- Thần là William D. Tsuchimikaido, xin được diện kiến ngài Akifusa!

Kế tiếp, anh ta quay xuống chỗ các thành viên của ba gia tộc với nụ cười rất tươi trên gương mặt

- Và rất hân hạnh cho tôi khi được biết tất cả mọi người. Mong được chiếu cố thêm!

Vẻ lịch lãm, cùng với nụ cười “thiên thần” ngày nào đã trở thành một mũi tên bắn thẳng vào các cô gái khiến trái tim họ không ngừng xao xuyến. Làm sao có thể cưỡng lại được khi hình ảnh của một chàng hoàng tử bạch mã đang cầm bó hoa hồng trên tay cứ lững thững xuất hiện mãi trong tâm trí

- Thế còn người bên kia thì sao Chisaki – bou?

- Vâng, người bên phải thần cũng là một vệ sĩ được tuyển dụng cùng lúc với William – san. Nhưng vì một chút lý do riêng tư cá nhân, nên anh ấy phải ẩn mình đằng sau chiếc mặt nạ này… Mong ngài thông cảm. Còn về tên… thì anh ấy tên là Kazuto Tsuchimikaido!

Kazuto… Tsuchimikaido, cái tên gợi lại cho Mikazuki một chút ấn tượng… Mà ấn tượng cũng đúng, bởi vì khi nghe đến Kazuto thì cô nàng tóc tím lại nghĩ ngay đến cái kẻ bất cần đời bị bệnh tự kỷ ám thị nặng tên Kazuto Minamiya. Nhưng người đeo mặt nạ Kitsune bí ẩn kia lại mang họ Tsuchimikaido… Nên trong Mikazuki có một sự phân vân mông lung nhẹ

Phía bên nhà Kurahashi, đến thời điểm này, Hajima vẫn chưa nhận ra người đeo chiếc mặt nạ cáo ấy là Tsubaki. Điều Hajima chỉ quan tâm bây giờ là trông Chisaki dường như rất quý trọng nhân vật Kitsune ấy. Đó là lý do khiến Hajima thiếu chủ cảm thấy có chút khó chịu canh cánh trong lòng. Không cần biết Chisaki tìm đâu ra tay vệ sĩ và đặt hắn trong hàng ngũ thân cận… nhưng ngồi gần sát như thế thì có hơi…

Còn về phần nhà Minamiya, có quý phu nhân và các vệ sĩ nữ còn lại thuộc nhà Minamiya đều không để ý. Chứ lão gia thống lĩnh tiền nhiệm và thống lĩnh hiện tai, cung chủ Tsukusa thì nghi ngờ Kitsune nhiều hơn. Nói trắng ra chỉ duy nhất hai người họ nhận thấy một điều gì đó… một bí mật nào đó mà Chisaki lẫn nhân vật kia đều đang ẩn giấu… Và quan trọng hơn, Tsukusa có cảm giác mình đã từng quen biết với mặt nạ Kitsune từ trước thì phải. Cái cảm giác thân quen từ buổi tiệc đêm qua đến giờ vẫn chưa chấm dứt

- Tsukusa – bou, ta thấy ngươi cứ mãi nhìn Kitsune như thể quen biết với hắn từ trước thì phải? Ngươi có quen hắn à?

- Dạ… không, thưa ngài Akifusa… thần không biết Kitsune – san và cũng mong muốn được một lần nhìn thấy chân dung của cậu ta!

Ngài Loli Akifusa chĩa chiếc quạt nan trên tay về phía Tsukusa

- Gia tộc Minamiya đã chỉ định Tsukusa – bou trở thành cung chủ hiện tại. Đây là ý của thống lĩnh tiền nhiệm Tsubaru Minamiya… Các thành viên của ba nhà… các ngươi có ý kiến gì không?

Không có bất kỳ cánh tay nào đưa lên, chứng tỏ cả ba gia tộc đều đồng ý việc để Tsukusa trở thành tộc trưởng nhà Minamiya… Nhưng cũng không hẳn là thế đâu. Bởi vì có Chisaki là người duy nhất tính đưa tay không chấp nhận. Trong suy nghĩ của Chisaki, chỉ một người thuộc nhà Minamiya có khả năng lãnh đạo toàn tộc… và cô chỉ tín nhiệm người đó mà thôi. Có điều, ngay khi cô cung chủ nhỏ muốn bác bỏ ý kiến thì mặt nạ Kitsune ( do Tsubaki giả danh) đã dùng tay gõ nhẹ xuống sàn nhà lần. Đây là một ám hiệu riêng biệt giữa Chisaki và Tsubaki. Nghe thấy ám hiệu ấy, Chisaki đành từ bỏ ý định trong đầu sang một bên

Ngoài Chisaki thì còn có Hajima. Đối với lãnh chúa nhà Kurahashi thì ai làm thống lĩnh gia tộc Minamiya cũng như nhau. Hajima không phản đối Tsukusa, và cũng không hẳn là đồng ý Tsukusa làm cung chủ. Cái suy nghĩ chỉ duy nhất Tsubaki có khả năng lãnh đạo từ lâu đã không còn trong tâm trí của Hajima nữa. Cậu ta hiện giờ chỉ duy nhất làm một việc là quan sát mọi động thái cũng như ý muốn của Chisaki mà thôi

Akifusa đảo mắt liếc nhìn hết ba gia tộc, quả thật không có một ai phản đối cung chủ mới của nhà Minaniya. Chính vì lý do ấy, mà ngài Akifusa mới không khỏi thở dài ngán ngẫm chán nản

- Tsukusa – bou trở thành tộc trưởng nhà Minamiya, riêng bản thân ta… ta không….

- Thần không đồng ý!

Một cánh tay được đưa lên trước khi Akifusa nói hết câu. Các thành viên khác không khỏi tròn mắt kinh ngạc khi biết người không đồng ý lãnh chúa hiện tại của gia tộc Minamiya lại chính là Tsukusa… Phải chính Tsukusa đã từ chối chính bản thân mình

- Akifusa – sama, thần không đồng ý việc mình trở thành thống lĩnh nhà Minamiya!

- Oh… ngươi nói rõ nguyên do xem nào Tsukusa – bou!

- Thần nhận thấy mình không có đủ tư cách và khả năng để lãnh đạo nhà Minamiya. Để gia tộc không bị một người không có thực lực như thần làm cho suy yếu. Thần không chấp nhận việc mình trở thành cung chủ… Lãnh chúa tiếp theo của phân gia Minamiya chỉ nên trao lại cho một người…

- Và người đó là??

- Người đó là em trai thần, Tsubaki Minamiya!

Một tiếng “Hể” cực lớn khiến cho cả gian phòng này chìm trong sự hoang mang hỗn loạn. Những lời bàn tán xôn xao bắt đầu săm soi đến những gì Tsukusa vừa nói. Cụ thể như “ Tsubaki Minamiya đã trở lại Nhật Bản rồi ư?” hay “ Nghe đồn hắn sang Anh du học và đoạt giải nhất cuộc thi hội họa quốc tế”… và mấy điều tương tự như “ Tsukusa – hime đang nói gì vậy? Đề cử tên tội đồ của Amaterasu – sama vào vị trí lãnh chúa nhà Minamiya. Nhìn thoáng qua cũng hiểu được ngay rằng họ không hề đồng ý với Tsukusa

Thậm chí là thống lĩnh tiền nhiệm của nhà Minamiya, Tsubaru, bố của hai chị em Tsukusa và Tsubaki cũng không kìm nén được cơn giận dữ trong lòng. Ông ta đứng phắt ngay dậy, gương mặt ầm ầm hung tợn như một con sư tử chuẩn bị tấn công con mồi

- Tsukusa, con đã đi quá xa rồi. Đừng quên, ta là người đã tiến cử con trở thành cung chủ nhà Minamiya… Và chắc chắn, chỉ có con mới có thể làm thống lĩnh dẫn dắt chúng ta!

Tsukusa nhắm mắt lại, đôi tai tiếp thu những gì bố răn dạy. Gương mặt của chị ấy không giấu được vẻ căng thẳng… một chút run sợ với những giọt mồ hôi chảy dài trên vầng trán

- Bố, con chỉ nói những gì được cho là đúng. Nhà Minamiya sẽ còn phát triển, hùng mạnh hơn khi Tsu – kun làm lãnh đạo. Dù sao, một đứa trẻ có tố chất như Tsu – kun sẽ phù hợp dẫn dắt gia tộc hơn là con!

- Tsukusa, ta không cho phép con nhắc đến tên thằng nhóc đó. Nó đã không còn là thành viên của nhà Minamiya từ năm trước. Chúng ta không cần một đứa đã phản bội lòng tin của đấng tối cao Amaterasu lãnh đạo… Đó sẽ là một nỗi sỉ nhục rất lớn đối với lòng tự trọng của các Samurai!

- Đây là thế kỷ , mọi thứ đã thay đổi không còn như thời Edo hay Heiun. Giữ lại những nét truyền thống là cần thiết, nhưng cũng không đến mức phải giữ lấy những phong tục lỗ thời lạc hậu đến như vậy. Bố, Tsu – kun lớn rồi, nó không còn là một đứa trẻ chỉ cần cứ nhốt mãi trong nhà và nói biển có màu đen thì nó sẽ tin. Tsu – kun có quyền được yêu bất kỳ cô gái nào nó yêu, và cũng có quyền kết hôn với cô gái mà nó muốn… Bố, Tsu – kun đã đau khổ đủ rồi… thời gian năm ngoài nước đã hành hạ Tsu – kun như thế là đủ lắm rồi… Bố không thể buông tha cho nó được sao ạ?

- Nói đủ rồi Tsukusa… Từ lúc con trở thành tộc trưởng thì dường như đã không còn coi ai ra gì thì phải. Nghe cho kỹ đây Tsukusa… ta có thể tha thứ cho Tsubaki vì cái tính bồng bột tuổi trẻ của nó. Ta có thể tha thứ vì nó dám chĩa Katana về phía ta… Nhưng điều khiến nó không được quyền bước chân vào gia trang Minamiya chính là Bushido… Tsubaki đã đánh mất Bushido ( đạo võ sĩ) của mình… Chỉ với lý do ấy, cũng đã đủ khiến nó không còn tư cách là một Samurai nữa!

- Tsubaru – bou… Ta đồng ý rằng Tsubaki – bou đã không giữ được Bushido của một Samurai đích thực. Nhưng không có nghĩa Tsubaki – bou không còn là một kiếm sỹ!

- Akifusa – sama, ý ngài muốn nói đến Tsubaki bây giờ là một Ronin… một samurai không có lãnh chúa để bảo vệ?

- Ai biết được? Xem như ta chưa từng nói gì đi nhé… chưa từng nói gì hết!

Bất ngờ, Tsubaki… ý tôi là mặt nạ Kitsune bỗng dưng đứng lên khỏi tấm đệm đang ngồi bên cạnh khiến cho Chisaki tròn mắt ngạc nhiên chút đỉnh. Kitsune – san lững thững bước đến gần hai cha con Tsukusa một cách nhẹ nhàng, yên ắng như một bóng ma không trọng lượng. Hắn đi ngang qua trước bao nhiêu con mắt trân trân đến từ các thành viên gia tộc Minamiya… ngang qua cả sự giận dữ tột đỉnh của đại lão gia của nhà Minamiya để có thể mặt đối mặt với Tsukusa

Tsukusa cũng không biết phải nói gì cũng không biết phải phản ứng như thế nào khi tự dưng mặt nạ bí ẩn Kitsune lại đứng tồng ngồng như vậy. Nhìn vào đôi mắt trắng toát viền đen bên ngoài, Tsukusa cảm thấy hơi căng thẳng… đồng thời cũng hơi có chút gì đó quen thuộc

- Cung chủ hiện tại gia tộc Minamiya, tôi có quen biết với Tsubaki Minamiya. Cậu ấy có nhờ tôi đến đây nhắn với ngài Akifusa và toàn thể các thành viên của cả ba gia tộc rằng mình sẽ không bao giờ trở thành tộc trưởng của nhà Minamiya… Cậu ấy còn nói, để Tsukusa Minamiya làm thống lĩnh là một lựa chọn vô cùng sáng suốt mà ông già đã chọn. Tsukusa tuy là phận nữ nhi, nhưng lại là một người đáng tin cậy, dễ tạo lòng tin cho người khác… biết lắng nghe họ cần gì, muốn gì và trên hết là rất quan tâm đến cảm xúc của từng người một. Lãnh chúa nhà Minamiya cần một người hội tụ những điểm tốt như thế, còn là Tsubaki Minamiya… Cậu ta cho rằng bản thân mình là loại người không quan tâm đến tâm tư của người khác…và cảm thấy mình cũng không xứng đáng làm kẻ lãnh đạo. Tsukusa Minamiya, Tsubaki rất muốn cô trở thành thủ lĩnh, dẫn dắt gia tộc đi tiếp trên con đường tương lai sau này. Thay vì cứ lo lắng cho Tsubaki… cô cần lo cho mình nhiều hơn!

Giọng nói đó… đích thực là giọng nói không thể nhầm lẫn vào đâu được. Tsukusa không tài nào có thể quên cái giọng nói quá đỗi quen thuộc này

- Tsu…

Mặt nạ cáo Kitsune quay lên chỗ ngồi của ngài Akifusa

- Akifusa – sama, cung chủ Tsukusa Minamiya đã là lãnh chúa của gia tộc Minamiya. Cung chủ Chisaki Tsuchimikaido vẫn tiếp tục là lãnh chúa của gia tộc Tsuchimikaido. Và thiếu chủ Hajima Kurahashi vẫn là lãnh chúa của gia tộc Kurahashi. Không còn gì đáng để thay đổi hay bàn cãi gì đúng không ạ?

Ngài Akifusa gấp chiếc quạt nan trên tay, miệng cất tiếng thở dài ngao ngán

- Ôi trời, Kitsune – bou, như ta đã từng nói, ngươi là một trong những đại đệ tử mà ta yêu quý nhất… Nhưng đôi lúc cũng đừng đi quá giới hạn của mình, hiểu chưa?

Mặt nạ Kitsune chẳng nói chẳng năng, không trả lời “vâng” một tiếng mà chỉ lạnh lùng thờ ơ bước về chỗ ngồi của mình bên cạnh Chisaki. Riết rồi Akifusa – sama cũng bắt đầu cảm thấy bó tay trước thái độ xấc xược quá rõ ấy

……………………

- Thế thì Hajima – bou và Chisaki – bou. Các ngươi vẫn sẽ làm thống lĩnh đứng đầu hai nhà đúng chứ?

- Vâng, nhà Kurahashi và Tsuchimikaido không có gì thay đổi!

- Ok… cuộc họp của ba gia tộc kết thúc sớm tại đây. Giờ ta sẽ đi vào vấn đề chính… Các ngươi cũng đã biết mục đích của cuộc gặp gỡ năm nay ngoài là phiếm chuyện còn một lý do nữa. Đó là tìm một Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư để bảo vệ cho cháu gái Đạo Thần Susanoo. Và để làm được điều đó, Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm một lần nữa được tổ chức… những kẻ đang ngồi ở đây đều là các ứng cử viên tham gia Đêm Vũ… Rõ hết rồi chứ?

Không một ai cất tiếng nói, chứng tỏ họ đã hiểu luật lệ và những quy định cần thiết để tham gia Đêm Vũ

- Nếu vậy… ta tuyên bố. Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm chính thức khai mạc!

- Tsu – kun, cậu vẫn còn nhớ thể lệ của Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm rồi đúng không? Với số người đăng ký tham gia Đêm Vũ, ngài Akifusa sẽ lựa chọn ngẫu nhiên và xếp họ đấu đôi với nhau. Đương nhiên là Thiên Chiếu Gia Trang sẽ cố gắng hết sức để hai người trong cùng một gia tộc trạm chán chung một trận ngay thời điểm ban đầu. Mỗi trận sẽ diễn ra trong vòng đến phút. Nếu hết phút mà chưa có người ngã ngũ thì phút tiếp theo sẽ được tính. Nếu như cả phút vẫn chưa kết thúc thì trận đó xem như hòa. Các ứng cử viên sẽ sử dụng kiếm “thật”, nhưng tuyệt đối không được gây ra hơn % thương tích cho đối thủ. Ngộ nhỡ người dự thi không may bị thương nặng, thì đã có người của Thiên Chiếu Gia Trang chăm sóc nên cũng không phải lo lắng mấy. Quy định không giới hạn vũ khí, nhưng miễn sao Katana vẫn là thứ yếu. Những người còn trụ sau hôm nay sẽ được tiếp tục tham gia vào Đêm Vũ ngày hôm sau. Ngoài ra…

- Rồi rồi hiểu rồi, cậu mà còn nói nữa thì đầu tớ sẽ bung ra mất!

Đây là khoảng thời gian Tsubaki chuẩn bị cho cuộc họp vào sáng nay. Chisaki tiên đoán, rất có thể sau phiên họp, ngài Akifusa sẽ cho tiến hành ngay Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm… thành thử Tsubaki cũng tranh thủ chuẩn bị trước và nghe một vài luật lệ. Nhưng xem chừng những lời Chisaki nói không hữu dụng lắm vì người tham dự Đêm Vũ năm trước đâu chỉ có mỗi Chisaki và ba gia tộc còn lại

- Thế còn cậu thì sao? Cậu có dự định sẽ tham gia Đêm Vũ để dành lấy ngôi vị Đệ Nhất không vậy?

- Mình đã từng nói rồi Tsu – kun, mình không có tố chất để trở thành Đệ Nhất. Dù có là người chiến thắng sau cùng nhưng chưa chắc ngài Akifusa đã chấp nhận. Mình là cung chủ nhà Tsuchimikaido… chỉ đơn thuần là một lãnh chúa cần phải có mặt để quan sát các Samurai của mình chiến đấu. Nói thật, mình cũng không muốn mọi người trong ba gia tộc phải đấu đá lẫn nhau chỉ vì danh hiệu ấy. Nếu để mọi người tự bầu chọn như việc chọn thống lĩnh thì sẽ tuyệt vời hơn nhiều!

Chisaki vừa nói, vừa chỉnh chu lại chiếc áo Haori bên ngoài cho Tsubaki. Chiếc áo Haori đỏ này được chính tay nhà thiết kế độc quyền Hanabi từ Thiên Chiếu Gia Trang may riêng cho hắn. Với màu đỏ chủ đạo, những đường nét tinh tế và hoa văn thú vị trên đó. Hanabi đã phá cách làm ra một chiếc áo Haori khác xa với truyền thống bao lâu nay. Điều thú vị hơn là chiếc áo Haori ấy được gói gọn lại bằng một chiếc thắt lưng giữa bụng, chứ không để lòng thòng như ta hay mặc áo khoác. Thắt như thế để giữ chặt chiếc áo Kimono trắng bên trong, đồng thời cũng cho phép Tsubaki để tay trái ở chính giữa ngực (Tức là hắn không xỏ tay trái vào thẳng trong tay áo)… Trông Chisaki cứ giũ thẳng hai bên vai, cổ và vạt Haori, nhìn không khác chi một người vợ hiền đang chăm lo cho chồng ấy

- Tsu – kun, lần này, cậu sẽ sử dụng Sakura cho giải đấu đúng không?

Tsubaki quay sang thanh Katana đỏ bên cạnh. Sâu trong đôi mắt lạnh lùng của hắn hiện lên một nỗi niềm suy tư phiền muộn đến khó tả. Phải… vì Sakura là một thanh kiếm không bình thường như những thanh kiếm khác… Vì Sakura chỉ được sử dụng bởi một người duy nhất mà thôi. Còn bây giờ…

- Bây giờ vẫn chưa phải lúc. Mẹ tớ từng dặn dò rằng: đừng bao giờ để Sakura phải lăn lộn trong những cuộc chiến vô nghĩa… Tớ nghĩ, bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp để Sakura xuất hiện!

- Uhm, cậu đã nói thế thì mình cũng chỉ biết nghe theo. Từ khi “cậu ấy” có nó trong tay, Sakura vẫn chưa từng rút thanh kiếm ra khỏi vỏ… đến thời điểm này cũng thế!

- Không Chisaki… tớ đã rút nó ra rồi. Ngay sau khi mẹ đưa cho thì tớ đã rút nó ra khỏi vỏ rồi… Cho nên, tớ sẽ gánh vác mọi trách nhiệm… cũng giống như lời nguyền thần kiếm Kusanagi vậy!

Quay trở về hiện thực, Đêm Nhạc đang được diễn ra ngay chính căn phòng lớn này. Cụ thể hơn là trận đấu đầu tiên sẽ được bắt đầu sau khi Hanabi, người đóng vai trò như một giám khảo sẽ bốc lá thăm có ghi tên của hai người đối đầu với nhau

- Trận đấu đầu tiên giữa Kazuto Tsuchimikaido đến từ nhà Tsuchimikaido và Minori Kurahashi đến từ nhà Kurahashi. Xin mời hai đấu thủ bước lên phía trước - desu!

Được chỉ định… hoặc cũng do Tsubaki có linh tính từ trước. Không cần đợi Chisaki ra lệnh hắn cũng biết thân biết phận cần phải là gì lúc này. Với cái danh tạm thời là mặt nạ Kitsune, nhiều người từ ba gia tộc rất tò mò về thực lực của nhân vật bí ẩn ấy. Không biết hắn có điều gì đặc biệt mà Akifusa – sama lẫn Chisaki đều trọng dụng

Lên trận đầu tiên, hơn nữa, đối thủ của Tsubaki lại là một cô gái mặc Hakama có in gia huy hai hình tròn của nhà Kurahashi sau lưng. Thì không biết hắn sẽ rơi vào trạng thái nào, một là điên tiết quyết đập nhừ tử đối phương cho tới bến, hai là tìm cách thắng trận sao cho không phải phung phí nhiều sức lực. Nhưng thôi, cứ ngồi yên và quan sát thì thú vị hơn… Ngoài chuyện dành lấy chiếc vé đi vào vòng trong thì Tsubaki phải làm sao cho danh dự của nhà Tsuchimikaido không bị bôi xấu

- Hai kiếm sỹ xin hãy chào nhau - desu!

Cô gái bên nhà Kurahashi lẫn hắn đều cúi đầu khi nghe Hanabi cất tiếng

- Trận đấu… bắt đầu - desu!

Cô ta ngay lập tức rút thanh Katana từ bên hông trái bằng cả hai tay. Một chân bước lùi xuống một đoạn, chĩa thẳng mũi kiếm về phía đối thủ đúng với nghi thức của một Samurai thứ thiệt. Nhưng cô ta không khỏi tròn mắt ngạc nhiên khi để ý thấy mặt nạ Kitsune không thủ thế, không hề che đi kẽ hở của mình. Trận đấu đã bắt đầu tính giờ mà hắn vẫn cứ đứng buông lỏng hai tay… hắn còn chẳng thèm rút Katana nữa là…

………………..

Tiếng xì xầm nói qua nói lại hiện lên giữa các thành viên quan sát trận đấu mỗi lúc một nhiều hơn. Họ chẳng tài nào giải thích nổi hành động của Tsubaki lúc này. Hắn cố tình để lộ sơ hở như đang cố ý muốn khiêu khích đối thủ có giỏi thì tấn công đi… Cách đánh ấy, đi xa hoàn toàn với tinh thần của một Samurai chân chính

William đập tay cái bét lên trán, miệng cất tiếng thở dài ngán ngẫm

- Oh my, cậu ta lại thế nữa rồi!

Chisaki ngồi kế bên chợt quay sang với ánh mắt khó hiểu

- Lại thế nữa??? Tsu – kun làm sao cơ?

- Về cơ bản, cậu ta trông có vẻ như đang khiêu khích đối phương tấn công mình trước. Trong Kenjutsu, kẻ tấn công trước sẽ dành được ưu thế… nhưng khả năng thất bại lại cao hơn so với những người tấn công sau. Trông thì có vẻ như vậy… nhưng thực chất, Kazuto – kun không muốn phải rút kiếm đấu với một đối thủ như thế… Nói thẳng ra… thì cậu ấy nghĩ cô gái bên nhà Kurahashi kia dù có tấn công trước hay sau… cũng không có cửa thắng Kazuto – kun. Trận đấu này, không cần đánh cũng biết kết quả thế nào rồi!

……………………

Hết phút trôi qua, Tsubaki vẫn không có động thoái gì ngoài việc một tay vắt trong áo Haori trước ngực, một tay để lòng thòng xuống và thanh Katana vẫn chưa được rút khỏi vỏ đeo bên hông. Nếu cứ tiếp tục để thời gian đi kiểu này thì chắc chắn hết phút, trận đấu sẽ được tính là hòa. Nhưng có vẻ như đối thủ bên nhà Kurahashi lại không mong muốn kết quả ấy… Cô ta mặc kệ sự nhẫn nại của bản thân mình, tay nâng kiếm phóng thẳng đến chỗ Tsubaki chấp nhận là người ra tay trước

Nhát kiếm vô cùng chính xác khi cô ấy muốn chém thẳng vào cái mặt nạ cáo kia. Chỉ có điều thay vì trúng mục tiêu, thì lưỡi kiếm lại chạm xuống sàn nhà bởi Kitsune đã kịp thời lách người sang trái một đoạn cm suýt soát. Cô ta xoay cơ thể, tiếp tục vung Katana chém thêm lần thứ hai nhưng vẫn không trúng khi hắn đã hụp đầu xuống

Chém liên hoàn góc trái góc phải, đâm đằng trước đằng sau, nhưng càng đánh bao nhiêu thì cô ta chỉ phí sức bấy nhiêu bởi có trúng phát nào đâu. Mặt nạ Kitsune chẳng cần làm gì nhiều ngoài việc vừa tránh vừa bước lùi xuống từng bước một. Sau khi vờn cho nữ kiếm sỹ mệt mỏi thở không ra hơi… Hắn mới khẽ thì thầm một câu

- Đúng là tẻ nhạt nhàm chán… nhà Kurahashi… yếu đến chừng này sao?

Bất ngờ, Tsubaki( trong lốt mặt nạ Kitsune) chộp lấy tay cầm kiếm của cô ta, xoáy một vòng vật đối thủ một phát xuống sàn nhà. Kết quả là cô kiếm sỹ ấy nằm đo ván trên sàn, mặt mũi còn lấm ta lấm tấm mồ hôi nhễ nhại. Cô ấy không khỏi tròn mắt kinh hoàng khi biết mình đã thua thật sự

- Trận đấu kết thúc, Minori Kurahashi không thể chiến đấu được nữa. Người chiến thắng là Kazuto Tsuchinikaido - desu!

Mặc kệ cho biết bao ánh mắt kinh hoàng vẫn còn chưa dám tin. Trong một trận đấu giữa các Samurai mà không hề chạm tay vào thanh Katana một lần, nhưng vẫn có thể giành được chiến thắng chỉ bằng một cú vật tay đơn giản. Đồng ý đối phương là phụ nữ nhưng không lý nào kiếm sỹ được đào tạo chuyên nghiệp bên nhà Kurahashi lại thua một cách thảm hại đến như vậy… Nhân vật mặt nạ Kitsune thật sự tạo nên một sự tò mò khó hiểu về danh phận lẫn thực lực sau khi đã quan sát trận chiến vừa xong

Còn về riêng cá nhân, Tsubaki lặng lẽ quay trở lại chỗ ngồi của mình bên cạnh cung chủ. Hắn chả buồn để tâm đến những ánh mắt dòm ngó từ chính các thành viên trong gia tộc Tsuchimikaido. Chỉ lăm lăm ngồi yên chờ đợi được theo dõi trận tiếp theo là cùng

- Tsu – kun, mình thắc mắc mãi… thế võ vừa rồi là…

- Oh, là Taichi đó Hime – sama!

William bên kia dành ngay phần trả lời câu hỏi với vẻ mặt vô cùng hứng thú và phấn khởi

- Taichi là một thế võ được lưu truyền từ đời này sang đời khác trong môn võ Taijutsu của Trung Hoa. Nó cũng tương tự như Akido, nhưng vẫn ưu tiên sức mạnh của chính bản thân mình nhiều hơn. Hai năm trước, có một cơn bão lớn bất ngờ thổi ngang qua đánh sập cả học viện Mỹ thuật bên Anh, buộc toàn bộ các học viên phải nghỉ một năm để trường sửa chữa. Trong khoảng thời gian một năm ấy, Kazuto – kun đã đi một chuyến du lịch sang Trung Quốc và không hiểu đầu đuôi thế nào lại được nhận vào làm đệ tử của môn phái truyền dạy Taichi. Chỉ trong vòng tháng, cậu ta đã lĩnh hội được toàn bộ thức của môn võ này và quay trở lại Anh quốc tự học xem như một hình thức chui rèn bản thân. Thành thử đúng như cung chủ vừa thấy khi nãy… tất cả những gì Kazuto – kun làm chỉ là vật tay theo trận đồ xoay vòng của Bát Quái trong Taichi mà thôi… đúng không Kazuto – kun?

- Im miệng đi William!

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Trận mở đầu xem như đã kết thúc với kết quả phần thắng thuộc về gia tộc Tsuchimikaido. Điều này đồng nghĩa với việc Tsubaki sẽ tiếp tục đi vào vòng kế. Còn bây giờ là trận đấu thứ hai. Hanabi từ từ đưa tay vào chiếc hộp để có thể lấy ra một tấm lá phiếu bất kỳ và bắt đầu đọc nó

- Trận đấu thứ hai sẽ được diễn ra giữa hai kiếm sĩ Nohara Minamiya và Mikazuki Tsuchimikaido!

Trận này thì người được chỉ điểm lại là Mikazuki. Trước sau gì mình cũng lên, bản thân cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ lúc bắt đầu đặt chân bước vào Thiên Chiếu Gia Trang rồi. Nhưng không ngờ lại sớm đến vậy. Cô nàng tóc tím ngồi đằng sau Chisaki từ từ bước lên khỏi tấm nệm, rồi chuyển hướng bước lên sàn đấu chính… Thoạt nhìn mới để ý, bộ trang phục của Mikazuki không phải là Hakama… nó cũng không phải là Yukata hay Kimono… mà đó là một chiếc áo ngắn đến nửa đùi. Phần đùi còn lại trở xuống được che đi bởi một chiếc quần bó màu xám đen như loại tất dài. Bộ trang phục của Mikazuki đặc biệt ở chỗ là chiếc áo khoác bên ngoài của cô ấy… không phải là Haori, mà một loại áo có ống tay dài như Kimono, che được phần cổ nhưng lại hở từ ngực trở xuống( Vì chiếc áo ngắn bên trong đã che đi phần ngực rồi) Một nút thắt buộc ngay giữa cổ rồi thả dài xuống hai bên… Có thể nói, bộ trang phục của Mikazuki theo xu hướng Hàn Quốc nhiều hơn là Nhật Bản

Để ý thấy Mikazuki lạ lùng trong bộ đồ ấy, Tsubaki khẽ cất tiếng hỏi

- Chisaki, cái bộ trang phục quái gở đó là sao vậy?

- À… đó là bộ trang phục đặc biệt mình làm cho Mikazuki. Cậu ấy muốn cơ thể mình được tự do trong việc sử dụng Katana nên mình đã làm ra bộ đồ này theo ý tưởng có sẵn của mình!

- Trí tưởng tượng của cậu phong phú quá mới có thể làm ra một bộ trang phục chả giống ai… Nhưng thôi, tạm thời cho qua cái vấn đề đó một bên… quan trọng là cô ta sẽ làm được trò trống gì khi đối mặt với một đối thủ bên nhà Minamiya!

Không chỉ mỗi nhà Kurahashi, mà tất cả ứng cử viên có mặt trong ĐêmVũ hôm nay đều là những người có thực lực, được luyện tập một cách bài bản đến chuyên nghiệp. Nên tuyệt đối không được phép lơ là xem thường bất kỳ một ai

Mikazuki hiểu rõ điều này… chính cô cũng nhận ra trong nhà Tsuchimikaido, thì kỹ năng Kendo của mình là tệ nhất. Vì cuộc sống thường ngày của một học sinh đã chiếm lấy thời gian nhiều hơn là cho Mikazuki có cơ hội được tiếp xúc với Katana. Thành thử trận đấu này là một thử thách khá đỗi khó khăn nếu Mikazuki muốn mang chiến thắng về cho gia tộc Tsuchimikaido

- Hai kiếm sĩ xin hãy chào nhau – desu!

Theo lệnh từ Hanabi, Mikazuki lẫn kiếm sĩ bên nhà Minamiya khẽ cúi đầu chào

- Trận đấu bắt đầu – desu!

Không dở hơi dở chiêu như Tsubaki, Mikazuki nhanh chóng rút kiếm từ phía bên hông mình chĩa thẳng về phía trước để che đi sơ hở của mình. Đôi mắt Mikazuki hiện lên một sự nghiêm túc, pha chút căng thẳng sợ hãi. Đây là lần đầu tiên cô ấy đánh nhau với một người từ gia tộc khác bằng Katana thật. Hơn nữa, chuyện bị thương trong lúc đấu hoàn toàn có thể xảy ra nếu bản thân Mikazuki sơ xuất. Cho nên, Mikazuki mới bị áp lực nhiều đến như vậy

Hai kiếm sĩ phóng đến nhau với tốc độ nhanh nhất. Hai lưỡi kiếm va chạm vào nhau tạo nên âm thanh leng keng đến chói tai vang vọng hết căn phòng kín này. Có cho vàng cũng không bao giờ nghĩ là mình có cơ hội được chiêm ngưỡng một trận đọ kiếm thật sự như những Samurai thời Edo ngay tại một đất nước đã bước vào nền văn minh của thế kỷ

Quả thật, đây là một trận đánh không cân sức khi kiếm khách nhà Minamiya hoàn toàn có lợi thế về sức lực lẫn khả năng chịu đựng. Trong khi Mikazuki đã bắt đầu có dấu hiệu thấm mệt sau vài phút đầu tiên. Người có tên là Nohara thuộc tộc Minamiya không ngừng tung những đòn tấn công vừa sát nút vừa chính xác khi cô ta cứ lần lượt chém ngang mặt và tầng thấp. Khiến cho Mikazuki phải gặp không ít khó khăn trong việc cản phá… Nhưng từ đầu đến giờ, Mikazuki hầu như chỉ biết chặn và lùi lại, cô ấy không có cơ hội được chủ động tấn công

Quan sát trận đấu trên, William bỗng dưng khoanh tay cùng tiếng thở dài ngao ngán từ miệng

- Thế này thì tiêu rồi, một khi cô ấy không thể biến thế bị động thành chủ động thì trận chiến này vẫn sẽ kéo dài cho đến khi cô ấy là người gục xuống trước tiên. Hime – sama, người có nghĩ đến chuyện ngưng trận đấu không?

- Thật ra… Mikazuki rất ít chuyên tâm vào việc luyện Kendo. Cậu ấy hoàn toàn không có thời gian để tập trung vào Kendo nên khả năng kiếm thuật của Mikazuki được xem là thấp nhất trong nhà Tsuchimikaido… Nhưng…

- Ồn ào quá, hai người làm ơn im miệng lại dùm tôi cái!

Mặt nạ Kitsune ngồi kế bên kia lên tiếng làm cho Chisaki và William được một phen giật thọt. Họ đâu có nghĩ là Tsubaki sẽ nói ra những lời như thế

- Sẽ thắng, nếu như con não phẳng tóc tím ấy rút ra được kinh nghiệm trong thực tiễn sống. Kendo hay bất kỳ môn võ nào cũng bắt nguồn từ cuộc sống bình thường mà ta không để ý đến thôi!

………………………….

phút trôi qua, Mikazuki ngã lăn lông lốc trên sàn nhà sau khi lĩnh một cú đá từ phía đối thủ. Nhiêu đó vẫn chưa thể khiến Mikazuki từ bỏ dễ dàng đâu. Cô nàng tóc tím đen loạng choạng đứng lên, hai tay nắm chặt thanh Katana của mình trong tình trạng thở hồng hộc vì mệt mỏi

_ Mình chỉ là một học sinh trung học bình thường với ước mơ duy nhất là được vẽ nên những bức tranh để thay lời nói lên những suy nghĩ chan chứa trong lòng. Mình chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày cầm Katana và chiến đấu như tình thế hiện giờ!

Trận đấu chưa kết thúc. Đối thủ Nohara từ nhà Minamiya tiếp tục chạy đến chỗ Mikazuki và tung ra những nhát chém vừa nhanh vừa mạnh. Một lần nữa, Mikazuki phải cố gắng quan sát cho thật kỹ để cản phá từng đòn một nếu không muốn để lưỡi kiếm ấy chạm vào mình

_ Mình đã gặp Chisaki, đã được vinh dự vào sống trong tư trang và được trở thành một thành viên của nhà Tsuchimikaido. Mọi người trong gia tộc đều đối xử rất tốt với một người mới như mình… Mình biết ơn Chisaki, muốn mang điều gì đó đền đáp cho tấm lòng nhân hậu của Chisaki… Chính vì thế, cuộc chiến này, mình sẵn sàng đánh đổi ước mơ nhỏ nhoi ích kỷ của bản thân để dành lấy chiến thắng!

Mikazuki bất ngờ đưa thanh Katana lên ngang mặt cản trực diện đòn chém từ trên xuống. Cô nàng tóc tím nhanh chóng rút phần vỏ Katana bên hông thắt lưng để làm một món vũ khí thứ hai nhằm tấn công vào phần bụng sơ hở của đối thủ

Trúng… nhát đánh của Mikazuki hoàn toàn chuẩn xác, khiến cho kiếm khách nhà Minamiya trở tay không kịp. Cô ta buộc phải rút về phía sau để suy nghĩ xem nên tấn công tiếp theo như thế nào hiệu quả. Chỉ có điều, chưa kịp nghĩ ra kế sách gì thì Mikazuki đã chủ động tấn công trước. Động tác rút kiếm, tấn công, chém liên hoàn từ trái sang phải, từ phải sang trái hay từ trên xuống… thậm chí còn xoay cơ thể một vòng và tung một chém ngang mặt khiến đối phương bị bối rối. Tất cả những gì Mikazuki đang thể hiện trên sàn đấu… có thể dễ dàng khiến ta liên tưởng đến một hình ảnh Mikazuki vui đùa thích thú khi đang được cầm cọ vẽ thứ gì đó lên khung tranh trắng trước mặt

William tròn mắt ngạc nhiên khi thấy tình hình chiến trận có sự thay đổi mạnh mẽ đến không ngờ

- Oh my, dành lấy thế chủ động chỉ sau vài phút tiếp theo… Với lại… hình như cô ấy đang vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp thì phải!

- Eh? Vẽ nên một bức tranh… Mikazuki ư? Chisaki cảm thấy lạ lẫm trước lời nhận xét của William

- Phải, đây chính là “thói quen”. Có thể cậu không để ý… nhưng tớ đã một lần chứng kiến lần cô ta mỗi khi có ý tưởng trong đầu, mỗi khi chuyên tâm để vẽ cái gì đó. Cô ta thường hay nhảy múa với niềm hân hoan trong lòng. Một họa sĩ chuyên nghiệp luôn phải biết cách nắm bắt lấy cảm xúc và để chính cảm xúc ấy điều khiển lý trí lẫn đôi bàn tay của mình. Cô phò não ngắn tóc tím đen kia hoàn toàn có thể điều khiển tâm trí mình kết hợp với cảm xúc để cho ra một điệu múa chả giống ai trong lúc vẽ. Cũng giống như tớ chỉ sinh ra cảm xúc khi nghe một bản nhạc giao hưởng vào mỗi buổi sáng… thì cô ta lại nhảy múa để có xúc cảm… Nếu cậu chịu khó nhìn kỹ thì sẽ dễ dàng nhận ra rằng… con phò đó đang phát họa lại một bức tranh tuyệt đẹp… một bức tranh chứa đựng màu đỏ từ những cánh hoa anh đào đang rơi lất phất trong cơn gió thoáng nhẹ!

Chisaki mở tròn đôi mắt như thể đã thấy được bức tranh mà Mikazuki sử dụng Katana thay cho cây cọ vẽ lại

- Một bức tranh về những cánh hoa anh đào màu đỏ đang rụng dần…Có phải chính vì vậy mà cậu mới khẳng định Mikazuki sẽ chiến thắng?

- Ờ… chỉ khi cô ta biết đúc kết thực tiễn của chính bản thân mình. Biết nhận ra và áp dụng thế mạnh của mình là “trí tưởng tượng” vào Kenjutsu. Thì việc dành lấy chiến thắng chỉ là vấn đề đơn giản như ta ngậm một cục đường phèn trong miệng!

Cũng tương tự khi mình kết thúc bức tranh “Hoa anh đào đỏ” bằng chữ ký phía bên dưới. Mikazuki kết thúc trận đấu thứ hai này bằng một nhát kiếm chém ngang từ trái sang phải ngay vị trí bụng của đối phương. Kiếm khách Nohara khẽ gục xuống trong khi tay trái phải ôm lấy vết máu rỉ giọt ở góc trái eo mình… Có thể nói, đòn tấn công của Mikazuki đã được giảm lực sát thương đến mức đáng kể… chỉ gây ra thương tật với con số từ đến % là cao… Nhưng cũng đã đủ khiến cho đối phương đưa tay xin đầu hàng

Ngay lập tức, Hanabi, trọng tài chính thức tuyên bố

- Trận đấu thứ hai kết thúc. Nohara Minamiya không còn khả năng chiến đấu. Người thắng cuộc là Mikazuki Tsuchimikaido – desu!

Truyện Chữ Hay