Tiên Tôn Bội Tình Bạc Nghĩa

chương 97: đột phá đại thừa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một nguồn năng lượng kinh khủng kéo theo khí thế như đẽo gỗ mục, dường như muốn xé một hang động trên màn trời. Mây đen cuồn cuộn tụ đến trên bầu trời Thương Sơn, sấm sét đánh xuống phút chốc chiếu sáng rực cả vòm trời.

Đùng —— mặt đất dưới chân đang rung động.

mang theo thế tồi khô lạp hủ, giống như là muốn đem màn trời đều xé ra một cái hố. Mây đen cuồn cuộn đọng lại tại thương trên núi khoảng không, hạ xuống sấm sét nháy mắt đem cả mảnh trời đều phản chiếu sáng như tuyết.

Khoa trương lạp —— mặt đất dưới chân đang rung động.

Ngọn Thương Sơn từ trước đến nay không thể xâm phạm trong mắt tất cả mọi người bỗng nhiên bị cửu trọng thiên lôi bao phủ.

Điện quang không ngừng lấp loé nơi chân trời. Ở ngọn núi phía trước, ba người Giang Triều Vân vội vàng cất sách vào túi chứa đồ, áo bào bay phần phật trong làn gió thổi.

Giang Triều Vân vừa cất sách vừa nhìn về hướng thiên lôi cuồn cuộn, “Trời cao đến làm chứng cho sự trong sạch của Kiêm Gia Thương Thương sao?”

Hà sư huynh bị gió thổi đến mức quai hàm run lên, tiếng ong ong reo vang, “Làm chứng thế này thì cũng hơi quá rồi.:

Bọn họ nói xong, vài tầm mắt đồng thời chuyển hướng sang Giang Ân vừa mới lên tiếng. Hứa sư tỷ đầy ẩn ý, “Miệng của Giang Ân sư đệ linh thật đấy.”

Giang Ân ngơ ngác nhìn về phía Thương Sơn không lên tiếng đáp lại, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng dưới ánh điện quang.

Cửu thiên lôi kiếp thu hút sự chú ý của tất cả trưởng lão của các phong, bọn họ vội vàng bay ra khỏi phong, ngạc nhiên nhìn lôi kiếp đánh xuống Thương Sơn, đưa mắt nhìn nhau ngờ vực không thôi.

Lôi kiếp lớn đến nhường này, mọi người chưa từng được thấy bao giờ.

“Có chuyện gì vậy? Đây không phải là cửu thiên lôi kiếp đột phá Đại Thừa mới có…”

“Áp lực khủng khiếp đến mức này, lần đầu tiên được gặp.”

“Nhưng Tiên tôn không phải đã đột phá Đại Thừa, tại sao còn có cửu thiên lôi kiếp đánh Thương Sơn?”

Dứt lời mọi người yên tĩnh, chỉ còn lại lôi kiếp đang vang lên ầm ầm bao phủ toàn bộ Lâm Viễn Tiên tông. Sau khi bọn họ loại hết tất cả những điều không thể, trong lòng không hẹn cùng hiện lên một suy đoán cuối cùng ——

Ngoại trừ Tiên tôn còn một người trong Thương Sơn, Kiêm Trúc.

Ngay lúc này trong Thương Sơn, Kiêm Trúc đang ngồi xếp bằng giữa tâm lôi kiếp.

Vài sợi tóc mái buông xuống trước mắt, mi tâm nhíu chặt, vành môi mím chặt, thân thể và thức hải cùng thừa nhận uy thế của cửu trọng thiên loại. Từ khi lôi kiếp đầu tiên đánh xuống thì cơ thể y đã bất ngờ nghiêng ngả đổ về phía trước, suýt chút nữa đã không chống chịu nổi.

Nếu không phải không tự lo được cho thân mình, thì y đã định truyền tin blah blah với Hoài Vọng: Bảo lòng đỏ sinh đôi của ngươi kiềm chế chút đi!

Đùng đùng! Lại một tia thiên lôi nữa đánh xuống. Kiêm Trúc rên lên một tiếng, mồ hôi phút chốc chảy trên trán, rồi theo sự đong đưa của thân thể nhỏ xuống đất.

Y chỉ có cảm giác cả người mình như một chiếc thuyền con chập trùng xóc nảy trong cơn sợ hãi tột cùng, đừng nói đến việc có bất cứ phản kháng nào, chỉ ổn định cho mình không bị con sóng lớn nuốt trôi, đã tiêu tốn hết toàn bộ tinh lực rồi.

Xung quanh y xếp mấy chục món thiên tài địa bảo, thấp nhất cũng là hạ phẩm Địa giai, dù một món trong đó thôi cũng là ngàn vàng khó tìm.

Hoài Vọng trước mắt bị vét sạch đang cùng bày ra một trận pháp hộ thể, mỗi khi có lôi kiếp hạ xuống, một lớp bình phong mơ hồ hình thành giữa các pháp khí loại đi bớt một phần thương tổn cho Kiêm Trúc.

Dù vậy thì ánh sáng lộng lẫy trên những pháp khí hiếm thấy đó cũng theo lôi kiếp hạ xuống từ từ mờ đi, hẳn là sau đó sẽ thoát khỏi kiếp bị đứt thành từng khúc.

Hoài Vọng đứng cách đó không xa hộ pháp cho Kiêm Trúc. Một là để đảm bảo cho y không bị quấy rầy trong lúc độ kiếp, hai là chuẩn bị để khi hơi có bất thường lập tức nghĩ cách kéo lôi kiếp về phía mình.

Nương theo từng cơn lôi kiếp đánh xuống, mi tâm Hoài Vọng trĩu xuống, đáy mắt hiện lên một tia sát ý lạnh lùng.

Hắn cảm nhận được rõ ràng lôi kiếp lần này lớn hơn lần mình độ kiếp rất nhiều, chẳng biết Kiêm Trúc đang trong tâm lôi kiếp sẽ trải qua bao nhiêu khó khăn.

Nghĩ đến đây hắn không chờ đợi thêm được nữa, dứt khoát hướng lôi kiếp về mình —— đùng đùng! Hành động đó của hắn dường như đã chọc giận Thiên đạo, tiếng sấm còn lớn ban nãy nữa.Hoài Vọng vốn tưởng rằng lôi kiếp sẽ không chừa đường lui đánh thẳng vào mình, nhưng đến khi thật sự đáp xuống cơ thể hắn thì hắn mới nhận ra có vẻ như đối phương có điều kiêng dè.

Dừng một chút, Hoài Vọng bèn quyết đoán thu hút càng nhiều lôi kiếp về mình càng tốt.

Đùng đùng đùng! Tiếng sấm thét gầm lên như đang phẫn nộ, càng lúc càng mạnh mẽ. đến ngay cả mấy ngọn chủ phong bên cạnh cũng bị ảnh hưởng, trực tiếp phát động trận pháp hộ sơn.

Một số các trưởng lão đang vây xem, Quy Đình trầm giọng, “Mở đại trận hộ tông lên thôi.”

Động Nghênh gật đầu, mọi người lập tức bay vút lên mở trận pháp bảo vệ cho toàn bộ tông môn, tránh cho các đệ tử bên dưới bị dư uy lan đến.

Lôi kiếp đánh ròng rã chín ngày chín đêm, đến ngày thứ tám thì tiếng sấm dần nhỏ, đại trận hộ sơn của các phong chính sớm đã bị đánh tan tác chẳng còn gì từ lâu, các trưởng lão đành phải không ngừng thử động những trận pháp trên các phong khác.

Đến ngày thứ chính, cứ như là năng lượng bị hao hết, lôi kiếp đánh xuống chỉ còn lại uy. Hoài Vọng hộ pháp bên cạnh cuối cùng cũng giãn hàng mày cau chặt ra, trái tim thoáng buông xuống.

Khi ngày thứ chín sắp kết thúc rồi, đỉnh Thương Sơn bị thiên lôi bao phủ bao trọn chín ngày cuối cùng cũng tan mây đen, lộ ra vòm trời ban đầu.

Các đệ tử trong môn phái chạy ra ngoài, đồng loạt hướng mắt về Thương Sơn. Ngoại trừ Cối Dữu ra thì ngũ đại trưởng lão còn lại đều thi nhau bay lơ lửng trên không, chờ bên ngoài Thương Sơn.

Trong tầm mắt mọi người, mơ hồ nhìn thấy một bóng người màu xanh đứng trên đài Tịch Hạc, như linh khí đất trời hội tụ.

Tan thành mây khói, một vầng sáng cao vạn trượng vụt lên phía chân trời.

Đại Thừa thứ hai trên đời này cứ thế xuất hiện.

Thương Sơn, trên đài Tịch Hạc, Kiêm Trúc thay ngoại sam khác.

Xung quanh bừa bộn lộn xộn, cỏ cây hoa lá tất cả biến thành cát bụi, hài cốt của mấy chục món linh khí quý trọng rải rác đầy đất.

Y thử kiểm tra thức hải, xác nhận mình đã đột phá kỳ Đại Thừa một cách chắc chắn.

“Thấy sao?” Hoài Vọng ở bên bước đến. Không chờ Kiêm Trúc trả lời đã nắm cổ tay y bắt đầu kiểm tra, thấy linh lực vận chuyển ổn định, khi mới thở phào một hơi.

“Ta không sao.” Kiêm Trúc cẩn thận quan sát vẻ mặt của người nào đó, “Cảm giác của ngươi thế nào?”

Trong quá trình y Độ kiếp có thể biết được Hoài Vọng đã thu hút hết lôi kiếp về phía mình, lúc đó y đã cực kỳ lo sợ —— sợ Hoài Vọng lại bị sét đánh ra bệnh tật gì nữa.

“Lôi kiếp không đả thương đến ta.”

“Hả?”

Hoài Vọng thuật lại tình hình trong lúc Độ kiếp cho y nghe. Kiêm Trúc nghe xong chìm vào trầm tư: Nếu Thiên đạo coi bọn họ là cái đinh trong mắt, sao có chuyện bỏ qua cơ hội lần này không mạnh tay đánh Hoài Vọng?

…chẳng lẽ là ràng buộc giữa lòng đỏ sinh đôi.

Nhưng y còn chưa kịp nghĩ ra kết quả, ngoài đài Tịch Hạc đã có năm bóng người bao quanh.

Động Nghênh dẫn đầu ngũ đại trưởng lão tiến đến dò hỏi tình hình, “Xin hỏi Hoài Vọng Tiên tôn, Kiêm Trúc y…?”

Hoài Vọng quay đầu nhìn về phía bọn họ, mở miệng nói, “Đột phá Đại Thừa.”

Giọng điệu qua quýt bình thản cứ như là đang thảo luận thời tiết. Tất cả mọi người, “…”

Mặc dù sớm biết là kết quả này, song trong lòng mọi người vẫn nhất thời đầy không dám tin. Nhưng thấy khí thế cô đọng quanh người Kiêm Trúc, không phù phiếm, rất rõ ràng không phải là mượn linh đan diệu dược hay phương thức bàng môn tả đạo gì để tăng lên trong thời gian ngắn.

Nhóm Động Nghênh rất bất ngờ lại có phần thấu hiểu: Đạo lữ của Tiên tôn, dẫu sao cũng không phải là loại người bình thường gì.

Quy Đình chắp tay nói ra mục đích thứ hai tới đây hôm nay, “Lần này cửu thiên lôi kiếp kinh động Cửu Châu, chắc chắn sẽ có người từ tứ phương đến thăm Lâm Viễn Tiên tông ta.”

Hoài Vọng biết rõ Kiêm Trúc là kiểu người cá khô thích nằm lười đến mức nào, cộng thêm bây giờ hai người không có hơi sức ứng đối khách từ khắp nơi đến, bèn quay đầu hỏi Kiêm Trúc, “Ngươi nghĩ thế nào?”

Cái đuôi cá khô vô hình đập đập, “Sự chăm chỉ cả đời của ta đã xài hết trong mấy ngày nay rồi.”

Hoài Vọng theo ý y, “Ngươi không muốn gặp người khác, thì thôi không gặp.”

Các trưởng lão đứng nhìn: …

Tiên tôn có người yêu đúng là làm người ta bỡ ngỡ.

Cơ mà hai người trước mắt vừa trải qua lôi kiếp, đúng là cần nghỉ ngơi dưỡng sức, Hoài Vọng giao chuyện đón khách cho các vị trưởng lão, sau đó kéo Kiêm Trúc qua cả hai cùng nhau trở về.

Nhìn bóng lưng rời đi của hai người, mấy trưởng lão không nán lại thêm, chỉ thổn thức một phen trong lòng rồi cũng lập tức xoay người rời đi.

Trong môn phái có thêm một Đại Thứa, địa vị của Lâm Viễn Tiên tông từ đây sừng sũng không ngã. Dù sao bọn không ngại phiền phức, một môn hai đại thừa —— đây là vinh quang vô thượng!

“Đi thôi, chúng ta cần cẩn thận chuẩn bị một phen.” Quy Đình căn dặn.

Động Nghênh đáp lại, “Đúng, đi báo cho chưởng môn một tiếng trước.”

Rồi thương lượng thêm một lúc, nên thiết yến nghênh đón khách khứa đến hoặc thăm dò hoặc là chúc mừng như thế nào.

Thương Sơn bị lôi kiếp bao vây chín ngày chín đêm, nhà gỗ trong núi cũng bị đánh xiểng niểng.

Hoài Vọng rất nhanh đã đựng lại một căn mới, lần này hắn trực tiếp chỉ làm một cái giường, ý đồ ké giường trắng trợn.

Kiêm Trúc thấy thế quăng qua một ánh mắt bao dung, để Hoài Vọng tùy hứng chơi.

Tranh thủ lúc này, y dạo một vòng trong thức hải. Trông thấy giang sơn trong trong thức hải giờ đây đã trở nên vô cùng rõ ràng, y chỉ cần hơi suy nghĩ thì mỗi chỗ núi non sông ngòi đều có thể hiện ra trước mắt y.

Kiêm Trúc ra khỏi thức hải, cảm thán một tiếng cùng Hoài Vọng, “Giờ ta là bản đồ hình người rồi.”

“Không phải càng tốt sao, sau này chúng ta cũng tiện đi du lịch Cửu Châu.”

“Nếu như không muốn du lịch, thì có thể du lịch qua thức hải của ta.”

“…”

Hoài Vọng không muốn chỉ du lịch qua thức hải quyết định bỏ qua chủ đề đó. Hắn đã chuẩn bị giường chiếu xong xuôi, bèn kéo Kiêm Trúc qua cả hai cùng lên giường nằm.

Hoài Vọng duỗi cánh tay dài ra ôm ai kia vào lòng mình, gác cằm lên đỉnh đầu Kiêm Trúc khẽ cọ cọ, “Ngủ một lát đi. Mấy ngày nay ngươi chăm chỉ quá, không ngủ chút nào cả.”

Kiêm Trúc ngước mắt lên dành cho hắn một ánh mắt sâu xa, “Là ai làm ta không ngủ được?”

“…” Hơi thở Hoài Vọng chợt nặng nề, cúi xuống cọ vào bờ môi y, “Đừng ghẹo ta.”

Kiêm Trúc không biết tại sao lại là mình ghẹo hắn, có khi y đánh cái rắm Hoài Vọng cũng cho là đang ghẹo hắn.

Y dứt khoát ủn ủn mình không lên tiếng đáp nữa, dúi đầu vào lồng ngực Hoài Vọng, nghe tiếng nhịp tim mạnh mẽ trầm ổn đó yên lòng thiếp đi.

Hai người ôm nhau ngủ rất lâu, cuối cùng Kiêm Trúc cũng bù lại xong.

Sau khi mở mắt ra Hoài Vọng vẫn còn đang ôm y khẽ chụt chụt vào cổ y, thấy y tình rồi thì thấp giọng hỏi, “Có muốn ngủ thêm chút nữa không?”

Kiêm Trúc thấy hắn bị bắt ngay tại trận thế mà còn có thể tự nhiên mượt mà như thế, sâu sắc cảm nhận được độ mặt dày của hắn đang dần tăng thêm. Trọng lượng của hơn nửa người đè bên trên khiến Kiêm Trúc khó lòng cử động, y đẩy hắn một cái, “Đứng lên.”

Lúc nhấc đầu gối lên bất cẩn đẩy trúng, Hoài Vọng rên lên một tiếng rồi cúi đầu quan sát y, “Tỉnh hẳn rồi?”

Kiêm Trúc hết sức cảnh giác rút chân lại,, “Không tỉnh, đang mộng du.”

“…” Hoài Vọng bất đắc dĩ chống người dậy, “Ta tự giải quyết.”

Kiêm Trúc bèn vui vẻ vỗ vỗ vai hắn, “Nó trưởng thành rồi, cũng nên học cách tự mình giải quyết.”

Hoài Vọng, “…”

Hai người loay hoay trong phòng một lúc, giờ mới lột xột lột xột ra khỏi cửa. Trước đó sợ quấy nhiễu mình hộ pháp cho Kiêm Trúc, Hoài Vọng đã tắt truyền tin đi, giờ mở ra mới phát hiện ra bên phòng tiếp khách báo tin đến mấy lần.

Hoài Vọng truyền tin ngược lại, không biết có phải do bên Quy Đình đang bận hay không mà người nhận là một đệ tử ngoại môn. Vừa nghe là Hoài Vọng Tiên tôn, lập tức cung kính căng thẳng đáp lời, “Hai ngày nay khách khứa liên tục đến mọi người đều đã tiếp đãi xong xuôi, nhưng có một vài người khách quý chỉ tên muốn gặp Kiêm Trúc… Kiêm Trúc Tiên quân.”

“Là ai?”

“Nghe nói là bạn cũ.” Đệ tử chần chờ, “Bảo là không được xua đuổi bọn họ như thế.”

“Bạn cũ?” Tầm mắt nhạy cảm Hoài Vọng chuyển qua Kiêm Trúc đang đứng bên cạnh.

Kiêm Trúc ỷ vào da mặt dày, không thẹn với lương tâm nhìn ngược lại hắn, cứ như đang nói: Ngươi xem, ngươi lúc nào cũng nghĩ nhiều vậy hết.

“…” Hoài Vọng dời mắt đi. Tu vi của Kiêm Trúc chưa bao giờ được công khai với bên ngoài, nên có thể cửu thiên lôi kiếp đánh xuống Lâm Viễn đã đoán được Kiêm Trúc là người đang độ kiếp, chắc chắn có quen biết với hai người.

“Có những ai?”

Người đệ tử ngoại môn đó không tiếp xúc nhiều với bên ngoài, không biết thân phận của mấy người đó, đứng từ xa nhìn ngoại hình thuật lại từng người, “Một con cá, một vị cô nương, một người trông rất dữ rất ngầu và một hòa thượng hiền từ.”

Kiêm Trúc, Hoài Vọng, “…”

Hoài Vọng thản nhiên, “Cho cô nương và hòa thượng ở lại, hai tên còn lại có thể quăng ra ngoài.”

Đệ tử:?

Kiêm Trúc kéo hắn một cái, “Hoài Vọng, ngươi không được bất lịch sự thế.”

Hoài Vọng chỉ đành bất đắc dĩ đổi giọng bảo cho bọn họ vào đi.

Hai người ra khỏi Thương Sơn xuyên qua ngọn núi phía trước đi đến phòng tiếp khách.

Tin tức Kiêm Trúc đột phá Đại Thừa mấy ngày nay lan truyền sục sôi, tất cả mọi người đón nhận rung động to lớn đồng thời càng muốn tận mắt nhìn thấy.

Bên con đường nhỏ sạch sẽ trồng đầy đường lê (1), ánh nắng buổi sáng chiếu xuyên qua chạc cây bóng hoa chồng nhau xếp trên mặt đường.

Đôi bóng người một xanh một trắng bước đến từ nhánh hoa, bóng người màu trắng bạc sắc bén lạnh lùng cao quý, bóng người màu xanh hòa nhã như làn gió xuân. Hai người bước đi song song, các đệ tử xung quanh nhìn thấy vội dừng bước nép sang nhường đường.

Tất cả mọi tiếng động và ngờ vực ngay khoảnh khắc nhìn thấy cả hai đã biến mất, thậm chí không ai nhớ lên tiếng chào hỏi Tiên tôn.

Hai người dắt tay nhăn đi qua ngọn núi phía trước, Kiêm Trúc còn ôm tay áo thấp giọng nhắc nhở Hoài Vọng, “Lát nữa không được thất lễ trước mặt mọi người.”

Hoài Vọng, “Có thể đuổi người đi bớt.”

Ý là đã chuẩn bị thất lễ. Kiêm Trúc liếc mắt nhìn hắn thật sâu.

Hoài Vọng bị y đến mức không còn đủ sức, miễn miễn cưỡng cưỡng đồng ý.

Đang đi, Kiêm Trúc đảo mắt chợt nhìn thấy một người chẳng mấy xa lạ gì đứng trong đám người đằng trước —— vẻ mặt Giang Ân mất hồn, ánh mắt lơ lửng vô định đối diện với Kiêm Trúc khi này mới thoáng chấn động.

Ân ân oán oán giữa hai người sớm đã truyền khắp tông môn, bao gồm cả lời đồn trước đó nổi lên khắp nơi, không khó để thấy bóng dáng Giang Ân ẩn hiện trong đó.

Tầm mắt xung quanh tức khắc hội tụ vào cả hai.

Kiêm Trúc dừng bước lại đang tính mở miệng, bỗng một sợi tóc bị gió móc lên môi. Hoài Vọng đi bên cạnh đột nhiên cúi đầu, dịu dàng vén ra sau tai cho y.

Tầm mắt mọi người hơi ngưng lại, lập tức “véo” cái chuyển qua Giang Ân.

Truyện Chữ Hay