Nhìn Lam Tinh, Kim Phi Dao hỏi: “Lam Tinh, ngươi muốn nghỉ ngơi không?”
“Nghỉ ngơi? Không cần, trên đường tới đây ta không gặp nguy hiểm gì cả.” Lam Tinh lắc đầu cười nói.
“Bây giờ hai chúng ta đi ra ngoài thôi, ngươi quá to, Kiến Thiên thành không thể để cho ngươi ở được, chúng ta phải mau chóng bổ ra một khối đất trống mới được.” Kim Phi Dao muốn đi ra ngoài luôn, cứ để Lam Tinh ngồi ở ngoài thành cũng không có lợi gì.
Lam Tinh đồng ý: “Được, ta đến đây là để giúp ngươi, ngươi không cần khách khí.”
“Hai người các ngươi quản Kiến Thiên thành cho tốt. Mập Mạp, ngươi lại luyện thêm mấy bộ Thiên Cơ lô đi, chúng ta phải toàn lực mới được. Uyển Ti, bảo con rối đá làm thêm một ít cửa hàng, hôm qua ta còn bị người ta chặn đường đòi thuê cửa hàng đó.” Kim Phi Dao dặn dò hai người Hoa Uyển Ti.
Hoa Uyển Ti đã sớm có kế hoạch cho chuyện này, “Ta đã nghĩ rồi. Hiện tại người đông, ma thú linh thảo đem bán cũng tương đối nhiều, nếu xây cửa hàng thì không kịp. Ta định dọn ra một chỗ để bọn họ tự bày hàng, thu chút phí là được. Nếu không, để bọn họ tự hình thành chợ trời thì chúng ta lại không tiện thu linh thạch.”
“Vậy cứ làm theo ý ngươi đi, ta phải lo chuyện bổ thiên, các việc khác giao cho ngươi.” Hoa Uyển Ti làm việc luôn rất ổn thỏa, Kim Phi Dao còn chưa nghĩ tới thì nàng đã an bày cả rồi.
Lam Tinh vừa mới tới Kiến Thiên thành, chỉ nhìn vài lần đã theo Kim Phi Dao ra ngoài. Kim Phi Dao an vị trên vai nàng, trên đầu có châu hoa ngăn cản lôi điện, dùng còn tốt hơn cả Thiểm Liêm trận.
“Thứ này thật tốt, không cần linh thạch mà diện tích phòng ngự lại lớn.” Kim Phi Dao có chút hâm mộ nhìn châu hoa, nếu nàng cũng có thứ tốt này thì tốt rồi.
“Đây là Phục Hy tộc cho ta, kỳ thực nó được tạo thành từ ba trăm pháp trận, chẳng phải là pháp bảo đơn giản luyện ra. Nếu Phi Dao tỷ muốn thì có thể tìm người Phục Hy tộc hỏi xem họ có thể luyện cho ngươi một cái không.” Lam Tinh chân thành nói.
Tìm Thái Hạo Diễn hỏi thứ này còn không bằng đi tìm Lang đại nhân. Kim Phi Dao hừ một tiếng, “Thái Hạo Diễn ngay cả tính mệnh giúp ta còn không đồng ý, đừng nói đến chuyện làm ra pháp bảo tuyệt phẩm này. Khó nói hiện tại hắn đang tính toán, phát hiện ta có khả năng sẽ đi tìm hắn đòi pháp bảo nên đang nghĩ cách xem phải đuổi ta thế nào ấy chứ.”
“Có đấy. Những người đó chính là như thế, không bao giờ chịu thiệt. Đúng rồi, chúng ta phải cẩn thận một chút, hiện tại người Hiên Viên thị đang cùng các tộc khác giết tam tộc, ngươi là người của chúng ta, khó nói cũng sẽ bị bọn họ đối địch.” Kim Phi Dao ngồi nhìn thổ địa hoang vắng, lo lắng gặp phải đám đồ điên Hiên Viên tộc.“Uhm.”
Cái ao mà tu sĩ lần trước báo có nhiều linh thạch thực ra là một cái hố rất lớn. Loại hố này có rất nhiều ở Độ Thiên giới, tất cả đều do tu sĩ tham gia trận chiến sự vạn năm trước đánh ra, Bổ Thiên thạch ở những nơi này luôn là nhiều nhất. Kim Phi Dao cứ có loại cảm giác Bổ Thiên thạch được đặc biệt sinh ra cho bọn họ đi bổ thiên vậy, nếu không thì sao nơi nào càng bị phá nhiều thì lại càng nhiều Bổ Thiên thạch?
Trong hố không hề thiếu Bổ Thiên thạch vỡ vụn, Kim Phi Dao nhảy xuống khỏi vai Lam Tinh, yên tâm bật ô. Lam Tinh cũng không quen Lang đại nhân, nhìn cái ô này chỉ cảm thấy kỳ quái: “Phi Dao tỷ, cái ô này của ngươi sao lại biến thành như vậy? Thoạt nhìn loạn thất bát tao, rất khó coi.”
“Đúng vậy, quá xấu nên ta cũng không dám lấy ra dùng.” Kim Phi Dao cầm ô, bắt đầu hút Bổ Thiên thạch vào trong túi càn khôn.
“Vẽ lại không được sao?” Lam Tinh tò mò hỏi.
Kim Phi Dao không chút để ý nói: “Những đồ án này là luyện chế lên, không phải là luyện xong rồi ta mới nhàn rỗi vẽ lên.”
“Vậy sao!” Lam Tinh tiếc nuối nói: “Vậy thì đúng là phiền toái, pháp bảo cực phẩm không thể dính nước nhuộm, nếu không thì Phi Dao tỷ có thể dùng màu để che nó đi. Luyện chế lại cũng là một cách nhưng lúc hình thành pháp bảo lại phải gia tăng thêm thứ gì đó, nếu không sẽ làm giảm độ bền pháp bảo.”
“Đúng vậy, cái này của ta được luyện từ một miếng tài liệu duy nhất, không muốn cho thêm cái khác vào. Tuy đám hình vẽ được luyện ở mặt ngoài nhưng đây lại là pháp bảo phòng ngự của ta. Nếu có thể luyện thì ta đã luyện từ lâu rồi, ta không choáng váng mà đi mạo hiểm làm hạ phẩm chất của pháp bảo.” Kim Phi Dao buộc túi càn khôn lại, nàng đã hút hết Bổ Thiên thạch dưới đất.
Thấy trên đất đã không còn Bổ Thiên thạch, nàng liền chỉ vào trong hố, nói: “Chúng ta lấy ở dưới đi, ngươi có pháp bảo không? Cũng không thể dùng tay lấy được.”
“Ta có pháp bảo!” Lam Tinh nói, đưa tay lấy túi càn khôn, moi ra một cái xẻng vĩ đại: “Phi Dao tỷ, cái này dùng để lấy Bổ Thiên thạch là tiện nhất.”
Nhìn cái xẻng cao mười trượng kia, Kim Phi Dao sửng sốt một cái, Thái Hạo Diễn này thực quá lợi hại, lại có thể biết trước nàng sẽ có một ngày này mà luyện cả pháp bảo ra cho Lam Tinh. Người như vậy quá đáng sợ, Hiên Viên tộc coi hắn là địch thì căn bản không thể thắng được nha.
Lam Tinh lắc lắc cái xẻng trong tay, nghiêm trang nói: “Phục Hy tộc luyện cho chúng ta mỗi người một cái, ngày thường chúng ta giúp bọn hắn trồng cây lấy quặng, ta đã dùng rất thuận tay, cam đoan sẽ lấy Bổ Thiên thạch rất nhanh.”
“…” lúc này Kim Phi Dao mới phát hiện bản thân đã quá đề cao Phục Hy tộc, nếu thật sự có thể tùy tiện tính ra chuyện sắp xảy đến thì còn không lợi hại chết người sao? Hóa ra thứ này chỉ là để Khoa Phụ tộc làm việc cho nên mới luyện ra, làm hại bản thân còn tưởng rằng là Thái Hạo Diễn tính trước.
Khoan đã, Phục Hy tộc luôn làm người ta cảm thấy bọn họ thần bí lợi hại có phải là do ngày thường luôn giả thần giả quỷ, cho nên nếu trùng hợp xảy ra chuyện gì đó đều khiến người ta cảm thấy là do người Phục Hy tộc an bày? Kỳ thực, Phục Hy tộc căn bản không lợi hại như vậy, người đi tìm Thái Hạo Diễn luôn phát hiện hắn đang đợi mình, khó nói là do hắn vốn thích uống trà cho nên hàng ngày đều ngồi đó uống, chén trà lại không chỉ có một cái, chỉ cần phát hiện có người tới là hắn lại lấy một cái ra, sau đó đổ nước trà vào, nói là ta đã sớm chờ ngươi, như vậy là có thể chấn trụ người khác, cho rằng hắn đã sớm biết mình định tới.
Nếu quả thật là vậy thì Phục Hy tộc là kẻ lừa đảo trời sinh nha.
“Cứ tùy tiện lấy đi.” Kim Phi Dao chỉ đại một chỗ, sau đó liền cầm ô ngồi chờ bên cạnh hố.
Lam Tinh bắt đầu đào, một xẻng đi xuống đã đào ra một hố to, bùn đất xen lẫn Bổ Thiên thạch đào lên được nàng hất sang cạnh hố. Kim Phi Dao liền đi qua đó, mở túi càn khôn định thu Bổ Thiên thạch.
Nhưng nàng vừa mới đi qua thì Lam Tinh lại hất một xẻng đất tới, lập tức chôn luôn cả nàng. May mà Kim Phi Dao còn che ô, nàng nhanh nhẹn bay ra khỏi đống đất, tức giận nói: “Không phải ta đang đứng ở đây sao, sao ngươi không nhìn một cái mà đã hất đất vào?”
“Bình thường vẫn quen làm vậy, ta quên mất là ngươi còn đứng bên cạnh, để ta đổ sang bên cạnh.” Lam Tinh vội áy náy nói, nàng bình thường chỉ để ý đào đất cho nên tùy tay ném ra sau, không ngờ Kim Phi Dao lại đi qua đó.
“Không sao, ngươi đổ sang bên cạnh, ta nhặt xong đống này liền đi qua đó, như vậy thì đất sẽ không rơi vào người ta.” May mà còn có lôi ô, nếu không thì đống đất mang theo Bổ Thiên thạch kia đã ập lên người nàng rồi. Cái xẻng của Lam Tinh rất lớn, một xẻng đất đổ ra cũng đủ để xếp thành núi nhỏ.
Sau đó, hai người cứ một đào đất một nhặt Bổ Thiên thạch, phối hợp rất nhịp nhàng, thiên lôi đánh xuống đã có pháp bảo ngăn cản, lần này Kim Phi Dao đi ra thu hoạch rất lớn. Mang toàn bộ về, có đưa lên một trăm Thiên Cơ lô cũng đủ để luyện chế trong một năm. Mà cái hố cũng bị Lam Tinh đào sâu hoắm, chỉ mất vài ngày đã chỉ thấy đầu Lam Tinh còn lộ ra ngoài, cả thân mình đều bị che khuất, số lượng Bổ Thiên thạch cũng bắt đầu ít đi.
Kim Phi Dao đứng trên đống đất cao như vách núi đen, nhìn xuống bên dưới: “Lam Tinh, xem ra đã lấy gần hết Bổ Thiên thạch ở đây rồi, chúng ta quay về nghỉ ngơi vài ngày rồi lại đi tìm chỗ khác để lấy.”
“Được, để ta đào nốt xẻng này rồi chúng ta về.” Lam Tinh đào không ngừng vài ngày cũng cảm thấy hố đã sâu, có thể kết thúc công việc trở về.
Nàng đào một xẻng xuống, xong xẻng này là có thể đi về. Xẻng vừa mới đâm vào, đất dưới chân liền sụp xuống, cả người Lam Tinh liền bị rơi vào lòng đất.
Kim Phi Dao không ngờ nàng lại đào rỗng cả đất, không biết đã rơi xuống một rừng cây nào đó dưới lòng đất. Không ngờ lại đạt được chiều sâu này, nhìn Lam Tinh chỉ lộ từ ngực trở lên ở bên ngoài, nàng không nhịn được mà cười ha ha.
“Cười chết người rồi, mau đi ra đi, nếu gặp phải ma thú thì không hay ho.” Kim Phi Dao ôm bụng cười nói.
Lam Tinh cau mày, bất đắc dĩ nói: “Có cái gì đó đang công kích đùi ta, thân mình ta bị kẹt rồi, không động được, Phi Dao tỷ giúp đỡ một cái đi.”
“A, có ma thú sao?” Kim Phi Dao cầm ô nhảy xuống bên cạnh nàng, dùng sức dẫm một cái, mặt đất liền xuất hiện khe hở, nàng lập tức chui xuống đất, đồng thời ném Dạ Quang thạch ra.
Phía dưới là một rừng cây, không có ma thú nào đang cắn Lam Tinh cả mà lại có một con ma thú đã chết nằm dưới chân nàng, vừa vặn bị nàng dẫm phải. Mà công kích Lam Tinh là ba gã Cộng Công tộc.
“Cộng Công tộc?” nơi này lại xuất hiện Cộng Công tộc, Kim Phi Dao cảm thấy nàng đúng là dẫm phải phân chó, ba Cộng Công tộc Hợp Thể kỳ thì một mình nàng không thể đối phó được.
Người Cộng Công tộc gặp một ma thú trong khu rừng này, đang hợp lực công kích thì phía trên đột nhiên rớt xuống nửa người, một cước liền dẫm chết ma thú. Sửng sốt một cái, bọn họ liền phục hồi tinh thần, ở Độ Thiên giới chỉ có hai loại người to như vậy, một loại thì không có khả năng xuất hiện ở đây, còn lại tự nhiên chính là Khoa Phụ tộc.
Khoa Phụ tộc được Phục Hy tộc nuôi trong tộc, cơ hồ tất cả các Thần tộc đều biết, Cộng Công tộc tự nhiên cũng biết. Hiện tại Phục Hy tộc nằm ở phía đối lập với bọn họ cho nên Khoa Phụ tộc cũng là địch nhân, bọn họ liền thừa dịp nàng bị kẹt mà khởi xướng công kích.
Kim Phi Dao xuất hiện không hề làm bọn họ kinh hoảng, ba người so với hai người nàng vẫn là chiếm thượng phong. Nhưng Kim Phi Dao đương nhiên không đánh nhau với bọn họ ở đây, Lam Tinh không hoạt động được thì khác gì cái bia ngắm. Vì thế, nàng liền ném lôi ô lên không trung, lập tức dùng Tan thuật hóa thân, đuôi cuốn lấy ô, nàng vọt tới dưới chân Lam Tinh, dùng sức đẩy.
Nàng quá nhỏ, đứng ở dưới chân Lam Tinh thoạt nhìn dị thường buồn cười. Không đợi Cộng Công tộc kịp cười, bọn họ liền nhìn thấy Lam Tinh bị đẩy bay vụt lên, bị một chưởng của Kim Phi Dao đẩy bắn ra khỏi hố.