Chương
“Tiểu tử, nhận thức về thực lực không tồi”, tiếng cười u ám vang lên.
Giây phút sau đó, một lão già lưng gù mặc bộ đồ màu xám bước ra. Lão ta chống gậy, mặt rỗ, những nếp nhăn trên mặt xô lại với nhau. Lão ta có đôi mắt sâu hoắm, ánh mắt mang theo tia máu như con rắn độc khiến người ta nhìn mà sởn da gà. Loại người này chỉ cần nhìn là biết lắm thủ đoạn giết người.
“Nên giao gì ra thì giao đi, ta sẽ để cho ngươi cái mạng, nếu không thì sống không bằng chết”, lão già bật cười, để lộ ra bộ răng ngả vàng.
“Một tu sĩ ngưng khí tầng thứ nhất như ta có thể có bảo bối gì được?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, đôi mắt bắt đầu mơ hồ, đầu óc choáng váng.
Trên cánh tay hắn, độc tố của ba cây châm kia vô cùng mạnh, vả lại tốc độ lan rất nhanh, chẳng mấy chốc, phần lớn kinh mạch và xương cốt của hắn đều đã bị dính độc, chân khí chẳng thể phát huy nổi tác dụng.
“Xem ra ngươi không chịu nghe lời rồi”, lão già kia nở nụ cười giảo hoạt, lão ta từ từ đi tới, lòng bàn tay còn có sương đen quấn lấy.
Lão già lưng gù trước mặt chỉ cần nhìn là biết hạng cao thủ dùng độc, vả lại tu vi còn ở cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ nhất, giữa hắn và lão ta còn cách hẳn một tầng cảnh giới lớn. Diệp Thành biết rằng cho dù không trúng độc thì hắn cũng không thể làm gì được lão già này.
Thế nhưng đúng lúc này, kim hoả trong vùng đan hải đột nhiên xoay chuyển, phân thành mười đạo thâm nhập vào các kinh mạch và xương cốt của Diệp Thành khiến những độc tố kia đột nhiên bị dồn ép luyện hoá.
“Cái này cũng có thể luyện hoá sao?”, Diệp Thành vội quan sát bên trong cơ thể và ngỡ ngàng.
Có điều mặc dù độc tố đã bị luyện hoá nhưng hắn vẫn không hề di chuyển. Hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ là vì muốn nhân lúc lão già kia lơ là phòng bị sẽ giáng cho lão một chưởng. Hiện giờ tu vi của Diệp Thành đã bị hạn chế, nếu như khai chiến trực tiếp thì hắn không có khả năng thắng, thế nhưng nếu đột nhiên ra tay thì cũng chưa chắc.
“Oắt con, đừng trách ông đây”, lão già kia di chuyển tới trước mặt Diệp Thành, đôi mắt lão ta chất chứa sự hiểm độc, rõ ràng là một kẻ độc ác nhưng lại cố ra vẻ bi thương.
“Ta không trách ông”, Diệp Thành nhếch miệng.
Thấy vậy, lão già lưng gù cau mày.
Bôn lôi!
Theo sau tiếng hét, Diệp Thành vốn đứng yên đột nhiên ra tay.
“Ngươi dám…”, lão già giật mình, định né tránh nhưng vì khoảng cách quá gần, Diệp Thành lại ra tay nhanh như vậy nên lão ta căn bản không có thời gian phản ứng lại, cứ thế bị một chưởng bôn lôi của Diệp Thành đánh thẳng vào ngực.
Lão già lùi liên tiếp về sau, ánh mắt lão tỏ vẻ kinh ngạc. Cho dù thế nào lão ta cũng không thể ngờ Diệp Thành lại có thể giải độc trong thời gian ngắn như vậy, lão càng không thể tin nổi màn kịch mà Diệp Thành vừa diễn bởi hắn diễn quá đạt.
Bôn lôi!
Một chưởng đánh trúng, Diệp Thành lại tiếp tục hét lên. Lão già lưng gù còn chưa kịp đứng vững, chưa kịp phòng ngự nên bị đòn đánh của Diệp Thành đánh tới mức ói ra máu và lùi tiếp về sau.
Chân khí của Diệp Thành toát ra, hắn không cho lão già kia thời gian hít thở, cứ thế như một con mãnh thú lao lên, tung liên tiếp vài đòn bôn lôi chưởng.
Lão già kia toan ra tay nhưng Diệp Thành không cho lão thời gian phản ứng.