Sau khi ra ngoài, Lâm Hoài lên xe đi về phía thành Minh Nguyệt. Đến cửa, hản thấy một câu lạc bộ tư nhân nguy nga lộng lẫy, nhìn từ của cũng có thể cảm nhận được sự khí phái của nơi này, chỉ một cái cửa chính thôi đã tương tự với biệt viện hoàng gia rồi, vô cùng hùng vĩ.
Lâm Hoài bước tới, muốn xem bên trong như thế nào. “Đứng lại!" Hai bảo vệ trẻ tuổi cầm côn điện đi tới.
“Xin hỏi đây là thành Minh Nguyệt đúng không?” Lâm Hoài khách khí hỏi.
Nghe hắn hỏi vậy, hai bảo vệ cười thành tiếng, híp mắt quan sát hẳn.
“Đây đương nhiên là thành Minh Nguyệt, sao thế? Anh cũng muốn vào xem à?” Bảo vệ cười hỏi.
Lâm Hoài lười đáp trả cái tên mắt chó coi thường người này nên đi vào luôn.
“Đứng lại, xin xuất trình thẻ VỊIP, không có thẻ VIP thì không ai được vào.” Cây côn điện của bảo vệ chặn đường Lâm Hoài.
Nghe nói còn cần thẻ VỊP, Lâm Hoài chỉ có thể đứng lại.“Cần loại thẻ VỊP gì?” Lâm Hoài nhàn nhạt hỏi.“Ha ha hai Ha ha ha! Đây là câu lạc bộ tư nhân, người tới đây không giàu cũng sang, đều là quý nhân quan lớn trong giới thượng lưu, tên nhà quê như mày đừng có hỏi, mau cút ra xa chút, đừng làm bẩn cổng thành Minh Nguyệt.”
Lúc nói chuyện, bảo vệ đưa tay đẩy Lâm Hoài ra.
Bíp bíp bíp! Đúng lúc đó, một chiếc xe thể thao cỡ lớn chạy đến, to gấp hai ba lần xe thường.
Sau khi thấy chiếc xe thể thao cao cấp đó, hai bảo vệ lập tức đẩy Lâm Hoài qua một bên, nhanh chóng đi lên chào.
Vù vùi Tiếng ga xe rất lớn, chiếc xe nhanh chóng tiến vào cửa.
“Hai vị, sao người trong xe vào cửa không cần kiểm tra vé chứ?” Lâm Hoài hơi khó chịu hỏi.
“Cút cút cút! Loại nghèo kiết như mày cũng muốn vào. thành Minh Nguyệt à? Nằm mơ đi! Chiếc xe đó chính là thẻ VIP, mày có không?” Lúc nói chuyện, bảo vệ quơ cái con điện trước mặt Lâm Hoài.
Bây giờ Lâm Hoài nào còn không hiểu lòng hai người này nữa, nói trắng ra thì chỉ có người có tiền mới có thể đi vào nơi này.
Thật ra mình cũng không cần làm ồn ở đây, lát nữa nhảy tường đi vào dễ hơn.
Đúng lúc đó lại có một chiếc siêu xe chạy tới, hai bảo vệ chào hỏi như thường. Đọc tru𝔂ệ𝓷 tại + tr ù𝐦tru𝔂ệ𝓷.v𝓷 +
“Kít!” Xe phanh gấp, dừng lại ở cửa. Cửa kính xe hạ xuống, một người đàn ông mặc đồ đen,
đeo kính râm thò đầu ra, chính là Trần Minh. Giờ dấu tay trên mặt Trần Minh đã mất, phía sau anh ta còn có hai cô gái đang
“Bảo vệ! Người này là người điên, lập tức đánh đuổi hẳn đi, tốt nhất là đánh gân chết, nếu không hắn sẽ cắn người đó.” Trần Minh thấy Lâm Hoài đến đó, cơn giận trong lòng nhất thời nổi dậy như gió thần.
“Hả? Điên á?”
“Anh yên tâm đi, chúng tôi lập tức xử lý người này.” Bảo vệ vội vàng gật đầu.
Dứt lời, hai bảo vệ trực tiếp ấn nút côn điện, chọc Lâm Hoài.
“Đồ mắt chó coi thường người khác.” Lâm Hoài không vui. Trần Minh nhắm vào hắn là vì lần trước bị hắn đánh tơi bời, xem như có nguyên nhân, nhưng hai tên bảo vệ này quá mức khinh thường người khác rồi.
Khi côn điện đánh đến, hai tay Lâm Hoài thả chân khí ra, chuẩn bị đánh bay hai tên bảo vệ này.
Hắn cảm thấy có điện quang, ngay sau đó, luồng điện quang đó bị hút vào cơ thể, khiến hắn ngạc nhiên.
Cùng lúc đó, hai cái công điện đâm chính xác vào bụng Lâm Hoài.