Chuyện bố mẹ Quý Đông Dương nghiện ma túy còn chưa giảm nhiệt, hiển nhiên đối phương không muốn để mọi chuyện lắng xuống, không chịu buông tha cho anh, cách dăm bữa nửa tháng là tung tin xấu về anh. Cũng may có rất nhiều fan tỉnh táo nhận ra có người đang nhắm vào Quý Đông Dương, fans tỏ ý sẽ luôn ủng hộ anh, không thể lựa chọn bố mẹ không phải là lỗi của anh.
Chuyện này Quý Đông Dương không có lỗi, nhưng là người của công chúng, mỗi khuyết điểm sẽ bị phóng đại ra gấp trăm nghìn lần, dư luận đứng về phía nào thì phía ấy sẽ thắng, nhưng vẫn có nhiều người không hiểu được điều đó.
Trong thời gian ngắn không thể làm biến mất thành kiến trong lòng khán giả, chỉ có thể chờ thời gian xóa nhòa mọi chuyện, hoặc dời sự chú ý của công chúng.
Chuyện tình cảm cá nhân của Quý Đông Dương luôn bị dòm ngó, tin bí mật kết hôn không phải chỉ có một, hai lần, công ty chưa bao giờ làm rõ nên khiến mọi người nghi ngờ.
Dương Huân đã hẹn với phóng viên thân thiết là chín giờ tung tin, nhưng bây giờ mới chỉ tám giờ rưỡi thôi!
Vội vàng mở bài đăng ra, là một phóng viên của tờ báo khác, bài viết ngập tràn sự khinh bỉ, nói Quý Đông Dương chẳng phải hạng tốt đẹp gì, chuyện bố mẹ nghiện ngập bị tung ra chắc là làm anh ấm ức lắm, áp lực nhiều lắm nên mới gọi gái để giải tỏa nhỉ?
Video hơi mờ, hình cũng không rõ, hiển nhiên là quay lén, dù thế nhưng tin này vẫn là một quả bom ném vào giới giải trí.
"Trời phật ơi! Thiệt luôn đó hả? Tại sao lại nói là Đông ca gọi gái? Không thể là bạn gái được hả?"
"Nếu là bạn gái, vậy tấm thẻ là sao? Hơn nữa có cô bạn gái nào ăn mặc như thế không? Lộ nguyên cái lưng luôn! Nhìn từ phía sau có khác gì không mặc đồ không? Gọi gái thì phải nói là gọi gái thôi, phủ nhận gì nữa, showbiz lúc nào chẳng loạn, anh ta cũng chẳng phải là nam diễn viên đầu tiên gọi gái."
"Không thể phủ nhận là dáng cô này đẹp khủng khiếp, không biết hàng cực phẩm này có giá bao nhiêu một đêm nhỉ? Cầu giới thiệu, tui online chờ!"
"Không thấy rõ mặt gì hết. Dáng quá đẹp, chắc không phải là lần đầu đâu, hình tượng không gần nữ sắc của Quý Đông Dương sụp đổ hoàn toàn rồi!"
...
Chuyện này được lan truyền với tốc độ chóng mặt, khắp nơi đều là tin tức và hình ảnh Quý Đông Dương gọi gái, nhưng không ai biết cô gái đó là ai.
Xe dừng lại ở sân bay, Dương Huân vừa xuống xe liền nhận được điện thoại của anh bạn phóng viên Lục, anh ta rất khó chịu: "Chẳng phải đã nói tin độc quyền ư? Sao để cho người khác đăng trước?"
Dương Huân đau đầu: "Tôi cũng không biết có người lén theo dõi."
Phóng viên Lục: "Sớm biết thế thì tối qua đã đăng rồi, khó khăn lắm mới có tin độc quyền."
Dương Huân suy nghĩ, nói: "Anh chờ điện thoại của tôi, tôi sẽ trả lại anh một tin độc quyền khác."
A Minh đi làm thủ tục lên máy bay, Quý Đông Dương ngồi trên xe chờ một lát, lúc vừa xuống xe liền bị chụp hình, Dương Huân nhíu mày: "Đúng là âm hồn không tan, đi đâu cũng có chó săn."
Quý Đông Dương không để ý lắm, anh đè thấp vành mũ đi về phía trước, anh vẫn chưa biết tin tức trên mạng.
Cho đến khi nghe thấy ai đó hét to: "Gì cơ? Đông ca của tao gọi gái?!!!!"
Tiếng nói đó rất to, còn vang dội hơn loa thông báo ở sân bay nữa, mọi người ở gần đó đều nghe thấy, ai cũng đi chậm lại, tiếng bàn tán vang lên xôn xao.
Quý Đông Dương chợt dừng lại, anh sửng sốt, nhíu mày ngoảnh đầu nhìn Dương Huân, "Xảy ra chuyện gì?"
Dương Huân nghĩ thầm: Hỏng bét.
"Không có gì, cậu nghĩ nhiều rồi, đợi lát nữa nói sau, nhanh lên, kẻo bị bao vây đó."
Vừa dứt lời, lập tức có fan tinh mắt nhận ra anh, hoảng hốt gọi to: "Đông ca, Đông ca!"
Không đi tiếp được nữa, Quý Đông Dương đành phải đi chậm lại vẫy tay chào fans, A Minh đã làm xong thủ tục lên máy bay, anh ta vội vã chạy tới bảo vệ Quý Đông Dương: "Đông ca, đi bên này, mọi người đừng chen lấn, Đông ca phải vào cửa kiểm tra an ninh rồi."
Có người la, có người mắng: "Cầm tiền của fans cho bố mẹ đi hút chích, bây giờ thì gọi gái, có biết xấu hổ không hả?"
Quý Đông Dương dừng hẳn lại, anh nhìn qua chỗ phát ra giọng nói, Dương Huân nhíu mày.
Bảo vệ sân bay lập tức chạy tới để duy trì trật tự, A Minh và một trợ lý khác mở đường cho Quý Đông Dương đi vào cửa kiểm tra an ninh.
Sau khi lên máy bay, Quý Đông Dương nhìn Dương Huân ở bên cạnh, hỏi bằng giọng nghiêm nghị: "Xảy ra chuyện gì?"
Chuyện càng to càng càng có lợi, Dương Huân nhìn anh: "Tối qua Chu Nghi Ninh vào phòng cậu bị chụp lén, bây giờ trên mạng đều nói cậu gọi gái."
Quý Đông Dương nhíu chặt lông mày, "Gọi... gái?"
Dương Huân: "Ừ, tối qua Chu Nghi Ninh để tóc ngắn, ăn mặc nóng bỏng, lại không chụp được mặt nên..." Anh ta dừng lại, nhớ tới một chuyện, "Cậu nhặt cái gì thế?"
Không ngờ còn có chi tiết ngoài dự tính thế này.
Quý Đông Dương thấy đau đầu, anh xoa ấn đường: "Danh thiếp của đạo diễn Chương đưa cho tớ, trên đó có số điện thoại của thầy ông ấy, lúc lấy thẻ phòng thì bị rơi nên mới cúi xuống nhặt, sau đó thì gọi điện cho Chu Nghi Ninh."
Không ngờ phóng viên lại có trí tưởng tượng phong phú đến thế. Gọi gái? Anh điên mới gọi gái!
Dương Huân đã hiểu, sao mà trùng hợp quá thể, "Chờ xuống máy bay rồi tính tiếp, bây giờ có nói cũng không giải quyết được gì."
Cứ để cho tin giật gân này kéo dài thêm mấy tiếng nữa đi.
Chu Nghi Ninh ngủ tới mười hai giờ trưa mới dậy, việc đầu tiên là lấy điện thoại lướt mạng, quả nhiên tất cả các tiêu đề đều là Quý Đông Dương gọi gái, video và hình ảnh không thấy rõ mặt cô, cư dân mạng đang sôi nổi đoán xem cô gái đó là ai.
Lúc trước điện thoại tắt chuông, bây giờ mở ra mới biết có mười mấy cuộc gọi nhỡ và chín mươi chín tin nhắn wechat.
Hầu như đều hỏi cô: "Quý Đông Dương gọi gái?!!! Em/cậu bị đá?!!!"
Chu Nghi Ninh gọi điện thoại cho Vạn Vi: "Cô gái trong phòng Quý Đông Dương tối qua là em."
Vạn Vi thở phào nhẹ nhõm: "Chị biết rồi, mà chừng nào em về đây?"
Chu Nghi Ninh: "Chiều nay, năm giờ ra sân bay, em đã gọi Trương Nhiên đến đón rồi."
Vạn Vi: "Ừ."
Cúp máy, Chu Nghi Ninh rời giường thu xếp hành lý, thay quần áo, ăn trưa trong khách sạn, thấy sắp đến giờ thì trang điểm, đeo kính đi xuống lầu làm thủ tục trả phòng.
Trả phòng xong, Chu Nghi Ninh kéo vali ra khỏi khách sạn.
Đằng sau có người bàn tán: "Vừa rồi có phải là Chu Nghi Ninh không?"
"Tớ thấy giống giống."
Trên máy bay, Chu Nghi Ninh nghe thấy có người bàn tán chuyện Quý Đông Dương gọi gái, cô cười, đeo bịt mắt rồi ngủ.
Ở bên này, Quý Đông Dương và Dương Huân tham gia sự kiện xong thì quay về công ty lúc năm giờ chiều, Dương Huân nói: "Hay là nhân cơ hội này công khai quan hệ của cậu và Chu Nghi Ninh đi?"
Tất nhiên Quý Đông Dương đã nghĩ tới chuyện công khai, nhưng không phải với tình huống xấu như thế này, cô không đáng bị đối xử như vậy. Anh ngã lên sofa, mệt mỏi nói: "Cậu để tớ suy nghĩ."
Dương Huân không sao hiểu nổi, chỉ công khai thôi mà, sao anh phải đắn đo như vậy làm gì? Tình hình này không thể không công khai, đâu thể để Chu Nghi Ninh bị hiểu lầm là gái gọi được, đúng không?
Yên tĩnh một lát, Dương Huân nói: "Cậu nghỉ ngơi một lát đi, tối nay phải dự lễ công chiếu phim."
Chu Nghi Ninh vừa xuống máy bay liền đăng weibo.
Chu Nghi Ninh V: Từ bao giờ bổn tiểu thư biến thành gái vậy? Quý Đông Dương đâu, anh mau ra đây nói rõ ràng cho em!
Weibo của cô luôn được Vạn Vi quản lý, chưa tới hai triệu fans, ít sự chú ý nên tương tác khá chậm, đợi đến khi fans kịp phản ứng thì cô đã rời khỏi sân bay.
Trên đường cô về công ty, các blogger và diễn đàn đã rối thành một nùi, ai cũng rối rít chia sẻ bài đăng của Chu Nghi Ninh: Má ơi! Tui bị hoa mắt chăng? Cô gái ở trong phòng Quý Đông Dương tối qua không phải là gái gọi mà là Chu Nghi Ninh?
Tin tức này nhanh chóng được lan truyền rộng rãi.
Fans điên hết rồi.
"Amen! Chuyện gì đây? Đông ca và Chu Nghi Ninh hẹn hò? Tui không tin!!!"
"Cô gái nóng bỏng tối qua là Chu Nghi Ninh? Chẳng phải Chu Nghi Ninh đang ở Anh ư? Thật hay giả vậy?"
"Thật đấy, thật đấy. Có người vừa đăng hình Chu Nghi Ninh ở sân bay thành phố C, cũng có cả hình chị ấy ở sân bay thành phố B nữa, đúng là Chu Nghi Ninh rồi."
"Chu Nghi Ninh khí phách quá, dùng cách này để tuyên bố Đông ca là của cô ấy. Tự dưng thấy thích quá trời ơi!!!"
"Chu Nghi Ninh nhỏ hơn Đông ca mười tuổi đúng không? Hơn nữa cô ấy còn bị bệnh tâm lý mà. Đông ca có bố mẹ như vậy rồi mà đến cả bạn gái cũng bị bệnh, tội ảnh dữ."
...
Hình ảnh Chu Nghi Ninh ở sân bay nhanh chóng được lan truyền trên weibo, chứng minh cô đã thực sự về nước, cũng từng ở khách sạn Khải Duyệt, nhưng vẫn có fans không muốn tin, nói phải chờ Quý Đông Dương xác nhận.
Quý Đông Dương đang viết bài đăng weibo, điện thoại bỗng nhận được thông báo. Anh chỉ cài nhận thông báo từ một người, anh lập tức mở ra xem.
Toàn thân Quý Đông Dương cứng đờ, anh không dám tin mà nhìn chằm chằm bài viết đó. Anh biết weibo của Chu Nghi Ninh do Vạn Vi quản lý, nhưng bài viết này hoàn toàn là giọng điệu của Chu Nghi Ninh, cô dùng cách này để công khai quan hệ của hai người.
Còn trước cả khi anh đăng bài.
Trong lúc anh chật vật, bê bết nhất, cô công khai quan hệ của hai người.
Bây giờ, Quý Đông Dương mới hiểu được mục đích của cô. Chu Nghi Ninh trở về không chì vì nhớ anh, mà cô muốn đứng bên cạnh anh, mặc kệ phong ba bão táp, mặc kệ con đường chông gai phía trước, cô cũng không nề hà.
Trái tim Quý Đông Dương nóng lên, anh nhìn chằm chằm ảnh đại diện của cô.
Dương Huân đẩy cửa đi vào, "Cậu xem weibo của Chu Nghi Ninh chưa?"
Quý Đông Dương chậm rãi nhìn Dương Huân, hỏi: "Có phải các cậu đã bàn chuyện này với cô ấy rồi không?"
Dương Huân không phủ nhận, "Đây là ý của Chu Nghi Ninh, mặc dù ngoài dự tính nhưng hiệu quả rất tốt, công chúng đã dời sự chú ý lên chuyện tình cảm của cậu. Nếu tiểu ma nữ đã đăng weibo thông báo với thế giới thì có phải là cậu cũng nên đáp lại không?"
Quý Đông Dương ngả người ra sau, anh nhìn lên trần nhà, thở ra một hơi, "Đáng lẽ cậu phải nói trước với tớ một tiếng."
Dương Huân muốn bùng cháy: "Hơn một tháng trước tớ đã thương lượng với cậu rồi mà cậu có chịu đâu."
"Tớ nói chuyện tối qua kìa."
Nhẽ ra chuyện này không nên để cô lên tiếng trước.
Dương Huân hiểu ý Quý Đông Dương, anh ta cười: "Không sao, cũng như nhau cả thôi."
Anh ta rất tán thưởng phong cách làm việc của Chu Nghi Ninh.
Quý Đông Dương mở weibo, xóa dòng chữ đang ghi, gõ lại dòng khác.
Chu Nghi Ninh về công ty, A Minh nhìn thấy cô liền nói: "Đông ca ở trong phòng nghỉ."
Chu Nghi Ninh gật đầu: "Vâng."
Cô đẩy cửa đi vào, Quý Đông Dương đứng đưa lưng về phía cửa nhìn ra cửa sổ, anh ngoảnh đầu nhìn cô, đôi mắt đen láy trầm tĩnh như nước.
Chu Nghi Ninh từ từ đi về phía anh: "Anh có đang nghĩ về em không?"
Quý Đông Dương: "Có."
Đây là lần đầu tiên anh thẳng thắn như vậy, Chu Nghi Ninh nắm tay anh, "Anh nghĩ gì?"
Quý Đông Dương nói: "Anh nghĩ vì sao trên đời này lại có người phụ nữ như em?"
Cái gì cũng tốt, giống như sụn sườn khảm vào cơ thể anh, khiến anh không thể nào ngừng yêu cô.