Tô Chỉ Hề cầm theo cái túi to rời khỏi trường học, đi đến khách sạn Mộ Vân.
Nhưng không may lúc cô đi lại là giờ cao điểm, Tô Chỉ Hề đứng ở ven đường chờ một lúc cũng không thấy chiếc xe nào dừng lại, nhìn thấy thời gian thi đấu sắp đến, cô rất sốt ruột.
Lúc này, một chiếc xe màu trắng dừng lại bên cạnh cô, người đàn ông ngồi trên ghế lái hạ cửa kính xe xuống, hơi nhíu mày: "Tô Chỉ Hề?"
Nghe giọng nói này, trong lòng Tô Chỉ Hề thầm cười.
Dĩ nhiên là Ninh Dịch Thần.
Theo bản năng cô siết chặt túi đồ trong tay, rụt rè nhìn anh ta, nhẹ gật đầu nhưng không lên tiếng.
Ninh Dịch Thần nhìn thấy cô khó xử, do dự một lúc, cuối cùng mở miệng: "Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi một đoạn."
"Cảm ơn, không cần." Theo bản năng Tô Chỉ Hề từ chối.
Ninh Dịch Thần nhìn cô, lạnh nhạt nói: "Bây giờ, trên đoạn đường này, cô có đợi đến nửa giờ nữa cũng chưa chắc có xe taxi."
Tô Chỉ Hề cắn môi.
Trận đấu ngày hôm nay cô đã chuẩn bị lâu như vậy, dù như thế nào cô cũng không hy vọng chỉ vì đi muộn mà ảnh hưởng đến mọi người.
Ninh Dịch Thần chủ động đưa ra hỗ trợ, chẳng qua là vì anh ta được giáo dục tốt. Tô Chỉ Hề cũng tin, với nhân phẩm của anh ta sẽ không đến mức hại cô.
Cho nên, cô cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa.
Nghĩ tới đây, Tô Chỉ Hề nhẹ giọng nói: "Làm phiền anh rồi."
Nói xong cô mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ.
Mắt Ninh Dịch Thần nhìn phía trước, khởi động xe, trầm giọng mở miệng: "Đi nơi nào?"
"Phiền anh đưa tôi đến khách sạn Mộ Vân." Tô Chỉ Hề nói xong, thả túi đồ xuống dưới, dùng váy che đi. Chắc Ninh Dịch Thần sẽ không chú ý đến chiếc áo trong túi, nhưng vẫn phải đề phòng, cẩn thận một chút cũng tốt.
"Sáng sớm, cô đi khách sạn làm cái gì?" Ninh Dịch Thần nhíu mày.
Tô Chỉ Hề bình tĩnh nói: "Thi đấu."
Người đàn ông nhướng mày, cuối cùng cũng không hỏi gì thêm.
Trong xe chỉ có hai người bọn họ, hai người rơi vào trạng thái trầm mặc, không khí trong xe có hơi xấu hổ.
Tô Chỉ Hề nghĩ đến chiếc áo khoác trong túi là của Ninh Dịch Thần, cảm giác của cô càng khác lạ.
Bỗng nhiên cô tò mò, nếu bây giờ để cho Ninh Dịch Thần nhìn thấy chiếc áo khoác, anh ta sẽ có phản ứng gì?
Nhưng mà cô chỉ nghĩ xong rồi thôi, cũng không có ý định làm thật.
Nhưng trong lòng Ninh Dịch Thần lại thấy phiền muộn.
Vừa rồi lúc anh ta lái xe đi qua, trong lúc vô tình nhìn thấy bóng dáng Tô Chỉ Hề, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh ta dừng xe bên cạnh cô, còn chủ động đưa ra đề nghị.
Với quan hệ của hai người, anh ta nên giả bộ như không phát hiện ra cô mới đúng. Nếu Liên Hề biết mình đối tốt Tô Chỉ Hề, cô ấy sẽ không vui đúng không?
Đi không lâu thì gặp đèn đỏ, Ninh Dịch Thần đạp phanh, vô ý nhìn Tô Chỉ Hề ngồi bên cạnh. Có lẽ là vì trận đấu, nên hôm nay cô cố ý trang điểm, ngũ quan xinh đẹp hiện ra rõ ràng, nhan sắc càng kiều diễm hơn.
Cô ngồi bên cạnh anh ta, mặt cúi xuống, bộ dáng vừa quật cường vừa lạnh lùng, khiến cho người ta khó có thể kiềm chế sinh ra dục vọng chinh phục.
Đột nhiên Ninh Dịch Thần ý thức được, đây là lần đầu tiên anh ta ở chung một chỗ với cô. Cũng đúng lúc này, anh ta mới phát hiện khí chất của người phụ nữ này khiến anh ta cảm thấy quen thuộc và thân thiết khó hiểu.
Trong nội tâm Ninh Dịch Thần bỗng dưng nảy sinh lửa giận.
Cô là chị gái Tô Liên Hề, hơn nữa gần đây còn thấy Liên Hề không vừa mắt. Dù anh ta chỉ nảy sinh một chút tình cảm tốt đẹp với cô, cũng là một loại phản bội đối với Liên Hề.
Nói gì đến việc bị hấp dẫn.
Nghĩ tới đây, anh ta không kiềm chế được hơi nhếch môi, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, cố gắng xem nhẹ sự tồn tại của cô.
Sau đó, Ninh Dịch Thần lái xe rất nhanh, không bao lâu anh ta dừng xe, lạnh nhạt nói: "Phía trước là khách sạn Mộ Vân, nếu đi sang bên kia thì không tiện quay đầu xe, cô xuống ở đây đi."
Tô Chỉ Hề nhìn, còn cách một đoạn nữa là đến. Trong lúc thức thời cô cũng không biết nói gì, chỉ biết nói cảm ơn rồi mở cửa xe đi xuống.
Ninh Dịch Thần không kiềm chế được nắm chặt tay lái, theo bản năng nhìn sang bên cạnh, lại phát hiện túi đồ của Tô Chỉ Hề bị rơi.
"Đợi một chút, cô đánh rơi đồ." Anh ta nói xong cúi người nhặt túi đồ kia lên, chuẩn bị đưa cho Tô Chỉ Hề.
Một giây sau, động tác của anh ta chững lại!