Quý Đông Dương chống hai tay lên bàn, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô. Cô nằm trên bàn, mái tóc dài tán loạn, mặt đỏ bừng, môi khẽ cười. Cô ngồi dậy, áp cơ thể mềm mại của mình vào người anh, ghé sát vào tai anh: "Anh dám không? Ở đây?"
Gương mặt Quý Đông Dương thoáng cứng đờ, mắt anh như càng đen hơn cuốn lấy cô. Sau đó, anh mím chặt môi, nhắm mắt lại, ngồi thụp xuống ghế, đưa tay đỡ trán, "Mở cửa ra đi."
Chu Nghi Ninh nhoẻn miệng cười, đúng như dự đoán, Quý Đông Dương thực sự nhịn được.
Cô trượt xuống bàn, hỏi: "Không diễn thử nữa hả?"
Quý Đông Dương nhìn cô bằng ánh mắt cảnh cáo, anh cầm áo lên, những cơ bắp săn chắc nổi lên theo từng cử động của anh. Chu Nghi Ninh chăm chú nhìn anh, cho tới khi ánh mắt lướt xuống nơi đang nhô lên bên dưới eo, xem ra anh đang rất khó chịu. Chờ đến khi anh sửa sang lại quần áo xong, cô mới nuốt nước bọt, mặc áo khoác vào, sửa sang lại một chút rồi đi mở cửa. A Minh đứng ở gần cửa, trông rất giống người gác cửa. Chu Nghi Ninh lại cảm thán, quả thật là trợ lý tốt nhất Trung Quốc.
Mọi người còn đang quay phim, ai cũng bận, không ai chú ý tới tình hình bên này. Cô nói với A Minh: "Anh pha cho anh ấy ly cà phê đi."
A Minh nhìn vào trong, "Ừ."
Chu Nghi Ninh cũng nhìn vào bên trong, nghĩ chắc bây giờ anh không muốn ở chung phòng với cô nên đành đi về phòng nghỉ của mình.
Một lát sau, A Minh bưng cà phê tới, "Đông ca, cà phê."
"Ừ."
Quý Đông Dương đón ly cà phê hớp một ngụm, phải dùng hết sức mới đè nén được ham muốn nguyên thủy nhất.
Lúc nãy, anh thực sự muốn mặc kệ hết tất thảy mà ở ngay đây, tại trường quay, chỉ cách nhân viên đoàn phim một cánh cửa mà làm cho xong chuyện dang dở.
Rõ ràng đã hơn ba mươi tuổi nhưng lại như mấy thằng choai choai mới lớn.
Từ khi gặp Chu Nghi Ninh, càng ngày càng có nhiều chuyện khó xảy ra biến thành sự thật.
Sáu giờ chiều, trời sẩm tối.
Chu Nghi Ninh ăn cơm, hóa trang xong thì cũng đã bảy giờ.
Cô mặc cái váy màu đen dài tới cẳng chân để lộ mắt cá chân mảnh khảnh, bên ngoài mặc cái áo khoác dài mỏng. Với thời tiết vào tháng ba ở thành phố S, cô ăn mặc khá mỏng manh, cơ thể nhỏ nhắn đứng dưới toà nhà chờ tới lượt diễn của mình, xung quanh là bảo vệ và nhân viên đoàn phim, máy quay đã được đặt vào vị trí. Lúc này đang giờ tan tầm nên có khá đông nhân viên trong toà nhà và người đi đường vây xem.
Chu Nghi Ninh đứng yên, gió thổi tung làn váy và mái tóc cô, gương mặt cô rất lạnh lùng.
Có người đăng hình của cô lên weibo làm cư dân mạng bàn tán một phen.
"Chu Nghi Ninh đẹp ghê, kiểu càng nhìn càng thấy đẹp ấy, lại còn diễn hay nữa chứ."
"Tạo hình này đẹp quá, tui nghĩ là phim sẽ hay lắm, quan trọng nhất nam chính là Đông ca, hóng quá trời ơi! Không biết bao giờ mới công chiếu nữa."
"Chắc là tháng năm sẽ chiếu đấy. Mị cũng thấy Chu Nghi Ninh đẹp, đôi mắt rất quyến rũ, mà cũng kín tiếng, ngoài gia thế ra thì cũng chẳng có tin tức ồn ào nào."
...
Bắt đầu quay từ lúc Chu Nghi Ninh đi vào toà nhà rồi tiến thẳng đến thang máy.
Đẩy cửa phòng làm việc ra, Quý Đông Dương đứng trước cửa sổ sát đất, anh đứng quay lưng về phía cô, phòng không bật đèn, chỉ có ánh đèn bên ngoài chiếu rọi qua ô cửa kính, không gian cực kỳ tĩnh lặng.
Đợi đặt máy quay vào vị trí, toàn bộ nhân viên không có nhiệm vụ đều ra khỏi phòng, Vệ Trung giải thích cảnh quay cho hai người, Chu Nghi Ninh cũng thầm ghi nhớ lại cảnh tượng diễn thử hồi chiều rất nhiều lần. Lúc nãy ăn cơm, Quý Đông Dương đã nói: "Làm như lúc diễn thử ấy, nhưng phải phối hợp với anh hơn, và nhớ lời anh dặn."
Chu Nghi Ninh hỏi: "Phải chủ động hơn?"
Quý Đông Dương: "Ừ."
Chu Nghi Ninh mím môi nhìn Quý Đông Dương, có thể nhận thấy không chỉ có mình cô căng thẳng. Hai người đã quá thân mật, nên khi đóng cảnh nóng, người khác rất dễ dàng nhận ra quan hệ của họ.
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao lúc trước Quý Đông Dương nói muốn chờ đến khi quay phim này xong. Bởi vì họ đã quá quen thuộc cơ thể của nhau, chỉ cần một động tác nhỏ thôi là có thể châm lửa đối phương.
Vệ Trung để không gian cho hai người trao đổi riêng, Quý Đông Dương không nói gì ngoài câu: "Đừng căng thẳng."
Chính thức quay.
Chu Nghi Ninh được Quý Đông Dương ôm lên bàn, đồ đạc trên bàn rơi tán loạn, cái ly rơi xuống đất vỡ tan tành nhưng không ai quan tâm. Hai người hôn nhau mãnh liệt, đôi chân trần mảnh khảnh của Chu Nghi Ninh quặp lấy hông Quý Đông Dương như phát sáng dưới khung cảnh lờ mờ trong phòng làm việc.
Quay cảnh nóng chắc chắn phải lộ da thịt, lúc trước Vệ Trung đã hỏi cô có thể để lộ bao nhiêu, nếu không được thì có thể dùng diễn viên đóng thế, nhưng không có đạo diễn nào thích dùng diễn viên đóng thế, nếu đã là diễn viên chuyên nghiệp thì bất cứ cảnh quay nào, nếu tự quay được thì phải quay. Tất nhiên cũng không thể để lộ quá nhiều, dù sao cũng phải thông qua kiểm duyệt nữa, nhưng đó là lúc sau khi đã qua khâu hậu kỳ, còn trong quá trình quay thì vẫn phải lộ khá nhiều, tiếp xúc cơ thể cũng nhiều. Vệ Trung nhìn ánh mắt cô, rất chắc chắn là cô không dùng diễn viên đóng thế.
Chu Nghi Ninh quyết đoán từ chối dùng diễn viên đóng thế, đùa à, để diễn viên đóng thế quay cảnh nóng với Quý Đông Dương? Cô sợ mình sẽ không chịu nổi mà nhào lên xé xác diễn viên đóng thế mất.
Dưới sự giúp đỡ của Chu Nghi Ninh, Quý Đông Dương vừa cởi áo vừa dùng một tay cởi dây lưng, quần hơi tuột xuống để lộ cơ bắp và xương hông săn chắc. Dáng anh rất đẹp, Chu Nghi Ninh biết điều đó, và cô cũng biết anh là của cô.
Bùi Diên trở nên điên cuồng, cô cởi áo của Lục Duyên Châu xong thì xé áo mình, Lục Duyên Châu đè tay cô lại, anh hôn lên tai cô làm cô gái đang điên cuồng và gấp gáp trở nên ngoan ngoãn.
Đường cong cơ thể của cô rất đẹp, áo bị kéo xuống bả vai, cần cổ thon ngẩng cao lên, hai bắp chân trắng mịn lộ ra ngoài làn váy, đôi chân thẳng tắp cực kỳ quyến rũ.
Ánh mắt xa xăm nhìn khoảng trời đêm bên ngoài ô cửa kính, dưới ánh đèn rạng rỡ nơi phố thị, cô không tìm thấy mình đang ở đâu, mãi cho đến khi người đàn ông đang áp sát cơ thể vào cô bỗng nhiên hôn lên môi cô, ánh mắt cô mới dần dần có tiêu cực, trong bóng tối, mắt cô chìm vào mắt anh. Rõ ràng rất tối, nhưng cô như thấy được ánh sáng từ đôi mắt ấy.
Bàn tay của Quý Đông Dương chạm vào làn da trần mềm mại nơi eo cô làm anh hơi mất kiểm soát. Lần đầu tiên, trong lúc đang quay phim, anh bị phân tâm bởi những suy nghĩ đen tối của mình.
"Cắt!"
Vệ Trung hô to: "Đông Dương, ánh mắt của cậu không đúng."
Ánh mắt Quý Đông Dương đã lảng tránh sang chỗ khác.
Quý Đông Dương buông Chu Nghi Ninh ra, giọng nói hơi khàn: "Xin lỗi, quay lại đi ạ, lần sau em sẽ không phạm lỗi nữa."
Chu Nghi Ninh cài ba cúc áo lại và kéo váy xuống, cô mím môi nhìn Quý Đông Dương, trong lòng thấy hơi buồn cười, chắc chắn bây giờ anh đang rất ảo não.
Nghỉ ngơi khoảng mấy phút rồi bắt đầu quay lại.
Quý Đông Dương cởi quần áo của cô, anh rất cẩn thận và tinh tế, anh sẽ che lại những nơi cô không thể để lộ, hai người đổ đầy mồ hôi, hai cơ thể dán chặt nhau, ma sát nhau chỉ cách một lớp vải. Cơ thể cô mềm mại quá. Ở nơi không có ai, giữa hai người là mối quan hệ thân mật nhất.
Trên thế giới này, họ là người thân mật nhất của nhau.
Quý Đông Dương phải mất rất nhiều công sức, dùng hết sự chuyên nghiệp của bản thân mới đè nén sự xúc động trong lòng, khó khăn hoàn thành cảnh quay này.
Chu Nghi Ninh như tấm gỗ trôi lênh đênh trên biển, suy nghĩ còn đang phiêu lãng, cô quay đầu nhìn Quý Đông Dương, anh đã nhanh chóng bỏ tay ra khỏi người cô, nhặt áo khoác nằm trên đất trùm cô lại, nói: "Mặc vào đi."
Anh xoay người đi tới chỗ Vệ Trung, Vệ Trung nhìn anh rồi ném cho anh điếu thuốc, cười: "Được rồi, diễn tốt lắm."
Quý Đông Dương nhận điếu thuốc, châm lửa, rít mấy hơi liền.
Trương Nhiên tiến lên sửa sang lại cho Chu Nghi Ninh. Xong xuôi, Chu Nghi Ninh cũng đi tới chỗ đạo diễn, nghe mùi thuốc thì thấy hơi thèm. Đạo cụ dành cho Bùi Diên có thuốc, là thuốc lá loại nhẹ thôi, cô lấy bao thuốc đi ra hành lang, châm một điếu thuốc.
Không ngờ cảnh giường chiếu lại khó quay đến thế.
Đó là cảnh quay cuối cùng của hôm nay.
Vì còn sớm nên sau khi kết thúc công việc, Vệ Trung mời mọi người ăn khuya. Bọn họ chọn một quán ăn ở gần đó, đoàn phim gồm mấy chục người kéo nhau đi qua đó. Vì hồi chiều quay bên ngoài toà nhà nên có rất nhiều người vây xem, bây giờ vẫn còn có đông fan đứng đợi, thế nên có rất nhiều hình đoàn phim từ toà nhà văn phòng đến quán ăn được đăng lên weibo.
Nhưng mà... không thấy nam nữ chính đâu cả!
Quý Đông Dương không có thói quen ăn khuya, vả lại gần đây còn tập thể hình nên càng không ăn khuya, Chu Nghi Ninh bảo không đói nên cũng không đi.
Còn A Minh không những đi cùng đoàn phim mà còn nghênh ngang lái xe đến quán ăn. Phóng viên nhận ra xe của Quý Đông Dương nên liên tục bám đuôi, cho đến khi xe dừng lại họ mới phát hiện Quý Đông Dương không có ở trên xe!
Lúc này, Chu Nghi Ninh ngồi ở ghế phụ lái, còn Quý Đông Dương lái xe đến dưới nhà cô.
Chu Nghi Ninh nhìn ra ngoài thăm dò, thấy không có ai cô mới đeo khẩu trang mở cửa ra, Quý Đông Dương cũng đội mũ đeo khẩu trang, hai người cùng nhau xuống xe.
Sau khi hai người vào thang máy, một chiếc xe mở cửa ra, người đó nhìn về phía thang máy với vẻ khiếp sợ.
Vừa vào nhà, còn chưa kịp bật đèn, Chu Nghi Ninh đã vòng tay qua cổ anh, kiễng chân hôn lên môi anh. Quý Đông Dương ôm eo cô, cúi đầu trao cho cô một nụ hôn sâu.
Hai người như bị đè nén đã lâu mới được bộc phát nên đều mất kiểm soát.
Chu Nghi Ninh không ngờ một người lạnh lùng như Quý Đông Dương lại có thể nhiệt tình đến mức này. Hình như đối với cô, sự nhiệt tình của anh là vô hạn.
Hai người ôm hôn nhau từ cửa đi vào nhà rồi cùng ngã xuống sofa. Trong chuyện ấy, Chu Nghi Ninh luôn gấp gáp hơn anh, cô ngồi trên người anh cởi quần áo của mình. Trong bóng tối, cô dò dẫm cơ thể anh. Người anh rất nóng, bàn tay đặt trên eo cô càng nóng hơn nữa, anh vừa chạm vào cô, người cô liền mềm nhũn.
Cô nhanh chóng nghe thấy tiếng cởi dây lưng, anh trở người đặt cô xuống dưới thân mình, anh thì thầm vào tai cô, giọng nói rất khàn, rất quyến rũ.
Chu Nghi Ninh giơ tay chỉ xuống dưới bàn trà, Quý Đông Dương nhìn theo, vươn tay lấy cái hộp ở đó.
Chu Nghi Ninh kéo tay anh, lấy bao cao su, "Để em mang cho anh."
Vì đã thích ứng với bóng tối, hai người có thể nhìn rõ mặt nhau. Chu Nghi Ninh bắt chước anh dùng miệng xé bao, lần tay xuống dưới người anh, chậm rãi đeo bao vào. Quý Đông Dương khó chịu rên khẽ, cả người căng cứng, cô nhìn anh, bàn tay cứ lần lữa mãi mà không chịu đeo cho xong.
Cô rất rành cách trêu chọc người khác, anh luôn biết điều đó.
Đây là lần đầu tiên Chu Nghi Ninh đeo bao cho anh, bao lại trơn nên qua một lúc lâu mà vẫn chưa đeo được, người Quý Đông Dương như muốn nổ tung, đang lúc định tự làm thì cô cũng đeo xong. Sau đó, cô vịn vai anh, "Em muốn ở trên."
Cô vừa nâng người lên áp sát vào anh thì anh đã siết chặt vòng eo mảnh mai của cô rồi lật người, đỡ cô ngồi lên trên, đồng thời nâng thắt lưng lên đi mạnh vào, hai người cùng thở dốc.
Chu Nghi Ninh há to miệng kêu thành tiếng, cô còn chưa kịp thích ứng với cảm giác căng trướng trong cơ thể thì anh đã vịn eo cô, để cô lên xuống phập phồng trên người anh.
...
Kết thúc.
Quý Đông Dương bật đèn sát đất bên cạnh sofa, ánh mắt cô ướt át và quyến rũ, cô nằm rũ dưới người anh, chẳng còn chút hơi sức.
Anh lau mồ hôi trên mặt cô, cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó nhắm mắt lại, kề má mình vào má cô.
Chờ cơn khoái cảm qua đi, cô ôm lấy eo anh, áp đầu vào ngực anh.
Hai người lẳng lặng ôm nhau.
Chu Nghi Ninh nhớ tới một lời thoại trong phim.
Cô hỏi: "Quý Đông Dương, anh yêu em không?"
Trong phim có một câu "Anh yêu em".
Quý Đông Dương nâng người dậy, cúi đầu nhìn cô, mắt anh rất đen, rất sâu, rất tình cảm.