Không khí trên bàn ăn rất hài hòa, ăn xong, Phó Huyền Tây cũng không ở lại thêm mà về thẳng khách sạn.
Phó Huyền Tây tắm xong, điện thoại của anh reo không ngừng, đầu tiên là Quý Dung gọi báo cáo tình hình các dự án, sau đó là Trịnh Tinh Dã gọi phàn nàn anh.
Phó Huyền Tây ném khăn lau tóc sang một bên, lục lọi tủ đựng rượu, lấy một chai rượu đỏ và một chiếc bình chiết rượu.
Bên ngoài hơi lạnh, anh ngồi lên sofa.
Trịnh Tinh Dã nổi điên trong điện thoại, nhưng Phó Huyền Tây không bận tâm, anh bật loa ngoài, đặt sang một bên, chậm rãi rót rượu đỏ, bật tivi, tiện tay tìm một chương trình nào đó.
“Anh biết không, Bùi Tu Niên con mẹ nó điên rồi! Ông đây có cảm giác anh ta muốn chơi đến mức cả nhà họ Bùi phá sản, mà như vậy là anh ta cũng muốn hủy hoại cả nhà họ Thịnh!”
Phó Huyền Tây: “Ừ.”
“Anh còn ừ nữa! Anh không biết nói cái gì khác sao?” Anh không quan tâm, Trịnh Tinh Dã bị chọc giận, “Tôi nghe nói anh lại đến Nam Thành à?”
Phó Huyền Tây: “Ừ.”
“Đừng con mẹ nó ừ nữa được không, tôi van xin anh đấy, nói vài câu với tôi đi.”
“….” Phó Huyền Tây cầm điều khiển, chuyển kênh, “Cậu bảo tôi nói, tôi sẽ nói cậu đừng xía vào nữa, tìm chuyện gì làm đi.”
“Anh đừng ở đây mẹ nó giả vờ, tôi biết hết rồi, có phải là vì ba của Thịnh Vũ hồi còn trẻ đã ——”
“Tinh Dã.” Giọng nói của Phó Huyền Tây trở nên lạnh lẽo.
Trịnh Tinh Dã thấp giọng chửi bậy, lại nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, nhưng anh cũng biết mà, tôi đâu thể phớt lờ được, giúp tôi đi.”
Phó Huyền Tây véo sống mũi, im lặng một hồi lâu.
Trịnh Tinh Dã ngả lá bài tình cảm: “Tôi nghĩ A Chỉ cũng không muốn ——”
“Tôi không định nói cho cô ấy biết.”
Trịnh Tinh Dã thở dài: “Đâu thể giấu cô ấy mãi được?”
Bản thân Phó Huyền Tây cũng hiểu rõ.
Anh rất muốn mang đến cho cô địa đàng trần gian (*), nhưng có những chuyện xảy ra, không thể nào che đi dấu tích.
(*) Còn gọi là “utopia”, là một cộng đồng hoặc xã hội gần lý tưởng hoặc hoàn hảo trên mọi mặt.
Không biết qua bao lâu, Trịnh Tinh Dã cũng không nói gì, anh ta đang đợi.
Rốt cuộc, Phó Huyền Tây cũng phiền muộn đồng ý: “Chờ một thời gian đi.”
Cuối cùng Trịnh Tinh Dã cũng có thể thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đã biết phải tìm anh mà, Thẩm tiểu tam và thằng nhóc họ Tần kia đều vô dụng.”
Phó Huyền Tây không buồn nghe anh ta nịnh hót, cúp máy ngay.
Không lâu sau, Quý Dung lại gọi, giọng điệu phấn khích: “Phó tổng, tìm thấy chiếc điện thoại rồi!”
Phó Huyền Tây dừng rót rượu: “Chiếc điện thoại đó sao?”
“Phải! Một ngày sau hôm đó, chúng tôi đi tìm nhưng không thấy, không ngờ có ngư dân vớt lên.”
“Lúc đó ông ấy cũng không biết là còn dùng được không, mang về nhà sấy khô, cứ để như vậy, ông ấy định mang đi bán sắt vụn, nhưng sau đó, con trai ông ấy thích khám phá đồ điện tử, mang đi sửa lại, đã có thể khởi động máy.”
Quý Dung rất phấn khích: “Đúng là kỳ diệu, đúng lúc chúng tôi đang tìm kiếm không ngừng, sau đó về nhà người ngư dân đó ăn cơm, tình cờ nhắc đến mới phát hiện trùng hợp như vậy.
“Con trai của người ngư dân nói dù sao điện thoại của cô Bạch cũng không còn tốt lắm, chỉ có chống nước là tốt, nhưng kỹ thuật của cậu ấy có hạn, cậu ấy nói bên trong có nhiều thứ không khôi phục được.
“Phó tổng, anh nghĩ bọn tôi nên đưa cho anh hay tìm người khôi phục dữ liệu trước?”
Đáy mắt của Phó Huyền Tây nổi sóng, nhưng vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh: “Cậu tự tay mang đến cho Tiểu Vũ, khôi phục xong thì đưa cho tôi, đi ngay bây giờ đi.”
“Được rồi, tôi đi ngay.”
Phó Huyền Tây cúp máy, có một cảm xúc gì đó dâng trào trong lồng ngực.
Tâm trạng này, cảm giác này, làm anh không cách nào bình tĩnh nổi.
Trải qua rất nhiều thời khắc khó khăn, anh chưa từng thấp thỏm chờ mong như bây giờ.
–
Bạch Chỉ tắm xong, bà ngoại vẫn chưa ngủ, đang ngồi bên bếp lửa đợi cô.
Người già sợ lạnh, cho nên bà ngồi đó sưởi ấm.
Thấy cô bước ra, bà ngoắc tay gọi cô đến: “A Chỉ, đến đây, bà ngoại có chuyện muốn hỏi con.”
Nghe thấy lời này, không hiểu sao Bạch Chỉ lại thấy bất an.
Cô lau tóc, bước qua ngồi cạnh bà ngoại, tò mò hỏi: “Sao vậy, bà ngoại?”
“Có phải con thích Tiểu Phó không?” Bà ngoại rất thẳng thắn, không hề vòng vo né tránh, “Trước đây hai đứa từng yêu nhau à?”
Bạch Chỉ siết chặt khăn lông, chớp mắt, cúi đầu, giọng nói không tự tin: “Dạ không có.”
“Còn nói không có? Cứ nhìn ánh mắt của con đi, bà ngoại trải qua một đời gian khó, mắt không còn tốt như trước kia, nhưng cũng không có mù.”
Bạch Chỉ: “…”
Không ngờ bà ngoại nhìn thấu nhiều chuyện như vậy, Bạch Chỉ đành phải thú nhận: “Trước đây bọn con yêu nhau, nhưng đã chia tay lâu rồi.”
“Chia tay rồi mà còn đến nhà tìm con sao?” Bà ngoại nắm tay cô, vỗ vỗ lên mu bàn tay cô, “Bà thấy thằng bé rất tốt, trông rất đứng đắn, rất lễ phép.”
“Chỉ có điều…” Bà ngoại chần chừ, “Cách ăn nói và bề ngoài của thằng bé như vậy, rõ ràng là con nhà giàu sang, chỉ sợ gia đình thằng bé không đồng ý.”
Tuy bàn tay của bà ngoại thô ráp, nhưng rất khô ráo ấm áp, nắm lấy tay Bạch Chỉ, rất ấm áp.
Tựa như có một thế lực nào đó đang động viên, cô giả vờ như không có chuyện gì: “Con biết, bọn con đã chia tay, bây giờ là bạn bè, bà ngoại đừng lo.”
Sau đó, bà ngoại nói chuyện khác, Bạch Chỉ cúi đầu lắng nghe.
Người già ngủ ít, nhưng buồn ngủ rất sớm, Bạch Chỉ bảo bà đi ngủ sớm, còn mình thì ngồi bên bếp lửa sưởi ấm, sẵn tiện hong khô tóc.Lát sau, tay chân ấm lên, da mặt hơi khô.
Bạch Chỉ lấy điện thoại ra, thấy đã gần mười một giờ rưỡi đêm.
Nửa tiếng nữa sẽ đến sinh nhật của Phó Huyền Tây.
Còn lại nửa tiếng, cô phân vân, cuống quýt, giày vò, hoảng loạn, khẳng định rồi phủ nhận.
Mãi đến khi đồng hồ điện thoại hiển thị mấy số không, cô cũng không kiềm lòng được, bấm gọi dãy số kia.
Sợ quấy rầy giấc ngủ của bà ngoại, cô cầm điện thoại và chìa khóa ra khỏi nhà.
Đóng cổng lại, cuộc gọi đã được kết nối.
“Chúc mừng sinh nhật.” Cô nói, “Hai mươi chín tuổi, sinh nhật vui vẻ.”
Hình như Phó Huyền Tây đã cười khẽ: “Chắc cũng không cần nhắc anh bao nhiêu tuổi.”
Bạch Chỉ không nhịn cười được, hơi thở của cô hóa thành làn sương trắng tản ra.
“Được rồi, tại em hết, anh ngủ sớm đi, em chỉ gọi chúc mừng anh, về trước nhé.”
“Bạch Chỉ.” Phó Huyền Tây gọi cô, “Em ở bên ngoài à?”
“Dạ, em sợ quấy rầy bà ngoại, bà đang ngủ.”
“Ở đâu?”
“Ngay ngoài cổng thôi, không xa đâu, anh đừng lo ——”
Bạch Chỉ nói xong, ngước mắt, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng cao lớn ngoài đầu hẻm, trông rất quen thuộc.
Cô cầm điện thoại trong tay, ngây ngốc nhìn, quên cả lời mình định nói.
“Anh không lo.” Anh nói, “Anh nhìn thấy em.”
Bạch Chỉ không trả lời, chỉ ngơ ngác nhìn về phía trước.
Lớp sương mù lững lờ trước đầu hẻm, ánh đèn mờ mịt, bóng dáng cao lớn quen thuộc đó, từng bước, từng bước đến gần.
Anh giẫm lên ánh trăng vụn vỡ trên mặt đường, vầng sáng nhàn nhạt bao bọc lấy anh, không nhìn rõ mặt, chỉ thấy được đường nét.
Nhưng những đường nét này đã quá quen thuộc với cô, liếc mắt một cái đã nhận ra.
Anh vững vàng tiến đến, bước chân rất dài, vạt áo khoác cong lên theo bước chân của anh, như gợn sóng trong đêm.
Thanh âm trầm thấp mê hoặc của anh vang lên trong điện thoại: “Mặc đồ ngủ chạy ra ngoài, không lạnh à?”
Bạch Chỉ hoàn hồn, khoang mũi hơi chua xót, có lẽ là vì quá lạnh, hoặc là vì lý do khác.
“Không lạnh.” Cô nói, “Em chỉ ra ngoài một chút, về nhà ngay đây.”
“Em gọi chỉ để chúc mừng sinh nhật anh sao?”
“Dạ.”
“Bạch Chỉ.” Thanh âm của anh mang theo ý cười, “Thích anh vậy à?”
Bạch Chỉ vô thức phản bác: “Không thích…”
“Anh không thích nghe hai từ này.”
“…”
“Nếu như anh nói.” Anh đã đến trước mặt cô, vậy mà vẫn không cúp máy, kiên định đứng trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, “Nhất định phải là em thì sao?”
Bạch Chỉ quay đầu, né tránh ánh mắt của anh, cúp máy.
“Anh muốn có quà.” Phó Huyền Tây nhìn bàn tay trống trơn của mình, chỉ cầm duy nhất chiếc điện thoại, “Em có chuẩn bị không?”
“Không có.”
“Vậy anh muốn đòi quà.”
“Anh muốn nhận cái gì?”
Phó Huyền Tây nhét điện thoại vào túi áo khoác, khẽ nghiêng đầu, dang tay ra: “Một cái ôm.”
Bạch Chỉ ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh đèn đường mờ mịt chiếu sáng một bên mặt của anh, gương mặt anh nửa sáng nửa tối.
Hình như gương mặt này lại gầy đi rồi.
Trải qua mấy trăm ngày đêm không có anh, cô cũng khao khát cái ôm này.
Bây giờ anh đứng trước mặt cô, bảo cô ôm anh một cái.
Cô nghĩ mình nên từ chối, nhưng lại không thể khống chế được thân thể.
Cô nắm bàn tay, sau đó lại thả lỏng, cuối cùng lại nâng lên, nghiêng người ôm anh.
Vừa chạm vào eo anh, bị anh dùng sức kéo đến, cả người ngã vào ngực anh.
Ôm nhau quang minh chính đại thế này, Bạch Chỉ vùi đầu vào lồng ngực của anh, hai mắt nóng lên, một giọt nước mắt rơi xuống, thấm vào áo khoác của anh.
Cánh tay của anh vòng qua eo cô, càng lúc càng ôm chặt, tựa như mang cô khảm vào thân thể anh.
Tối nay, Phó Huyền Tây không hề có ý định quay lại.
Cuộc điện thoại của Quý Dung làm anh không cách nào ngồi yên được, anh thay quần áo, cầm chìa khóa xe ra ngoài, lái thẳng một đường đến Xuân Đường cổ trấn.
Nhận được cuộc điện thoại của cô, cũng không có gì ngạc nhiên, người con gái anh thích luôn mang trái tim mềm mại như vậy.
Chỉ không ngờ lại trùng hợp đến thế.
Anh định lặng lẽ đứng ngoài cổng nhà cô một lúc, sau đó lại yên lặng rời đi như mọi ngày, vừa rẽ một góc đã thấy bóng dáng gầy gò nhỏ xíu của cô.
Đã gần một năm kể từ lần cuối cùng ôm nhau thế này.
Không ai muốn rời xa, đồng điệu, tĩnh lặng.
Họ ôm nhau dưới ánh đèn đường trong đêm, lâu thật lâu cũng không có ai lên tiếng.
Cuối cùng, Bạch Chỉ buông tay, rũ mi, không nỡ: “Em phải về rồi.”
Phó Huyền Tây cũng không ép buộc cô ở lại, anh buông tay, xoa tóc cô: “Ngủ sớm đi.”
“Dạ.” Bạch Chỉ ngẩng đầu, nhìn anh thật nhanh, sau đó lại dời mắt, “Anh cũng vậy, về sớm đi.”
Cổng nhà vang lên một tiếng, ngăn cách ánh mắt của họ.
Phó Huyền Tây đứng bên ngoài một lát, lại lẳng lặng rời đi.
–
Sáng hôm sau, Bạch Chỉ vừa nấu ăn vừa nghĩ ngợi, lúc ăn sáng lại nói với bà ngoại: “Bà ngoại, hôm nay là sinh nhật của Tiểu Phó, anh ấy một mình đến đây có việc, chúng ta mừng sinh nhật anh ấy, được không bà?”
Nói xong lại bật cười, vì muốn bà ngoại biết mình đang nói đến ai, cô cũng gọi anh là Tiểu Phó.
Phó Huyền Tây mà nghe được, có lẽ sẽ mắng cô.
Bà ngoại cười vui vẻ, đồng ý: “Tất nhiên rồi, nhưng con phải mua bánh kem loại ngon một chút, bà nghe người ta nói, phải mua loại làm bằng bơ động vật mới ngon.”
Bạch Chỉ gật đầu nói dạ, ăn sáng xong lại ra ngoài ngay.
Đầu tiên là đến tiệm bánh đặt một chiếc bánh thật đắt tiền, sau đó lại đi chợ.
Vừa rời khỏi tiệm bánh đã nhận được cuộc gọi của Phó Huyền Tây: “Em đang ở đâu?”
Bạch Chỉ nói hôm nay định tổ chức tiệc sinh nhật cho anh, báo địa chỉ với anh.
“Đợi anh.” Hình như Phó Huyền Tây đang lái xe, “Anh ở gần đây.”
Bạch Chỉ cúp máy, ngoan ngoãn đứng chờ tại chỗ.
Không lâu sau đó, một chiếc xe dừng lại trước mặt cô, biển số giống hệt biển số mà lần trước đã nhìn thấy trên đường đến Quy Uyển.
Sở dĩ trước đó không nhận lầm người, chính là anh.
Bạch Chỉ mở cửa ghế phụ, ngồi vào, trong lúc thắt dây an toàn, nhìn thấy một chiếc túi giấy trước kính chắn gió, cô lấy xuống: “Như vậy sẽ chắn tầm nhìn mất.”
Cô nói muốn đặt lên ghế sau, Phó Huyền Tây bảo cô mở ra: “Cho em.”
Bạch Chỉ bất ngờ: “Không phải hôm nay là sinh nhật của anh sao, còn mua cái gì cho em?”
Nói xong, cô cúi đầu mở ra, thấy bên trong có bánh ngọt.
“Sợ em đói bụng.” Phó Huyền Tây xoay vô lăng, “Nếu không đói bụng thì cứ để đó.”
Da mặt Bạch Chỉ nóng lên.
Nhớ lại lời mình vừa nói, lại cảm thấy mình hơi tự phụ.
Không khác nào đêm mùng một năm đó, họ cùng nhau đến siêu thị mua thức ăn, chỉ là khi đó, thân phận của họ hơi khác.
Bạch Chỉ sóng bước bên anh, nhưng không nắm tay anh.
Mua thức ăn xong, xuống lầu, về nhà.
Hôm nay là ngày hiếm hoi thời tiết đẹp, đột nhiên cô có ảo giác như đang chung sống cùng anh.
Cơm trưa rất phong phú, ăn xong lại cùng nhau thổi nến, bà ngoại nói muốn ngủ trưa, Bạch Chỉ đưa Phó Huyền Tây ra ngoài đi dạo.
Bạch Chỉ đưa Phó Huyền Tây đi dạo trong Xuân Đường cổ trấn, đang là mùa vắng khách du lịch, không có nhiều du khách, mặt trời đã ló dạng, mang đến cảm giác thật nhàn nhã làm sao.
Nhưng có lẽ Phó Huyền Tây thích hoạt động giải trí khác hơn, hỏi cô có muốn đi cưỡi ngựa không.
Bạch Chỉ hoang mang lo sợ: “Em không biết cưỡi ngựa.”
“Có anh đây rồi.” Phó Huyền Tây nắm tay cô.
Bạch Chỉ cúi đầu, nhìn vệt nắng xế chiều cuối thu đầu đông, bàn tay thon dài trắng trẻo của anh nắm chặt cổ tay cô, trái tim đã rung động.
Vào thời khắc đó, cô cũng quên né tránh, lặng lẽ cho phép anh làm như vậy, theo anh rời đi.
Họ ra trang trại ngựa ở ngoại ô, Bạch Chỉ lớn lên ở Nam Thành, nhưng từ trước đến nay chưa từng nghe qua nơi này.
Đi vào trong, bên trái là dãy nhà mái ngói hai tầng, bên cạnh là khu huấn luyện, bày biện vài dụng cụ.
Đây là lần đầu tiên Bạch Chỉ đến nơi này, còn cảm thấy lạ lẫm, chưa kịp đọc kỹ đã bị Phó Huyền Tây kéo đi chọn ngựa.
Cô cũng không hiểu gì, Phó Huyền Tây chọn cho cô một con ngựa nâu ngoan ngoãn hiền lành, còn anh chọn một con ngựa trắng.
Sau đó cô vào phòng thay quần áo, thay một bộ trang phục chuyên dụng để cưỡi ngựa và dụng cụ bảo hộ, lúc đi ra ngoài lại thấy Phó Huyền Tây đứng chờ, nói đã tìm được huấn luyện viên cho cô.
Huấn luyện viên tầm ba mươi mấy tuổi, tốt bụng, kiên nhẫn, chia sẻ với cô vài kiến thức cưỡi ngựa cơ bản, chậm rãi dẫn ngựa của cô đi.
Bạch Chỉ ngẩng đầu, thấy Phó Huyền Tây đã cưỡi ngựa chạy mất tăm.
Trong lòng cô còn hơi oán trách, vừa đến nơi đã đẩy cô cho người khác, còn mình thì phóng khoáng rong ruổi.
Nhưng không lâu sau, Phó Huyền Tây cưỡi ngựa quay về.
Anh mặc bộ quần áo cưỡi ngựa màu trắng, đội nón trắng, cưỡi một con ngựa trắng, ghìm dây cương, ngựa trắng ngẩng đầu dừng lại.
Cô vừa xuống ngựa, ngẩng đầu nhìn anh.
Anh ngồi trên lưng ngựa, đưa tay về phía cô: “Lên đây, anh đưa em đi một vòng.”
“Em không…” Bạch Chỉ từ chối, như vậy thì quá thân mật.
“Đến đây.” Phó Huyền Tây vẫn vươn tay ra, có lẽ là vì vừa cưỡi ngựa quay về, trông anh vô cùng thư thả, thoải mái, giọng điệu kiên quyết, “Muốn anh xuống ôm em lên à?”
Phó Huyền Tây duỗi chân dài xuống ngựa, vỗ vỗ lưng ngựa, ngựa trắng hiểu ý khuỵu xuống.
Anh không nói lời nào, hai tay nhấc cô lên lưng ngựa.
Bạch Chỉ giật mình kêu một tiếng, trời đất quay cuồng, ngựa trắng đứng thẳng dậy, cô chỉ biết dựa vào bản năng, nắm lấy dây cương, giữ vững cơ thể.
Cô chưa kịp nói lời nào, Phó Huyền Tây đã bước lên bàn đạp, ngồi lên lưng ngựa, từ phía sau vòng tay qua người cô, bao bọc bàn tay đang nắm dây cương của cô, kéo dây cương cho ngựa quay đầu.
Lưng Bạch Chỉ áp vào lồng ngực của Phó Huyền Tây, sợ muốn chết, tim đập thình thịch, vừa muốn bảo anh thả cô xuống, lại cảm giác cả người run lên, ngựa trắng bắt đầu tăng tốc.
“Anh đừng ——“
Bạch Chỉ sợ hãi dựa lưng ra sau, cố tìm điểm tựa, tránh bị ngã.
Cảm giác được người trong vòng tay đang áp sát vào mình, khóe môi của Phó Huyền Tây khẽ cong lên, anh cúi đầu xuống, giọng nói vang lên bên tai cô: “Em nắm chặt vào, anh sẽ tăng tốc.”
Nắm chặt vào?
Bạch Chỉ chưa kịp nghĩ, ngựa trắng đã tăng tốc, làm cô sợ hãi, càng áp sát vào người Phó Huyền Tây, hai tay nắm chặt dây cương.
Xóc nảy, run run, chạy, phi nhanh như gió.
Ban đầu Bạch Chỉ thấy sợ, nhưng sau khi làm quen một chút, lại cảm thấy tự do thoải mái.
Dần dần không còn sợ hãi, mở mắt ra ngắm nhìn thế giới.
Khu cưỡi ngựa rất rộng lớn, đến mức bây giờ Bạch Chỉ cũng không biết đã đi đến nơi nào, xung quanh không có ai.
Theo vó ngựa phi, chỉ nhìn thấy cây cối điên cuồng lùi xa phía sau, gió lướt qua gò má, lạnh lẽo như băng.
Không biết là vì ngựa chạy quá nhanh, hay là vì Bạch Chỉ quá phấn khích, nhịp tim của cô cũng bắt đầu tăng tốc, tựa như sắp lao ra khỏi lồng ngực.
“Anh chậm một chút…” Thanh âm tan biến trong làn gió.
Phó Huyền Tây từ chối nghe lời, còn ngả người về phía trước, hoàn toàn vây giữ cô trong vòng tay, lại tăng tốc.
Bạch Chỉ sợ đến phát khóc.
Cô không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là ác ý của anh.
Dù sao anh cũng luôn luôn bắt nạt cô.
Cuối cùng, ngựa trắng cũng dần dần giảm tốc độ, bắt đầu bước chậm, khóe mắt của Bạch Chỉ tràn ngập nước mắt sinh lý.
Cô vùng vẫy đòi xuống: “Thả em ra, anh chỉ toàn bắt nạt em thôi.”
“Em chắc không?” Một tay của Phó Huyền Tây buông dây cương ra, từ phía sau đưa tay nâng cằm cô, “Nhìn xung quanh đi, em có biết đường quay lại không?”
Lúc này, Bạch Chỉ mới lo lắng nhìn, ngoài cây cối ra, xung quanh hoàn toàn không có gì.
Lỡ miệng nói ra lời không nên nói, cô giả ngốc, mím môi không nói nữa.
Phó Huyền Tây không cần nhìn cũng đoán ra dáng vẻ tủi thân khổ sở của cô, đôi mắt anh còn mang theo ý cười.
“Anh phát hiện ra một vấn đề.” Anh thong thả lên tiếng.
Bạch Chỉ buồn bực: “Vấn đề gì?”
Phó Huyền Tây nghiêng người về phía trước, cúi đầu, ghé vào tai cô: “Không thể nuông chiều em được.”
Bạch Chỉ phát hiện ra ý đồ xấu của anh, cả người cứng đờ, từ chối nói chuyện tiếp.
Chuyến cưỡi ngựa này thật sự mệt mỏi, trên đường về, Bạch Chỉ ngồi trên ghế phụ giận dỗi.
Cô cũng không biết là giận cái gì, chỉ là tạm thời không muốn nói chuyện với người đang lái xe bên cạnh.
Phó Huyền Tây không chủ động bắt chuyện với cô, lúc về đến Xuân Đường cổ trấn, anh mời cô: “Ăn tối xong, có thể ra ngoài được không?”
Bạch Chỉ không thèm nghĩ ngợi đã từ chối: “Không.”
“Bạch Chỉ.” Phó Huyền Tây dừng xe dưới tán cây ven đường, “Anh biết ba anh đã tìm em.”
Bạch Chỉ ngạc nhiên, quay đầu nhìn anh.
Phó Huyền Tây cũng quay đầu, bắt gặp ánh mắt của cô.
“Có lẽ ông ấy đã nói gì đó với em, làm em hiểu lầm, cho nên em nghĩ ngợi lung tung.”
“Không có.” Bạch Chỉ né tránh ánh mắt của anh, quá thâm tình, cô không chịu nổi, “Ông ấy đã tìm em, nhưng em không bị ông ấy ảnh hưởng.”
“Anh chỉ muốn nói với em, bất kể ông ấy có nói gì, chỉ cần em nhớ ——”
Anh dừng lại một lát.
“Em theo anh, trời có sập, anh cũng sẽ bảo vệ em, em không cần để ý đến bất kỳ ai.”
Bàn tay của Bạch Chỉ run rẩy, cô nhét hai tay vào túi, nhưng càng che càng lộ.
Chớp mắt một cái, hơi ấm đã bao trùm tay trái của cô.
Cô cúi đầu nhìn, anh nắm tay cô.
“Em chỉ cần làm một việc.” Ngón tay thon dài của anh đan vào tay cô, “Hết lòng yêu anh.”
Hốc mắt của Bạch Chỉ nóng lên, cô quay đầu nhìn ra cửa sổ.
“Cho nên.” Anh siết chặt tay cô, “Em có muốn yêu anh không?”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Tui cũng không biết đời này có gặp được một người đàn ông nói với tui là dù trời sập cũng sẽ bảo vệ tui không.