“Lúc nãy thấy chú ngủ, sợ chú lạnh nên cháu định đắp chăn cho chú…”
Lý Đông Phóng nhìn cô chăm chú không hề dời mắt, tuy ánh mắt có hơi mơ màng nhưng vẫn hiện lên vẻ sắc sảo như xưa, tựa như muốn hút cô vào trong ấy.
Ninh Mật đứng bật dậy, quay đầu sang chỗ khác, giả vờ bình tĩnh, “Nếu chú tỉnh rồi thì mau lên lầu nghỉ ngơi đi. Cháu không lo nữa.”
Vừa đi được vài bước, cả người cô bỗng sững lại.
Cổ tay cô bị anh đưa tay kéo lại, lực kéo vừa phải, lại mang theo một chút dịu dàng.
Cô sững người, quay đầu nhìn anh.
Tay anh vừa to vừa thô, kèm theo vài vết chai mỏng, mạch máu trên mu bàn tay như ẩn như hiện. Nếu hai người mà đọ sức thì chỉ cần anh đưa tay một cái thôi cũng có thể bẻ gãy tay của cô dễ dàng. Nhưng hiển nhiên anh không có ý định này.
Một, hai, ba…
Nhịp tim Ninh Mật bỗng bắt đầu tăng tốc.
Đúng lúc này, Lý Đông Phóng đứng dậy, nắm chặt tay cô, thấp giọng nói, “Trưa nay uống say quá nên tôi ngủ quên mất… Sao bây giờ cháu mới về?”
“Dạ.” Ninh Mật gật đầu, nhẹ nhàng giãy ra khỏi tay anh.
Anh chậc một tiếng, không muốn buông tay, xoay người ngồi xuống.
“Chú chưa tỉnh rượu hả?”
“Chưa tỉnh, vẫn còn say lắm.”
Anh nói anh say nhưng giọng điệu lại rất tỉnh táo, không hề nhìn ra anh đang say, ngay cả giả vờ say anh cũng không muốn.
“Để cháu đi nấu canh giải rượu cho chú. Uống xong thì tối nay chú sẽ không bị đau đầu.” Cô lấy cớ rời đi.
Lý Đông Phóng im lặng vài giây, “Ninh Mật lúc trước mười ngón tay không dính nước, là một cô gái rất yếu ớt.”
Lần này Ninh Mật không cãi lại mà bình thản nhìn anh.
Một tay anh chống cằm nhìn cô, bàn tay nắm tay cô dần trượt xuống, nắm lấy những ngón tay mềm mại của cô, ngón cái vô thức vuốt ve đốt xương tay của cô, nhỏ nhắn, trắng nõn, là vẻ đẹp độc quyền của các cô gái.
Anh cất giọng hỏi, mang theo hơi cồn, “Cháu tên là gì?”
Ánh mắt Ninh Mật nhìn anh vô cùng phức tạp, lồng ngực có hơi ngột ngạt khó chịu, cô bình tĩnh một lát rồi mới trả lời, “Cháu tên là Ninh Mật.”
Vẻ thất vọng hiện lên trong đôi mắt anh, “Cháu biết tôi có thể điều tra ra, nhưng tôi lại muốn chính miệng cháu nói với tôi.”
“Có gì khác nhau đâu?”
“Đương nhiên là có rồi.”
Cô ngơ ngác, một hồi lâu sau mới dám nhìn anh, cô hỏi, “Vậy thì nó khác nhau ở chỗ nào?”
Lý Đông Phóng thở dài một hơi, im lặng không nói gì. Đổi lại, cô bắt đầu thất thần, thật ra Ninh Mật cũng không biết mình hy vọng anh sẽ nói ra điều gì.
Hai người giằng co vài giây, anh vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình, bảo với cô, “Cháu ngồi xuống đây.”
Ninh Mật nhìn về phía sofa nơi anh đang ra hiệu cô ngồi xuống, bỗng thấy do dự.
Lý trí mách bảo cô rằng, bây giờ cô đi lên lầu một mạch không được quay lại, ít nói chuyện với anh, không được bị anh mê hoặc. Nhưng cô lại không nhấc chân nổi, có lẽ do bầu không khí hiện tại quá tốt, cũng có thể cô say vì mùi rượu trên người anh.
“Bình thường Chu Tuấn cũng dạy cháu cách làm thế nào để chiếm lấy tim tôi sao?” Anh bỗng hỏi một câu như thế.
“Chú có ý gì?”
“Cháu hiểu mà.”
Cô lắc đầu, thật thà đáp, “Cháu không biết. Người với người sống cùng nhau, là thật lòng hay giả dối thì ánh mắt của chú vẫn rõ hơn cháu mà, sao chú lại hỏi cháu câu hoi khó như thế.”
Anh khẽ lắc tay cô một cái, không tiếp tục chủ đề này nữa, ngược lại lại hỏi một câu kỳ lạ, “Một cô gái không biết uống rượu sao lại biết nấu canh giải rượu… Lúc trước cháu cũng chăm sóc Chu Tuấn như thế à?”
Ninh Mật lấy lại bình tĩnh, ngập ngừng nói, “Chú… thả tay cháu ra trước có được không?”
Lý Đông Phóng cúi đầu nhìn xuống, ngại ngùng nở nụ cười, sau đó mới chịu buông tay ra.
“Tôi là chú của cháu, nắm tay cháu không sao cả.”
Ninh Mật đã lấy lại sự tỉnh táo như xưa, cô vặn lại bằng câu đùa mà anh hay dùng để trêu mình, “Nhưng chú là chú út, còn cháu là cháu gái lớn rồi.”
“Thù dai thế.” Lý Đông Phóng kéo cà vạt xuống, xoa xoa huyệt thái dương, “Thế canh giải rượu còn không? Cháu có thể làm giúp chú một chén không?”
Ninh Mật không nói gì, xoay người đi vào phòng bếp, còn anh vịn sofa đứng dậy, loạng choạng bước lên lầu.
Làm canh giải rượu chỉ là lý do để cô tránh anh, không ngờ anh lại muốn uống thật.
Từ lúc về đây ở, cô chưa từng xuống bếp nên không quen thuộc với phòng bếp lắm, không biết gừng với đường đỏ để ở đâu, cô cũng không quen tay, đúng là bỏ một ngày thì chỉ có mình biết, bỏ hai ngày thì người trong nghề biết, bỏ ba ngày thì khán giả đều biết. Nhưng Lý Đông Phóng có cái để uống là mừng rồi, anh đâu có quyền lựa chọn.
Tắt lửa, bưng canh giải rượu lên, cô nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, ông cụ đã về rồi.
Ninh Mật thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng trong nhà không chỉ có mỗi hai người bọn họ nữa.
Lý Nguyệt đẩy xe lăn đi vào, bà đang nói chuyện với Trương Minh Côn, ý muốn chuyển ông cụ xuống tầng, bây giờ ông cụ đi đứng không tiện nên không thích hợp ở lầu hai.
Ông cụ ngồi trên sofa trong phòng khách nghe Lý Nguyệt nói chuyện, vừa thấy cô liền cười tít mắt, ông hỏi, “Cháu bận gì ở dưới bếp đấy?”
Ninh Mật nhìn lên lầu, ngoan ngoãn trả lời, “Chú uống say nên cháu tìm cách giải rượu, nấu canh giải rượu cho chú ấy.”
“Cháu gái ngoan quá.” Ông cụ khen cô, nhìn sang Lý Nguyệt, “Con bé càng lớn càng hiểu chuyện.”
Lý Nguyệt không nói gì, Trương Minh Côn liếc sang Ninh Mật, mỉm cười nói, “Đúng vậy, bận cả ngày nay rồi, ba lên nghỉ ngơi đi, để con đỡ ba lên.”
Ông cụ ho vài tiếng rồi im lặng không nói gì.
Lý Nguyệt đi đến, nhìn cái chén trong tay Ninh Mật, không vui nói, “Chú của cháu uống say à? Có say lắm không?”
“Lúc cháu về thì thấy chú ấy nằm dưới lầu ngủ thiếp đi, vừa mới tỉnh dậy, hình như cũng không say lắm.” Ninh Mật trả lời thật tình.
“Vậy tranh thủ canh còn nóng cháu bưng lên cho chú ấy đi, lát nữa cô lên xem sao.” Sau đó bà lại lầm bầm một câu, “Ba ngày thì hết hai ngày say, chẳng quan tâm đến sức khỏe của mình gì cả.”
Trương Minh Côn không nói gì, đỡ ông cụ lên lầu, để dì Tôn chăm sóc ông cụ nghỉ ngơi một lát, ông ta mới đi xuống lầu, bất ngờ gặp Ninh Mật.
“Con chào dượng.”
Ông ta “Ừ” một tiếng, khóe mắt khẽ liếc nhìn cô.
“Lâu rồi không gặp dượng.”
“Dạo gần đây dượng hơi bận.” Ông ta cười rồi nói, “Thấy cháu và chú càng ngày càng thân thiết, ấy cũng là một chuyện tốt.”
Ninh Mật có hơi sửng sốt, lòng cô bồn chồn, ngẩng đầu lên nhìn ông ta.
“Nhìn dượng làm gì, dượng không có ý gì cả.” Ông ta cười, chắp tay sau lưng đi xuống lầu.
Ninh Mật đứng yên tại chỗ đưa mắt nhìn ông ta đi xuống lầu, cô nghe Lý Nguyệt giục ông ta đi về nhà, giọng Trương Minh Côn không mấy kiên nhẫn, “Tôi biết rồi, giục cái gì mà giục.”
Ninh Mật đi lên lầu ba, thấy cửa phòng Lý Đông Phóng mở sẵn, không cần nghĩ cũng biết là anh để cửa chờ cô.
Cô đứng bên ngoài do dự một lát, sau đó gõ cửa, nhưng bên trong không có ai trả lời lại. Sau khi nghĩ nghĩ một hồi, cô liền đi thẳng vào phòng, đặt chén canh giải rượu xuống. Cô nghe thấy trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, đồ của anh vẫn còn đặt trên sofa ở trong phòng, mang theo mùi rượu nhàn nhạt.
Ninh Mật bước đến cửa phòng tắm gõ hai cái, nói với anh, “Cháu đặt canh giải rượu ở trong phòng, lát nữa chú ra…”
Chưa dứt câu thì Lý Đông Phóng đã mở cửa phòng tắm ra.
Cô sững sờ, nhịn không được mà đưa mắt nhìn theo từ phần bụng trở xuống.
Anh mặc quần ngủ màu xám tro, quần áo chỉnh tề, chỉ có đều tóc vẫn còn ướt nên cổ áo nhanh chóng thấm ướt một mảng.
Hình như là cô nghĩ nhiều rồi.
“Canh giải rượu đâu?” Lý Đông Phóng lau tóc bước ra.
“Cháu để trên bàn.”
Anh bưng lên uống một hớp, nhíu mày, “Khó uống thế? Cháu có bỏ thuốc độc vào không đấy?”
“Có.” Ninh Mật nói, “Nên chú đừng có uống.”
Anh lại vui vẻ, đưa tay vuốt tóc cô, “Con nhóc này lớn gan thật, bỏ xuân dược cho chú đấy hả?”
Ninh Mật, “…”
Cháu gái phải thế nào mới không bị anh nhuộm đen đây hả?
Cô nhận lấy cái chén không, khịa lại anh, “Biết bị bỏ thuốc mà chú còn vui vẻ uống như thế, chú bị hâm à?”
Lý Đông Phóng thấp giọng cười, hiếm khi không so đo với cô, anh ngồi xuống, khoanh tay trước ngực nhìn cô.
Ninh Mật mất tự nhiên, quay người định đi ra ngoài. Nhưng anh đưa chân cản lại, đưa tay đóng cửa phòng lại một cái rầm.
Ninh Mật rụt cổ, cẩn thận nhìn anh, cô vừa mới nấu canh giải rượu cho anh, anh uống hết sạch chưa kịp tiêu hóa đã lật lọng rồi ư?
Một hồi lâu sau anh mới mở miệng, “Đi ra ngoài với Chu Tuấn lâu như vậy làm gì thế? Cháu có gì muốn nói với tôi không?”
“Nếu nói ra thì cháu được gì?”
“Cháu muốn được gì?”
“Có phải chú muốn dụ cháu không?”
“Cháu thấy sao?”
“Vậy chú có gì muốn nói với cháu không?”
Chú một câu, cháu một câu, hai người đều đang thăm dò đối phương, ai cũng hỏi nhưng không ai trả lời ai.
Lý Đông Phóng bỗng nhiên bật cười, hất cằm với cô, “Cháu ngồi đi.”
“Cháu thích đứng.”
“Có ai phạt cháu đâu mà đứng.”
“Không phải, đứng từ trên cao cháu mới nhìn chú rõ hơn.”
“Nhìn tôi rõ để làm gì?” Giọng anh mang theo hàm ý sâu xa.
Ninh Mật bình tĩnh nhìn anh, thật thà đáp, “Cháu thích cái cảm giác chú ngẩng đầu nhìn cháu, còn cháu thì cúi xuống nhìn chú.”
Anh cau mày nhưng lại nở nụ cười, trịnh trọng đáp, “Chuyện này tôi có thể thỏa mãn cháu, nhưng mà hôm nay chú mệt rồi.”