Tô Chỉ Hề bình tĩnh cảm nhận mùi vị của rượu đỏ.
Đương nhiên là thiếu gia Hách, chỉ có thể là thiếu gia Hách.
Tô Chỉ Hề có thể tưởng tượng ra bộ dáng lười biếng, cười cợt của thiếu gia Hách...
Có lẽ vì uống rượu, đột nhiên cô thấy mặt và tai nóng lên.
"Thiếu gia Hách... Hách Kính Nghiêu?" Ninh Dịch Thần cười lạnh, không kiềm chế được hai tay siết chặt.
Mặc dù nền tảng của nhà họ Ninh bọn họ là ở thị trường Đông Dương, nhưng cũng hay lui tới với nhà họ Hách danh tiếng lẫy lừng. Cho nên, đối với Hách Kính Nghiêu, anh ta cũng hiểu biết ít nhiều.
Người đàn ông đó, từ năm mười mấy tuổi đã vượt xa những người bạn cùng lứa tuổi, rất trầm ổn và kín đáo, cha khen ngợi anh ta không ngớt lời, còn luôn cố gắng hợp tác với nhà họ Hách. Dù sao nhà họ Ninh cũng muốn tranh cử vị trí Tổng Thống, tiền bạc để duy trì hẳn là thứ không thể thiếu.
Ngày đó nghe Liên Hề nói, Hách Kính Nghiêu có thể sẽ gây bất lợi cho cô, anh còn không biết anh ta sẽ làm cái gì, nhưng bây giờ, Hách Kính Nghiêu biết rõ dự định uống rượu của mình, còn dùng phương thức này để đánh thẳng vào mặt anh.
Mặc dù gần đây tính tình của anh luôn ôn hòa, nhưng cũng không thể dễ dàng tha thứ!
Tô Chỉ Hề nhìn mọi người, có ánh mắt phẫn nộ có ánh mắt sợ hãi, đột nhiên nở nụ cười.
"Tôi không biết." Cô không chớp mắt nói, "Tôi và thiếu gia Hách không quen biết. Cho dù chuyện này là anh ấy làm, cũng không liên quan đến tôi."
Tô Quốc An nhíu mày: "Chỉ Hề, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Con nói con không biết." Tô Chỉ Hề nhướng mày, "Không phải Ninh Dịch Thần đã nói, đối phương muốn nhằm vào anh ta sao. Đối phương có thể biết rất rõ quan hệ của con và mọi người không tốt, nên cố ý đưa cho con, thì việc này mới có hiệu quả.Nhiều nhất con cũng chỉ là một đạo cụ."
Ninh Dịch Thần hơi nhíu mày. Lời Tô Chỉ Hề nói...cũng có lý.
Lâm Thục Nguyệt nhìn bộ dáng điềm nhiên như không có việc gì xảy ra của Tô Chỉ Hề thì tức giận: "Nếu không liên quan đến con, sao con lại uống ly rượu này?"
"Người ta đã tặng cho con, vì sao lại không uống?" Tô Chỉ Hề khó hiểu nói ra, "Nghe nói rượu này rất quý! Quả thật uống rất ngon."
Nói xong, cô nâng ly rượu lên nhấp một ngụm rượu đỏ, khiến Lâm Thục Nguyệt càng tức giận hơn.
Tô Liên Hề vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, giống như đang phán đoán xem cô có nói sai gì không.
Cho tới bây giờ, cô ta chưa từng sợ Tô Chỉ Hề, thậm chí không sợ Tô Chỉ Hề đứng trước mặt Ninh Dịch Thần nói hết sự thật, nhưng nếu Tô Chỉ Hề có thiếu gia Hách làm chỗ dựa, vậy thì hỏng bét.
Nhưng mà xem ra, người phụ nữ này không có năng lực lớn như vậy.
Theo bản năng Tô Liên Hề thấy Tô Chỉ Hề nói cũng không sai hoặc là nói, cô ta càng muốn tin tưởng cái ý kiến này hơn.
Tô Chỉ Hề cười tủm tỉm nói: "Mọi người có muốn uống không? Chai rượu này còn rất nhiều, một mình con uống không hết."
"Không cần." Tô Liên Hề trợn mắt nhìn cô "Chị cứ từ từ uống đi!"
Ninh Dịch Thần cầm tay cô ta, thấy hơi có lỗi: "Liên Hề, thật xin lỗi."
Tô Liên Hề miễn cưỡng cười: "Không sao đâu, em biết không phải là lỗi của anh."
Nhưng trong lòng cô ta lại có cảm giác không thoải mái.
Cô ta cho rằng ở cùng Ninh Dịch Thần, từ nay về sau, tại thành phố Viêm Châu này sẽ không còn chuyện gì khiến cô ta không thoải mái nữa, ai biết hôm nay lại bị bẽ mặt trước Tô Chỉ Hề. Ninh Dịch Thần cũng không giống như trong tưởng tượng của cô ta, anh ta không thể làm được gì, cô ta cảm thấy rất thất vọng.
Đương nhiên Ninh Dịch Thần nhìn ra được Tô Liên Hề đang rất mất hứng.
Nhưng chuyện này anh ta nhượng bộ cũng không phải là vì địa vị của anh ta không bằng đối phương, mà là do tác phong của nhà họ Ninh trước giờ đều như vậy. Cho nên anh không thể cố chấp, không thể vênh váo hung hăng.
Tạm thời nhượng bộ, không có nghĩa là anh ta dễ bị bắt nạt, cũng không có nghĩa là anh ta sẽ từ bỏ ý đồ,.
Chỉ là việc này, làm sao anh có thể giải thích với Tô Liên Hề được?