Yên bình hơn tưởng tượng.
Bạch Chỉ cúi đầu mỉm cười.
Cứ tưởng anh sẽ tức giận, sẽ phẫn nộ chất vấn tại sao cô muốn rời đi, hoặc châm chọc mỉa mai cô…
Nói chung là, không nghĩ anh lại bình tĩnh như vậy.
Giống như là, cô đi hay ở cũng không có gì khác nhau.
Thậm chí còn không bằng một con thú cưng.
Vậy cũng tốt.
Không khí trong xe còn im lặng đáng sợ hơn trước, bài “Muốn Tự Do” vẫn lặp đi lặp lại, điều hòa thổi gió ấm, khiến không khí trong xe hơi ngột ngạt.
Còn có một chút mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Đúng rồi, đến tận thời khắc này, anh vẫn đưa bàn tay kẹp điếu thuốc ra ngoài cửa xe, tránh cho cô hít phải khói thuốc.
Không biết là do quá buồn hay quá lo lắng, cảm giác buồn nôn lại dâng trào lên cổ họng.
Bạch Chỉ thở ra, kìm nén cảm giác buồn nôn.
Cô càng nắm chặt dây an toàn hơn, cúi đầu nhìn ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.
Thật sự không tự tin lắm, lại thấp giọng nói: “Có thể đi cùng xe với anh một lần cuối cùng được không, em muốn quay lại lấy đồ đạc.”
Phó Huyền Tây không nói gì, im lặng ngồi đó như một bức tượng.
Bạch Chỉ lại nói: “Anh yên tâm, em sẽ lấy đồ rồi rời đi ngay, sẽ không làm chậm trễ thời gian của anh, dù chỉ một phút.”
Một giây sau, Phó Huyền Tây đạp chân ga, chiếc xe lao đi.
Bạch Chỉ chưa kịp chuẩn bị, ngả người vào lưng ghế, gáy bị đập mạnh, vô cùng đau đớn.
Nước mắt sinh lý ngập trong khóe mắt, cuối cùng cũng khóc, không buồn kìm nén nữa.
Sự im lặng đáng sợ bao trùm cả đoạn đường, chỉ có bài hát “Muốn Tự Do” trong điện thoại của Bạch Chỉ lặp đi lặp lại không ngừng.
Lát sau, Phó Huyền Tây nhẹ nhàng liếc mắt: “Tắt đi.”
“Hả?”
“Nhạc.”
“Dạ.”
Bạch Chỉ tắt nhạc và Bluetooth, nhưng cảm thấy yên tĩnh quá đáng, cô hỏi anh: “Có cần em mở danh sách nhạc của anh không?”
Cô vừa nói, vừa mở danh sách nhạc của anh.
Vừa nhìn đã thấy, đầu danh sách chính là những bài hát cô đã phát trong xe của anh.
Ngón tay của Bạch Chỉ đột ngột dừng lại, nước mắt che mờ tầm nhìn.
Cô nhớ lại, trước đây đã ngồi trên xe anh nghe nhạc không biết bao nhiêu lần.
Những lúc đó, cô kết nối Bluetooth trên điện thoại vì không thích nhạc trong danh sách của anh, nghe những bài hát anh không bao giờ nghe.
Đôi lúc anh còn ghét bỏ: “Em nghe cái gì thế?”
Vậy mà lại chưa từng từ chối cô.
Anh ghi nhớ những bài hát đó, thêm vào danh sách nhạc trong xe.
“Vẫn là…” Bạch Chỉ rút tay về, “Đừng nghe nhạc nữa.”
Một giây sau, Phó Huyền Tây đã vươn tay mở danh sách nhạc, bắt đầu phát từ đầu danh sách.
Những bản tình ca thiếu nữ vang lên trong xe, đều là những bài mà Bạch Chỉ thích, trước đây cứ phát đi phát lại liên tục, đã nghe cùng anh.
Thời gian đó còn xa ngày ly biệt, cô luôn luôn vui vẻ.
Bây giờ, thời khắc biệt ly ngay trước mắt, những bài hát này không khác nào xát muối lên trái tim cô.
“Hay là tắt đi ——”
“Để anh nghe.”
Bạch Chỉ: “…”
Từng phút từng giây đều là giày vò không dứt.
Khi yêu, anh dịu dàng vô bờ.
Khi không thương, cũng có thể dùng dao xoáy sâu vào trái tim người ta.
Bạch Chỉ ước mình mất đi thính lực trong một giây.
Cô không muốn, không muốn, không sẵn lòng, không dám nghe lại quá khứ của họ, ký ức của họ.
Còn không dám nhìn phản ứng của anh, sắc mặt của anh.
Vậy nên, cũng không thấy được.
Anh vẫn giữ dáng vẻ đó, bình tĩnh đối mặt.
Nhưng mà, bàn tay cầm vô lăng từ từ siết chặt.
Cuối cùng cũng về đến Nguyệt Mê Tân Độ, Bạch Chỉ mở cửa, tựa như lần đầu đào thoát, nhảy xuống xe, chạy vào trong.
Chạy nhanh đến mức không quay đầu nhìn lại.
Chỉ nghe tiếng cửa xe đóng lại sau lưng mình, phát ra âm thanh nặng nề.
Lúc đến đây, Bạch Chỉ chỉ mang vali và ba lô, bây giờ rời đi, cũng chỉ có ý định lấy những thứ này.
Chiếc vòng tay Tuế Diểu tặng cô, cô đặt ở đầu giường, những món đồ đắt tiền mà Phó Huyền Tây mua cho cô, cô cũng không mang đi.
Đến chiếc thẻ ngân hàng mà trước đó cô đã gửi tiết kiệm, cô cũng viết lại mật khẩu, đặt dưới chiếc thẻ, để bên cạnh gối nằm của cô.
Còn những chiếc nhẫn này.
Kể từ buổi đấu giá từ thiện, Bùi Tu Niên mua chiếc nhẫn kim ngọc thủy kia, sau đó đưa lại cho cô, dường như Phó Huyền Tây đã lên kế hoạch mua nhẫn cho cô.
Mỗi lần đi công tác về, anh sẽ mua cho cô một chiếc nhẫn.
Chỉ có một chiếc nhẫn Bạch Chỉ đeo thường xuyên, chính là chiếc nhẫn anh đeo cho cô sau buổi đấu giá từ thiện, hơi rộng, nhưng là chiếc nhẫn anh đã đeo trên ngón trỏ.
Bây giờ, Bạch Chỉ trả hết cho anh.
Bao gồm cả chiếc nhẫn của đêm giao thừa ở New York.
Vào giây cuối cùng của năm cũ, anh cúi đầu hôn cô, nhân lúc cô không để ý, đã đeo vào ngón tay cô.
Mỗi lần Bạch Chỉ đặt một chiếc nhẫn xuống, hơi thở của cô dài thêm một tấc.
Sau khi đặt chiếc nhẫn cuối cùng xuống, hơi thở của cô ngưng đọng, cô mở to mắt, một giọt nước mắt rơi xuống.Đủ rồi, thật sự đủ rồi.
Đưa cho cô nhiều nhẫn như vậy, hẳn là nên kết hôn từ lâu rồi.
Cả đời này, chuyện gì liên quan đến anh, cô đều không hề nuối tiếc.
Sau đó, cô lấy hai câu chúc Tuế Diểu đã viết.
Nền vải nhung đỏ, dán một lớp giấy gạo cao cấp phía trên.
Tuế Diểu cũng viết kiểu chữ hành khải, dưới góc trái còn có một con dấu bằng sáp đỏ: Viết bởi Tuế Diểu.
Hai đầu đều có hai thanh trụ nho nhỏ, có thể cuộn tròn lại, giống hệt một tờ hôn thú be bé.
Phải rồi, ngày đó cô ghé vào bàn, đọc những dòng chữ của Tuế Diểu, còn âm thầm tưởng tượng đó là tờ hôn thú mà bà đã viết cho cô.
Nhưng bây giờ, cô không đành lòng lấy đi tờ “hôn thú” mà hai người họ, mỗi người giữ một nửa.
Bạch Chỉ để lại cả hai câu chúc cho Phó Huyền Tây.
Chỉ hy vọng sau này, dù cho anh có kết hôn, cũng có thể trăm năm hạnh phúc.
Vạn sự như ý, bình an hạnh phúc.
Còn muốn mang theo thứ gì không?
Bạch Chỉ nghĩ ngợi, hình như không còn gì nữa.
Những thứ anh cho cô, cô không thể nào mang đi được.
Cuối cùng, cô đeo ba lô, kéo vali ra khỏi căn phòng mà cô đã dành vô số đêm muộn thân mật hòa hợp.
Không mang theo bất cứ thứ gì làm kỷ niệm.
Còn có thể mang theo thứ gì nữa, điện thoại của cô mất rồi, chính là ý trời.
Ông trời bảo cô đừng lưu luyến, đừng nhớ nhung.
–
Phó Huyền Tây cầm sách, ngồi trên sofa dưới lầu.
Hình như anh không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, còn có tâm trạng đọc sách.
Bạch Chỉ cũng không rõ, mình nên nhẹ nhõm hay buồn bã.
Cô kéo vali về phía anh, hít một hơi, mỉm cười: “Cảm ơn anh, cả năm qua, em rất vui.”
Không có tiếng trả lời.
Bạch Chỉ cầm quai ba lô, kéo vali về phía anh, ngồi xổm xuống, nghiêng đầu.
“Em trả lại đôi kẹp tai (*) này cho anh.”
(*) Loại khuyên tai có thể đeo mà không cần bấm lỗ tai.
Cô không bấm lỗ tai, mỗi lần tham gia sự kiện hoặc tiệc tối cùng anh, trong lúc tạo kiểu tóc, cô vẫn luôn đeo kẹp tai.
Lúc họ đến Paris, anh đích thân chọn đôi này cho cô.
Kẹp tai khó mua hơn hoa tai, nhưng anh vẫn luôn kiên nhẫn đưa cô đi hết nơi này đến nơi khác, tìm mua cho cô.
Khi đó, anh tự tay đeo đôi kẹp tai này cho cô.
Bây giờ, cô muốn tự tay anh tháo xuống.
Phó Huyền Tây không buông quyển sách trong tay, dời ánh mắt từ quyển sách đến tai cô.
Kẹp tai ngọc trai nhẹ nhàng đong đưa trong ánh đèn, tỏa bóng trên gương mặt trắng trẻo của cô.
Anh không nói gì, ngước mắt nhìn lên, thấy đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt trong suốt phản chiếu ánh sáng trên khóe mắt cô.
Đột nhiên anh cười nhạo: “Hoàn quân minh châu song lệ thùy (*) à?”
(*) Đây là câu thơ trong “Tiết Phụ Ngâm” của Trương Tịch, tạm dịch là: Trả ngọc cho chàng, em rơi lệ.
Đầu ngón tay của Bạch Chỉ đột ngột nắm chặt quai ba lô.
Dừng lại một lát, nhỏ giọng trả lời: “Dạ.”
“Chuyện này, là anh làm khó em.” Phó Huyền Tây rũ hàng mi dài, che giấu toàn bộ cảm xúc trong đôi mắt, “Nếu biết em yêu người khác, anh sẽ không tặng ngọc cho em.”
“Cho nên.” Anh nhìn chiếc kẹp tai ngọc trai chăm chú, “Chưa kết hôn cũng không cần gặp nhau (*).”
(*) Nguyên văn là “Bất tương phùng vị giá thì”. Đoạn này Phó Huyền Tây đang dùng câu thơ tiếp nối câu thơ trên của Tiết Phụ Ngâm, là “Hận bất tương phùng vị giá thì”, tạm dịch là: Phải chi gặp gỡ lúc chưa chồng.
Nói xong lời này, một tay anh cầm sách, tay kia đưa đến bên tai Bạch Chỉ, tháo chiếc kẹp tai ngọc trai.
Đầu ngón tay của anh hơi lạnh, vừa chạm vào vành tai nóng bừng của Bạch Chỉ, Bạch Chỉ không khỏi giật mình.
Cảnh tượng này gợi cho người ta nhớ lại, lần đầu gặp nhau ở Đại Vũ đêm đó, anh bảo cô đưa vòng tay hoa nhài.
Khi đó, cô cũng làm thế này, để anh đưa tay lấy đi thứ anh muốn.
Ngay từ đầu, cô đã là người chủ động.
Chỉ là, bây giờ mới phát hiện, sự chủ động đó không dành cho anh.
Ngón tay của Phó Huyền Tây dừng lại.
Chớp mắt một cái, ngón tay đã níu lấy vành tai của Bạch Chỉ.
Đó là loại kẹp tai có thể điều chỉnh, phía sau có một thứ giống như ốc vít, có thể nới lỏng được.
Ngón giữa đặt ở trước vành tai, dùng ngón trỏ và ngón cái vặn ốc sau vành tai.
Hình ảnh này, trông ấm áp vô cùng.
Cũng không rõ là anh đeo vào hay tháo ra, anh thâm tình cúi mặt, động tác dịu dàng, tạo ra một bầu không khí vô cùng lãng mạn, tựa như đang hoạ mày cho vợ (*).
(*) Theo điển tích Trung Quốc, thời nhà Hán, Kinh triệu doãn Trương Sưởng có tài năng xuất chúng, nhưng nổi tiếng cưng chiều vợ. Lúc còn nhỏ ông nghịch ngợm, vô tình ném đá trúng vào cô bé hàng xóm, gây ra một vết sẹo trên chân mày, vì vậy bà khó tìm được mối lương duyên. Sau này Trương Sưởng kết duyên với bà, mỗi ngày đều tỉ mỉ vẽ chân mày cho bà. Chuyện này được lưu truyền đến nhiều đời sau, là tấm gương cho tình nghĩa vợ chồng.
Trong lòng Bạch Chỉ cảm thấy cực kỳ giày vò, cô cắn chặt môi, không cho phép bản thân mình bật khóc.
Mất rất nhiều thời gian, Phó Huyền Tây mới tháo được hai chiếc kẹp tai.
Anh nắm chặt trong tay, sau đó lại tiện tay ném lên chiếc bàn tròn trước mặt.
Không nhìn lại.
Anh rút tay về, thong thả dựa người trên sofa, lật quyển sách trong tay, không làm thêm động tác gì, không nói thêm lời nào.
Bạch Chỉ ngồi xổm lâu, hai chân tê dại, cô bám vào sofa một hồi lâu mới chậm rãi đứng dậy.
“Em đi rồi.” Cô cúi đầu, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên sofa, hoàn toàn phớt lờ cô, cô cảm giác lòng đau như cắt, “Sau này anh đừng tìm đến em nữa.”
Nói xong lại khóc.
Người đàn ông trên sofa rốt cuộc cũng trả lời.
Anh cười lạnh: “Nếu bây giờ em rời đi, anh sẽ không cản em.”
Bạch Chỉ còn khóc dữ dội hơn, cắn môi, cố nuốt nước mắt.
“Vậy, sau này anh tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”
Nói xong lời này, Bạch Chỉ xoay người rời đi, không quay đầu nhìn lại.
Tiếng bước chân của cô rất nhẹ, càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng xa.
Phó Huyền Tây ném quyển sách, ngả người lên sofa, nhắm mắt, đưa tay hai tay che mắt lại.
Anh không đứng dậy cản người ta, thậm chí còn không nói một lời tạm biệt.
Quyển sách trên sofa bật lên mấy cái, sau đó tự đóng lại.
Bìa sách có mấy chữ “Trân trọng văn hóa và nghệ thuật”.
Đó chính là quyển sách mà lần đầu tiên đến Nguyệt Mê Tân Độ, Bạch Chỉ đã ngồi trên sofa, giả vờ đọc.
–
Gần nửa đêm.
Bạch Chỉ ra khỏi Nguyệt Mê Tân Độ, định đi dọc bờ sông tìm xe taxi, một chiếc Maybach đột ngột dừng lại bên cạnh.
Kính trước hạ xuống, Quý Hải nhoài người ra gọi cô: “Cô Bạch, Phó tiên sinh bảo tôi tiễn cô đi.”
Nghe thấy lời này.
Bạch Chỉ ngẩng đầu, nhìn thấy Quý Hải, cô còn suýt khóc dữ dội hơn.
Cô không từ chối thành ý của anh, đặt vali vào cốp xe, mở cửa ghế phụ, lên xe.
Dọc đường, Quý Hải nhìn trộm cô qua kính chiếu hậu mấy lần, nhưng cô vờ như không thấy.
Cuối cùng, xe dừng bên ngoài một khách sạn.
Bạch Chỉ cảm ơn Quý Hải, xuống xe lấy đồ đạc.
Quý Hải bất chợt gọi cô: “Cô Bạch.”
Bạch Chỉ quay đầu nhìn anh ta: “Sao thế?”
Quý Hải lúng túng mỉm cười: “Ừm… giận dỗi đủ rồi thì về sớm một chút.”
Khóe mắt của Bạch Chỉ còn chưa khô, môi vẫn nở nụ cười: “Tôi không giận, sẽ không trở về đâu.”
Quý Hải ngạc nhiên há miệng, lâu thật lâu cũng không nói nên lời.
Mãi đến khi Bạch Chỉ một mình bước vào khách sạn, kéo vali theo, anh ta mới hoàn hồn, báo tin cho Phó Huyền Tây.
–
Phó Huyền Tây trầm mặc ngồi trên sofa một lát.
Lúc Quý Hải báo tin, anh đã cầm chìa khóa xe, đứng dậy đi ra ngoài.
Không lâu sau, anh lái xe đến Ngày Đêm Không Mưa.
Thẩm Tư Ngôn và Tần Trạch Nguyên đã giải tán, chỉ còn ông chủ Trịnh Tinh Dã vẫn đánh bài với mọi người.
Thấy anh đến, anh ta hơi bất ngờ: “Sao thế, vừa mới quay lại mà? Đổ vỡ gì rồi sao?”
Anh ta ngậm một điếu thuốc trong miệng, dáng vẻ phóng túng, đùa giỡn với anh: “Đừng nói là thừa dịp em gái Bạch Chỉ đang ngủ, anh ra ngoài ăn vụng đấy nhé? Sao chuyện này mà anh làm kém thế?”
Phó Huyền Tây thong thả tìm chỗ trống, ngồi vào sofa, thanh âm nhỏ xíu, không nghe rõ: “Ừ.”
Không biết là đang trả lời câu hỏi nào.
Mãi đến lúc đó, Trịnh Tinh Dã mới nhận ra có gì đó không đúng, anh ta kéo người khác ngồi vào chỗ của mình: “Đến đây chơi một chút đi.”
Anh ta đứng dậy, ngồi cạnh Phó Huyền Tây, nhìn kỹ sắc mặt của anh.
Lát sau mới đi đến kết luận: “Bị đá rồi à?”
Phó Huyền Tây ngước mắt, lạnh lùng liếc anh ta.
Trịnh Tinh Dã cười nói: “Đã bảo rồi mà.”
Phó Huyền Tây không buồn đáp lời anh ta.
“Không thể nào!” Trịnh Tinh Dã hết sức phấn khích, anh ta đứng dậy đi hai bước, tiện tay níu một nhân viên phục vụ lại, “Đi đi đi, mang rượu ngon đến đây, nhanh lên.”
Anh ta quay lại, kéo ống quần lên, tiếp tục ngồi cạnh Phó Huyền Tây.
Vừa đúng lúc anh ta định nhiều chuyện, tình cờ cúi đầu xuống, nhìn thấy vết bỏng trên ngón trỏ của Phó Huyền Tây,
Da thịt của Phó Huyền Tây trắng trẻo, ngón tay thon dài, khớp xương nổi rõ, đáp ứng tiêu chuẩn làm người mẫu tay, cực kỳ hoàn hảo.
Cho nên, bây giờ tay anh có vết tích, dù cho vết tích này vô cùng nhỏ bé, cũng lộ ra rất rõ.
“Sao thế?” Trịnh Tinh Dã cầm lấy tay anh, nâng lên dòm ngó, “Hai người đánh nhau à?”
Anh ta khẽ nhíu mày, quan sát kỹ lưỡng một hồi: “Tàn thuốc nóng à? Tại sao ngón cái cũng bị bỏng?”
Hỏi xong, anh ta đột ngột hất tay anh ra, ghét bỏ làu bàu: “Mẹ nó, sao tôi lại nắm tay anh chứ, người khác lại tưởng ông đây đồng tính.”
Phó Huyền Tây rũ mắt, xoa xoa ngón tay, cảm giác làn da thô ráp.
Trong một phút giây nào đó, anh vẫn còn nhớ cảm giác bỏng rát đau đớn khi đưa đầu ngón tay dập điếu thuốc.
Dần dần, càng cảm nhận cơn đau rõ ràng hơn, đầu ngón tay bỏng rát có cảm giác nóng lên.
Trịnh Tinh Dã biết không thể bới móc chuyện gì từ anh, vậy nên anh ta gọi Thẩm Tư Ngôn và Tần Trạch Nguyên đến.
Thẩm Tư Ngôn và Tần Trạch Nguyên nghe tin Phó Huyền Tây bị đá, đồng thanh nói “Mẹ nó”.
Mọi người đều nghĩ họ sẽ tách ra, nhưng không một ai nghĩ Bạch Chỉ là người nói lời chia tay trước.
Thẩm Tư Ngôn và Tần Trạch Nguyên lao đến rất nhanh, nhưng khi họ đến nơi, Phó Huyền Tây đã uống mấy ly rượu cùng Trịnh Tinh Dã.
Hai người họ đồng điệu ăn ý, vây trái vây phải Phó Huyền Tây, Trịnh Tinh Dã bị đẩy sang một bên.
“Anh trai à, có chuyện gì thế, chẳng phải mới đây còn rất ổn sao?”
“Hai người về nhà thì cãi nhau à? Bao lâu rồi, cãi nhau chuyện gì?”
“Còn tái hợp được không? Hình như cô bé đó rất thích cậu, có lẽ chỉ giận dỗi một chút thôi, hai ngày nữa sẽ quay lại nhận lỗi với cậu.”
“Phải đấy, tới, tới, tới, anh đây uống cùng cậu!”
Hai người họ vo ve ầm ĩ bên tai Phó Huyền Tây như hai con ruồi, làm anh đinh tai nhức óc.
Thẩm Tư Ngôn và Tần Trạch Nguyên lại vây quanh anh, khuyên nhủ: “Đừng buồn, anh trai à, để hôm nào, à không, lát nữa tôi tìm một người tốt hơn cho anh.”
Phó Huyền Tây cười nhạo: “Thật sao?”
“Thật!” Tần Trạch Nguyên tiếp lời Thẩm Tư Ngôn, “Thế giới rộng lớn thế này, chẳng lẽ lại tìm không ra?”
Phó Huyền Tây nắm lấy cằm anh ta, đổ hết nửa ly rượu vào miệng anh ta: “Tôi không cần.”
Sau đó, anh đứng dậy, rời khỏi Ngày Đêm Không Mưa.
Tần Trạch Nguyên bị sặc rượu mạnh, ho mấy tiếng, còn chảy nước mắt.
“Mẹ nó…” Anh ta nhìn bóng lưng Phó Huyền Tây rời đi, thở dài, “Thật sự thất tình rồi, còn hại tôi con mẹ nó gặp họa theo.”
Thẩm Tư Ngôn cười trên nỗi đau của người khác: “Ai bảo cậu ngồi gần như vậy làm gì, không đổ vào miệng cậu thì còn đổ vào miệng ai nữa?”
“Thẩm tiểu tam, cậu mẹ nó…”
Hai người họ lại cãi nhau chí chóe, chỉ còn Trịnh Tinh Dã cầm nửa ly rượu, nhìn bóng dáng Phó Huyền Tây rời đi.
–
Bạch Chỉ ngồi trong khách sạn một hồi lâu, đầu óc tràn ngập hình bóng Phó Huyền Tây.
Hai giờ sáng, cô cầm thẻ phòng, đi xuống lầu.
Thành phố Lâm Nghi hoa lệ, dù là vào hai giờ sáng, đường phố vẫn rực rỡ sống động.
Mùi thức ăn từ quầy thức ăn khuya lững lờ trôi trong không khí.
Bạch Chỉ vừa khóc xong, gió lạnh thổi qua làm mắt cô đau xót, cô cúi đầu, kéo cổ áo khoác, lang thang vô định trên đường.
Không rõ đã lang thang bao lâu, đi ngang một quầy trang sức.
Cách lớp rèm nhựa chắn gió, nghe ai đó hét to: “Đau quá, đau quá! Nhẹ thôi ——”
Bạch Chỉ quay đầu nhìn vào trong, thấy một cô bé đang bấm lỗ tai.
Bà chủ xoay đầu cô bé, bảo cô bé nhìn vào gương: “Nhìn đi, có đẹp không?”
Cô bé nghiêng đầu nhìn ngắm, không thể kìm nén nụ cười trên môi: “Dạ đẹp.”
“Chậc, con đúng là…” Bà chủ cười, xoay người, thấy Bạch Chỉ đi vào, nụ cười của bà chủ còn vui vẻ hơn, “Cô muốn mua gì sao?”
Bạch Chỉ lắc đầu: “Không có.”
Dừng lại một lát, cô chỉ vào súng bấm lỗ tai trên tay bà chủ: “Tôi muốn bấm lỗ tai.”
Bà chủ nhìn về phía ngón tay cô chỉ, mỉm cười: “Được rồi, được rồi, đến đây ngồi đi, tôi vừa bấm lỗ tai con bé xong.”
Cô bé đứng dậy nhường chỗ cho cô: “Vậy con đi trước nhé dì.”
“Ừ.”
Bạch Chỉ đi đến, ngồi xuống, bà chủ lấy một hộp hoa tai cho cô chọn: “Cô xem, thích cái nào, tôi sẽ đeo lên luôn.”
Bạch Chỉ tiện tay chọn một đôi hoa tai giả pha lê: “Cái này.”
“Được rồi!”
Bà chủ thao tác, đặt súng bấm lỗ tai lên vành tai cô, nói với cô qua chiếc gương trước mặt: “Vậy tôi bấm nhé?”
Hai tay Bạch Chỉ nắm lấy tay vịn ghế: “Ừ.”
Âm thanh trầm thấp phát ra, cơn đau lan tỏa trên vành tai.
Cây kim xuyên qua vành tai, căng lên, chèn ép, đau đớn.
Bà chủ bấm lỗ tai bên kia.
Giống hệt như trước đó, vẫn vô cùng đau đớn, Bạch Chỉ nắm tay vịn chặt đến mức ngón tay trắng bệch.
Cuối cùng, bà chủ cũng xoay đầu cô giống như trước đó đã xoay đầu cô bé kia, hỏi: “Nhìn xem, có đẹp không?”
Nói xong, lại tự khẳng định: “Cô thật xinh đẹp, đeo đôi hoa tai này còn đẹp hơn.”
Bạch Chỉ cười, không nói gì, chỉ trả tiền rồi rời đi.
Vành tai có cảm giác hơi đau, tựa như bỏng rát.
Cô đưa tay chạm vào, hoa tai đâm xuyên qua vành tai cô, chừa lại chuôi kim loại phía sau.
Không ngờ, cứ như vậy, xuyên qua vành tai.
Cô nhớ lại gương mặt tức giận và giọng nói của Phó Huyền Tây khi anh phát hiện ra hình xăm của cô.
Anh còn nói, nếu không thể thảo luận với ba mẹ, ít nhất cũng nên nói với anh.
Cô sợ người ta đi tìm kẹp tai phiền phức, nói đi bấm lỗ tai cũng được, anh lại nhất quyết không cho, muốn giữ gìn tóc da của cô hoàn chỉnh.
Không biết anh thấy cô bấm lỗ tai thế này, sẽ phản ứng ra sao.
Bạch Chỉ rũ mắt mỉm cười, vừa cười vừa cảm thấy hai mắt đau xót.
Còn nhớ lúc rời đi, cô đã bảo anh tự tay tháo kẹp tai ngọc trai.
Anh thật thông minh, chỉ nhìn một cái đã hiểu dụng ý của cô.
Nhìn thấy ngọc trai đã nhớ đến “Tiết Phụ Ngâm”.
Còn hiểu được cô muốn biểu đạt ý tứ gì ——
Quân tri thiếp hữu phu, tặng thiếp song minh châu.
Cảm quân triền miên ý, hệ tại hồng la nhu.
Thiếp gia cao lâu liên uyển khởi, lương nhân chấp kích Minh quang lý.
Tri quân dụng tâm như nguyệt, sự phu thê nghĩ đồng sinh tử.
Hoàn quân minh châu song lệ thuỳ, hận bất tương phùng vị giá thì. (*)
(*) Năm dòng trên là toàn bộ bài thơ “Tiết Phụ Ngâm”, tạm dịch: Em có chồng rồi, chàng đã biết, mà chàng còn tặng cặp minh châu / Cảm lòng yêu mến khăng khăng ấy, em giấu đeo trong yếm lụa đào / Khốn nỗi nhà em kề ngự uyển, chồng em cầm kích ở hoàng cung / Lòng chàng trong sạch như băng tuyết, mà đạo tòng phu phải thủy chung / Trả ngọc cho chàng em rơi lệ, phải chi gặp gỡ lúc chưa chồng.
Anh hiểu tất cả những gì cô không muốn anh hiểu ——
Em chưa bao giờ từng yêu anh, bởi vì từ rất lâu rồi, em vẫn luôn yêu anh.
Mọi việc em làm, đều là vì tình sâu nghĩa nặng.
Bây giờ trả ngọc cho anh, xóa bỏ tình ý, chỉ tiếc là gặp nhau không đúng thời điểm.
Một người cao quý như anh, làm sao có thể bận tâm đến chuyện này.
Chỉ sợ từ nay, anh sẽ vĩnh viễn quên cô.
Chưa bao giờ, chưa bao giờ gặp nhau.
Chỉ còn cô.
Thật sự cảm nhận nỗi đau này, nỗi đau không bao giờ nguôi.