Rốt cuộc, ngày đó kết thúc trong trầm mặc.
Sau khi rời khỏi trường, Phó Huyền Tây đưa Bạch Chỉ về nhà.
Sắc mặt và cử chỉ của anh đều rất bình tĩnh, tựa như không có chuyện gì xảy ra, cũng giống như không nghe thấy gì.
Chỉ là ngày đó anh ăn cơm tối trên máy bay.
Sau khi về đến Lâm Nghi, anh đi tìm Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ là bậc thầy về dữ liệu, anh ta thường sống ẩn dật, không ra khỏi nhà, hoặc là biệt tăm biệt tích, người bình thường rất khó tìm được anh ta.
Phó Huyền Tây cũng không phải là ngoại lệ.
Từ lúc giao điện thoại cho anh ta đến giờ cũng đã rất lâu rồi, không biết anh ta không để ý hay thật sự không giữ gìn chiếc điện thoại nữa, nói chung là, Phó Huyền Tây đến cửa nhà, anh ta đã biến đi đâu mất.
Quý Dung theo sau, thấy ông chủ nhà mình toát ra vẻ nặng nề trầm mặc, cũng rùng mình.
Nhưng không còn cách nào khác, Tiểu Vũ thật sự không có ở nhà.
Phó Huyền Tây gọi mười cuộc, cuối cùng anh ta mới nghe một cuộc.
Giọng đàn ông trẻ tuổi vừa tỉnh ngủ truyền đến: “Anh trai…”
Ngáp dài một tiếng: “Có chuyện gì thế?”
Phó Huyền Tây xoa trán, giọng điệu nghiêm túc: “Điện thoại đâu?”
“Điện thoại nào? À… Tôi nhớ ra rồi, anh chờ một chút, tôi tìm xem.”
Quý Dung: “…”
Phó Huyền Tây quay đầu, tức giận nhìn Quý Dung: “Không phải đã dặn dò cậu nói cái này rất quan trọng à?”
“Tôi có nói, nhưng mà…” Quý Dung nuốt nước bọt, “Anh ta…”
“Bỏ đi.” Có lẽ vì đã biết Tiểu Vũ là người như thế nào, Phó Huyền Tây cũng không muốn tức giận với Quý Dung, “Khi nào xong?”
“Để tôi xem thử.” Giọng điệu của người bên kia rất bình tĩnh, không hề hoảng loạn, “Hai ngày nữa đi, tôi quên mất mình để đâu rồi.”
“Hai ngày nữa đúng không? Không tìm ra cho tôi, tôi bẻ cổ cậu.”
“Anh trai à… Anh xem, sao anh lại bạo lực như vậy, yên tâm đi, để tôi lo liệu, chuẩn bị ổn thỏa cho anh!”
Phó Huyền Tây không thèm tranh cãi với anh ta, cúp máy ngay.
Quý Dung thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc mình cũng không bị trách.
“Phó tổng, bây giờ đi đâu?” Quý Dung nhìn thời gian, “Gần mười một giờ đêm rồi, anh có muốn ăn khuya không?”
“Đặt vé đi Ý đi.”
“Hả?” Quý Dung hơi bối rối, không phải anh vừa từ Ý về sao?
Phó Huyền Tây nhìn anh ta, khẽ nheo mắt: “Quý Dung, cậu làm việc càng ngày càng tệ.”
Quý Dung run rẩy.
Có không…
Chứ không phải vì anh yêu đương vào, tâm trạng mới thất thường như vậy hay sao?
–
Phó Huyền Tây không về nhà, đến khách sạn gần sân bay ngủ lại.
Tắm xong, đã gần một giờ sáng, anh cầm điện thoại lên xem, thấy Bạch Chỉ đã nhắn tin chúc ngủ ngon trước khi cô đi ngủ.
Đã quá trễ, anh sợ nhắn tin trả lời sẽ làm phiền người ta, cho nên anh không trả lời.
Không ngủ được, anh ngồi ngẩn người trên sofa.
Trước đây anh thường xuyên ngẩn người như vậy, nhưng từ khi gặp Bạch Chỉ, mỗi lần ngẩn người đều là vì cô.
Hôm nay nhìn thấy cô khóc, anh cũng không hỏi: “Giữa chúng ta, rốt cuộc có quá khứ thế nào?”
Trí nhớ của anh rất tốt, nhưng mấy năm gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, hình như bộ não đã tự động bỏ qua những ký ức ít quan trọng.
Thật sự không thể nhớ, trước đây đã trải qua quá khứ cùng cô.
Đến mức, cô khắc cốt ghi tâm suốt mấy năm trời.
Cô nói chiếc điện thoại bị mất cất giấu thanh xuân đã qua của họ, anh càng nóng lòng xem bên trong ẩn chứa bí mật gì.
Lại nhớ đến cảnh tượng năm ngoái ở trên du thuyền, cô đã đau khổ bật khóc sau khi điện thoại rơi xuống biển, không ngờ lại là vì anh.
Phó Huyền Tây cũng không biết mình đang nghĩ gì, đầu óc hỗn loạn.
Đột nhiên lại ngưỡng mộ mẹ mình, không bị tình cảm trói buộc, thật sự tự do phóng khoáng.
Ngủ hết mấy tiếng, lúc tỉnh dậy, trời còn chưa sáng.
Lâm Nghi cũng đón trận tuyết đầu mùa, nhìn qua cửa sổ khách sạn, thấy tuyết đang rơi, cảm giác lạnh lẽo.
Đây là mùa đông thứ ba của anh và cô.Phó Huyền Tây rửa mặt, thay quần áo xong, xuống lầu ra sân bay.
Trước khi lên máy bay, còn gọi cho Tuế Diểu, bảo bà chuẩn bị, anh muốn đưa bà về nước.
Tuế Diểu hoang mang: “Mẹ đã nói khi nào con kết hôn mẹ mới về, sao còn bảo mẹ về?”
“Mẹ không về đây giúp con chuẩn bị cầu hôn, làm sao con kết hôn được?”
Tuế Diểu: “…”
Dù sao cũng quá đường đột.
“Nhưng con biết mà, mẹ cũng không giỏi những chuyện này.” Tuế Diểu dừng lại, hình như đang suy nghĩ rất nghiêm túc, “Hay là mẹ hỏi kinh nghiệm của bạn mẹ?”
“Mẹ.” Phó Huyền Tây nhìn ra cừa kính trong phòng chờ, máy bay hạ cánh, lăn bánh, “Thật ra con không muốn mẹ giúp con chuẩn bị.”
“Con chỉ nghĩ, thời khắc quan trọng như vậy, con cũng muốn cô ấy có một người mẹ.”
–
Chuyến bay an toàn thuận lợi, đến nhà Tuế Diểu ở Florence vào lúc bốn giờ sáng.
Tuế Diểu chưa ngủ, còn ngồi trên sofa phòng khách chơi violin.
Phó Huyền Tây vô cùng mệt mỏi, nhưng thấy cảnh tượng này, cũng không nhịn được cười: “Mẹ không sợ quấy rầy người khác sao?”
Tuế Diểu căng thẳng lạ thường, bà đặt violin xuống, nhích sang một bên, bảo anh ngồi xuống: “Sao lại đường đột thế?”
“Mẹ thức khuya như vậy chỉ để hỏi con câu này sao?” Phó Huyền Tây dựa vào sofa, nhắm mắt thư giãn, “Con không muốn cô ấy chờ đợi.”
Tuế Diểu bảo người giúp việc mang thức ăn, nước uống lên, bà gác khuỷu tay lên lưng ghế, nhìn góc mặt của anh, thấy anh mệt mỏi, bà vẫn hơi lo.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ.” Phó Huyền Tây mở mắt, trong ánh mắt ẩn chứa rất nhiều cảm xúc mà bà cũng không rõ, “Mẹ nói xem, một cô gái phải thích một người đến mức nào mới có thể nhớ nhung vương vấn suốt bảy năm trời?”
Tuế Diểu khẽ nhíu mày, nghĩ ngợi một hồi lâu, sau đó lắc đầu: “Mẹ không biết.”
Phó Huyền Tây nghe thấy lời này, đột nhiên bật cười: “Cũng phải, mẹ là một người phụ nữ phóng khoáng độc lập, sao con lại hỏi mẹ câu này chứ, có hỏi cũng như không.”
Tuế Diểu không để bụng lời anh nói, dù sao đó cũng là sự thật.
Nhưng bà không khỏi tò mò: “Bảy năm sao?”
“Dạ, cô ấy đã nhớ con suốt bảy năm trước khi bọn con bên nhau.”
Tuế Diểu mím môi, rũ mắt, tính toán cẩn thận.
“Lúc đó con bé mới mười ba, mười bốn tuổi.” Tuế Diểu thấy hơi khó tin, “Con làm gì người ta, còn nhỏ như vậy, mẹ thật sự…”
Bà quay đầu nhìn Phó Huyền Tây, ánh mắt phức tạp: “Con còn cầm thú hơn cả ba con sao?”
Phó Huyền Tây: “…”
Người giúp việc mang sữa nóng lên, Phó Huyền Tây đi một quãng đường dài như vậy, đúng là hơi khát nước, anh uống một ngụm.
Dừng lại một lát, anh bất lực giải thích: “Con cũng muốn biết mình đã làm gì mà đáng để cô ấy nhớ con lâu như vậy.”
“Con không hỏi à?” Tuế Diểu thật sự không giỏi đối mặt với cảm xúc, đối với bà, chuyện này quá nhạy cảm, còn hơi phiền phức.
“Dạ không, cô ấy khóc không ngừng, con không dám hỏi.”
Tuế Diểu: “…Con làm cái gì mà người ta khóc?”
“Con đến trường cô ấy, nhắc đến chuyện yêu sớm, cô ấy nói về con, giống như một vị thần, hoặc là ngàn vì sao lấp lánh.”
Phó Huyền Tây rũ mắt, cảm thấy hơi đơn độc, cũng hơi áy náy: “Nhưng con không thể nhớ ra cô ấy.”
Tuế Diểu nghe xong lời này, chỉ muốn kéo đàn tiếp.
“Con ăn cơm trước đi.” Bà chỉ về phía thức ăn mà người giúp việc vừa bưng lên, “Sau đó đi ngủ, chúng ta sẽ nói chuyện sau.
–
Thật ra, sau khi Phó Huyền Tây thức dậy, họ cũng không nói nhiều.
Nhắc đến vấn đề tình cảm, Tuế Diểu giống như học sinh ban xã hội đi thi môn tự nhiên, còn đi nhầm phòng thi.
Trong lúc thu dọn đồ đạc, bà bảo Phó Huyền Tây xếp quà mà bà đã chuẩn bị cho Bạch Chỉ vào vali: “Mẹ tự tay mua cái này đấy, nếu cầu hôn thành công, mẹ sẽ mua thêm một cái nữa.”
“…” Phó Huyền Tây đau đầu hết sức, “Mẹ nói cái gì tốt lành hơn được không? Chuyện này không có nếu, chỉ có nhất định thành công.”
“Được rồi.” Tuế Diểu đè vali xuống, kéo khóa, không thèm nhìn anh, “Nhất định thành công.”
Hai người họ lên chuyến bay đêm, quay về nước.
Lúc máy bay đạt đến độ cao ba mươi ngàn thước, Tuế Diểu vẫn cảm thấy không chân thật.
Mãi đến khi máy bay hạ cánh, một lần nữa đặt chân lên mảnh đất này, cảm giác cận hương tình khiếp (*) mới đột ngột ùa về.
(*) Là cảm giác xa quê lâu ngày, lúc đặt chân về quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.
Tuế Diểu dừng tại chỗ.
Phó Huyền Tây quay đầu nhìn bà, thấy bà nắm tay kéo vali bằng hai tay, đầu ngón tay trắng bệch, đột nhiên anh hiểu ra.
“Mẹ đừng lo, cứ về Nguyệt Mê Tân Độ với con.” Phó Huyền Tây khoác vai bà, giống như ôm bà trong vòng tay, nhẹ nhàng vỗ về trấn an.
Tuế Diểu ngẩng đầu nhìn anh, bắt gặp ánh mắt của anh, trong lòng mới dần dần bình tĩnh lại.
Phó Huyền Tây dời mắt, dẫn bà tiến về phía trước, chỉ chừa lại góc mặt.
Tuế Diểu luôn nhìn anh.
Ánh đèn ở cổng ra sáng rực rỡ, soi rọi góc mặt của anh, rất đẹp, rất chững chạc.
Cũng không biết từ khi nào, chàng thiếu niên tự do phóng khoáng của bà lại trưởng thành thế này, có thể một mình gánh vác mọi việc, còn có thể chăm sóc người khác.
Tuế Diểu theo anh về phía cổng ra, thấy Quý Dung và Quý Hải đến chào đón.
“Chào mừng bà chủ về nước!”
“Bà chủ vất vả rồi!”
Hai người họ cười nói chào hỏi, cầm lấy toàn bộ hành lý.
Dì Xuân đã đứng bên cửa rất lâu, nhìn quanh, vào giây phút nhìn thấy Tuế Diểu xuất hiện, đôi mắt thâm trầm của dì ấy lại long lanh nước mắt.
“Bà chủ!”
Từ trước đến nay, dì Xuân luôn bình tĩnh mỉm cười, bây giờ cũng phấn khích chạy về phía Tuế Diểu, ôm bà thật chặt.
Hốc mắt của Tuế Diểu nóng bừng, bà ôm lấy dì ấy: “A Xuân vất vả rồi.”
Hai người họ cùng nhau lớn lên, từ nhỏ, dì Xuân đã sống ở nhà họ Tuế, tình cảm của hai người vô cùng đặc biệt.
Trước đây Tuế Diểu ly hôn, sang nước ngoài định cư, bà cũng giao Phó Huyền Tây cho dì Xuân chăm sóc.
Dì Xuân không chỉ là người giúp việc, mà còn là một thành viên trong gia đình.
Dì Xuân tách ra trước, nước mắt tràn mi, miệng nở nụ cười: “Nhìn xem, đi cả quãng đường dài như vậy, chắc là vừa lạnh vừa đói rồi, tớ đã nấu món cậu thích nhất, mau vào thôi.”
Quý Dung và Quý Hải mang hành lý vào nhà xong, định rời đi, Tuế Diểu gọi họ lại: “Hôm nay chúng ta ăn cơm cùng nhau đi.”
Hai người họ nhìn Phó Huyền Tây, thấy Phó Huyền Tây gật đầu, họ mới vui vẻ ở lại.
Ăn xong, Phó Huyền Tây nói Tuế Diểu lên lầu đi ngủ, nhưng bà không ngủ được, vừa ôn lại chuyện xưa với dì Xuân, vừa luôn miệng lẩm bẩm muốn tham quan căn nhà mà nhiều năm rồi bà chưa từng quay về.
Anh cũng không chen vào, còn có chuyện quan trọng hơn.
“Quý Dung, Tiểu Vũ thế nào rồi?”
Quý Dung trả lời: “Trước khi ra sân bay, tôi đã hỏi cậu ấy, cậu ấy nói cần thêm một chút thời gian.”
Phó Huyền Tây nhìn đồng hồ, thấy đã quá nửa đêm.
Hình như mấy ngày qua đã không được nhìn thấy ánh mặt trời.
“Được rồi, các cậu về nghỉ ngơi trước đi.” Anh vỗ vai Quý Dung, “Cảm ơn.”
Đêm đó, Phó Huyền Tây không thể ngủ sâu, hình như đã lạc vào rất nhiều giấc mơ.
Sáu giờ sáng tỉnh dậy, trời còn chưa sáng, ánh đèn bên ngoài xuyên qua khe hở của rèm cửa, tạo thành một tia sáng trên sáng nhà, vụn vỡ thành nhiều hình thù khác nhau.
Phó Huyền Tây ngẩn người một lát, sau đó vươn tay lấy điện thoại, tự dưng rất muốn gọi cho Bạch Chỉ.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không muốn đánh thức người ta sớm như vậy, đành phải bỏ cuộc.
Bấm vào WeChat, cuộc trò chuyện với Bạch Chỉ đã kết thúc vào mấy ngày trước.
Hai ngày nay liên tục lệch múi giờ, chủ yếu dành thời gian trên máy bay, thật sự không có cách nào liên lạc được.
Cũng may cô rất thông cảm cho anh, biết anh bận rộn công việc, không những không giận hờn cãi vã, còn khuyên nhủ anh chú ý nghỉ ngơi, ăn uống thật ngon.
Phó Huyền Tây thấy tin nhắn cuối cùng của cô: [Ăn cho thật béo tròn.]
Không khỏi cong môi.
Trước khi gặp cô, anh chưa từng nghĩ mình sẽ ở bên một cô gái nhỏ tuổi như vậy.
Nhắc đến đây, cũng phải nói, kết bạn WeChat trở lại cùng cô cũng không dễ.
Rõ ràng cô là người chặn anh, xóa kết bạn với anh, cuối cùng lại bảo anh phải chủ động thêm số cô, gửi lời mời kết bạn cho cô.
Anh không để bụng, vừa gửi lời mời kết bạn vừa hỏi: “Tại sao phải là anh kết bạn với em mới được?”
“Vì trước đây em là người kết bạn với anh, có qua có lại mới công bằng.” Dáng vẻ của cô rất nghiêm túc, giống hệt như trẻ con đang tính toán so đo.
“À, em đang đòi lại công bằng từ anh sao?”
“Dạ, vì chỉ có anh mới cho em sự công bằng.”
Phải rồi, cô biết rõ khi ở bên anh, mọi cán cân đều sẽ nghiêng về phía cô.
–
Phó Huyền Tây thật sự không thể ngủ được, anh nhấc chăn, xuống giường.
Kể từ ngày đó chia tay với Bạch Chỉ, anh ít khi quay về Nguyệt Mê Tân Độ, thường xuyên ngủ lại ở vô số khách sạn và những căn hộ khác nhau.
Anh có rất nhiều bất động sản, lớn nhỏ, xa gần, nơi nào cũng có người chuyên chăm sóc bảo dưỡng.
Lần đầu tiên Quý Hải đón Bạch Chỉ, vốn dĩ anh định tùy ý chọn một địa điểm nào đó cho cô trú chân, nhưng cuối cùng lại vô thức bảo Quý Hải đưa cô đến Nguyệt Mê Tân Độ.
Đây là nơi duy nhất anh xem là nhà.
Sau này nghĩ lại, thật ra có rất nhiều chuyện đã được số phận định đoạt ngay từ đầu.
Cô là người con gái đầu tiên và duy nhất anh đưa về Nguyệt Mê Tân Độ.
Phó Huyền Tây thấy chiếc hộp đựng đồ đạc mà Bạch Chỉ để lại vào ngày chia tay, mọi thứ đều hoàn hảo như lúc ban đầu.
Tựa như cô chưa từng rời đi, chỉ tạm thời cất đi những thứ này trong một quãng thời gian ngắn ngủi.
Anh cầm lấy một chiếc ống dài, mở nắp, dốc ngược, là hai câu chúc mà trước đây mẹ anh đã viết cho họ.
[Vạn sự như ý, bình an hạnh phúc]
Khi đó còn nghĩ cô không cần, vậy nên mới để lại, không mang đi.
Bây giờ nhìn lại hai câu chúc này mới thật sự hiểu ra.
Không phải là không cần, mà là cô muốn để lại tất cả những lời chúc phúc tốt đẹp nhất cho anh.
Anh lại bất chợt nhớ đến mùa đông năm ngoái, ngồi trong cáp treo trên dãy Alps, cô nhìn cảnh tuyết bao la bên ngoài, giọng điệu bình tĩnh, hỏi anh: “Anh đã từng nghe bài hát này chưa?”
“Bài gì?”
“Buông Tay.” Cô nhìn anh, sau đó đột ngột quay đầu cười, “Chắc là anh chưa nghe rồi, anh không nghe những thể loại nhạc thế này.”
Vốn dĩ anh muốn hỏi, sao đột nhiên lại nhớ đến bài hát này.
Nhưng anh chưa kịp trả lời, cô đã nhanh chóng thay đổi đề tài.
Phó Huyền Tây lấy điện thoại ra, mở ứng dụng nghe nhạc, gõ hai từ kia.
Một năm sau khi cô nhắc đến bài hát này, anh mới nghe thử lần đầu tiên.
Giọng ca sĩ nam khàn khàn, tràn ngập cảm xúc: “Tình yêu cuối cùng anh dành cho em, chính là để em ra đi.”
Anh không nghe những bài hát thế này, luôn cảm thấy níu kéo tình cảm là một chuyện vô cùng nhàm chán.
Nhưng vào giờ phút này, đột nhiên lại hiểu ra.
Chẳng trách sao, một năm trời chia tay, cô chưa từng tìm anh, sợ làm phiền anh, muốn trả lại toàn bộ tự do cho anh.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên giữa không gian yên tĩnh.
Phó Huyền Tây cầm lấy điện thoại, người gọi là Tiểu Vũ.
“Anh trai, xong rồi.” Giọng điệu của Tiểu Vũ phấn khích, lại hơi khàn khàn, rõ ràng là cả đêm không ngủ, “Giải quyết xong hết rồi, có rất nhiều ảnh.”
Phó Huyền Tây siết chặt điện thoại, giọng nói run rẩy: “Gửi cho tôi.”
“Được rồi! Gửi vào hộp thư điện tử của anh, nhớ kiểm tra.”
Tiểu Vũ nói xong, cúp máy.
Căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng.
Ngoài cửa sổ, trời dần sáng lên, lớp sương mù mỏng bao bọc ánh đèn vàng, phát ra ánh sáng mông lung mờ ảo.
Làn gió buổi sáng lành lạnh len lỏi qua cánh cửa sổ khép hờ, thổi qua một góc rèm, tia nắng sớm nhàn nhạt chiếu vào.
Phó Huyền Tây lại xếp đồ đạc vào hộp.
Chỉ là lần này, trong lòng anh nhẹ nhõm, vui vẻ, tràn đầy mong đợi.
Cuối cùng Nguyệt Mê Tân Độ sẽ lại có một bà chủ.
Chính là người con gái đầu tiên anh đưa về nơi này.
Anh đã luôn giữ gìn quá khứ và ký ức của họ, ở đây đợi cô quay về.
Ngàn vạn nhân duyên đến rồi đi, người yêu nhau lại bỏ lỡ nhau.
Nhưng còn Bạch Chỉ.
Thanh xuân đã qua của chúng ta, hình như… anh đã tìm lại được.
Và rất, rất nhiều năm sau này, chúng ta sẽ vĩnh viễn không bỏ lỡ lần nữa.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Lu la la la la ~
Tui rất yêu Phó tổng, là người đàn ông mà chuyện gì cũng sẽ chuẩn bị rất chu đáo, cho tui một người như vậy đi
Tui đón Tuế Diểu về nước, A Chỉ nhà mình cũng sẽ có một người mẹ!
——————–
“Buông Tay” của Lý Thánh Kiệt.