Tiên Võ Truyền Kỳ

chương 1219

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Giữa những tiếng thảo luận, Diệp Thành đã mặc áo choàng đen lao vụt từ nơi xa tới như một tia thần quang.

Cách từ rất xa hắn đã thấy Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt toàn thân đẫm máu, mặc dù thực lực của hai người không yếu, nhưng Lã Hậu quá cường hãn, mà bí thuật của tộc Thái Hư Cổ Long lại nhiều vô số kể.

“Kí chủ có độ phù hợp năm phần à, ngươi còn kém Doãn Chí Bình xa lắm”, Diệp Thành lạnh lùng nói, tốc độ chỉ tăng không giảm, không hề có ý định dừng lại, hắn chuẩn bị gia nhập vào trận chiến, tiêu diệt Lã Hậu.

Chỉ là hắn vừa mới vượt qua ngọn núi thì đã có người tham gia vào trận chiến, dùng gậy đánh vào một ngọn núi khiến nó sụp đổ.

Đó là một thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi, tay cầm Ô Thiết Côn, quanh thân có khí tức c ường bạo quấn lấy, khí tức mạnh mẽ, điều đáng nói là hai mắt của cậu thật sự rất giống ngọn đuốc, tựa như ngọn lửa cháy rực, giống như hoả nhãn kim tinh.

Rầm! Đùng!

Sau từng tiếng nổ ầm vang, những người chạy tới đây đều đổ dồn ánh mắt nhìn thiếu niên tay cầm chiếc gậy sắt.

“Tên tiểu tử đó là ai?”, có người kinh ngạc lên tiếng.

“Ta chưa từng gặp hắn bao giờ, có điều thực lực đúng là mạnh mẽ”.

“Sao ta có cảm giác hắn giống như con vượn vậy nhỉ?”

Trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành đứng sừng sững giữa hư không, đôi mắt nhoà đi nhìn thiếu niên đang cầm gậy Ô Thiết Côn đại chiến với Lã Hậu, đó chẳng phải là Hổ Oa sao?

“Đệ vẫn còn sống ư?”, Diệp Thành hết sức kinh ngạc, cảnh tượng này vượt qua những gì mà hắn có thể tưởng tượng.

Gừ!

Khi hắn còn đang lẩm bẩm thì tiếng gầm kinh thiên động địa ở cách đó không xa vang lên. Lã Hậu dùng Thái Hư bí thuật, long hình long ấn khổng lồ hiển hiện khiến Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt và Hổ Oa phải lùi về sau.

“Yếu, đúng là quá yếu đuối”, Lã Hậu bước chân lên con rồng khổng lồ hư ảo, khuôn mặt tôi độc nhìn cả ba người.

Phụt! Phụt!

Phía này, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt lần lượt phun ra máu, mặt mày tái nhợt như tờ giấy, Nam Cung Nguyệt còn đỡ, nhưng Liễu Dật thì toàn thân máu me, mỗi một vết thương đều hiện lên u quang, hoá giải tinh khí trong người hắn khiến những vết thương của hắn không những không thể liền lại mà ngược lại còn rách to hơn.

Truyện Chữ Hay