Kim Phi Dao bỏ qua lửa giận của Hồng, vẻ mặt lạnh nhạt thúc giục: “Mau lên đi, ngươi không muốn Hùng ca tỉnh lại sớm một chút sao?”
Nén tức giận, Hồng mở áo Hùng Thiên Khôn ra, kéo quần hắn xuống một chút, để lộ toàn bộ bụng, sau đó cẩn thận nghiêng miệng chai vào chỗ đan điền. Tỉnh Thần Hoa Lộ màu lục nhạt chảy ra, rơi xuống bụng Hùng Thiên Khôn, giống như mưa rơi xuống sa mạc, lập tức tan vào làn da.
“Chính là lúc này, mau rót dương khí!” Kim Phi Dao ở bên cạnh vội nói.
Hồng đặt tay lên, dương khí rót từng trận vào cơ thể Hùng Thiên Khôn. Theo dương khí đi vào, thân thể Hùng Thiên Khôn bắt đầu kịch liệt run rẩy. Hồng chau mày nhìn về phía Kim Phi Dao, tình huống thoạt nhìn không được tốt.
“Đừng lo lắng, đây là phản ứng bình thường.” Kim Phi Dao trấn định nói.
Hùng Thiên Khôn càng run rẩy nhiều hơn, cuối cùng không còn là run nữa mà là giãy dụa, Hồng dùng sức đè lại bụng hắn để tay không bị hắn giãy ra. Đúng lúc này, Kim Phi Dao đi tới, đặt tay lên đầu Hùng Thiên Khôn, chú linh lực vào.
Nàng không có dương khí, chỉ có thể chú chút linh lực.
Kim Phi Dao dùng thần thức tìm kiếm trong thân thể Hùng Thiên Khôn, tìm bất cứ thứ gì khả nghi phía ngoài Thức Hải, run lợi hại như vậy là có thứ gì đó chạy ra khỏi Thức Hải, ẩn nấp ở nơi khác trong cơ thể.
Rốt cục, Kim Phi Dao phát hiện trong đầu hắn có một đoàn màu trắng, nàng nhanh chóng dùng tay còn lại lấy ra một cái bình khác, mở nắp, đổ vào nơi linh lực nàng đang khống chế bạch quang.
Chất lỏng màu lục nhạt chảy xuống, nhanh chóng tiến vào trong đầu Hùng Thiên Khôn, đuổi thẳng tới nơi có bạch quang, lập tức nuốt chửng bạch quang. Dần dần, người Hùng Thiên Khôn ngừng run rẩy, cuối cùng không nhúc nhích nữa.
Sau đó, Kim Phi Dao thu tay, tiếc nuối nói: “Hóa ra đúng là phải dùng hết mới được.”
Lúc này Hồng cũng thu tay, mắt hồng tai đỏ nhìn chằm chằm vào nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi bớt xén Tỉnh Thần Hoa Lộ!”
Kim Phi Dao liếc nhìn hắn một cái, lật tay cất cái chai, bĩu môi nói: “Cũng chỉ có một phần ba, ta nghĩ ngần đó là đủ dùng rồi, có thể tiết kiệm một chút cũng tốt chứ sao!”“Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không hả? Thứ này mà ngươi cũng muốn bớt xén, ngươi đúng là không thuốc nào cứu được!” Hồng trong cơn giận dữ, lao vào túm áo nàng, hung thần ác sát quát.
Kim Phi Dao chau mày nói: “Đây là thứ do ta tìm thấy…”
“Thì sao chứ! Hắn đối với ngươi như vậy, ngươi lại vô tình với hắn như thế!” Hồng hét lớn, ở thời điểm mấu chốt này, hắn không ngờ Kim Phi Dao lại còn bớt lại một phần.
“Ta vô tình thế nào? Ta cho hắn một giới tử linh thạch để mở phái, giải quyết vấn đề sắc dụ cướp người bên ngoài của hắn, lại giúp hắn làm ăn buôn bán với người bên ngoài, đưa tới cương thi vương để hắn ổn định thương lộ. Lại càng không nói tới chuyện ta đã cứu hắn ba lần, không có lần nào là không vào sinh ra tử. Ngươi còn muốn thế nào? Ta lại không hề yêu cầu hồi báo, chẳng lẽ lần này ta phải chết ở Độ Thiên giới thì các ngươi mới vừa lòng sao?” Kim Phi Dao gạt tay hắn ra, nhìn thẳng vào hắn mà nói.
Hồng lạnh lùng nhìn nàng, cắn chặt răng, tức giận vẫn không tiêu tán.
Lúc này, Kim Phi Dao đi ra cửa sơn động, đột nhiên dừng bước nói: “Ngươi nói hắn có tâm ý, vậy ta nhất định phải nhận sao? Vậy thì tâm ý của ngươi, Lang đại nhân và Hùng Thiên Khôn đã nhận chưa?”
“Lang đại nhân là người ta tôn trọng nhất, Thiên Khôn là bằng hữu tốt nhất của ta, tâm ý của ta họ luôn luôn nhận. Tất cả những gì ta làm vì bọn họ, bọn họ đều biết, cũng sẽ nhận lấy.” Hồng lạnh giọng đáp.
Kim Phi Dao lẳng lặng đứng ở kia, sau đó cười nói: “Ta chính là người như vậy, các ngươi làm được gì chứ!” nói xong, nàng liền nhấc chân đi ra bên ngoài.
“Phi Dao…” lúc này, Hùng Thiên Khôn đột nhiên mở miệng nói chuyện, mắt hắn nhìn chằm chằm trần động, thân thể còn không thể động đậy, chỉ suy yếu gọi một tiếng.
“Hùng ca, ngươi tỉnh rồi? Vậy là không sao rồi, ta đi trước!” Kim Phi Dao cười nói.
“Muội phải đi?” Hùng Thiên Khôn bình tĩnh hỏi.
Kim Phi Dao vuốt đầu, khó xử nói: “Nếu như bình thường thì ta sẽ ở đây chơi vài chục năm cũng không sao, nhưng Mập Mạp và Hoa Uyển Ti còn đang bị giữ ở Độ Thiên giới, ta phải mau chóng đi đón bọn họ về. Nếu không hai tên kia có khả năng sẽ phản bội ta, trực tiếp đầu phục Thần Nông tộc. Bọn họ không có chút cốt khí nào, gặp được người tu vi cao liền đi theo.”
Hùng Thiên Khôn nhắm mắt, sau mấy giây lại mở ra, nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi cẩn thận một chút, rảnh rỗi thì tới chỗ ta chơi.”
Ta? Kim Phi Dao dừng một chút, Kim Khôn môn là của hắn, cho tới bây giờ không hề là của nàng. Đúng lúc đưa linh thạch cũng không phải để được chia một phần, chỉ là bằng hữu đưa cho nhau, còn câu chia cho ngươi một nửa… coi như chưa từng nghe thấy, có môn phái rất là trói buộc.
“Đã biết, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi đi. Ngươi đã kiếm được không ít lợi ích từ Vân lão, hiện tại kể cả không có hắn thì ngươi hẳn là sẽ sống càng tốt hơn. Đúng rồi, tên Hồng kia là kẻ biến thái, ngươi phải cẩn thận ma chưởng của hắn. Vừa rồi ta bảo hắn giúp ngươi giải độc, ngươi có biết hắn định làm gì không? Hắn lại muốn…” Kim Phi Dao hắc hắc cười gian, nói.
“Kim Phi Dao!” Hồng rống lên một tiếng ngắt lời nàng.
Nhìn hắn tức giận tới sắp phát điên, Kim Phi Dao nhe răng ra cười, ai bảo ngươi trêu chọc ta! Hiện tại đã có nhược điểm trên tay ta, lúc nào tâm tình khó chịu ta sẽ nói ra để xem ngươi làm thế nào!
Từ biểu cảm của nàng là Hồng biết ý định của nàng, nhưng lúc trước hắn vừa mới đánh với Hùng Thiên Khôn một trận, giờ người vừa tỉnh lại, còn chưa biết có tha thứ cho hắn hay không. Nếu hiện tại lại xung đột với Kim Phi Dao thì thật sự là một lựa chọn không sáng suốt, vì thế hắn liền ngậm miệng, cục tức này hắn chỉ có thể tự nuốt.
Hắc hắc cười xong, Kim Phi Dao liền bỏ đi, rời khỏi Kim Khôn môn, bay thẳng tới Thần cấp giới.
Hồng nhìn Hùng Thiên Khôn đang nhắm mắt, một lúc lâu sau mới hỏi; “Ngươi không nói gì với nàng sao?”
“Không có gì hay để nói. Như vậy cũng tốt. Việc lần trước ta phải xin lỗi ngươi, ta quá kích động, không chỉ đả thương ngươi mà còn thiếu chút nữa đánh mất mạng của mình. Không ngờ lại còn làm phiền đến Phi Dao, ta thật đúng là đã phiền nàng quá nhiều lần.”
Hùng Thiên Khôn mở to mắt, nhìn Hồng nói.
Hồng sửng sốt, lắc đầu nói: “Là do ta xen vào việc của người khác, bị đánh cũng là tự tìm. Tuy nhiên, kể cả có quay lại thì ta cũng vẫn sẽ làm như vậy.”
“Ta biết, ta không trách ngươi. Chờ ta khỏe lên thì chúng ta lại đi kế ẩm.” Hùng Thiên Khôn hữu khí vô lực cười nói.
“Ngươi thật sự không trách ta?” Hồng do dự một hồi, không chắc chắn hỏi lại.
Hùng Thiên Khôn nhìn trần động, hồi lâu sau mới nói: “Giữa ta và nàng có một vách ngăn, một vách ngăn vĩnh viễn không thể vượt qua được. Nếu không phải ngẫu nhiên gặp mặt thì ta căn bản sẽ không đi tìm nàng, bởi vì nhìn thấy nàng là ta không biết phải làm sao. Về việc sát mẫu, không biết đến là một chuyện, nghe nói là một chuyện mà nhìn thấy lại là một chuyện khác. Nhân sinh của ta thật sự thật bại, vì chết không thể báo thù, thích lại không thể có được, không thấy thì không phiền, cứ theo tự nhiên đi.”
“Như vậy là tốt nhất.” Hồng thở dài ra một hơi, không biết là do mâu thuẫn giữa hắn và Hùng Thiên Khôn đã được cởi bỏ hay là vì Kim Phi Dao, dù sao cuối cùng cũng là nhẹ nhàng thở ra.
Kim Phi Dao xong việc liền vội vã chạy tới Thần cấp giới, con chim ngu ngốc kia phải nghỉ một tháng mới bay trở về được cho nên nàng muốn đi thẳng tới cơ quan thành của Thế Đạo Kinh tìm xem. Tìm Bố Tự Du ở đó sẽ tốt hơn ở bất kỳ nơi nào khác. Giờ phút này ngoài hắn ra thì nàng thật sự không tìm được ai có thể đưa mình lên Độ Thiên giới.
Ân Nguyệt cũng là Hợp Thể kỳ nhưng Kim Phi Dao lại không muốn đi tìm hắn, tìm tên kia làm việc chắc chắn sẽ bị chào giá phi thường cao. Hơn nữa lại luôn bị hắn âm thầm cho vào tròng, vẫn là Bố Tự Du làm chuyện xấu một cách quang minh chính đại tốt hơn, ít nhất cũng không sợ bị hắn lừa bán đến chỗ nào đó lại còn ngây thơ đếm linh thạch hộ hắn.
Cơ quan thành của Thế Đạo Kinh bay khắp nơi, nàng phải tìm vài cửa hàng Thế Đạo Kinh ở ven đường, lấy Điểm Sự phù ra hỏi thăm thật lâu mới tìm được hành tung tạm thời của cơ quan thành. Chạy ở phía sau nó năm, sáu ngày, nàng rốt cục cũng đuổi kịp. Nhưng vừa mới nhìn thấy bóng dáng cơ quan thành đã thấy phía trên thành mây đen dày đặc, thứ quen thuộc kia đang không ngừng chớp động ngay phía trên thành.
Kim Phi Dao có chút do dự dừng lại, cuối cùng vẫn mở ô, sau đó liền nhìn thấy một lôi trụ rộng tới hai trượng từ trên trời đánh xuống. Đây là cột lôi to nhất mà nàng từng nhìn thấy, dù đánh xong rồi nhưng mây đen trên thành cơ quan vẫn không tán đi, vì thế Kim Phi Dao cũng không trực tiếp đi vào mà ở phía sau nhìn tới như trước.
Quả nhiên, mới qua thời gian một chén trà nhỏ, trên trời lại hạ xuống một lôi trụ đánh vào cơ quan thành, xem ra có nhân vật Hợp Thể kỳ đang ở trong đó. Lôi điện này khác với lôi điện đánh Bố Tự Du, không biết có phải là hắn hay không.
Cầm ô, Kim Phi Dao dè dặt cẩn trọng bay tới gần mới nhìn rõ pháp trận trong thành đã mở lên toàn bộ, chính nó đang ngăn cản lôi điện. Không ngờ cơ quan thành còn có pháp trận cường đại như vậy, hoàn toàn là tạo ra để phòng lôi, thứ này cần bao nhiêu tinh lực và tài lực đây! Thừa dịp còn chưa có lôi điện bổ xuống, Kim Phi Dao nhanh chóng chui vào trong thành, gập ô lại đi tới chỗ đông người.
Những bím tóc của Bố Tự Du vô cùng dễ thấy cho nên Kim Phi Dao liếc mắt một cái liền nhìn thấy hắn đang cùng bảy, tám người đứng ở một chỗ, vây quanh một người, đang nói cái gì đó.
“Du đại nhân, rốt cục cũng tìm được ngươi. Ta có việc tìm ngươi!” Kim Phi Dao chạy đến cạnh hắn, kéo hắn lại nói. Chỉ cần nàng thay đổi cách xưng hô là biết có việc cầu người.
Bố Tự Du hiện tại không đếm xỉa đến nàng, gật đầu bảo nàng chờ một chút, lại cùng những người khác giáo huấn người nọ.
Kim Phi Dao tò mò nghiêng đầu nhìn, nhất thời liền phát hoảng, trong vòng vây của bọn họ có một tu sĩ Đại Thừa kỳ.
Không đợi nàng phản ứng lại, chợt nghe Bố Tự Du và Bố Tự Lý không muốn sống khiển trách nam tử Đại Thừa kỳ kia, khẩu khí không hề dè chừng, hơn nữa lời nói thật sự khiến Kim Phi Dao nghe mà lạnh cả sống lưng