Chu Nghi Ninh bật dậy khỏi người anh, cúi đầu trừng anh: "Anh có ý gì? Ai nói tôi chưa yêu bao giờ? Anh muốn nói chỉ là yểu điệu nũng nịu thôi mà tôi cũng không làm được chứ gì? Đó là do nhìn bản mặt lạnh của anh nên tôi mới không nũng nịu nổi đấy!"
Quý Đông Dương đứng lên, lạnh lùng nói: "Ý của cô là cô không quay nổi nữa?"
Chu Nghi Ninh im bặt.
Mọi người đều nghe thấy tiếng hai người tranh cãi nhưng không ai dám tới can ngăn vì Quý Đông Dương nổi giận rồi.
Trong ngành, Quý Đông Dương nổi tiếng với tác phong làm việc chuyên nghiệp, không chỉ có yêu cầu cao đối với bản thân mà còn với bạn diễn, vì thế khi diễn chung với Chu Nghi Ninh bị NG quá nhiều, mà cô còn là người mới nhưng lại bướng bỉnh nên có lẽ anh chẳng kiên nhẫn nổi nữa.
Nghe đồn một khi đã nổi giận thì Đông ca còn đáng sợ hơn cả đạo diễn.
Quý Đông Dương cúi đầu lạnh lùng nhìn Chu Nghi Ninh, cô cũng ngẩng đầu, hai người cứ thế im lặng nhìn nhau.
Phảng phất trong không gian là những ánh đao vô hình.
Không khí vô cùng căng thẳng.
Nửa phút sau, Chu Nghi Ninh nghiến răng nói: "Tôi quay."
Đạo diễn Từ đợi hai người tranh cãi xong mới nói to: "Nghỉ ngơi một lát, Chu Nghi Ninh tìm cảm giác đi, quay cảnh cung nữ trước đã, hai mươi phút sau bắt đầu."
Ông vẫy tay gọi Quý Đông Dương và Chu Nghi Ninh: "Hai người qua đây."
Chu Nghi Ninh và Quý Đông Dương lần lượt đi ra ngoài. Lúc tới bậc cửa, Chu Nghi Ninh giẫm phải vạt váy, cả người đổ về phía trước, Quý Đông Dương đi đằng sau nhanh chóng giữ lấy eo cô, trong lúc hoảng hốt Chu Nghi Ninh cũng ôm chặt tay anh, đến khi đứng vững thì cô mới tái mặt cảm ơn anh.
Quý Đông Dương buông eo cô ra, anh nắm chặt tay lại, eo cô vẫn mềm mại như lúc trước.
Đạo diễn Từ nhìn về phía hai người rồi lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Quý Đông Dương, nói: "Hai người vào phòng riêng đi. Đông Dương, cậu giúp bé Chu tìm cảm giác, tập thử mấy lần đi."
Quý Đông Dương khẽ cau mày, Chu Nghi Ninh nghĩ chắc chắn anh sẽ không đồng ý nên định lên tiếng phản đối trước, nào ngờ đột nhiên nghe anh nói: "Vâng, cháu biết rồi."
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, nhưng Quý Đông Dương không nhìn cô mà xoay người bỏ đi.
Đi được mấy bước, anh quay đầu lại liếc cô: "Còn đứng đó hả?"
Chu Nghi Ninh: "..."
Cô không muốn nghe theo anh ta đâu.
Đạo diễn Từ: "Sao chưa đi nữa hả? Muốn NG thêm mấy chục lần nữa mới chịu?"
Chu Nghi Ninh hoảng hồn, đành phải đi theo.
Chu Nghi Ninh theo Quý Đông Dương vào phòng nghỉ riêng của anh, A Minh đưa ly cà phê cho anh: "Đông ca, cà phê của anh."
Quý Đông Dương nhận lấy rồi ngồi xuống ghế, không nói gì mà chỉ thưởng thức ly cà phê trong tay.
Chu Nghi Ninh đứng ở gần cửa như kẻ ngốc, chắc cô bị bại não rồi nên mới tới đây để bị cho ăn bơ.
Vừa nãy A Minh cũng chứng kiến cảnh hai người lời qua tiếng lại, với kinh nghiệm nhiều năm đi theo Đông ca, anh ta biết lúc nãy Đông ca giận thật. Anh ta nhìn Chu Nghi Ninh, cố gắng làm dịu bầu không khí: "Cô Chu có muốn uống cà phê không?"
Quý Đông Dương có thói quen uống cà phê nên A Minh đã chuẩn bị máy pha cà phê trong phòng nghỉ.
Chu Nghi Ninh cảm kích nhìn anh ta: "Vâng, cảm ơn anh."
Cô đi vào ngồi đối diện Quý Đông Dương.
Hai người lẳng lặng uống cà phê của mình.
Đôi mắt đen láy của Quý Đông Dương dừng lại trên người cô, giọng nói trầm thấp đầy lạnh lùng: "Bắt đầu đi."
Dù rất không muốn nhưng Chu Nghi Ninh vẫn tiến lại gần anh, cô tự nhủ với lòng đây chỉ là một cảnh diễn, rất bình thường.
Quý Đông Dương đọc lời thoại của Chu Nghi Ninh khiến cô rất ngạc nhiên, không ngờ anh lại thuộc lời thoại của cô. Mỗi một lời thoại, mỗi một động tác, anh đều phân tích cụ thể cho cô nghe.
Câu cuối cùng là: "Thử đi."
Chu Nghi Ninh đang chăm chú lắng nghe thì sửng sốt: "Bây giờ?"
Quý Đông Dương hỏi ngược lại cô: "Nếu không thì sao?"
Chu Nghi Ninh đứng lên, hít sâu một hơi, "Được thôi."
Một giây sau, Chu Nghi Ninh phát hiện ánh mắt của Quý Đông Dương đã thay đổi, ngay cả dân không chuyên như cô cũng nhận ra anh đã nhập vai. Cô bỗng thấy căng thẳng, vì lúc nãy anh đã giảng giải rất cặn kẽ, nếu cô không diễn được nữa thì cô quả là kẻ đần.
Cô không muốn thua, càng không thích thua.
Hít sâu một hơi nữa, Chu Nghi Ninh đi về phía anh, cố gắng thuyết phục bản thân phải thay đổi suy nghĩ, cô phải thuần phục người đàn ông này, anh là đế vương, còn cô là phi tần.
"Hoàng thượng, lâu lắm rồi người không tới thăm thần thiếp..."
Cô chớp đôi mắt phượng, ánh mắt quyến rũ dần dần hiện lên sự hờn tủi lẳng lặng nhìn anh.
Quý Đông Dương bỏ tập kịch bản trong tay xuống, anh ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi cong lên thành một nụ cười, đưa tay vịn eo cô. Chu Nghi Ninh sửng sốt trong giây lát rồi nhanh chóng ngồi lên đùi anh, yểu điệu tựa vào vai anh, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, ánh mắt sóng sánh nhìn vào mắt anh, đó là sự oán trách không lời.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, hai người diễn lại phân cảnh đã NG không biết bao nhiêu lần ấy.
Mấy phút sau, giọng nói lành lạnh của Quý Đông Dương vang lên: "Sao còn chưa chịu đứng dậy, muốn ngồi tới khi nào?"
Chu Nghi Ninh: "..."
Cô choàng tỉnh, vội vàng vật dậy như lò xo.
A Minh đứng ở một bên xem mê mẩn, biết vậy thì để Đông ca hướng dẫn riêng cho cô Chu từ lâu rồi! Phối hợp cực kỳ tốt!
Chu Nghi Ninh cũng nghĩ mình diễn rất tốt, đang thầm đắc ý thì nghe Quý Đông Dương nói: "Lại lần nữa, ánh mắt không đủ quyến rũ."
Chiều hôm sau, Chu Nghi Ninh và Quý Đông Dương quay lại cảnh hôm qua. Hai người đột nhiên ăn ý kỳ lạ, đạo diễn Từ cũng giật mình trước sự tiến bộ thần tốc của Chu Nghi Ninh, ông rất muốn giơ ngón cái với Quý Đông Dương, qua tay anh có khác.
Một lần đã qua.
Đạo diễn Từ cười tươi rói, khen ngợi: "Tốt lắm!"
Chu Nghi Ninh nhoẻn miệng cười, sau đó đụng phải ánh mắt Quý Đông Dương, cô ngượng ngùng nhìn sang nơi khác rồi xoay người bỏ đi.
Quý Đông Dương không thể hiện gì, chỉ đứng dậy về phòng nghỉ.
Chu Nghi Ninh quay lại phòng hóa trang để thay trang phục chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Cảnh tiếp theo là cảnh diễn chung với Chu Duy. Chu Duy đứng sau nhìn Chu Nghi Ninh qua gương trang điểm, cười nói: "Vừa nãy diễn tốt lắm, nếu cứ diễn như thế thì sau khi chiếu phim, em sẽ cực kỳ nổi tiếng đấy."
Chu Nghi Ninh không tin: "Có không đó? Em chỉ sợ bị mắng chết thôi, nhân vật ác quá mà."
Chu Duy nhướn mày: "Vậy là em không biết rồi. Càng là vai ác thì càng dễ tỏa sáng. Nếu em có thể khiến khán giả hận thấu xương thì chứng tỏ em đã thành công."
Chu Duy tiến lại gần hơn, nháy mắt ra vẻ mờ ám: "Hôm qua chị không tới trường quay, nghe nói em NG thảm lắm, nhưng hôm nay chị thấy em diễn quá tốt luôn ấy chứ. Quả nhiên qua sự chỉ dạy của Đông ca có khác."
Chu Nghi Ninh nhớ tới hôm qua Quý Đông Dương bảo cô diễn đi diễn lại tám lần mới hài lòng.
Nghiêm khắc đến mức biến thái.
Vượt qua được cửa ải thứ nhất của Quý Đông Dương, Chu Nghi Ninh đã dần nhập vai, tuy thỉnh thoảng vẫn bị đạo diễn Từ chửi như chửi chó nhưng cũng không NG quá nhiều.
Liên tục quay phim trong một tuần, Chu Nghi Ninh được nghỉ ngơi hai ngày vì không có cảnh quay.
Cô bảo Chu Thân đem cho cô một cái tủ rượu.
Ăn trưa xong, Chu Nghi Ninh về nhà, đợi một lúc thì Chu Thân đưa rượu tới.
Nhà Chu Thân kinh doanh rượu, anh ta rất có lòng, trong tủ bày đầy rượu, có cả loại cô thích lẫn không thích.
Chu Nghi Ninh đuổi người: "Được rồi, anh về đi."
Chu Thân mắng: "Móa, không thèm mời anh ăn bữa cơm luôn."
Chu Nghi Ninh mặc kệ, đẩy anh ta ra khỏi nhà rồi đóng sầm cửa lại.
Chu Nghi Ninh lấy một chai rượu, ngồi dựa lưng vào tủ rượu đọc kịch bản.
Khi ly rượu đã vơi, cô uống bằng chai luôn.
Buổi trưa, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ sát đất chiếu vào nhà. Cô gái nhỏ nhắn trông như một nàng mèo biếng nhác. Cô ngồi co gối lên để lộ cổ chân mảnh khảnh, mắt cá chân nhỏ nhắn, hai bàn chân trắng trẻo giẫm lên thảm, cằm tì lên đầu gối đọc kịch bản, thỉnh thoảng cầm chai rượu húp một ngụm.
Đến khi mặt trời ngả về tây, Chu Nghi Ninh mới đứng dậy bỏ vỏ chai rượu vào thùng rác.
Túm lấy cái ba lô trên sofa khoác lên vai, cô ra bệ cửa mang giày rồi ra khỏi nhà.
Trong lúc chờ thang máy, cô cúi đầu nghịch điện thoại.
"Đinh."
Cô ngẩng đầu, bỗng chốc sững sờ đứng im tại chỗ.
Đứng trong thang máy là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, chiếc khẩu trang màu đen giắt lủng lẳng một bên tai, gương mặt góc cạnh, sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi mỏng.
Vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường ngày.
Quý Đông Dương cũng sửng sốt nhưng anh nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, hơi ngờ vực nhìn cô, hỏi: "Sống ở đây?"
Chu Nghi Ninh gật đầu, nhìn xuống đất: "Ừ, mới chuyển tới."
Khi cô nói chuyện, mùi rượu bắt đầu lan tỏa. Hai người đứng rất gần nhau, khứu giác của Quý Đông Dương lại nhạy cảm nên dù mùi rượu nhẹ thôi nhưng anh vẫn nghe thấy.
Cửa thang máy đóng lại, Chu Nghi Ninh vội vàng bấm nút, thang máy mở cửa ra, cô nhanh chóng bước vào.
Quý Đông Dương không nhìn theo cô mà đi thẳng.
Nhìn người đàn ông biến mất sau khúc quanh, Chu Nghi Ninh như bị trời xui đất khiến thế nào mà bước ra khỏi thang máy, cô đi tới khúc quanh, thò đầu nhìn xem có phải Quý Đông Dương đi vào căn hộ đối diện nhà cô không.
Quý Đông Dương đứng trước cửa nhà, nhìn thoáng qua căn hộ đối diện rồi bấm mật mã.
Thấy anh vào nhà, Chu Nghi Ninh bĩu môi, rụt đầu lại.
Cùng một khu thì thôi đi, lại còn ở đối diện nữa.
Xui quá xui.
Duyên phận giống như cứt chó, nói giẫm là giẫm.
Cô tính xem tần suất anh ở đây là bao nhiêu, để có gì còn chuyển nhà.
Nhưng mà anh có nhiều nhà lắm, lỡ lần sau lại dính đòn nữa thì sao?
Thù lao của Quý Đông Dương rất cao, lại hoạt động mười mấy năm rồi nên chắc chắn rất giàu, nghe đồn anh không kinh doanh, cũng không đầu tư mà chỉ lo đóng phim, tiền kiếm được cũng chỉ dùng để mua nhà.
Mà anh giàu có như vậy thì có khi chỗ nào cũng có nhà của anh.
Chu Nghi Ninh đi xuống bãi đậu xe, lúc ngồi vào xe thì thấy A Minh đang đứng ở ô đỗ xe gần đó gọi điện thoại.
A Minh: "Đông ca bảo không cần, anh ấy nói tự nấu ăn được, hôm trước em cũng đã mua sủi cảo đông lạnh và thịt bò bỏ vào tủ lạnh của anh ấy rồi. Anh Dương cứ yên tâm ạ."
Anh Dương là người đại diện của Quý Đông Dương.
A Minh cúp điện thoại, quay đầu thì thấy Chu Nghi Ninh, anh ta cười hớn hở: "Cô Chu, khéo quá."
Chu Nghi Ninh cũng cười, khởi động máy, "Không khéo chút nào."
Chiếc xe vòng một đường cua tuyệt đẹp rồi lao vút đi.
A Minh nhìn chiếc việt dã dần xa khỏi tầm mắt, thầm nói trong lòng: "Xe ngầu chết mất."
Chưa tới nửa phút sau, Chu Nghi Ninh lái xe về lại, cô xuống xe nhìn A Minh: "Tôi uống rượu, anh đưa tôi đi một đoạn nhé, đến chỗ nào dễ bắt taxi là được."