"Dĩ nhiên, tôi đã tỉnh ngộ." Tô Chỉ Hề cười nhạt, giọng cô hơi khàn, "Chiếc áo khoác này, tôi định trả lại cho Tô Liên Hề, nếu anh đã thấy, vậy trực tiếp trả lại cho chủ nhân của nó cũng tốt."
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Bỗng nhiên Ninh Dịch Thần nắm lấy cổ tay của cô.
Tô Chỉ Hề khẽ run lên, nhìn về phía anh ta cười nhạt: "Sao vậy, anh muốn tính sổ với tôi sao?"
Ninh Dịch Thần nhìn khuôn mặt bình tĩnh đến lạnh lùng của cô, đột nhiên cảm thấy buồn bực, anh ta cũng không biết vì sao mình lại vươn tay ngăn cản cô. Để tính sổ? Áo cũng đã nằm trong tay anh ta, anh ta hoàn toàn không có suy nghĩ đó.
Anh ta chỉ làm theo bản năng, vì cảm thấy không thể để cô rời đi như vậy.
Tô Chỉ Hề không muốn giằng co với anh ta nữa, cô mấp máy môi, nói: "Nếu không có chuyện gì khác, anh buông tay tôi ra được không? Trận đấu sắp bắt đầu rồi."
"Cô..." Anh ta chần chờ mở miệng.
Tô Chỉ Hề ngẩng đầu nhìn anh ta, lại phát hiện ánh mắt của anh ta đang đặt trên người cô, bắt gặp, sắc mặt khẽ thay đổi.
Bên tai truyền đến tiếng động cơ xe máy chói tai, Tô Chỉ Hề ý thức được cái gì, còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên Ninh Dịch Thần dùng sức ôm cô vào trong ngực, hơn nữa anh ta còn xoay người... Sau đó cơ thể anh ta chấn động mạnh, trên mặt hiện lên sự đau khổ.
Bên lề đường, ngay cả người ngồi trên xe gắn máy cũng ngã lăn trên mặt đất!
Tô Chỉ Hề va vào ngực người đàn ông, cô nhìn thấy anh ta nhíu chặt lông mày, lông mi không ngừng run rẩy, trái tim cô khẽ run lên.
"Ninh Dịch Thần?" Giọng nói của cô ngập tràn sự hoảng sợ.
"Tôi không sao." Anh ta khàn giọng mở miệng, buông cô ra, xoay người nhìn chủ xe đang nằm trên mặt đất, giọng nói lạnh như băng, "Anh lái xe kiểu gì thế?"
Đối phương nổi giận đùng đùng, ngồi dậy nói: "Tôi lái xe kiểu gì hả? Đường này là đường của nhà anh sao? Đứng chắn giữa đường còn nói tôi?"
Sắc mặt Ninh Dịch Thần trầm xuống, hình như anh ta không quen tranh luận kiểu này, dứt khoát lấy điện thoại ra.
Chủ xe nhìn Ninh Dịch Thần, thấy anh ta đi xe sang trọng, tự biết không chiếm được ưu thế, vì vậy nhanh chóng dựng xe lên, phóng đi nhanh như chớp.
Ninh Dịch Thần thấy thế thì cất điện thoại di động đi. Vừa nghiêng đầu thì thấy sắc mặt Tô Chỉ Hề tái nhợt.
"Anh đang chảy máu." Môi Tô Chỉ Hề run rẩy, nhìn đùi phải của người đàn ông, "Chỗ này của anh bị va đập mạnh rồi."
Ninh Dịch Thần thử di chuyển, quả nhiên bắp chân đau nhức kịch liệt.
"Không có gì đáng ngại, chỉ rách da chút thôi." Anh ta thản nhiên nói, "Cô nhanh đến khách sạn đi."
Tô Chỉ Hề nhìn anh, đột nhiên hạ quyết tâm: "Tôi đưa anh đi bệnh viện."
Ninh Dịch Thần nhếch môi cười: "Tô Chỉ Hề, cô không cần hiểu lầm, vừa rồi tôi cứu cô chỉ vì thuận tay thôi, không có ý gì khác."
Tô Chỉ Hề nở nụ cười, mở cửa xe ngồi vào ghế lái: "Tôi biết. Anh lên xe đi, tôi lái xe đưa anh đến bệnh viện."
Lúc trước anh ta còn có thể cứu một người xa lạ như Tô Liên Hề, đương nhiên hôm nay cũng sẽ không trơ mắt nhìn cô bị xe đụng.
Ninh Dịch Thần nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.
"Tôi không hiểu lầm gì cả, nhưng cũng bởi vì tôi mà anh bị thương, tôi không thể làm như không thấy gì được." Tô Chỉ Hề bình tĩnh nói, "Bây giờ tôi khẳng định anh không thể lái được xe. Kỹ thuật lái xe của tôi cũng không tệ, anh không cần lo lắng."
"Nhưng trận đấu sắp bắt đầu rồi." Ninh Dịch Thần nhịn không được nhắc nhở cô.
"Trong lòng tôi đã có sự tính toán." Tô Chỉ Hề khẽ động, giọng nói vẫn bình thản như cũ.