Một buổi sáng hiền hòa khác lại đến, cuộc sống ở trung tâm Tokyo vẫn nhộn nhịp tấp nập khi từng từng lớp lớp người thi nhau đổ hết ra đường, tiếng bước chân pha lẫn tiếng còi xe động cơ đinh tai tràn ngập hết cả một không gian. Ngước lên phía trên thì những tòa cao ốc cao đã che đi hết phần nào bầu trời cùng tia nắng ấm…… không nơi nào trong thành phố mang vẻ êm đềm như vịnh Kyuushi mà Tsubaki đang ở
Nói về Tsubaki, dù cho đã chuyển sang nơi khác sinh sống nhưng vẫn không quên nghĩa vụ của một học sinh cao trung. Suy cho cùng hắn chịu ngoan ngoãn xách cặp đến trường dẫu cho cứ làu bàu chuyện tuổi mà vẫn phải ngồi chung với lũ chưa đến
Đến trường học hành đúng giờ là một chuyện, nhưng lối sống tiêu cực qua đôi mắt vô hồn lãnh đạm đã đưa hắn đến với sự cô đơn trống trải. Ngồi trong lớp với biết bao bạn bè cười cười nói nói nhưng khác chi giam mình trong một căn phòng trống, chẳng có ai lai vãng xung quanh, chẳng ai tiếp chuyện……. chỉ một mình một thân chống cằm nhìn áng mây trôi hững hờ nhẹ nhàng trên bầu trời xanh, đôi mắt thật xa xăm phiền muộn như thể đang suy nghĩ điều gì đấy không ai biết
_ Cuộc sống này………… thật tẻ nhạt!
Câu cửa miệng của hắn dường như đã trở thành châm ngôn cho bản thân bao lâu nay, cứ hễ nhìn lên trời là miệng không thể không thốt lên câu ấy một cách não nề u uất sầu thảm đến xót cả ruột và lõi tâm hồn như muốn khuyết đi một mảnh. Gọi đó là mảnh hồn cảm xúc cũng không sai vì kể từ lúc đó trở lại đây suốt năm, Tsubaki không còn biết thế nào là cười nữa
_ Này, tên Minamiya đó thật kỳ lạ, hắn không bao giờ chịu kết bạn với ai hết, đã thế còn nói năng lỗ mãng với một bạn nữ tỏ ý kết thân nữa chứ, đàn ông đàn anh gì thật hèn, cứ tỏ ra kiêu ngạo như vậy bộ hay lắm sao?
Vì Tsubaki ngồi chót lớp chỉ chuyên tâm việc nhìn ra ngoài than thở trách cuộc đời như cái lu chứa nhiều trứng muỗi nên không để ý rằng mình đã trở thành tâm điểm chú ý của cả lớp sau có mấy ngày nhập học
Đám con trai chẳng buồn để tâm, còn bọn con gái nhiều chuyện thì thì thầm to nhỏ nói xấu người có mặt tại đây chứ không phải sau lưng. Nói chung cả lớp đã cô lập hắn hoàn toàn rồi, lại thêm những lời xa tiếng đồn xấu mang hàm ý bêu rếu ngụ ý nhấn chìm danh dự của người khác xuống một cách tàn nhẫn và hèn hạ
_ Nhưng mà này, trông hắn lớn hơn chúng ta phải không? Hình như là học sinh thuộc dạng lưu ban thì phải!
_ Nghe đâu là do đánh nhau gây xích mích với bạn cùng lớp nên bị đình chỉ suốt một năm, cho nên bây giờ mới được đi học lại!
_ Thật khủng khiếp, chúng ta không nên đến gần hay dính dáng gì với hắn thì tốt hơn!
_ Ừ, cậu nói phải đấy!
Đó là những lời đồn tào lao vớ vẩn chẳng biết chúng nghe được ở đâu hay tự dựng chuyện ra để nói xấu Tsubaki. Thực chất thì từ đầu đến giờ Tsubaki nghe thấy hết, chỉ có điều vẫn ung dung tự tại bình chân như vại không đứng chồm dậy, lật bàn mà quát tháo như mấy thằng đầu gấu đầu đường xó chợ. Xét ở một góc độ nào khác thì hắn chẳng thèm quan tâm, chẳng thèm quan trọng hình ảnh của mình bị bôi nhọ thế nào trong mắt chúng……… với lại, chúng đâu biết mình là người trong gia tộc Minamiya
_ Nè nè, biết tin gì chưa? Minamiya – senpai đã rời khỏi Anh quốc trở về Nhật bản sau khi cuộc thi kết thúc. Mới hôm qua thôi, báo chí còn đăng đầy chuyện viện triển lãm MST ở bên Pháp còn cho người sang tận Nhật để mời Minamiya – senpai sang đó hợp tác nhưng anh ấy đã từ chối đấy!
_ Trở thành người nổi tiếng sướng thật đấy, đi đâu cũng có phóng viên báo chí lẽo đẽo đi theo đăng thông tin hình ảnh lên mạng, cho toàn thế giới được biết. Minamiya – senpai thật tuyệt vời, không hổ danh là con trai cả đứng đầu gia tộc Minamiya!
_ Nhưng về những tin đồn xung quanh anh ấy thì sao? Từ đó đến nay chưa có ai thật sự biết mặt Minamiya – senpai trông như thế nào ngoài ban giám khảo trong cuộc thi và MST, họ nhất quyết không tiết lộ bất kỳ điều gì về anh ấy cả. Mấy bồ không nghĩ như thế có chút lạ lùng sao?
_ Ôi dào, người nổi tiếng kiêu kỳ bí ẩn một chút có sao đâu. Miễn sao anh ấy tài năng là được, tớ dám cá rằng ngoài đời, anh ấy sẽ như một chàng hiệp sĩ đẹp trai hào hoa ga lăng sở hữu một nụ cười khiến biết bao cô gái phải chết ngất khi chiêm ngưỡng!
Ngồi phía chót lớp, mắt hướng ra ngoài khung cửa sổ, tay chống cằm nhưng miệng lại nở cái cười hếch tỏ ý xem thường khinh bỉ. Con người là thế đấy, cái thế giới này là như vậy đấy, khi hâm mộ thần tượng một ai sẽ bỏ qua hết những cái xấu mà tâng bốc người đó lên đến đỉnh núi thậm chí còn lên cả Tây Thiên. Còn khi đã ghét ai đó thì lại tìm cách trù dập người đấy xuống tận cùng địa ngục một cách nhục nhã không ngóc đầu lên được. Và trong những kẻ miệng lưỡi đáng sợ ấy thì phụ nữ………… không thể dùng từ ngữ nào có thể kể được cái khinh miệt người khác giới trong mắt Tsubaki điển hình là lũ ăn không ngồi rồi bàn chuyện ba láp ba xàm đó
Cuộc đời này công nhận có nhiều cái khiến mình phải nực cười….. nực cười một cách vô vọng và xem thường. Chúng trù dập mình qua những tin đồn vớ vẩn vô căn cứ để mình te tua tơi tả nhưng đồng thời cũng đưa mình lên cao làm thánh. Con người….. thật quá giả dối, đúng là cặn bã của xã hội. Nếu như còn ngồi nữa thì tai mình sẽ thối rữa bởi những lời ngon ngọt của chúng mất, tốt hơn hết là nên trốn khỏi đây
Tsubaki chợt đứng dậy kéo ghế và nhét hai tay vào túi quần lộp cộp bước ra ngoài lớp trước sự dè chừng xa lánh của bạn bè
_ Đúng là một tên đầu đường xó chợ, rác thải của nhân loại, tại sao nhà trường lại chấp nhận một kẻ không bằng súc vật vào ngôi trường này chứ?
_ Điều đáng ghét hơn là hắn lại mang cùng họ với Minamiya – senpai, thật là bôi tro trát trấu hình ảnh gia tộc Minamiya lừng lẫy!
_ Ấy, nhưng mà tớ tự hỏi, liệu hắn ta có quan hệ gì với Minamiya – senpai hay phân gia Minamiya không? Nếu nhìn gần thì trông hắn cũng đẹp trai lãng tử lắm!
Đám con gái ấy nhìn người vừa mới phát ngôn một lúc rồi bật lên cười khanh khách
_ Không thể nào có chuyện đó, gia tộc Minamiya không thể có một người như vậy trong tư trang được, không thể nào, không thể nào đâu!
………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Lặng lẽ từng bước trên hành lang lớp học, khi xung quanh ai ai cũng có bạn có bè để nói cười mỗi ngày thì chỉ duy nhất một mình mình tự kỷ. Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu qua khung cửa kính lộ rõ đôi mắt suy nghĩ mông lung điều gì đấy
_ Gia tộc Minamiya ư?
Câu hỏi ấy tự động chợt lên trong đầu Tsubaki kéo theo những hoài niệm trong quá khí hiện về trong tích tắc
Gia trang Minamiya vào một đêm của năm trước
Người đứng đầu phân gia lúc ấy là Tsubaru Minamiya tức là bố của Tsubaki và Tsukusa đang nổi trận lôi đình hất chiếc bàn thấp lên làm tách trà ấm chén đổ vỡ loảng xoảng khiến không ít người hầu xung quanh phải giật thót hoảng sợ. Ông ta thực sự đang rất điên tiết đấy, nhìn ánh mắt dồn hết căm hận cùng khí thế đáng sợ tỏa ra phừng phừng là đủ hiểu độ nguy hiểm như thế nào
_ Những lời mày nói có phải là thật không?
Khi ấy, Tsukusa mới tuổi còn Tsubaki chỉ còn phải sống lệ thuộc ở gia trang cho nên biết điều biết lẽ. Tsukusa thì rất sợ bố rồi nên co rúm người lại khi nghe quát, không hiểu ông ta thì sẽ không biết được khi tức giận sẽ đáng sợ như thế nào đâu. Nhưng còn đối với Tsubaki thì
_ Đúng đấy ông già, những lời tôi nói là thật % không thiếu .!
Tính cách ngang ngược bướng bỉnh coi trời bằng vung xem thường thần thánh đã hình thành từ nhỏ rồi. Trong khi ai ai cũng sợ thậm chí là người có phận làm mẹ cũng lo lắng căng thẳng thì hắn vẫn ung dung phè phè với ánh mắt lạnh lùng xem lời nói của ông ấy như chả có ký lô nào. Cũng vì cái thái độ đó mà ông ta càng điên tiết hơn
Người mẹ nhìn Tsubaki thở dài
_ Tsu – kun, đừng làm bố con giận nữa, con nói cụ thể hơn xem nào?
Tsubaki gãi đầu cũng thở dài không khác gì một ông cụ non
_ Cũng chẳng có gì cụ thể, đơn giản là con muốn đính hôn với Lumina, thế thôi!
_ Hầy, Tsu – kun, vấn đề ở đây là con còn quá nhỏ để hiểu đính hôn quan trọng như thế nào, hơn nữa, tại sao không phải người con gái khác mà lại là Lumina?
_ Con và Lumina yêu nhau được năm thì dĩ nhiên con muốn đính hôn với cô ấy. Chẳng lẽ mẹ muốn con lập hôn ước với Chisaki, người mà con chỉ xem là bạn thôi ư?
_ Là Chisaki của phân gia Tsuchimikaido thì tao không có ý kiến gì hết. Còn nếu là Lumina thì cứ ngồi đó mà mơ hão đi! Đến phiên ông ấy lên tiếng
Tsubaki thở hắt ra, lắc đầu như kiểu bó tay
_ Ông già, Chisaki và tôi chỉ là bạn bình thường, kết hôn với bạn thân thì hơi quá đấy, đúng là chúng tôi quen biết nhau từ nhỏ nhưng tôi không yêu cô ấy, lấy nhau về rồi nhìn nhau bằng ánh mắt ghẻ lạnh à. Huống hồ Chisaki đâu có thích tôi?
Nói một câu cãi một câu, người đứng đầu gia tộc nổi đóa lên dữ dội
_ Chisaki không thích mày á? Chẳng phải nó thường làm điểm tâm sáng cho mày trước rồi mới đi học sao? Mày nghĩ có đứa con gái nào dành hết thời gian ngắn ngủi để ráng làm một bữa sáng đầy đủ dưỡng chất không? Nếu không thích mày thì việc gì nó phải cất công làm những điều như thế? Mày ăn gì mà ngu thế hả?
_ Ông già, không biết gì thì nín mồm dùm cái? Nhìn kỹ lại sự việc rồi hẵng nói, Chisaki đâu chỉ làm điểm tâm riêng cho tôi mà còn với cả Hajima và Lumina, cô ấy đối xử tốt với tất cả ba chúng tôi chứ chẳng có ưu ái riêng ai hết. Lão ăn gì mà ngu thế hả?
_ TẠI SAO CỨ LUÔN LÀ LUMINA MÀ KHÔNG PHẢI CHISAKI? NGƯỜI NHÀ TSUCHIMIKAIDO HỢP VỚI MÀY NHIỀU HƠN LÀ LUMINA!
_ THẾ THÌ TẠI SAO KHI XƯA ÔNG LẠI CỨ CHỌN MẸ THAY VÌ MẸ CỦA CHISAKI? BÀ ẤY TÀI GIỎI VÀ ĐẸP HƠN NHIỀU, CHÍNH ÔNG ĐÃ NÓI THẾ KIA MÀ?
Hai cha con cứ cãi nhau um xùm………. Vậy cũng đâu có gì là đáng sợ đâu, nhưng sao ai ai cũng co rúm người lại thế nhỉ?
Nghe câu chuyện hai bên lời qua tiếng lại, mẹ của Tsubaki và Tsukusa ở giữa miệng mỉm cười nhưng lại bốc lên nguồn sát khí u ám đến lạnh người
_ Tsu – kun, cho mẹ xin ít phút được không?
Quay sang nhìn mẹ mình cười nhưng sao đáng sợ quá, mặt hắn bỗng tối sầm mà mồ hôi hột chảy dài
_ Vâng, kính mẹ!
Bà ấy quay sang ông chồng, hai tay bẻ vào nhau cho các khớp xương căng ra rắc rắc đến rùng mình, gương mặt u ám đến kinh hãi sau nụ cười thân thiện ấy
_ Mình à…… những điều mà Tsu – kun nói…… có đúng là sự thật không?
_ À à….. tôi chỉ………
_ Thì ra đó là những điều ông tâm sự với Tsu – kun trong mấy ngày qua. Tôi cũng có phần bất ngờ chút đấy!
_ Bà làm sao mà giận dữ thế…….. khi không lại nghe lời thằng đó làm gì, nó nói tầm phào ấy mà!
_ Tsu – kun không có lý do gì để nói dối hết, mà tôi cũng chẳng có gì phải giận dữ gì khi quả thật mẹ của Chisaki xinh đẹp, tài giỏi và sành điệu hơn tôi nhiều. Tôi đang rất mừng đấy chứ, mừng vì chồng mình ở tuổi này mà mắt nhìn người vẫn còn tốt quá!
Tsukusa ngồi ở đấy miệng thở dài ngán ngẫm
_ Đó là lý do vì sao mà mình sợ khi phải đối diện với bố, kiểu gì mẹ cũng sẽ nổi điên nếu có chuyện gì đó đụng chạm đến. Tsu – kun chơi bố một vố đau thật!
Tsubaki gãi đầu sồn sột, miệng ngao ngán từ từ đứng dậy
_ Thế nhé, chuyện muốn thưa tôi đã thưa rồi, tùy ý ông muốn thế nào thì tính, còn tôi sẽ làm theo cách mà tôi cho rằng là đúng. Chúc một ngày tốt lành!
_ Đứng lại Tsubaki!
Hắn vẫn cứ bước đi lộp cộp ung dung như thể chẳng thèm quan tâm đến những lời mà ông ta nói, quả nhiên xem bố chả là cái đinh gì trong mắt
Bất thình lình một thanh Katana còn nguyên vỏ của các samurai Nhật thời chiến quốc khẽ vút lên cao và đâm phập xuống sàn trước mặt Tsubaki cách có vài centi thôi. Lúc này thì hắn mới chịu dừng lại, ánh mắt chằm chằm vào món kim khí đang ngay đấy
_ Tsubaki, từ khi nào mà mày đã trở nên bất trị như thế, không có trên dưới gì hết, đã vậy còn cố tình vi phạm vào cấm luật của cả ba phân gia. Đúng là tao đã nuông chiều mày quá đâm ra hư hỏng. Hôm nay, nhân danh thần Amaterasu tối cao, tao phải giáo huấn lại tên tội đồ của gia tộc Minamiya……….. Tsubaki, rút kiếm ra đi!
Người đứng đầu gia tộc dường như rất nghiêm túc khi đứng dậy, hai tay cầm chắc một thanh Katana khác đúng kiểu của các Samurai thời xưa. Và đây cũng là một trong những lý do người trong nhà Minamiya, từ hầu gái đến quản gia xung quanh đều cảm thấy căng thẳng. Điều họ lo sợ là hai bố con sẽ xảy ra xung đột dẫn đến đánh nhau, và cuộc đấu chỉ kết thúc khi một trong hai bên nhận lấy cái chết
Tsukusa vội chạy đến mà quỳ xuống trước ông ấy, hai tay chống xuống sàn cúi đầu
_ Bố, Tsu – kun còn nhỏ, tính cách bồng bột chưa hiểu chuyện, xin bố hãy cho em ấy một cơ hội khác để sửa sai!
Đến phiên người vợ cũng xuống nước
_ Mình ơi, con trai chúng ta còn dại, chưa nhận thức được những thiên luật của ba phân gia. Rồi chúng ta sẽ từ từ dãy dỗ chỉ bảo nó, xin mình hãy bỏ trận đấu này đi!
Cuối cùng là toàn bộ người hầu trong gia trang đều cúi đầu
_ Lão gia, xin hãy tha cho thiếu chủ!
Trước những lời xin được tha thứ của tất cả mọi người, Tsubaki vẫn lạnh mặt, ánh mắt suy nghĩ miên man điều gì đấy. Đúng rằng ông ta là kiếm sĩ mạnh nhất trong phân gia nhà Minamiya thừa hưởng ý chí của các Samurai thời xưa, đấu kiếm với ông ấy không chết thì cũng sẽ bị tàn phế một thời gian dài. Hơn nữa mọi người lại nhường mình xin được miễn tội, tình hình thật khó khăn quá
Ông ta từ từ hạ thanh kiếm xuống, giọng nói trầm ngâm nhưng rất có uy quyền
_ Thôi được, ta tạm thời cho tội lỗi của nó được gác sang một bên!
Thế là ai ai cũng nhìn nhau mà cười mừng ra mặt, quả thật không điều gì hạnh phúc hơn khi thiếu chủ được tha thứ
_ Nhưng với điều kiện: nó phải hứa không được nhắc đến chuyện đính hôn với Lumina nữa. Thay vào đó là đồng ý hôn sự giữa nó và Chisaki của phân gia Tsuchimikaido, thế nào hả?
Nghe thấy điều như sét đánh ngang tai, Tsubaki bỗng dưng rùng mình, từ từ liếc lại với ánh mắt còn đáng sợ kinh hoàng hơn ông ta. Giọng nói hằn học mang tính man rợ lạnh tóc gáy
_ Lão già, vừa phát ngôn gì thế hả?
Không suy nghĩ thêm điều gì nữa, Tsubaki rút thanh Katana ra khỏi vỏ từ từ bước đến gần ông ấy, đôi mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ vậy
_ Đừng quên thời gian qua ông bắt tôi phải sống như thế nào, quanh năm suốt tháng chỉ học và tập kiếm, cấm không cho tôi ra ngoài, không cho tôi ngao du và chỉ có thể loanh quanh luẩn quẩn trong nhà. Ông hỏi từ khi tôi trở nên bất trị thế ư? Chính do ông đấy, chính ông đã đẩy tôi đến bước đường cùng thế này. Bây giờ có nói gì thì cũng muộn rồi!
Ngay lập tức, ông ấy chĩa thanh kiếm về phía Tsubaki, ánh mắt cũng nổi giận phừng phực sát khí
_ Tsubaki, mày đã chính thức trở thành tội đồ không thể tha thứ nữa. Bây giờ một là chấp nhận ngoan ngoãn từ bỏ đi ước mơ hão huyền với Lumina, đính hôn với Chisaki. Hai là chịu chết dưới lưỡi kiếm này, chọn đi!
Người mẹ và toàn bộ người trong gia trang đều hướng sang Tsubaki mà lên tiếng
_ Tsu – kun, đừng làm trái với ý bố con, nghe lời ông ấy đi con!
_ Thiếu chủ, xin người hãy suy nghĩ cho thật kỹ đi ạ!
Ai ai cũng khuyên như thế, nhưng chỉ riêng Tsukusa thì khác, cô chẳng nói gì cả, chỉ nhìn Tsubaki như thể tin tưởng vào quyết định của thằng em
_ Tsu – kun!
……………………………………….
_ Từ bỏ Lumina và đồng ý kết hôn với Chisaki. Tôi thà chết như một tên tử tội còn hơn phải nghe theo lời sắp đặt ấy của ông. Lão già, tôi sẽ không để ông điều khiển cuộc sống của tôi thêm một lần nào nữa, tương lai tiếp theo sẽ do chính tôi tự quyết định lấy!
Dứt lời, Tsubaki phi tới với thanh Katana sắc bén trên tay
Ông ta cũng lao vào cuộc chiến giữa hai cha con chính thức bắt đầu
………………………………………….
………………………………………….
Đêm tối cùng ngày tại gia trang Minamiya, sau hơn hai mươi phút tràn ngập tiếng kim khí va chạm nhau, cuộc chiến đã ngã ngũ
Tsukusa, mẹ và toàn bộ người hầu đều tròn mắt kinh hoàng khi chứng kiến cảnh vừa mới diễn ra
_ Trận đấu kết thúc……….. phần thắng thuộc về……… Tsubaki thiếu chủ gia tộc Minamiya!
Tsubaki lạnh lùng tra thanh Katana vào vỏ hệt như những võ sĩ đạo xa xưa, ánh mắt vẫn chưa nguội đi khí chất sát người
_ Sao đây lão già……… nhiêu đó đủ rồi chứ hả?
Người đứng đầu gia tộc hiện tại là nằm xả lai dưới sàn, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, hơi thở hồng hộc khi trên cơ thể không hề có bất kỳ vết thương nào hết. Vậy mà mặt, tay chân Tsubaki mỗi nơi đều có ít nhất một vết cắt khiến máu ri rỉ nhỏ ra
Mấy cô hầu nhanh chóng chạy đến xem xét tình hình cho người thua trận, cũng có người đến chữa cho Tsubaki nhưng hình như hắn không cần thì phải
Tsukusa lấy lại bình tĩnh rồi nhớ đến viễn cảnh cách đây vài phút
_ Tsu – kun chỉ toàn sử dụng sống kiếm và chuôi để đỡ những nhát chém chí mạng của bố. Dù cho không thể nhìn thấy được hết nên để bị trúng vài phát nhưng đối với người bình thường thì đã nắm chắc thất bại rồi. Tsu – kun thật quá giỏi kiếm thuật, từ khi nào và ai đã dạy cho nó những kỹ năng ấy chứ?
Tsubaki bẻ cổ răng rắc rồi lạnh lùng quăng thanh Katana leng keng xuống sàn trước mặt bố, quay lưng với giọng nói kiên quyết
_ Trận đấu này tôi đã thắng, ông không thể cấm cản tôi bất kỳ điều gì. Tsubaki Minamiya này nhất quyết không lấy ai ngoài Lumina làm thê tử, hãy nhớ lấy điều đó!
_ Đứng lại Tsubaki!
Bước đi vài bước thì dừng nguyên tại đấy
_ Chuyện gì nữa?
Ông ta cầm lấy thanh kiếm trên sàn, từ từ đứng lên
_ Tsubaki, đừng quên mày đã phạm vào điều cấm kỵ của ba phân gia, tội lỗi không còn thể dung thứ được nữa. Thần Amaterasu và Susanoo sẽ trừng phạt mày!
_ Bị trừng phạt cũng được, miễn sao tôi có thể cười trong những ngày tháng còn lại bên cạnh người tôi yêu thật sự. Chỉ cần thấy cô ấy hạnh phúc đối với tôi như thế là đủ rồi!
_ Tsubaki, chỉ cần mày bước chân ra khỏi cánh cửa đó, thì mày không còn là người nhà Minamiya nữa, tình phụ tử của chúng ta đứt đoạn từ đây!
Lời phán quyết của người đứng đầu khiến ai cũng bàng hoàng
Tsubaki suy nghĩ đắn đo một hồi lâu vì hiểu rằng tình thế đã đến mức này, chỉ cần phạm phải sai lầm là không thể quay đầu lại nữa. Phải suy nghĩ thật kỹ, suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định
_ Tsubaki, mày sẽ không còn là người nhà Minamiya nếu bước ra khỏi cánh cửa ấy, chọn đi!
_ Nếu vậy thì…………
Hắn chợt ngoái cổ lại
_ Tạm biệt gia tộc Minamiya, mọi người…… bảo trọng nhé!
Trước ánh mắt ngỡ ngàng không thể nói nên lời của mọi người, họ chỉ có thể lặng nhìn thiếu chủ của mình bước ra khỏi gia trang cho đến khi không còn hình bóng
Đó là những ký úc về quá khứ của Tsubaki, cuộc đời con người đôi lúc phải trải qua và đối mặt với những quyết định khó khăn, được cái này mất cái kia luôn là một quy luật bất di bất dịch của cuộc sống. Vấn đề là khi ta quyết định rồi, thì thứ cảm xúc tiếp theo ngự trong lòng là niềm hân hoan tự hào hay thất vọng hối hận
Cảm xúc tiếp theo ư???? Thế thì ngay lúc này đây, mình đang tự hào vì quyết định của mình ngày đó hay tất cả chỉ là sự hối hận?
Tsubaki nhặt một cái lon rỗng dưới đất, tay mở cửa sổ kính dùng hết sức quăng đi thật xa đến nỗi không thể nhìn thấy nơi nó đáp xuống. Hắn lặng nhìn cuối chân trời khi cơn gió nhẹ khẽ lùa qua mái tóc
_ Gia tộc Minamiya cái khỉ gì chứ? Mình không hối hận khi bước ra khỏi căn nhà đó, mình không hối hận!
………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Phòng mỹ thuật
Không hiểu vì sao Tsubaki cứ nhè ngay chỗ này mà đâm đầu vào, phải chăng vì ngọn lửa hội họa trong trái tim hắn vẫn chưa bị dập tắt đi hoàn toàn…….. hay là một lý do nào đó khác thôi thúc hắn tìm đến nơi đây. Suy nghĩ của Tsubaki bây giờ cứ như một cơn sóng chập chờn không định vị yên tại một chỗ, lúc nọ lúc kia khó nắm bắt. Chính mình còn không hiểu được mình thì làm sao ai đó hiểu
Thật khó khăn đưa tay kéo cửa sang trái……… để rồi chẳng có ai với phòng ốc trống vắng chỉ toàn ba thứ dụng cụ vẽ tranh gọn gàng đúng nơi đúng chỗ
_ Bữa nay, cô ấy không đến rồi!
Giờ đã hiểu vì sao hắn mò đến đây, vấn đề ở chỗ người con gái giống Lumina mà Tsubaki đã bắt gặp vào ngày hôm qua, có lẽ hắn muốn làm rõ mọi chuyện trước khi tâm trí mình bị ám ảnh hoàn toàn………… phải, mọi chuyện cần được sáng tỏ trước khi…… con tim này phải hối hận thêm một lần nữa
Nhưng thực tế là trong phòng không có ai……….. à, có một kệ tranh ngay chính giữa được trùm lên bởi một bức vải. Đặt vị trí đối diện cửa ra vào có thể thấy được thế này thì chắc hẳn nó đang trong quá trình vẽ bởi họa sĩ. Sẽ không chết ai nếu mình mạo muội xem chút đâu nhỉ?
Với suy nghĩ ấy, bất cần mọi thứ về danh dự, Tsubaki lạnh lùng kéo tấm vải xuống để cho tia nắng mặt trời nhẹ nhàng soi rõ. Hắn có một chút bất ngờ khi ngay trước mặt là những cánh hoa anh đào đang rơi nhẹ nhàng theo cơn gió mang màu đỏ thấm của máu. Đây chính là bức “ hoa anh đào đỏ” mà mình đã vẽ trong cuộc thì hội họa ở Anh quốc
_ Không phải!
Tsubaki chợt dùng ngón tay lướt nhẹ trên bề mặt ấy, ánh mắt đăm chiêu lạnh lẽo
_ Không phải, nét vẽ còn quá thô, cứng như đá, những chỗ lẽ ra phải mềm mỏng thì quá ư gấp khúc. Nhìn vào bức tranh có thể đoán được tính cách của người vẽ, đanh đá, ương bướng và sôi động một cách mạnh bạo, nói chung không phải là con gái. Vẫn còn người như thế tồn tại trên thế giới này ư?
Lời bình phẩm của Tsubaki còn hơn cả tàn bạo, khác gì hàng chục lưỡi kiếm đâm thủng vào trái tim người nghệ sĩ……… cũng may là không có ai ở đây
Nhưng khi nhìn vào bức tranh, Tsubaki chợt hình dung ra một hương sắc hoàn toàn khác, một hương sắc dịu dàng đầm ấm nhẹ nhàng khi những cánh hoa anh đào đỏ ấy theo chiều gió thổi mang đến sự trẻ trung tươi mới. Trái ngược hoàn toàn với kiểu u ám ảm đạm từ tranh của mình. Có thể nói, “hoa anh đào đỏ” này tuy cùng một kiểu nhưng mang hai hàm ý nghĩa hoàn toàn đối lập
_ Tsu – kun, hoa anh đào rất đẹp đúng không? Nhìn những cánh hoa mang màu hồng phấn ấy mà khiến tâm trạng con người trở nên thanh thảnh yên bình, như thể có một sức sống mới chuẩn bị nảy mầm ấy. Tsu – kun, xuân này…… chúng ta sẽ cùng ngắm hoa anh đào nhé!
Mảnh ghép ký ức về người con gái tóc đỏ chợt hiện lên trong tâm trí Tsubaki, đôi mắt hắn thật phiền muộn chan chứa nỗi niềm một thuở xa xăm đầy ảm đạm. Như thể càng nghĩ thì trái tim mình càng thổn thức, tâm hồn cũng theo đó mà quạnh lại đau từng cơn. Một vết thương lòng không thể nào được chữa khỏi chỉ đơn thuần theo thời gian, mà nó đã đeo đuổi hắn suốt năm nay. Thời gian……….. thật tàn nhẫn
_ Lumina………. Hoa anh đào mà em muốn ngắm nhìn vào mùa xuân năm ấy…….. xin lỗi, anh đã không thể giúp em được toại nguyện. Suy cho cùng, anh vẫn chỉ là một thằng yếu đuối và hèn nhát thôi!
_ Ara ara, nếu không phải là thành viên của câu lạc bộ mỹ thuật thì không được quyền vào đây đâu!
Giọng nói nào đó chợt cất lên khiến Tsubaki lạnh lùng ngoái cổ lại……… một cô gái cao trung tóc đen dài thướt tha đứng khoang tay ngoài cửa, miệng còn nở nụ cười thân thiện nhưng mang chút gian gian. Nếu quan sát màu của cà vạt thì có lẽ cô ta là học sinh năm ba, có nghĩa là tiền bối của Tsubaki nếu xét theo cấp lớp ở trường
_ Xin lỗi, nhưng nếu không phải là thành viên của câu lạc bộ mỹ thuật thì không được phép vào đây, cậu hiểu chứ?
Chả nói chẳng năng gì, Tsubaki bỏ hai tay vào túi quần, lạnh lùng bước ra khỏi phòng
_ Nghe những lời bình luận về bức tranh mà cậu đưa ra ban nãy, tôi có thể đoán được, cậu không chỉ đơn thuần là học sinh bình thường nhỉ? Ít nhất cũng có kinh nghiệm trong hội họa nên mới thể nhìn tổng quan bức tranh một cách chi tiết và sâu sắc như vậy!
Tsubaki chợt dừng lại, giọng nói trầm đến lạnh gáy
_ Thì sao?
Cô ta bước đến gần bức tranh, không quên nụ cười trên gương mặt
_ Bức tranh “ hoa anh đào đỏ” này được Mikazuki vẽ lại theo “hoa anh đào đỏ” của Minamiya – senpai đoạt giải nhất ở Anh quốc. Tuy không thể nào bằng được bản gốc nhưng em ấy đã dồn hết tâm huyết để hoàn thành nó!
Thì ra cô ấy tên là Mikazuki, gương mặt giống nhau nhưng tính cách khác nhau đặc biệt là màu tóc………. Với lại dường như cô ta không nhớ một chút gì về mình……. Suy cho cùng thì người đó và Lumina là hai người hoàn toàn khác nhau. Vậy nên xem như vấn đề đã được giải quyết
Tsubaki thở phào một hơi nhẹ nhàng rồi tiếp tục bước đi trong khi người ta đang nói lên cảm xúc của mình về bức tranh…….. thật bất lịch sự hết mức
_ Chờ một chút, bỏ đi giữa chừng khi một thiếu nữ đang nói là rất khiếm nhã đấy, người đàn ông chân chính không bao giờ làm như thế cả!
_ Dù cho có là người đàn ông chân chính hay chân phụ thì xin lỗi…… tôi không thuộc mấy loại ấy, nếu mà hỏi về vấn đề sĩ diện thì tôi làm rớt nó đâu mất rồi, khỏi bàn cãi thêm. Miễn sao thu được thông tin mình cần là được!
_ Cậu thú vị thật đấy, lần đầu tiên thấy một người sống phè phỡn tự tại như thế. Xin được tự giới thiệu, tôi là Manaka Kazemiya, là học viên năm ba ở trường cao trung này đồng thời cũng là hội trưởng câu lạc bộ mỹ thuật. Tôi muốn cậu trở thành thành viên của câu lạc bộ mỹ thuật!
_ Mơ đi!
Trả lời ngay và luôn khiến Manaka hơi đứng họng chút, mồ hôi hột chảy dài trên trán
_ Ít ra…….. cũng phải nghe tôi nói xong đã chứ!
_ Xin lỗi, khi bước chân vào ngôi trường cao trung này, thì có ba quy định do chính tay tôi biên soạn: thứ nhất không cần thiết phải có bạn và kết bạn, thứ hai không nên tham dự vào bất kỳ câu lạc bộ nào, thứ ba đừng có mà làm sai hai luật trên. Cho nên xin lỗi nhé, tôi sẽ không vào cái nơi này đâu!
Hết nói nổi với cái tên này, hội trưởng đành bó tay
_ Thôi được, thành thật mà nói hiện câu lạc bộ mỹ thuật đang thiếu người trầm trọng, hiện không phải học sinh nào trong trường cũng có năng khiếu hội họa giống như Mikazuki. Nếu như trong hội có một người cảm nhận được tranh như cậu cộng với khả năng của Mikazuki Tsuchimikaido thì còn gì bằng!
Tsubaki chợt quay lại, ánh mắt ngạc nhiên
_ Mikazuki Tsuchimikaido………. Cô ta là người nhà phân gia Tsuchimikaido?
_ Phải, chẳng lẽ cậu không biết trong trường này có người từ phân gia Tsuchimikaido theo học ư? Mikazuki rất nổi tiếng hầu như lớp năm nhất nào cũng biết……. mà hình như cậu cũng là học sinh năm nhất phải không?
Người nhà Tsuchimikaido, cô ấy đến từ phân gia Tsuchimikaido, người con gái giống hệt Lumina lại là người nhà Tsuchimikaido…….. chuyện này rút cuộc là sao đây?
………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Chiều tan trường, Tsubaki bắt chuyến xe điện ngầm từ trung tâm thành phố Tokyo đến vịnh Kyuushi, vừa mới đặt chân ra bến cảng này là đủ hiểu cái không khí ở hai nơi khác nhau đến thế nào. Một nơi ồn ào náo nhiệt giờ cao điểm lấy âm thanh còi xe tiếng người làm nền cảnh. Còn một nơi thì lấy gió trời, tiếng sóng biển và chim mòng chủ đạo, người dân thưa thớt chủ yếu là dân chài, đã thế còn sực mùi mặn của biển
Tsubaki lặng bước trên con đường trở về ngôi nhà mới của mình, vừa đi vừa suy nghĩ đến những lời của cô hội trưởng kỳ lạ ấy_ Mikazuki đến từ gia tộc Tsuchimikaido, nghe nói chính tộc trưởng hiện giờ đã làm hồ sơ cho cô ấy nhập học, đã thế còn bao lo toàn bộ viện trợ tài chính cho các hoạt động của trường!
Chợt dừng lại, Tsubaki quay ánh mắt sang nơi biển xa vỗ sống ào ào từng đợt vào đất liền cùng cơn gió thổi qua mái tóc, nhưng thâm tâm không ngừng nghĩ ngợi những hoài nghi chất chứa trong lòng
_ Đầu tiên là Minamiya sau đó lại đến Tsuchimikaido, Amaterasu, Susanoo, tôi không biết các ngài giận hờn gì nhau suốt mấy ngàn năm qua nhưng các ngài đã đi quá xa rồi!
…………………………………………………………
Hắn lại tiếp tục bước đi trên con đường về nhà
Bỗng dưng thấy có ai đó lai vãng trước cửa, khoảng người mặc đồ sành điệu, hàng hiệu chính hãng mà hiện đang là mốt trên các báo thời trang và màn hình tivi quảng cáo. Hơn nữa nhìn mặt cũng hơi quen quen. Tsubaki từ từ lại gần mà nheo mắt nhìn cho rõ
_ Phu nhân, thiếu chủ về rồi!
_ Tsu – kun!!!!!!!
Cả ba người họ vẫy tay khi thấy hắn còn bản thân Tsubaki thì tròn mắt không khỏi ngạc nhiên
_ Mẹ????
………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Ngồi trong căn phòng khách hiện đại sang trọng, quý phu nhân tức là mẹ của Tsubaki và Tsukusa lẫn hai cô hầu giúp việc trong tư trang cứ ngước cổ nhìn lên nhìn dọc để có thể ghi nhớ toàn bộ khuôn trang căn phòng, nhưng sẽ mất một ít thời gian đấy bởi vì họ còn chưa hết choáng ngộp bởi vẻ lung linh lộng lẫy lấp lánh
Còn bản thân chủ nhà thì đang pha trà và bưng đến bàn
_ Thiếu chủ, để cho chúng tôi!
Hai người giúp việc ngồi dậy đến phụ thì bị Tsubaki ấy người sang một bên, hất mặt về phía ghế
_ Đây không phải tư trang nhà Minamiya, tôi là chủ, các người là khách nên chỉ việc ngồi xuống nhấm trà và ăn bánh thôi, nhanh lên!
Không dám cãi lệnh, thế là hôm nay, họ sẽ đóng vai trò là những vị khách chơi nhà chỉ thưởng thức thôi, không phải còng lưng ra làm lụm gì cả
Tsubaki nhẹ nhàng đặt ba ly trà trước ba người, đôi mắt lạnh lùng vẫn như thế không hề thay đổi
_ Tsu – kun, có vẻ như con ở đây rất tốt đúng không? Thời tiết ôn hòa, tiếng sóng và chim mòng biển hòa hợp với nhau, ít người sinh sống và không khí cũng rất trong lành. Con thật biết chọn nơi để ở đấy!
_ Mẹ….. sao mẹ lại biết con ở đây?
_ Tsukusa có gọi điện nói con đã chuyển nhà đi, nhưng không ngờ con lại mua được nguyên một căn biệt thự to lớn ngoài vịnh biển Kyuushi, từ đây nhìn ra biển là hết sẩy!
_ Nhưng sao có thể được….. trước khi đi, con không hề nói cho Nee – san biết nơi con định ở, cũng chẳng tiết lộ cho bất kỳ ai!
_ Chậc chậc, Tsu – kun, con hẵng còn ngây thơ lắm, nhà Minamiya đủ điều kiện để mua hẳn một vệ tinh nhân tạo theo dõi hai con. Dù cho có đi đến chân trời góc bể nào thì mẹ cũng biết…….. nhưng yên tâm đi, mẹ không nói với bố đâu, đánh nhau chí chóe thì mệt lắm!
Nhắc đến bố, Tsubaki lại có một suy nghĩ khác, nhớ đến những chuyện xảy ra trong quá khứ thì thấy mọi chuyện cũng bắt đầu từ đấy mà ra……. Không ngờ là mình đã tự thân bươn trải hết, nhất là lúc chiến đấu một mất một còn bán sống bán chết với lão ta
_ Ông già……… vẫn khỏe chứ ạ?
Nghe thế, bà phu nhân chợt nở nụ cười nhẹ, trong lòng cũng thấy phần nào vui vui khi nghe đứa con trai chịu mở miệng chủ động hỏi thăm bố
_ Ừ, bố con, ông ấy vẫn như thế, vẫn khỏe mạnh đến nỗi cầm kiếm múa qua múa lại mỗi ngày trước khi dùng điểm tâm và bữa tối. Mẹ đang lo cho vấn đề xương khớp của ông ấy đây, già rồi có còn như ngày xưa đâu!
_ Ủa, lạ thật…… chứ không phải ông già đang nằm bạo bệnh trên giường chờ thần chết đến mang đi ư? Nee – san đã nói thế mà? Hỏi mà mặt lạnh tanh
Nghe là hiểu thằng con đang trù mạt cho bố sớm ngừng thở, cái mặt nó nói lên tất cả
_ Mấy lời đồn tầm phàm ấy con đừng có tin làm gì cho mệt!
Tsubaki hững hờ nâng tách trà húp một ngụm ngắn khiến cho không gian yên ắng lại trong ít phút
_ Tsu – kun, có khi nào con suy nghĩ về việc……………
_ Hiện tại thì nhà Minamiya vẫn đang phát triển rất tốt dưới sự lãnh đạo của ông già, sau này qua tay Nee – san thì không còn gì có thể tốt hơn. Con nghĩ mẹ cũng đừng lo lắng quá, cứ an tâm dưỡng bệnh cho ông già đi…… mẹ cũng nên cẩn thận sức khỏe của mình nữa. Con không có ở bên mà suốt ngày nhắc nhở đâu!
Dường như thằng nhóc biết chuyện mình sẽ hỏi nó trở về gia trang Minamiya mặt đối mặt với bố nó, nên đã đánh phủ đầu mình trước bằng câu đấy. Quả nhiên sau từng ấy năm, không gì thoát khỏi tầm mắt nó, một đứa trẻ thiên tài sinh ra với biết bao tài năng thiên phú, Tsubaki được xem là hậu duệ gần nhất với tổ tông Minamiya còn gì
_ Tsu – kun, suốt ba năm qua ở Anh quốc, con đã sống như thế nào?
_ Cũng bình thường, sau khi kết thúc hết cấp hai, con giành được học bổng sang Úc để du học trong khoảng nửa năm thì được cấp giấy mời sang Anh quốc để phát triển tài năng hội họa. Cụ thể hơn là con được mời vào học tại trường mỹ thuật danh tiếng nhất ở đấy mà không phải chi trả bất kỳ một đồng phí học nào hết, như thế cũng đỡ được một khoản vì phí sinh hoạt ở ký túc xá khá cao. Trong thời gian học, con lại được nhận vào làm thêm tại một công ty bất động sản và cổ phiếu, công việc chỉ là theo dõi và dự đoán những thông số tiếp theo của tầng biến động thôi, kết quả thì năm rồi thu về cả tỷ USD lẫn Bảng Anh. Với % số tiền trong ấy con đem gửi ngân hàng tiết kiệm với nhiều tên khác nhau. Sau đó, con tham dự cuộc thi hội họa quốc tế và giành giải nhất, mọi chuyện thế nào thì chắc mẹ cũng có theo dõi qua báo chí và tivi, trong buổi phỏng vấn thì con trốn về Nhật bản, đồng thời bên tổ chức và các tập đoàn mỹ thuật khác đồng ý đưa hồ sơ của con vào dạng tuyệt mật của thông tin chính phủ nên hiện giờ không ai biết con đã vẽ bức tranh ấy. Kể ra cũng tiện lợi khi không bị dòm ngó!
Quý phu nhân gật gù
_ Con chịu cũng nhiều vất vả quá Tsu – kun, một mình bươn trải hết mọi thứ không phải là chuyện dễ dàng gì có thể thực hiện được, nhưng kể ra mọi thứ cũng không quá khó khăn so với một đứa thiên tài nhỉ? Vậy con có định đi tiếp không? Con tính ở lại Nhật trong bao lâu?
Tsubaki lạnh mặt nhìn xuống hình bóng chính mình trong tách trà
_ Con đã ngán vẽ tranh rồi cho nên sẽ không đi đâu nữa, chuyến này về, con quyết định ở lại Nhật luôn!
_ Thế thì Tsu – kun, lâu lâu hãy cùng Tsukusa trở về gia trang thăm mọi người, khi nghe tin con đoạt giải nhất cuộc thi thì ai cũng mừng rỡ hết, đặc biệt khi nghe tin con trở về Nhật bản, họ luôn nóng lòng được gặp con nhưng không thể rời khỏi gia trang. Tsu – kun, con sắp xếp việc nhà ổn thỏa rồi ghé qua được không? Một chút thôi cũng được!
_ Phải đấy thiếu chủ, mọi người trong tư trang rất muốn được gặp cậu, vì không đi được nên họ có gửi lời chào đến cậu!
Một trong hai cô phục vụ liền đặt ba chiếc túi lớn phịch lên bàn chắn cả tầm nhìn
Tsubaki trông hết đống đồ ấy mà mồ hôi hột chảy trên trán
_ Cái gì thế này?
_ Tất cả đều là quà gửi đến cho thiếu chủ, từ những thức ăn lẫn đồ kỷ niệm, từng người trong gia trang đều gửi ít nhất là một thứ. Của ít lòng nhiều, chúng tôi không giàu sang nên chỉ có thể tặng cậu những thứ linh tinh không đáng là bao, xin cậu nhận lấy!
Tsubaki thở dài ngao ngán rồi đặt hết mấy túi đồ xuống ghế kế bên
_ Tôi cũng chẳng đòi hỏi quà phải cao cấp có giá trị, như thế này là được rồi, cho tôi gửi lời cảm ơn đến tất cả mọi người……. còn việc có trở lại gia trang hay không, phải xem thái độ của ông già đã. Ngộ nhỡ trở về mà không nói không rằng tuốt kiếm chém cho một phát thì lạy ông tôi ở bụi này. năm mải học hành làm ăn không tập kiếm đạo nên tay nghề con không còn như hồi thắng ông ấy nữa đâu!
_ Mẹ cũng có thuyết phục nhưng ông ấy cứng đầu quá, nếu như con trở về thì gây hắn là điều không tránh khỏi. Vậy nên hôm nay, phần chính là đến thăm con, đồng thời cũng là giao cho con một thứ!
Cô hầu kế bên liền đưa cho Tsubaki một cây gì đó dài dài được buộc kỹ trong tấm vải có quấn dây ở hai đầu. Chỉ cần liếc sơ qua cũng biết thứ bên trong là gì
Tsubaki đứng lên, cầm món vật đó mở lớp vải ra
_ Tsu – kun, chắc con còn nhớ đây là gì phải không?
_ Vâng, làm sao có thể quên được ……….
Hắn rút choeng ra một thanh Katana có màu đỏ nhạt ở phần sống kiếm và phần tử kiếm cực kỳ sắc bén. Chuôi gươm chắc tay được bao bằng một lớp vảy đặc biệt cũng màu đỏ nốt
Nhìn nó, Tsubaki không ngừng nghiền ngẫm
_ Sakura, thanh Katana được làm riêng cho Lumina!