Tiên Vốn Thuần Lương

chương 633: ba người trấn nhỏ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trận bạo lôi vũ này không kéo dài quá lâu, sau một ngày liền yếu đi, chỉ thỉnh thoảng còn chút dư lôi bất chợt hạ xuống. Bố Tự Du bắt đầu động thủ thu thập pháp trận và linh thạch, có thể tiết kiệm chút nào hay chút ấy, không có sét thì không cần thiết phải mở trận.

Thấy hắn thu hồi pháp trận, Kim Phi Dao nhìn Hoa Uyển Ti và Mập Mạp được nàng mang ra ngoài cho kiến thức cái mới: “Hai người mau chóng trở về đi, một lát nữa sét đánh xuống thì không có gì cho các ngươi chống đỡ đâu.”

Lôi này thật sự là rất dễ nhìn, Mập Mạp trực tiếp biến thành Thái Tử thú, thu nhỏ bằng hai nắm tay, nhảy lên vai nàng, “Ta biến nhỏ như vậy hẳn là không cần phải trở về, ngồi trên vai ngươi là được. Nếu quả có lôi đánh thì cũng có ngươi bung dù che rồi. Còn nếu như vậy mà vẫn bị đánh thì kể cả có ở trong túi linh thú chỉ sợ cũng sẽ cùng ngươi biến thành tro.”

“Thật sự là không chịu nổi ngươi, trong túi linh thú có gì không tốt? Thế thì hay là ngươi vào tiểu đảo nổi đi?” Kim Phi Dao đề nghị.

“Không đi, ở Độ Thiên giới toàn Hợp Thể kỳ, có rất nhiều thứ để xem.” Mập Mạp chán ghét nhất là không khí tù túng, sống chết cũng không chịu đi vào.

Không còn cách nào khác, Kim Phi Dao đành phải nhìn sang Hoa Uyển Ti: “Ngươi thì có thể trở về chứ? To như vậy, ta không có cách nào treo ngươi trên người đâu.”

“Được, tuy nhiên ngươi đưa Lõa châu cho ta, tiểu Lõa châu thì để ở ngoài. Ngươi cũng không muốn ta không biết cái gì đúng không? Nơi này có rất nhiều việc mà ngươi sẽ không nhìn, cho nên vẫn nên để ta hỗ trợ nhìn một chút cho thỏa đáng. Dù sao đôi ta thần thức cũng tương thông, ngươi lúc nào cũng có thể đặt thần thức vào túi càn khôn, như vậy nếu có việc ta sẽ nhắc nhở ngươi, ngươi đỡ phải vờ ngớ ngẩn.” Hoa Uyển Ti cười nói.

Kim Phi Dao bẹt bẹt miệng, thật quá phiền toái, tuy nhiên vẫn làm theo yêu cầu của nàng, làm hai viên tiểu Lõa châu trên hai búi tóc, như vậy là có thể nhìn thấy chung quanh, khó nói còn có thể chú ý cả phía sau, coi như có thêm mắt.

“Chúng ta xuất phát thôi, vẫn còn cách địa bàn tộc Hoàng Đế xa đấy.” Bố Tự Du đã cất pháp trận, lại tốn nhiều linh thạch như vậy làm hắn đau lòng muốn chết. Nếu dùng linh thạch cực phẩm thì lượng tiêu hao sẽ không lớn như vậy, nhưng làm gì có ai có thể dùng toàn bộ linh thạch cực phẩm để mở trận cơ chứ.

Trên vai ngồi Mập Mạp, trên đầu đội Lõa châu, Kim Phi Dao lấy phi thảm ra, cùng Bố Tự Du đi về phía trước. Bình an đi hai ngày, nàng rốt cục gặp ma thú lao ra từ trong một cái khe, giống như rồng mà không phải rồng, hung mãnh vô cùng, thiếu chút nữa đã nuốt cả bọn họ lẫn phi thảm.

Đối mặt với ma thú, Bố Tự Du không hề có ý định hoàn thủ, chỉ huy Kim Phi Dao trăm phương nghìn kế tránh đi, bỏ chạy ra bình nguyên. Ma thú tuy lợi hại nhưng lại đều không rời khỏi cái khe quá xa, đuổi không kịp bọn họ liền trở về, chờ mục tiêu kế tiếp.

Kim Phi Dao thở hổn hển nhìn ma thú rời đi, hung tợn mắng: “Cái nơi tàn tệ gì thế này, loại địa phương này thì có gì thú vị chứ, kể cả là ở Thần cấp giới có thiên lôi đánh xuống cũng vẫn tốt hơn nơi này!”

“Không thể nào. Nơi này trước kia là nơi ở của Thần tộc, Thần cấp giới làm sao có thể đánh đồng với nó được.” Bố Tự Du cười nói.

“Sao không thể so sánh chứ! Nơi này không có linh thảo, không có trái cây, ma thú lại quá mạnh mẽ, giết chết một con cũng cạn lực. Hơn nữa, ngày ngày còn có sét đánh, tiêu hao quá nhiều linh thạch, loại địa phương này trăm phương không dùng được một, còn không bằng trở về.” Kim Phi Dao nhún vai nói.

Bố Tự Du vui tươi hớn hở nói: “Làm sao có thể không có cái gì chứ, chỉ cần đến địa bàn của Thần tộc và tu sĩ thì phong cảnh sẽ không còn như vậy nữa, nơi đó có thực vật, có linh thảo cũng không có sét. Tuy không có quặng linh thạch nhưng cũng có cách để kiếm được linh thạch, nếu không, chỉ dựa vào linh thạch ở Thần cấp giới thì sao đủ được.”

“Có linh thạch? Ở đâu?” vừa nghe có nơi có thể tìm được linh thạch, tinh thần nàng liền tỉnh táo.

“Có thể lấy được linh thạch trên người ma thú bên trong cái khe. Ma thú và thần thú hấp thu thiên địa khí, linh thạch kết xuất bên trong kém cỏi nhất cũng là thượng phẩm, giết chết ma thú là có thể có linh thạch. Lần trước lúc Bố Dao xuống dưới có nói hắn liệp sát một ma thú, lấy được gần một trăm vạn linh thạch trong cơ thể nó, giúp hắn chơi thêm vài năm.” Bố Tự Du cười nói.

“Hơn nữa, phía dưới cái khe còn có rất nhiều hang động do ma thú đào ra, nối thẳng lên mặt đất. Thực vật nếu mọc trên mặt đất sẽ thường xuyên bị sét đánh, do đó chúng chuyển hướng, sinh trưởng ở dưới đất. Chỉ cần chịu mạo hiểm tiến xuống dưới đất thì ngươi sẽ gặp được không ít yêu thú và thực vật, tự nhiên cũng có những linh thảo không có ở Thần cấp giới, số lượng còn phi thường nhiều.” Bố Tự Du cười nhìn nàng, thuận tiện còn nhắc nhở: “Ngươi không phát hiện nơi này rất dư thừa linh khí sao? Tùy tiện một chỗ nào cũng có linh khí tốt hơn ở các động tiên dưới Thần cấp giới.”

Không nói tới chuyện này còn tốt, nhắc tới là Kim Phi Dao liền tức giận: “Ta còn đang thắc mắc là cái gì làm ta không thể thở được, hóa ra chính là đám linh khí quá mức nồng đậm này, chúng làm ta chán muốn chết, căn bản không có gì tươi mát sảng khoái.”

“Nhưng ngươi chỉ cần hấp thu một cái sẽ hiểu tốc độ tu luyện ở nơi này nhanh như thế nào.” Bố Tự Du nhún vai, vậy mà lại có người ngại linh khí dư thừa. Con người không thể ngày ngày đều dựa vào ăn đan dược để tiến giai gia tăng tu vi, hấp thu linh khí thiên địa mới là quan trọng nhất. Linh khí dư thừa tự nhiên tu vi sẽ tăng nhanh, tu sĩ Hợp Thể kỳ không thể tìm thấy được động tiên tốt nơi Thần cấp giới, không chỗ nào có thể so sánh với Độ Thiên giới.

“Vậy thì ngươi đừng trở lại Thần cấp giới nữa, cứ ở lại Độ Thiên giới đi.” Kim Phi Dao chớp chớp mắt nhìn Bố Tự Du, cười tủm tỉm nói.

Bố Tự Du cười nói: “Ngươi đừng nghĩ đến chuyện dụ ta, ta không có địa bàn ở đây, không thể để ngươi ở cùng ta, tùy tâm sở dục tu luyện được. Nếu ngươi không muốn trở về thì đi tìm Lang đại nhân ấy, trông cửa giúp hắn hẳn là hắn sẽ cho ngươi ở lại. Chỗ ở của hắn rất tốt, tuy đường sá hơi xa nhưng chỉ cần nghĩ cách báo cho hắn, bảo hắn tới đón ngươi là được.”

“Không đi, ngốc tử mới có thể tự động đưa lên cửa.” Kim Phi Dao lườm hắn, tên Bố Tự Du keo kiệt này!

Thấy nàng cự tuyệt, Bố Tự Du liền nói: “Không biết ngươi cầm theo bao nhiêu linh thạch? Trên đường đi của chúng ta có một trấn nhỏ, ngươi tốt nhất nên mua một bộ Thiểm Liêm trận. Hành tẩu ở Độ Thiên giới vẫn nên mang một bộ Thiểm Liêm trận để ngừa vạn nhất.”

“Chính là pháp trận mà ngươi dùng lúc trước?”

“Đúng vậy!”

Kim Phi Dao cười khổ: “Linh thạch của ta căn bản không dùng được nhiều lần như vậy, hình như một ngày phải dùng mười hai vạn linh thạch để chắn lôi, ta dù có mua được trận cũng không dùng được a!”

“Cũng đâu phải ngày nào cũng gặp phải bạo lôi vũ, một tháng gặp một lần đã là quá đen đủi rồi. Ngươi mang theo một cái, nếu đột nhiên gặp phải thì sẽ có chỗ ẩn nấp, dù sao thứ này cũng không đắt.” Bố Tự Du nói.

Không đắt? Kim Phi Dao tò mò hỏi: “Bao nhiêu?”

“Ba mươi vạn khối linh thạch thượng phẩm, nếu có linh thảo ngoài năm trăm năm thì cũng có thể đổi. Linh thảo thì ai cũng dùng được, linh thảo Thần cấp giới cũng xong, ở Độ Thiên giới ngoài những linh thảo đặc hữu ra thì cũng có linh thảo giống Thần cấp giới, tuy nhiên linh thảo mà tu sĩ Hợp Thể kỳ dùng đều phải có số năm cao, thấp dưới năm trăm năm thì không có tác dụng gì. Một cây linh thảo nghìn năm có thể đổi năm mươi vạn khối linh thạch, năm trăm năm đổi được mười vạn khối.” Bố Tự Du quét mắt liếc Kim Phi Dao một cái, hắn vẫn còn nhớ mấy mẫu linh thảo trồng trong tiểu đảo nổi của Kim Phi Dao, năm đó đã bốn trăm năm, hiện giờ là hơn tám trăm năm, có thể đổi được không ít linh thạch.

Kim Phi Dao không tự chủ sờ sờ túi càn khôn, tiểu đảo nổi đang ở trong đó, quả thật không thiếu linh thảo, nhưng còn chưa tới nghìn năm, muốn bán sẽ thiệt không ít linh thạch. Còn hai trăm năm nữa là đủ nghìn năm, hiện tại tuyệt đối không thể lấy ra, về sau không chừng còn có tác dụng khác. Buông tay, nàng lắc đầu: “Không bán linh thảo, muốn bán cũng phải chờ hai trăm năm nữa rồi nói, hiện tại bán lỗ vốn.”

Lúc trước nàng đợi đủ năm trăm năm, hiện tại lại muốn chờ một nghìn năm, Kim Phi Dao cảm thấy mấy mẫu linh thảo này càng lớn thì nàng càng tiếc. Đúng là thần giữ của, sớm biết vậy thì trước kia đã dùng hết rồi, khỏi phải càng ngày càng không hạ thủ được.

“Vậy ngươi có mua Thiểm Liêm trận không?” Bố Tự Du hỏi.

“Mua một cái đi. Tới trấn trên nhìn xem. Tuy nhiên, loại địa phương này mà lại có thôn trấn sao, chẳng lẽ không sợ bạo lôi vũ đi ngang qua?” Kim Phi Dao rất kỳ quái, hoàn cảnh nơi này quá tệ, vậy mà còn có thể có thôn trấn.

Bay ba ngày rốt cục cũng tới thôn trấn mà Bố Tự Du nói, đó là một khu vực chưa đầy hai dặm được vây quanh bởi một pháp trận phức tạp không gì bằng, bên trong có một ngọn nấm sơn hai tầng, tầng trên xây một khu nhà lớn, tầng dưới là một mảnh linh thảo xanh mượt.

Khác với cảnh hoang vắng chung quanh, trong phạm vi hai dặm của pháp trận có không ít thực vật, còn có thể thấy thân ảnh linh thú ẩn hiện trong cây cối. Điều đặc biệt không phải ở mấy thứ này mà là ở bên cạnh pháp trận có một không gian nho nhỏ khoảng mười mẫu được tách ra bằng pháp trận.

Trong pháp trận mười mẫu có một cái bàn bằng đá, bên trong có ba gã tu sĩ Hợp Thể kỳ và một con rối gỗ. Trên cái bàn phía trước con rối bày biện vài món vật phẩm, đang nói gì đó với một tu sĩ Hợp Thể tựa hồ đang buôn bán. Mà hai gã tu sĩ còn lại thì đứng ở một bên, cũng đang thương lượng chuyện gì.

“Đây là thôn trấn mà ngươi nói?” Kim Phi Dao nhìn thôn trấn ba người này, thế này thì đúng là nhỏ đến đáng thương. Tuy nhiên, trong pháp trận rộng hai mẫu kia lại có vẻ không tệ, có cây có nhà, loại pháp trận này chắc chắn cũng có thể tránh lôi.

Bố Tự Du gật đầu, “Đây là địa bàn của một gã tu sĩ Đại Thừa tên là Ảnh Nguyệt cư sĩ. Trên Độ Thiên giới không có ai có thể sửa chữa và chế tạo thành trấn được, riêng linh thạch để phòng lôi đã tiêu hao vô cùng lớn rồi, cho nên ngoài chỗ của Thần tộc ra thì các tu sĩ khác đều chỉ có địa bàn nhỏ, sau khi lên Đại Thừa kỳ sẽ tách ra một khối nhỏ, bán vài thứ mà mình làm ra, cung cấp một nơi giao dịch cho tu sĩ Hợp Thể kỳ.

“Người ở tản mát như vậy thì buôn bán thế nào?” Kim Phi Dao hỏi.

“Mười ngày xuất hiện Nguyệt Dương chính là thời gian giao dịch, tất cả các tu sĩ Đại Thừa kỳ sẽ tới. Bình thường thì mọi người chỉ thỉnh thoảng mới tới nơi này một chuyến, có lúc là ủy thác tu sĩ nơi này bán hàng, hoặc là trực tiếp giao dịch kiếm chút tiền thôi, cũng có khi là thu mua vật phẩm. Trước tiên là bày ra, nếu quả có người tìm đến sẽ chờ đến lúc Nguyệt Dương sẽ làm giao dịch.” Người như Bố Tự Du tuy mới lên Độ Thiên giới hai lần, mỗi lần chỉ ở vài ngày rồi đi nhưng cơ hồ tất cả mọi việc hắn đều hỏi thăm qua.

Lúc này, Mập Mạp tò mò hỏi: “Nguyệt Dương là cái gì vậy?”

“Là một lần thời tiết tốt năm năm xuất hiện một lần, toàn bộ Độ Thiên giới sẽ không có một đạo lôi điện nào, tuy nhiên cũng chỉ có thể kéo dài mười ngày.” Bố Tự Du nói.

“Năm năm!” Kim Phi Dao và Mập Mạp nghẹn lời, người nơi này đúng là rất cô đơn nha.

Truyện Chữ Hay