Lý Nguyệt mà đã tàn nhẫn thì ngay cả Lý Đông Phóng cũng tự thấy mình không bằng chị. Sáng nay vừa vào phòng họp, mấy vị cổ đông khác chưa có mặt thì bà đã ngồi yên vị tại chỗ của mình.
Bà mặc một chiếc áo cao cổ màu đen, chiếc nhẫn trên ngón áp út đã bị tháo ra. Có lẽ cảm thấy tay trống trải sẽ gây chú ý nên bà đeo một chiếc đồng hồ. Mái tóc được búi cao ra sau đầu, lộ ra vầng trán cao và chiếc cổ vừa thon vừa dài. Tuy khóe mắt có vài vết chân chim, ở cổ cũng có vài nếp nhăn, nhưng những khuyết điểm này vẫn không thể lấn át ưu điểm của bà. Khí chất của Lý Nguyệt không hề thua kém thư ký bên người Lý Đông Phóng.
Anh bước vào, đôi mắt tỏa sáng khi nhìn thấy bà, khẽ nghiêng đầu giơ ngón tay cái lên ra dấu.
Lý Nguyệt nhếch môi, im lặng không nói gì.
Lý Đông Phóng bảo thư ký mang cà phê vào, đến khi uống được nửa ly thì nhóm cổ đông mới có mặt đầy đủ.
Lần này Lý Nguyệt đến đây với thái độ vô cùng rõ ràng, khi Lý Đông Phóng đề nghị bãi bỏ chức vụ chủ tịch của Trương Minh Côn, bà đã cho một phiếu thuận. Bà muốn để Trương Minh Côn biết rằng, mười mấy năm về trước bà là cấp trên của ông ta, ông ta không giỏi bằng bà. Sau này bà giao lại công ty cho ông ta quản lý cũng chỉ vì ông ta là chồng của bà. Bây giờ ông ta chẳng là cái thá gì cả, và bà vẫn giỏi hơn ông ta.
Nhà họ Lý có thể đưa ông lên cao, nhưng cũng có thể đá ông xuống.
Kết thúc cuộc họp, Lý Nguyệt cất bước đi ra trước, Lý Đông Phóng mở cửa đuổi theo bà. Lý Nguyệt nhận ra liền dừng bước chờ anh.
Anh cầm chặt giấy tờ trong tay, một cánh tay khác thì buông thỏng, “Tối qua…”
Lý Nguyệt trừng mắt nhìn anh, ngắt ngang lời anh nói, “Cô gái kia… Nghiêu gì đó…”
“Nghiêu Trăn ạ.”
“Dáng dấp cũng…” Lý Nguyệt nhìn anh, không nói tiếp.
Lý Đông Phóng nở nụ cười ngại ngùng, “Con người cũng rất được.”
Bà cụp mắt không nói gì, nhìn anh thêm vài lần mới lên tiếng, “Chị cũng từng thấy Trương Minh Côn khá được đấy. Bây giờ tuy ông bị tạm giam ở Mỹ không thể về đây ngay, nhưng ông ta đã quản lý công ty suốt mấy năm, nếu không có tài năng thì ba đã không yên tâm giao quyền quản lý cho ông ta. Tuy ông ta bị bãi bỏ chức vụ, nhưng trong tay vẫn có cổ phần, và trong công ty ắt hẳn vẫn còn người đứng về phe ông ta.
“Dù sao cũng là vợ chồng, chị không sang Mỹ thăm ông ta à?” Lý Đông Phóng thử dò xét.
“Sắp sửa không còn là vợ chồng nữa rồi.”
“Nếu em mà là Trương Minh Côn thì có đánh chết em cũng không ly hôn. Nếu ly hôn thì ông ta chẳng được lợi gì.” Anh chậm rãi ngước mắt lên, “Chị, chị đừng mềm lòng.”
Lý Nguyệt khựng lại một chút mới đáp, “Ông ta sắp về nước à?”
“Chị cũng biết pháp luật bên Mỹ mà. Kẻ có tiền chỉ cần tìm được luật sư giỏi thì vẫn sẽ tìm được kẽ hở mà thoát tội.”
Anh hi vọng Lý Nguyệt đừng mềm lòng, hai người cùng nhau liên thủ đuổi ông ta đi. Nhưng tình cảm vợ chồng bao nhiêu năm nay, anh là người ngoài cũng rất khó nói.
Về đến nhà, anh mang đồ vào phòng bếp trước, lúc bước vào phòng ngủ thì Nghiêu Trăn vẫn chưa dậy. Anh khẽ khàng treo đồ lên, nhưng lúc đóng cửa tủ lại đụng vào chân, ầm một tiếng.
Nghiêu Trăn trở mình, cô đã dậy, ánh mắt sâu xa nhìn anh một cái, cảm giác bị người khác quấy rầy giấc ngủ vô cùng khó chịu.
“Sao em ngủ dữ vậy? Anh đi họp rồi về luôn rồi đấy.”
“Em mệt.” Giọng nói mềm mại không xương.
Lý Đông Phóng nói, “Mới có hai lần mà em đã mệt thành thế này. Người ra sức là anh mà anh không thấy mệt, em chỉ nằm hưởng thụ cũng mệt là sao?”
Nghiêu Trăn buông tay xuống, lườm anh, “Thế để em làm anh hai lần nhé?”
Anh cởi nút áo vest, ngồi lên giường, lắc lư cơ thể nhìn cô, “Được thôi.”
Cô nghiến răng mắng anh, “Được cái con khỉ.”
Nếu mà được thì cô sẽ tìm cho anh vài người đàn ông.
Nhìn lá rơi bên ngoài cửa sổ, cô nhíu chặt hàng mày, “Em vừa mới gặp ác mộng, cho nên em quyết định kể từ hôm nay sẽ chăm chỉ học lái xe cho giỏi.”
“Ác mộng gì thế?”
“Em mơ đến ngày tận thế, zombie thì nhiều, nhân loại gần như đã bị chết hết. Em và bốn người mà em không nhớ rõ mặt cùng lên một chiếc xe chạy trốn, nhìn người khác lựa chọn ở cùng với người thân, mặc kệ sống hay chết. Sau đó em chạy đi tìm em gái của em, em rất sợ, kỹ thuật lái xe của em cũng rất tệ, khó khăn lắm mới chạy đến chỗ con bé. Em nhìn thấy nó đứng trong cái hẻm nhỏ ở cô nhi viện nhìn em đầy tuyệt vọng, đằng sau là một đám zombie đang nhào đến con bé. Em muốn lái xe thật nhanh đến đó, nhưng ngay lúc quan trọng thì lại không chạy qua được… Sau đó em tỉnh luôn.”
Lý Đông Phóng lẳng lặng nghe cô kể xong mới nói, “Em gái em bây giờ rất an toàn, ngược lại người không an toàn là em đó.”
“Em có anh rồi, bây giờ em không sợ gì hết.” Cô nhìn anh, cất giọng đầy chân thành.
Lý Đông Phóng vuốt tóc cô, “Đừng suy nghĩ lung tung, mơ đều là giả cả. Nếu mà có zombie thật thì chúng ta chẳng ai thoát được đâu.”
Cô thở dài, chân trần bước xuống giường, đầu óc vẫn còn mơ màng chả biết làm gì.
Lý Đông Phóng cởi bớt hai nút áo, kéo cổ áo ra rồi xắn tay áo lên, ánh mắt lướt sang cô, cất giọng trầm thấp, “Sao thế, ngủ nhiều quá nên choáng váng rồi à?”
Tay áo vén đến cánh tay, anh chuyển sang tay bên kia.
Nghiêu Trăn vào phòng tắm mở vòi nước, tay vừa chạm vào dòng nước thì anh đã đứng ở sau lưng cô, dáng người cao ngất bao trọn lấy cô, anh chen tay vào rửa cùng. Cô dụi dụi mái tóc xù lên ngực anh, bực bội nói, “Em mới vừa mở nước, anh có biết trước sau không thế?”
Lý Đông Phóng cụp mắt nhìn cô, anh chỉ cười chứ không nói gì, lấy nước rửa tay xoa lên tay cô.
Nghiêu Trăn vẫn còn đang buồn ngủ, buông tay để mặc cho anh rửa giúp mình.
Anh xoa mu bàn tay rồi lại lật lại, bàn tay vừa to vừa ngâm đen cầm lấy bàn tay bé nhỏ trắng nõn của cô, tay anh vừa to vừa rộng, vừa nhìn đã biết dáng người cao lớn. Nghiêu Trăn mím môi nhìn mãi, trong lòng bỗng dâng trào một niềm hạnh phúc.
Lý Đông Phóng cau mày, “Sao anh cứ có cảm giác mình đang nuôi con gái ấy.”
Nghiêu Trăn ngước mắt nhìn anh qua gương, “… Em không phải là con gái anh đâu nhé.”
“Vậy em sinh một đứa con gái cho anh đi.”
Anh mở vòi nước, chỉnh độ ấm, rửa đi bọt xà phòng trên tay hai người, giọng điệu tự nhiên giống như đang hỏi bạn ăn cơm chưa vậy.
Nghiêu Trăn trợn mắt, quay đầu nhìn anh không chớp mắt.
Lý Đông Phóng vẫy tay cho khô, nhìn cô, “Ngốc rồi hả?”
Cô xoay người ôm eo anh, vùi đầu vào lòng anh, ôm anh thật chặt không nói lời nào. Mãi một hồi lâu cô mới ngẩng đầu lên, “Lý Đông Phóng?”
“Sao em?”
Anh mở mắt ra, hơi thở phả lên mái tóc của cô.
“Em phát hiện ra anh ấm áp lắm nhé.”
“…”
Cánh tay đang ôm cô siết chặt hơn, anh sửa lại, “Phải xem là “ấm” ai nữa.”
Cô đẩy anh ra, đứng lại đàng hoàng rồi ngước lên nhìn anh. Nghe anh nói mà mát lòng mát dạ, cô vui vẻ nói, “Hy vọng về sau anh chỉ “ấm” với một mình em mà thôi.”
Lý Đông Phóng nghe thế thì không được vui, đưa tay nâng mặt cô lên, nghiêng đầu nói với cô, “Em không tin anh à?”
Cô cười, cuộn tay lại đấm anh, “Đại ca à, rốt cuộc thì anh thích em chỗ nào thế?”
Đối phương lắc đầu chậc thành tiếng, anh bước ra phòng tắm, giũ giũ ống quần, xoay người đi về phía sofa, “Cái này mà cũng hỏi anh, em cũng biết bản thân mình không có điểm nào tốt đấy.”
Nghiêu Trăn giận đến bật cười trước lời nói không có lý lẽ của anh, trừng mắt bước qua túm cổ áo anh, “Ai chẳng có gì hả?”
“Em nói xem?” Lý Đông Phóng nhíu mày.
Cô nhe răng, “Có tin em biến thành zombie cắn anh không?”
Anh chỉ xuống một chỗ của bộ âu phục, “Không cắn ở đây thì anh không sợ em đâu.”
“…”
Nghiêu Trăn thở hắt ra, đúng là không biết xấu hổ, người ngây thơ như cô sao lại bước lên tàu hải tặc của anh thế nhỉ.
Cô lùi ra định đứng dậy, Lý Đông Phóng bỗng ôm chặt lấy cô rồi kéo sang, tay anh đặt lên mông cô, nở nụ cười xấu xa, “Sao, có muốn chinh phục anh không?”
Nghiêu Trăn đẩy tay anh ra, cúi đầu nhìn anh đáp, “Đừng có mà lưu manh, em đói rồi muốn ăn cơm.”
Anh cười, buông tay để cô đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của người con gái ấy, “Con người không có tham vọng là không được.”
Cô nào có lòng quan tâm đến tham vọng, cô chỉ biết khi người ta đói thật đói thì dạ dày sẽ réo vang, trong đầu chỉ toàn là đồ ăn.
Vừa nhón một miếng thịt xào thái sợi vào miệng thì chuông cửa vang lên, cô ngồi trong phòng bếp cách cửa nhà gần nhất nên đành đứng dậy đi mở cửa.
Lâm Hựu đứng ngoài cúi đầu nhìn cô, nhìn thấy miếng thịt xắt sợi bên miệng cô thì bật thốt lên, “Sung sướng quá nhỉ?”
Cô nép sang một bên để anh ta bước vào, “Tôi mới ăn thôi, anh ăn không?”
“Đã một giờ chiều, tôi ăn từ lâu rồi.”
Anh ta lách mình đi vào, đằng sau còn có Vu Thiến đi theo. Nghiêu Trăn lên tiếng chào cô ấy, hai người bây giờ không có quan hệ gì nên bầu không khí khá là hòa thuận.
Bản thân Nghiêu Trăn lại thấy hơi ngại, cô nhớ lại mấy lời Lý Nguyệt nói tối qua.
Lâm Hựu nói đã ăn rồi, cô cũng tin anh ta. Nhưng khi đóng cửa, cô lại trông thấy anh ta cầm đũa mở hộp cơm của cô ra, lựa lấy thịt trong món thịt xào ra ăn.
Nghiêu Trăn mím môi nhìn anh ta, ánh mắt giống hệt một chú chó đang nhìn thấy một con chó khác nhào vào tô cơm của mình.
Lý Đông Phóng cầm ly nước đi tới kéo ghế ngồi xuống, anh nhìn Lâm Hựu, “Không phải cậu nói cậu ăn rồi hả, sao bây giờ lại ăn như sói đói thế?”
Anh giật đũa lại, đóng hộp cơm, tiện tay đẩy sang bên bàn ăn, Nghiêu Trăn đi tới cầm lấy hộp cơm mà anh ta chưa đụng tới, im lặng thở dài.
Lâm Hựu chỉ vào Lý Đông Phóng, “Xem ánh mắt ghét bỏ của anh kìa, em chỉ ăn có một miếng thịt thôi mà.”
Lý Đông Phóng chẳng thèm đoái hoài tới anh ta, nhìn sang Vu Thiến hỏi, “Hai người chưa ăn à? Nếu chưa ăn thì chúng ta ra ngoài ăn đi.”
Vu Thiến đáp, “Ăn rồi, hôm nay tôi làm cơm.”
Lâm Hựu lau miệng, khẽ nói với Lý Đông Phóng, “Cô ấy mua đồ về làm sushi, lòng đỏ trứng là lòng đỏ trứng muối. Thế là toang, mặn muốn chết em luôn. Nhưng em cũng ráng ăn một phần. Lần đầu cô ấy nấu ăn nên em phải cổ vũ cho cô ấy, không thể chê mặn được.”
Nghiêu Trăn ngạc nhiên nhìn sang Vu Thiến, “Chị biết làm sushi hả?”
“Dễ lắm, vừa xem là biết làm liền.”
“Vậy khi nào chúng ta đi dã ngoại đi, mang theo tấm trải nhỏ, chúng ta tự làm đồ ăn.”
Cô nói xong thì nhìn ba người bọn họ.
Vu Thiến thấy đề nghị này rất hay, gật đầu nói, “Được đó, dạo này công việt mệt mỏi, chị cũng muốn ra ngoài thư giãn.”
Lý Đông Phóng và Lâm Hựu ra sofa ngoài phòng khách, Lâm Hựu lắc đầu bước tới thì thầm bên tai Lý Đông Phóng, “Em thấy tạm thời em và Nghiêu Trăn không thể nào chung sống hòa bình với nhau được. Lúc nói chuyện với mấy cô gái xinh xắn thì không nhịn được suy nghĩ vẩn vơ. Còn em mà nói chuyện với cô ta là chỉ muốn còng tay cô ta lại thôi.”
Lý Đông Phóng đảo mắt nhìn anh ta, “Do cậu mù đấy, mấy cô xinh đẹp mà cậu nói tôi lại ngấm không nổi.”
“Anh trai quá đáng lắm.” Anh ta nhìn thoáng qua Vu Thiến, “Có giỏi thì anh nói thế với Vu Thiến ấy.”
“Cậu tưởng tôi sợ cô ấy chắc. Đó là người phụ nữ của cậu chứ đâu phải của tôi.”
Lâm Hựu chậc một tiếng, “Phụ nữ dù có lớn thế nào cũng đều là em bé, phải dỗ dành.”
Lý Đông Phóng mỉm cười, cúi đầu bấm điện thoại.
Nghiêu Trăn không biết Lâm Hựu đến đây làm gì. Có lẽ anh ta được nghỉ trực nên rảnh rỗi đến đây chơi, hoặc có lẽ là đến nói chuyện về vụ án của Điền Quân, hoặc cũng có thể là chuyện tìm kiếm sát thủ bên Singapore đã có tiến triển.
Bọn họ nói chuyện với nhau một hồi, cô nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Lý Đông Phóng, sau đó hai người kia đi vào thư phòng. Nghiêu Trăn sợ Vu Thiến chán nên mở chương trình giải trí lên xem cùng cô ấy.
Gượng gạo một hồi, Nghiêu Trăn chủ động lên tiếng, “Chị biết thân phận của em từ khi nào thế?”
Vu Thiến nghĩ nghĩ rồi đáp, “Em và Lý Đông Phóng yêu nhau từ lâu rồi đúng không?”
“Dạ?”
“Đợt đi hồ Tề Uyển, chị thấy em và Lý Đông Phóng lôi lôi kéo kéo nhau. Lý Đông Phóng tìm chị nói chuyện, tuy nhiên anh ta không nói rõ ràng.”
Mặt Nghiêu Trăn đỏ bừng ngay lập tức, tuy cô không biết Vu Thiến bắt gặp bọn họ “lôi lôi kéo kéo” thế nào, vẻ mặt cô sượng trân, gãi gãi đầu nói với Vu Thiến, “Chị xem tiếp đi, em đi tắm đã.”
Vừa dứt lời cô liền bỏ Vu Thiến ở lại, ánh đèn trong phòng tắm có hơi mờ, tiết trời càng lúc càng nóng nên buổi sáng không cần phải mở nước nóng.
Cô phát hiện ra bả vai mình có hơi sần lên khi đang thoa sữa tắm, Nghiêu Trăn bước đến gần tấm gương xem thử, đưa tay lau sạch hơi nước đọng làm mặt gương trở nên mờ ảo, cô quan sát toàn thân, nhìn thấy bả vai của mình hằn lên mấy dấu tay, Nghiêu Trăn sững sờ.
Gì thế này? Là cô cào ư?
Buông tay xuống, cô vừa cúi đầu liền nhìn thấy trên lưng cũng có vài vết cào như thế, nháy mắt liền hiểu ra mọi chuyện. Trên lưng cô còn thảm hơn nhiều, ngoại trừ dấu tay ra còn có vài vết máu như mèo cào đã đóng vảy. Không có cảm giác gì, chẳng đau cũng không ngứa, nhưng phải ít nhất là hai ngày mới phai đi.
Người ta toàn là phụ nữ cào đàn ông, làm gì có người đàn ông nào lại đi cào phụ nữ, thế mà anh cũng ra tay được…
Cô tắm xong rồi đi ra, chẳng biết Lý Đông Phóng đã vào phòng tự lúc nào, anh đã cởi âu phục ra, trên tay cầm một bộ đồ mặc ở nhà.
Cô trùm khăn vừa bước ra liền rụt chân vào, “Lâm Hựu đâu rồi?”
Lý Đông Phóng ngước lên, “Ở bên ngoài, anh khóa cửa rồi, em ra đi.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, cầm đồ vào phòng tắm thay, rồi lại cầm bộ đồ ngủ vừa thay ra, vừa lau tóc vừa bước ra ngoài thì anh đã thay đồ xong. Anh mặc đồ ra ngoài, nhưng có vẻ như không phải quay về công ty.
“Anh vào bằng cách nào thế? Em khóa cửa rồi mà.” Nghiêu Trăn hỏi.
“Anh vặn một cái là mở ra ngay.”
Nụ cười bên môi Nghiêu Trăn cứng đờ, “Dễ sợ vậy?”
Cô đi tới vặn thử, kiểm tra kỹ càng, “Có phải ổ khóa bị hỏng rồi không, hay là chúng ta thay cái mới đi.”
Lý Đông Phóng giữ chặt tay cô, cười nói, “Lừa em đấy, trên cửa có một cái hộp nhỏ, trong đó có chìa khóa dự phòng, anh lấy nó xuống mở cửa đấy.”
Lý Đông Phóng xoay xoay cổ tay, “Chiều nay đến nhà Lâm Hựu với anh nhé.”
“Hả?” Cô suy nghĩ, “Sao tự dưng lại sang đó?”
“Cô mời chúng ta ăn cơm. Có vẻ như là muốn gặp em, ban đầu thấy khoa trương quá không tốt, nhưng dạo này bà ấy không khỏe mấy nên đến thăm bà ấy một chút.” Anh nói đến đây thì ngừng lại, nhìn Nghiêu Trăn, “Người cô này có quan hệ rất tốt với mẹ của Ninh Mật. Nhưng mà Lâm Hựu cũng đã nói cho bà ấy biết chuyện em không phải là Ninh Mật rồi. Bà ấy lại nghĩ có nét giống nhau cũng là một loại duyên phận, vì thế muốn gặp mặt ăn một bữa cơm… Cô ấy tốt lắm, tính tình hiền hòa.”
Nghiêu Trăn thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn mấy đầu móng tay được cắt gọn gàng của anh, bất chợt lại nhớ ra dấu vết trên người mình, cô bóp mạnh lên đầu ngón tay của anh, hất mạnh ra ngoài.
Lý Đông Phóng chả hiểu chuyện gì, cúi đầu nhìn cô, “Em khó chịu gì thế?”
“Móng tay anh dài quá, đi cắt đi, xấu chết được.”
Anh nhìn sang, “Hôm bữa anh mới cắt xong.”
“Kỹ thuật của anh tệ quá…”
Lý Đông Phóng bật cười, “Chuyện kỹ thuật tệ không thể nói lung tung được, anh sẽ chăm chỉ hơn.”