Mười mấy phút nhanh chóng trôi qua, khí hải của Lâm Hoài thực sự khuếch trươngng lên gấp đôi, đã đi đến bước khí hải đan điền bình thường rồi.
Lúc này Lâm Hoài rảo bước đi đến gần Minh Nguyệt, và truyền một luồng chân khí vào trong người của Minh Nguyệt, lưồng chân khí này có thể bảo vệ Minh Nguyệt kiên trì đến một ngày, cũng không có nguy hiểm đến tính mạng.
Làm xong mấy chuyện này, Lâm Hoài cũng không vội đi thi triển pháp thuật, linh khí hiện giờ đúng là ngàn năm có một, vừa hay có thể khiến bản thân đạt đến cấp Luyện Khí Kỳ tầng thứ nhất, tiến vào Luyện Khí Kỳ cũng giống như tiến vào giai đoạn tu chân.
Cùng với hơi thở của Lâm Hoài càng lúc càng mạnh, năng lượng hấp thụ cũng càng lúc càng ảo, lúc này linh khí thuần chất trong trận pháp Huyền Thạch đều bị Lâm Hoài hấp thụ.
Bọ cạp chúa cũng cảm nhận được điều này, nhưng nó cho rằng lại xuất hiện việc ngoài ý muốn, nên cũng không quan tâm.
Sau khi Lâm Hoài mất một giờ để hấp thụ, chân khí tụ họp lại bên trong cơ thể đạt đến nồng độ trước nay chưa từng có, lúc này kinh lạc của tứ chỉ trăm cốt bỗng chốc tràn đầy linh lực, sự khó khăn bị cản trở trước mặt đột nhiên được bẻ gãy, thành công tiến và Luyện Khí Kỳ tầng một.
Khoảnh khắc tiếp theo, nhìn thấy toàn thân Lâm Hoài tiết ra một lớp mồ hôi thối màu đen, đây là tạp chất bên trong cơ thể bài tiết ra.
Sau khi tiến vào Luyện Khí Kỳ, cường độ hấp thụ của Lâm Hoài lập tức tăng lên hai lần, hơn nữa lúc này hắn đang hấp thụ từng ngụm lớn linh khí ở đây.
Trong vài giờ ngắn ngủi trôi qua, thế mà Lâm Hoài đã đạt đến phần cuối cùng của Luyện Khí Kỳ tâng một, năng lượng trong cơ thể sắp tràn đầy một lần nữa, chỉ cần cho bản thân hơn mười phút nữa là đủ.
Có đôi lúc nghĩ cũng không tệ, nhưng sự thật lại là một trời một vực, ngay sau khi Lâm Hoài chưa hít được mấy hơi, linh khí lập tức hoàn toàn biến mất giống như dứt sữa.
"Có chuyện gì vậy? Cho thêm một ít nữa được không?" Sau khi mở mắt, Lâm Hoài lập tức đứng dậy, thầm tiếc nuối.Có vẻ như trong Huyền Thạch đúng là có một vài bụi cây và cỏ, cũng không nhìn thấy gì cả, nhưng Lâm Hoài rất rõ, đây chính là hiệu ứng ảo giác do trận pháp mang đến, bên trong còn có năm sáu mươi con bọ cạp lớn.
Lâm Hoài không quan tâm đến những con bọ cạp. này nữa, mà là cấp tốc đến bên cạnh Minh Nguyệt.
"Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, cô tỉnh lại đi! Tôi là Lâm Hoài đây." Lâm Hoài vội hét lớn, trong khi vừa hét lớn, Lâm Hoài bắt đầu dùng chân khí chữa lành vết thương cho Minh Nguyệt. "Minh Nguyệt, cô tỉnh lại đi, tôi là Lâm Hoài đi."
Sau khi Lâm Hoài hét lên vài lần, Minh Nguyệt dần dần mở mắt ra, nhìn thấy một Lâm Hoài có sinh lực sung mãn, chứ không phải một Lâm Hoài có da thịt khô quắp như trước.
"Lâm Hoài, chúng ta đang ở địa ngục hay sao? Chúng ta đều chết rồi à? Sao tôi vẫn còn muốn uống nước nhỉ?" Sau khi Minh Nguyệt mở mắt thì cô thản nhiên hỏi.
"Chưa chết, chúng ta đều chưa chết. Lâm Hoài cười nói.
"Hả? Vẫn chưa chết à? Tôi thật sự rất mệt, nếu như: chết rồi mà vẫn có thể uống no một bụng nước, như vậy cũng mãn nguyện rồi." Minh Nguyệt nói xong, cô mím bờ. môi khô khốc của mình.
Lâm Hoài suýt khóc khi nghe Minh Nguyệt nói như vậy, nhớ đến cảm nhận khác như chết của mình trước. đó, đích thật hắn có nghĩ đến cái chết.
"Minh Nguyệt, bây giờ tôi sẽ cho cô một trận mưa được không?" Lâm Hoài nghẹn ngào nói."Một trận mưa? Khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ! Được thôi!" Minh Nguyệt biết Lâm Hoài đang đùa mình, cô cứ cười.
"Được, bây giờ tôi sẽ cho cô một trận mưa!" Lâm Hoài nén nước mắt lưng tròng nói.
Lúc này Lâm Hoài đứng lên, múa may đôi tay, bỗng chốc chân khí bên trong người dồn vào mười ngón tay, lại thấy Lâm Hoài lầm bầm trong miệng rồi ngẩng mặt lên trời, đôi tay đột nhiên tách ra.
Minh Nguyệt ngồi trên đất khẽ cười, lúc này cô từ từ khép mắt lại.
Sau đó lại thấy từng dòng chân khí bất ngờ hướng lên hư không, cùng lúc với dòng chân khí tỏa ra, từng phần tử hạt nước nhanh chóng ngưng tụ, hơi nước trong phạm vi mười mấy trượng lập tức tụ lại với nhau, cuối cùng không chịu nỗi năng lượng trôi nổi nên lập tức rơi xuống.
Lâm Hoài bỗng nắm tay lại, xuất hiện một nắm tay đầy nước, Lâm Hoài quay người đến gần miệng Minh Nguyệt.
"Minh Nguyệt, nước đến rồi, há miệng đi." Khuôn mặt Lâm Hoài nở một nụ cười và nói.
Có lẽ nghe được chữ nước, nên Minh Nguyệt nhất thời thật sự cử động yết hầu.
ỨC ực! Từng giọt nước tuồn vào miệng, giây tiếp theo, Minh Nguyệt gia tăng lực nuốt nước, nhanh chóng uống hai hớp, mãi cho đến khi nước trong tay Lâm Hoài đã hết.
"Nước, nước." Minh Nguyệt ngồi thẳng dậy, nhìn đôi tay ướt nhẹp của Lâm Hoài, và vội vàng liếm nó.
"Nước, nước." Minh Nguyệt đầy khao khát.
"Còn, vẫn còn, hôm nay tôi có thể để cho cô uống một bữa no nê." Lâm Hoài giơ tay lên làm phép một lần nữa.
Sau một vài lần thì một nắm nước mát lạnh lại xuất hiện trong tay của Lâm Hoài thêm lần nữa, hắn nâng đến gần Minh Nguyệt, đồng thời trên bâu trời cũng xuất hiện những giọt nước chấm nhỏ li tỉ rơi xuống trên mặt Minh Nguyệt.
"Hả? Lâm Hoài, điều này cũng thần kỳ quá nhỉ? Không phải tôi đang mơ đấy chứ? Nước này ở đâu mà có vậy? Mưa rồi, trời ơi! Vậy mà tôi cảm giác được giọt mưa rồi." Minh Nguyệt với vẻ mặt sửng sốt gào lên, thật sự lần này cô cảm thấy có chỗ kỳ dị.
"Dĩ nhiên là do tôi biến ra đấy, mau uống đi." Lâm Hoài khế cười.
“Anh uống đi, tôi không còn khát nữa." Minh Nguyệt biết Lâm Hoài vẫn chưa được uống nên vội nói.
"Uống đi! Tôi đã uống rồi, cô xem bây giờ có phải tôi tràn đây sinh lực hay không?" Lâm Hoài cười nói.
"Tôi không tin, anh uống một hớp để tôi xem." Minh Nguyệt sợ Lâm Hoài lại lừa mình nữa, cô nói.
"Được, tôi uống một hớp rồi đến cô uống." Lâm Hoài mỉm cười há miệng ra uống một ngụm, quả thật rất ngọt, hắn rất hưởng thụ loại mỹ vị này.
Khi Lâm Hoài lại đưa nước đến gần Minh Nguyệt thì lần này Minh Nguyệt không hề kiêng dè mà nhấp một ngụm, nó vẫn vô cùng ngọt ngào như vậy.
"Lâm Hoài, có phải anh tìm được nguồn nước rồi phải không? Có phải ở đây không?""Ôi? Thế mấy chục con bọ cạp lớn? Bọn chúng đi đâu rồi? Anh có bị thương không?" Lúc này Minh Nguyệt mới nhớ đến chuyện trước đó, cô đột nhiên kiểm tra thân thể của Lâm Hoài, chỉ có điều là chẳng hề thấy bất cứ vết thương nào cả.
"Được rồi, tôi không sao đâu, nguồn nước ở đây thật, bây giờ cô đi sang một bên chờ tôi, tôi lại nghĩ cách kiếm thêm một chút nước nữa." Lâm Hoài lo lắng Minh Nguyệt bị thương nên muốn để cô tránh xa một chút.
Mặc dù Lâm Hoài tin rằng bản thân có thể dễ dàng tiêu diệt những con bọ cạp đó, nhưng sinh mạng của Minh Nguyệt rất quan trọng, vậy nên tốt hơn tất cả cứ cẩn thận.
"Ừm! Tôi đợi anh." Minh Nguyệt nói xong thì rất ngoan ngoãn lùi về sau mấy bước.
Lúc này Lâm Hoài lôi con dao găm ra cẩn thận đi tiếp cận, muốn mở trận pháp này ra thì bắt buộc phải mang hết những viên Huyền Thạch trước đó đi, mang hết đi thì những con bọ cạp đó sẽ lũ lượt bò ra.
Lúc này bên trong hang động cực kỳ hỗn loạn, bọ cạp chúa không ngừng chui vào rồi lại đi ra, ra ra vào vào rất nhiều lân, từ đâu đến cuối nó không hiểu sao linh khí không còn nữa.
Những con bọ cạp nhỏ ở bên dưới cứ nằm rạp xuống trên mặt đất, không dám thở mạnh một hơi nào, sợ con bọ cạp chúa tức giận sẽ nuốt sống mình.
Ngay tại lúc này, trận pháp đóng kín đột nhiên mở rộng ra, một luồng hơi nóng xâm nhập vào bên trong sơn động, tất cả những con bọ cạp đều ngơ ngác, ngay sau đó bọn bọ cạp điên cuồng lao đến chỗ Lâm Hoài.
Đầu tiên là mười mấy con bọ cạp nhảy lên, Lâm Hoài nhanh tay lẹ mắt cầm dao găm chém tới tấp.
Hiệu quả lần này hoàn toàn khác hẳn lần trước, những con bọ cạp cứng như gang thép đó lại giống như vũng bùn, sau khi gặp phải dao găm của Lâm Hoài bỗng nhiên bị chặn ngang và cắt đứt.
Vốn dĩ những con bọ cạp nhỏ vẫn còn đang điên cuồng tấn công Lâm Hoài, dường như nó phát hiện sự Tồn tại của chân khí, nên lập tức quay đầu bỏ chạy.
Minh Nguyệt ở bên cạnh sợ đến mức căng thẳng, không thốt nên lời, nhưng sau khi nhìn thấy những con bọ cạp đó chết đi, trong lòng Minh Nguyệt yên tâm hơn nhiều, và bắt đầu ngầm bái phục tài năng của Lâm Hoài.