Cuối cùng, Bạch Chỉ cầm bó hoa hồng về phòng.
Bó hoa hồng được tặng vào ngày tốt nghiệp, cô mang về làm thành hoa khô, bó hoa này còn tươi, dưỡng được hai ngày.
Chạy cả quãng đường về nhà, đến bây giờ, nhịp tim mới ổn định lại, nhưng lồng ngực vẫn tràn ngập sự kích động, không cách nào hồi phục được.
Thật sự đã gặp anh đúng không?
Không phải là ảo giác đúng không?
Sau đó cô nhìn bó hoa hồng, vươn tay nhẹ nhàng mơn man.
Cảm xúc này quá chân thật, nếu đến gần còn có thể ngửi thấy hương thơm.
Vạn vật đều đang nói với cô, đó không phải là ảo giác.
Anh thật sự đã xuất hiện.
Bạch Chỉ ngả người xuống bàn, mở cửa sổ trước mặt, cho không khí bên ngoài lùa vào.
Mát lạnh, hình như còn giúp giảm nhiệt độ trên da mặt cô.
Là thật…
Cô không biết phải diễn ta cảm xúc của mình bây giờ như thế nào.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi gặp anh ngoài tiệm ảnh Xuân Đường, màn đêm tăm tối, đèn lồng đỏ tỏa ra ánh sáng, ánh trăng phản chiếu trên dòng sông Tiểu Thanh, bầu không khí ảm đạm, khô khan.
Cô nhìn thấy gương mặt của anh, nửa sáng nửa tối, không nhìn rõ, nhưng cũng không dám nhìn kỹ.
Nhớ lại cảm giác bị anh đè vào tường, hình như anh đã gầy đi một chút.
Chỉ là, khi mùi hương nhàn nhạt trên người anh và mùi thuốc lá cùng nhau len lỏi vào mũi cô, cô thật sự muốn đầu hàng, muốn dang tay ôm lấy anh.
Làm sao lại có người, xa cách chín tháng, vừa gặp mặt đã làm người ta không cách nào chống đỡ nổi.
Sự quen thuộc khó tả và khao khát này, đúng là khiến người ta bất lực.
Bạch Chỉ vỗ vỗ gương mặt nóng bừng của mình, ép buộc bản thân không được nghĩ về chuyện đó nữa, lại lên giường nằm.
Nhưng mà, trở mình tới lui rất lâu cũng không ngủ được, lại xem điện thoại, tự hỏi anh có nhắn tin hay gọi cho mình không.
Cứ vậy, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, sáng hôm sau thức dậy, còn hơi nghi ngờ mình đang mơ.
Bạch Chỉ trở mình, thấy bó hoa trên bàn vẫn còn đó mới yên tâm.
Nghĩ lại, vẫn cảm thấy bản thân mình thật buồn cười.
Làm gì thế, thật sự nghĩ tro tàn sẽ cháy lại hay sao?
–
Bạch Chỉ luôn muốn ngày nghỉ phải thật nhàn nhã, cô thức dậy trễ hơn, nấu bữa sáng và ăn cùng bà ngoại, giống như không có việc gì phải lo nghĩ.
Thú vui hàng ngày của bà ngoại là thêu đệm giày, nếu thêu xong mà không dùng hết, bà ngoại sẽ bán đi.
Dù sao cũng là giết thời gian, người nhàn rỗi thường nghĩ ngợi linh tinh, Bạch Chỉ để bà ngoại thêu, chỉ nhắc bà chú ý cho mắt nghỉ ngơi.
Hôm nay Bạch Chỉ cũng giúp bà ngoại thêu, nhưng nhớ đến cuộc gặp gỡ đêm qua, lại không khỏi phân tâm.
Không cẩn thận, kim đâm vào đầu ngón tay, cơn đau đột ngột lan ra, cô chạy vào nhà rửa vết thương.
Không biết hôm đó cô đã nhìn điện thoại bao nhiêu lần, cũng không biết đã ngước mắt nhìn ra cổng bao nhiêu lần.
Cuối cùng, điện thoại không có động tĩnh, cổng nhà cũng không có động tĩnh.
Không biết là do hụt hẫng hay buồn bực, trong lòng Bạch Chỉ rất khó chịu.
Rốt cuộc anh muốn làm gì, tại sao lại đột ngột xuất hiện?
Xuất hiện, tặng hoa cho cô, cũng không nói sẽ làm gì, lại đột ngột biến mất.
Cô không có cơ hội nói ra những lời mà mình đã chuẩn bị, chẳng hạn như, “Em không thích anh, đừng dây dưa với em nữa”.
Bạch Chỉ quá buồn bực, ăn cơm tối xong, cô nói với bà ngoại một tiếng, sau đó lại đi ra ngoài dạo phố.
Nhớ lại tối qua ông Năm đã nói qua điện thoại, tối nay sẽ bày trí lại mặt tường bên ngoài tiệm ảnh, Bạch Chỉ cũng đến đó phụ giúp.
Lúc đến nơi mới phát hiện, ngoại trừ bức ảnh cô đã tháo xuống, mấy bức ảnh khác vẫn được treo trên tường, hình như ông Năm cũng không có ý định bày trí lại mặt tường bên ngoài.
Bạch Chỉ tò mò, chạy đến hỏi.
Ông Năm vẫn đang chụp ảnh cho khách, thấy cô đến, ông cười hỏi cô ăn cơm chưa.
“Dạ rồi, ông Năm ăn chưa ạ?” Bạch Chỉ bước vào, giúp thu dọn đồ đạc, “Không phải ông nói tối nay sẽ bày trí lại mặt tường bên ngoài sao, con đã nói sẽ đến phụ giúp ông.”
“À, chuyện đó.” Ông Năm nâng kính, “Tạm thời chưa làm, ông hơi bận, lại đang bước vào tuần lễ vàng, ông không có thời gian, sợ ảnh hưởng đến trải nghiệm của du khách.”
Bạch Chỉ: “…”
Tại sao lại không giống như lời ông nói trên điện thoại tối qua chứ?
Ở tiệm ảnh một lát, Bạch Chỉ buồn chán, lại ra ngoài đi dạo dọc bờ sông Tiểu Thanh.
Cứ đi tới, đi tới, đến trước cửa quán bar.
Thật ra, sau khi quay lại Nam Thành, có lẽ vì phải kiếm tiền, hoặc có lẽ vì đã trưởng thành, cô đã rất nhiều lần đến quán bar mà Phó Huyền Tây từng bước vào.
Quán bar đã thay đổi nhiều ca sĩ, nhưng họ đều hát tình ca.
Mỗi lần bước vào, cô sẽ gọi món cocktail đặc trưng của ngày đó, ngồi bên bờ sông mà Phó Huyền Tây đã ngồi, im lặng ngồi đó cả buổi tối.
Hôm nay lại tình cờ đi đến nơi này, khi Bạch Chỉ chuẩn bị bước vào, chợt phát hiện có một người ngồi ở bàn bên kia.
Mặc áo sơ mi trắng mềm mại thoải mái, một tay đỡ trán, không nhìn lên sân khấu trong quán, chỉ nhìn xa xăm.
Trong thoáng chốc, hình ảnh này trùng khớp với anh năm hai mươi tuổi.
Bạch Chỉ đứng đó, không tiếp tục bước vào.
Lát sau, điện thoại reo, cô lấy ra nhìn, là giáo sư ở viện nghiên cứu.
“Thầy Hà.”
“A Chỉ, thế này, trước đây thầy từng nói có một vườn hoa tư nhân ở ngoại ô Nam Thành, bây giờ chủ vườn hoa mời chúng ta ghé thăm.”Bạch Chỉ hơi ngạc nhiên, trước đây cô từng nghe nói, chủ vườn hoa này không mở cho người ngoài tham quan: “Thật sao thầy, khi nào ạ?”
“Chín giờ sáng mai tập trung, đúng lúc đang là Lễ Quốc khánh, chủ vườn hoa cũng vừa quay lại Nam Thành, sau thời gian này, chúng ta không có cơ hội ghé thăm nữa, em có muốn đi không? Thầy thống kê số người tham gia.”
Bạch Chỉ không do dự, đồng ý ngay: “Dạ đi! Cảm ơn thầy Hà.”
Sau khi cúp máy, Bạch Chỉ quay đầu nhìn.
Không biết từ lúc nào, bên cạnh anh đã có mấy người phụ nữ vây quanh bắt chuyện.
Họ mặc váy ngắn xinh đẹp, tóc xoăn rất vừa vặn, thân trên nghiêng về phía trước, không biết đang nói gì.
Nhưng từ góc độ của Bạch Chỉ nhìn sang, cổ áo sâu như vậy, nhất định sẽ lộ ra khe rãnh mê người.
Nhưng mà, anh chỉ mở điện thoại ra, đưa cho mấy người phụ nữ kia nhìn.
Không biết là nhìn thấy cái gì, nhưng họ đều rời đi, dù không cam tâm lắm.
Bạch Chỉ đứng đó quan sát một lát, thấy anh chuẩn bị đứng dậy, cô xoay người rời đi trước.
–
Phó Huyền Tây rời khỏi quán bar, chậm rãi đi ra khỏi Xuân Đường cổ trấn.
Trịnh Tinh Dã gọi hỏi: “Tôi con mẹ nó làm công cụ của anh phải không?”
“Nói gì thế?”
“Lúc anh không ra mặt, tôi con mẹ nó thay anh bảo vệ cô gái của anh, bây giờ anh hết bận, lại đến đó hưởng thụ thành quả, còn tôi chẳng có gì cả.”
Phó Huyền Tây cong môi mỉm cười: “Cảm ơn.”
“Cút, ngày mai tôi giết anh, tôi cướp lấy cô ấy.”
“Ừm…” Phó Huyền Tây dài giọng, “Cậu không có cơ hội.”
“Tại sao?”
“Cô ấy chỉ thuộc về tôi.”
“Mẹ nó… Đồ lòng dạ nham hiểm.”
Sau đó Trịnh Tinh Dã mắng cái gì đó, Phó Huyền Tây cũng không thèm nghe, anh cúp máy ngay.
Người anh em của anh, trông không đứng đắn, cũng không đáng tin, nhưng đến lúc gặp chuyện, so với Thẩm Tư Ngôn và Tần Trạch Nguyên, anh ta đáng tin hơn nhiều.
Nửa năm qua, trong lúc anh không ra mặt được, là Trịnh Tinh Dã đã thay anh bôn ba qua bao nhiêu chiến trường không khói súng, uống hết chai rượu này đến chai rượu khác, vượt qua bao nhiêu đêm tối.
Chỉ có điều, cái miệng đó không chịu thiệt.
Phó Huyền Tây mím môi, ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Có lẽ cũng hiểu được, Trịnh Tinh Dã còn hơi lẫn lộn về cái gọi là động lòng.
Thích một người, chỉ vì cô ấy chính là cô ấy, không phải là vì cô ấy mang bóng dáng của người mình thích.
Nghĩ đến đây, Phó Huyền Tây không khỏi nhớ đến Bùi Tu Niên và người phụ nữ tên Keiko Sakurada mà anh đã gặp ở Nhật Bản.
Nửa năm qua anh vô cùng bận rộn, thật sự không có thời gian để ý đến chuyện này.
Phó Huyền Tây mở cửa xe, ngồi vào, khởi động xe, cuộc gọi được kết nối: “Quý Dung…”
–
Lúc này, Keiko Sakurada ở Nhật Bản xa xôi đang chu toàn việc nhà.
Bà ấy lần mò đến đáy hộp, bất chợt nhớ ra gì đó, lại lục lọi chiếc hộp, tìm thấy một chiếc ví cũ.
Ví nữ, màu đen.
Có một bức ảnh kẹp trong ngăn đựng thẻ.
Là một bức ảnh nho nhỏ, chưa được ép nhựa, bị ẩm một chút, mép ảnh hơi mục, nhưng cũng may gương mặt bé nhỏ ở giữa bức ảnh vẫn rõ ràng.
Trên bức ảnh, có một đứa bé tầm mấy tháng tuổi, cũng có thể phân biệt được, đó là một bé gái.
Keiko Sakurada đưa bàn tay phải, nhẹ nhàng chạm vào bức ảnh, ánh mắt lạc vào hồi ức.
Lát sau, cánh cửa sau lưng mở ra, một người đàn ông bước vào.
“Nhớ con bé à?” Người đàn ông ngồi sau lưng bà ấy, ôm bà ấy vào lòng, “Muốn quay về nhìn con bé một chút không?”
Nước mắt dâng tràn lên mắt của Keiko Sakurada, lại nhanh chóng tan biến, bà ấy lắc đầu: “Không cần, cứ coi như con bé không có mẹ đi, em cũng không xứng đáng có con bé.”
“Không phải lỗi của em, là do tên súc sinh kia.” Người đàn ông xoay người bà ấy lại, ôm vào lòng, nhẹ nhàng an ủi, “Đã qua rồi, đừng buồn nữa.”
–
Bạch Chỉ dậy sớm làm bữa sáng, còn chuẩn bị nguyên liệu cho bữa trưa.
Trước khi rời đi, cô dặn dò bà ngoại chỉ cần nhóm lửa nấu canh là được.
Bạch Chỉ đến viện nghiên cứu mới biết, hôm nay chỉ có năm người tham gia.
Hôm qua mới nhận được thông tin này, nhiều đồng nghiệp đã đi du lịch, không kịp quay về, chỉ còn vài người có thời gian.
Họ ngồi trên xe của thầy Hà, là một chiếc SUV năm chỗ ngồi, một đàn anh trong viện nghiên cứu làm tài xế.
Thầy Hà dẫn đoàn, ngoài Bạch Chỉ, còn có hai nam một nữ, đều làm việc ở viện nghiên cứu trước cô, cô gọi họ là đàn anh, đàn chị.
Khu vườn nằm ở vùng ngoại ô xa xôi, đi từ thành phố đến đó mất một tiếng.
Trên đường đi buồn chán, mọi người bắt đầu trò chuyện.
Bạch Chỉ nghe chữ được chữ mất, thỉnh thoảng lại cười phụ họa.
Không biết tại sao, chủ đề lại chuyển hướng sang cô: “A Chỉ, em có người mình thích không?”
“Hả?” Bạch Chỉ ngây người một lát, “Tạm thời em không nghĩ đến chuyện yêu đương.”
“Em xinh đẹp như vậy, hẳn là hồi đại học có rất nhiều nam sinh theo đuổi, em không thích chàng trai nào sao?”
“Em…”
Thầy Hà thấy Bạch Chỉ xấu hổ, vội ra tay giải vây: “Đủ rồi, đàn anh, đàn chị mà lại đi soi mói chuyện yêu đương của đàn em sao? Chuyện hôn nhân đại sự của chính mình thì giải quyết thế nào?”
Tiếng cười ha hả phát ra trong xe, đề tài nói chuyện nhanh chóng thay đổi.
Bạch Chỉ quay đầu nhìn ra bên ngoài, dòng xe dần dần thưa thớt, họ sắp ra khỏi thành phố.
Chiếc xe đột ngột giảm tốc độ, Bạch Chỉ ngẩng đầu nhìn, hóa ra trước mặt có đèn giao thông.
Cuối cùng chiếc xe dừng lại, bên phải đột nhiên có một chiếc xe chạy đến, dừng hơi cao hơn chiếc xe cô đang ngồi.
“Mẹ nó, đây không phải là mẫu mới nhất sao?” Đàn anh chỉ vào chiếc xe dừng bên cạnh.
Bạch Chỉ cũng nhìn sang, thấy kính bên ghế lái hạ xuống, một bàn tay thon dài kẹp điếu thuốc vươn ra ngoài, thong thả gác trên cửa xe.
Hình như điếu thuốc vừa được châm lửa, mới hút một hơi, còn dư một đoạn rất dài.
Đàn chị ngồi trước thở dài: “Bàn tay này đẹp quá.”
Bạch Chỉ bất chợt nhớ đến bàn tay của Phó Huyền Tây, không hiểu sao lại cảm thấy thật quen thuộc.
Nhìn kỹ lại, thấy bàn tay kia kẹp điếu thuốc, ngón trỏ nhẹ nhàng nâng lên, gõ gõ điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống, sau đó, ngón tay lại nhịp nhịp trên thân xe.
Bạch Chỉ ngây người.
Động tác búng tàn thuốc và dáng vẻ chờ đợi đèn xanh này, không phải là Phó Huyền Tây sao?
Cô định nhìn kính chiếu hậu, xem có thể phát hiện được điều gì không, nhưng đột nhiên đèn chuyển sang xanh, bàn tay kia cũng thu vào, chiếc xe nhanh chóng rời đi khỏi tầm mắt của cô.
Cô thoáng nhìn thấy biển số xe, không phải là dãy số mà cô biết.
Chắc chỉ là trùng hợp thôi.
Bạch Chỉ không dám nghĩ.
–
Khu vườn tư nhân có tên “Quy Uyển”, gần mười một giờ, họ mới đến nơi.
Quy Uyển chiếm một diện tích cực kỳ lớn, liếc mắt một lượt, không nhìn ra điểm cuối ở đâu.
Xe chưa vào đến, từ xa xa đã nhìn thấy một cánh cổng, có người gác cổng.
Chiếc xe đến gần, dừng lại, người gác cổng đi đến hỏi mấy câu, sau đó mở rào chắn cho họ vào.
Qua khỏi cổng sẽ có mấy con đường, sau khi đi theo bảng chỉ dẫn đến bãi đỗ xe, đã có người ở đó chờ sẵn.
Bạch Chỉ xuống xe, chuẩn bị đi tham quan theo sự hướng dẫn của nhân viên tại khu vườn.
Một người phụ nữ mặc đồng phục từ đâu đi đến gọi cô: “Thưa cô, chủ khu vườn này muốn mời cô đi qua bên kia một chuyến.”
Mấy đồng nghiệp đều tò mò nhìn sang.
Còn thầy Hà lại nở nụ cười, khoát tay: “Đi đi, A Chỉ.”
Vốn dĩ Bạch Chỉ còn cảm thấy hơi lo lắng, nhưng nghe thầy Hà nói, cô cũng trấn tĩnh lại một chút, gật đầu: “Phiền cô dẫn đường.”
Họ đứng ở chân núi, Bạch Chỉ im lặng, vừa đi vừa nhìn ngắm, thấy rất nhiều loài thực vật hiếm, đều được chăm sóc rất cẩn thận.
Dù sao cô cũng đi một mình, tuy thầy Hà đã lên tiếng, nhưng vì lý do an toàn, Bạch Chỉ vẫn âm thầm ghi nhớ con đường mình đi qua.
Đi bộ không lâu, đã nhìn thấy một tòa nhà mô phỏng kiến trúc Trung Hoa cổ, mặt đường thay đổi, từ mặt đường xi măng sang đường mòn rải sỏi.
Bầu không khí tĩnh lặng hơn, còn có thể ngửi thấy hương hoa.
Bạch Chỉ theo người phụ nữ, đi qua hành lang dài đằng đẵng, dừng trước một cánh cửa gỗ.
Người phụ nữ ra hiệu cho cô tự đi vào: “Cô Bạch, ông chủ của chúng tôi đang đợi cô ở bên trong.”
Cô ấy nói xong cũng rời đi trước, để lại Bạch Chỉ đứng một mình trước cửa.
Bạch Chỉ khẽ nhíu mày, không biết bên trong sẽ như thế nào, hơi do dự.
Đầu năm nay, Bùi Tu Niên bám riết lấy cô, cô bị ảnh hưởng, bây giờ lại sợ nếu mở cửa, gương mặt của Bùi Tu Niên sẽ xuất hiện.
Cô đứng ngoài cửa, âm thầm lắng nghe, bên trong không có động tĩnh, thậm chí cô còn nghi hoặc, không biết bên trong có người không.
Bạch Chỉ chỉ muốn rời đi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cô lại vươn tay ra, nhẹ nhàng gõ cửa: “Xin chào, xin hỏi có ai không?”
Không có tiếng trả lời.
Là không nghe thấy, hoặc nghe thấy mà không trả lời, hay là không có ai cả?
Bạch Chỉ quyết định gõ cửa thêm một lần nữa.
“Xin chào, xin hỏi ngài muốn gặp tôi sao?”
Vẫn không có tiếng trả lời.
Hôm nay trời âm u, ánh đèn cũng mờ mịt.
Trên sân bên ngoài hành lang,có một cây bạch quả to thật to, cản bớt ánh sáng, càng làm khung cảnh xung quanh u ám hơn, thâm trầm hơn, tĩnh lặng hơn.
Đầu tháng mười trên núi, không khí mang theo hơi lạnh.
Bạch Chỉ mặc áo hoodie màu vàng nghệ và quần jean xanh, bị khung cảnh xung quanh dọa sợ, không khỏi rùng mình.
Đột nhiên lại nhớ đến bộ phim kinh dị tối qua vừa xem vì không ngủ được, càng thấy sợ hơn, cô xoa xoa cánh tay, bỏ chạy.
Chân vừa nhúc nhích, cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra, có người dùng sức kéo cô vào.
“Á ——” Bạch Chỉ sợ hãi hét to, giây tiếp theo, một hơi ấm quen thuộc chặn tiếng thét chói tai của cô lại.
Lưng bị đè lên cánh cửa gỗ, vừa đau vừa tê dại.
Bạch Chỉ sợ hãi mở mắt, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt cô.
Anh vẫn mặc áo trắng quần đen, nghiêng người về phía trước thế này, mấy sợi tóc rơi trước trán, che đi nửa hàng chân mày kiếm mi, nhưng lại không che được cơn sóng ngầm trong đáy mắt anh.
Ánh sáng bên trong còn u ám hơn bên ngoài, anh cũng không bật đèn.
Tựa như mãnh thú ẩn nấp trong đêm đen, cả người anh toát ra sự kiểm soát, là cảm giác áp bức, không cho người ta chống cự lại.
Một tay của anh che trên môi cô, chặn miệng cô lại, cô chỉ có thể khe khẽ kêu mấy tiếng.
Bạch Chỉ chật vật, nhưng không chống cự được, chỉ có thể vặn vẹo một lát.
Nhưng giây tiếp theo, đầu gối của anh tách hai chân cô ra, làm cô không cách nào giãy dụa được nữa.
“Bạch Chỉ.” Anh cúi đầu, ghé đến gần, hơi thở ấm nóng mơn man vành tai cô, ngứa ngáy hết sức, thanh âm trầm khàn, tựa như đang cố ý kiềm chế điều gì đó, “Anh đợi em rất lâu rồi.”
Không hiểu tại sao vừa nghe thấy giọng nói của anh, bao nhiêu sợ hãi trong lòng Bạch Chỉ tan biến gần hết.
Chỉ là bị anh che miệng thế này, không nói chuyện được, làm cô cảm thấy hơi khó chịu.
Bạch Chỉ phát ra mấy tiếng “hức hức” chống đối, nhìn anh chằm chằm, ra hiệu cho anh buông tay.
Chớp mắt một cái, bàn tay che miệng cũng buông ra.
Bạch Chỉ hít thở, sau khi hoàn hồn, cô mới sợ hãi chất vấn: “Anh làm gì vậy, dọa em sợ muốn chết.”
Giọng nói của cô vốn dĩ mềm mại, dù đang chất vấn người ta cũng không thấy lên giọng, chỉ hơi hờn dỗi một chút.
Phó Huyền Tây cúi đầu, dịu giọng: “Còn chạy sao?”
“Em tưởng anh là biến thái, lại còn không lên tiếng.” Bạch Chỉ trách móc xong, cảm thấy tình cảnh này không đúng lắm.
Tại sao lại có cảm giác, hai người họ liếc mắt đưa tình, hệt như trước khi chia tay?
Cô cảm thấy thế này không được, mình phải hung dữ hơn một chút, thoáng chốc lại trở mặt: “Buông em ra!”
Phó Huyền Tây đứng gần quan sát.
Gương mặt này, nhìn không ra tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác lại quyết tâm giả vờ bày ra bộ dạng cực kỳ tức giận.
Là gương mặt anh nhung nhớ đã lâu, mà chỉ xuất hiện trong những giấc mơ.
Vẫn khiến người ta động lòng.
Đột nhiên lại cảm thấy thật yên bình.
Thậm chí còn muốn trêu chọc một chút.
“À.” Anh phối hợp, trả lời một tiếng, “Buông tay ra, hay là…”
Ánh cúi đầu, rũ mắt, “Buông chân?”
Bạch Chỉ nhìn gương mặt bình thản của anh, đã biết mình không dọa được anh.
Vừa tức giận vừa bất lực, cô lên giọng: “Tất nhiên là buông hết rồi!”
“Không buông thì sao?”
“Anh!”
“Nhìn vào mắt anh!” Anh đưa tay nâng cằm cô, buộc cô nhìn anh, “Em có thích anh không?”
Đôi mắt của anh quen thuộc như vậy, gần gũi như vậy.
Đã có vô số đêm muộn, Bạch Chỉ từng lạc lối trong đôi mắt sâu như đại dương này, không thể tự kiềm chế.
Cô kìm nén cảm xúc trong đáy lòng, tàn nhẫn, lạnh lùng, nói: “Không thích.”
“Không thích ai?”
“Anh.”
“Ai không thích?”
“Em.”
“Bây giờ nói lại cho anh nghe.”
Bạch Chỉ chưa từng nghĩ anh sẽ ép buộc cô thế này.
Làm sao cô nói ra được đây?
Thích anh, trải qua năm dài tháng rộng, đã dần dần trở thành một loại bản năng,
Một loại bản năng mà cô không cách nào chống lại được.
“Không nói được à? Hay là…” Anh dừng lại, “Không muốn nói ?”
“Em, không…” Bạch Chỉ hít một hơi thật sâu, “thích anh.”
“Không được tách ra, nói liên tiếp một câu.”
“…” Bạch Chỉ không nói được, lâu thật lâu mới góp nhặt đủ dũng khí, “Em không ——”
“Im miệng.”
“Không phải anh ——”
“Anh nói, im miệng.”
Bạch Chỉ: “…”
Lâu thật lâu, không có động tĩnh gì.
Bạch Chỉ cảm thấy mình thật sự làm anh tổn thương, trong lòng cũng hơi khó chịu.
Nhưng có lẽ cũng nên tranh thủ cho kịp thời cơ.
Cô ngẩng đầu, định thừa thắng xông lên, một nhát cắt đôi.
Đột nhiên, bàn tay đang vây giữ lấy cô cũng thu lại.
Phó Huyền Tây quay đầu, bước đến chiếc sofa bên cạnh, nói hai tiếng: “Đến đây.”
Bạch Chỉ nhìn bóng lưng của anh, không cử động.
“Đến đây.” Phó Huyền Tây ngồi xuống sofa, “Chúng ta tính sổ đi.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Phó tổng: Được lắm, lưỡng tình tương duyệt, cô lại viết thành tui ép buộc yêu.
Nghi Nghi:…