Câu nói này lọt vào tai Tô Chỉ Hề, quả thật cô có hơi sững sờ.
Rõ ràng bọn họ chỉ mới quen biết nhau được một ngày, nhưng không hiểu vì sao những lời đó của anh lại khiến cô cảm thấy rất đáng tin.
Ánh mắt của cô như đang mỉm cười, thậm chí còn muốn khóc.
"Ừ..." Cô cúi đầu lên tiếng.
Ánh mắt Hách Kính Nghiêu mềm mại: "Yên tâm uống đi, cốc sữa này không bỏ bất kì cái gì vào."
Tô Chỉ Hề cười ngượng ngùng, sau đó nuốt hết sữa trong miệng.
Lúc này, rốt cục trên màn hình giám sát cũng xuất hiện bóng người!
Tô Chỉ Hề kích động: "Đến rồi!"
Cô liếc mắt thấy người đứng ở giữa chính là cô, dù tóc dài che đi nửa khuôn mặt, nhưng quần áo và đôi giày chính là những thứ hôm qua cô đã dùng.
Mà hai người đang đỡ cô đi lên phía trước... Dĩ nhiên là hai người anh họ của Tô Liên Hề.
Quả nhiên là cô ta! Hơn nữa, cô khẳng định Lâm Thục Nguyệt cũng có liên quan đến chuyện này.
Tô Chỉ Hề kích động đứng lên, sắc mặt ửng hồng, chủ yếu là vì phẫn nộ.
Không bao lâu, bóng người bước qua khỏi khu vực giám sát, từ đầu đến cuối chỉ xuất hiện không quá ba giây, nhưng mà khuôn mặt và ngũ quan của hai người hiện ra rành rành trong màn ảnh. Hoàn toàn có thể lấy làm chứng cứ!
Tay Tô Chỉ Hề nắm chặt thành nắm đấm.
"Thiếu gia Hách, xin hỏi đoạn băng ghi hình này có thể đưa cho tôi không?" Tô Chỉ Hề quay đầu hỏi anh, biểu lộ vẻ kích động và bức thiết.
Hách Kính Nghiêu nghiêm túc nhìn cô, chớp mắt một cái, đột nhiên anh lắc đầu: "Không được."
"Vì sao?" Tô Chỉ Hề không giờ được anh sẽ từ chối, bỗng thấy mất mát không thôi.
"Tôi biết rõ em cần đoạn băng ghi hình này để làm cái gì. Nhưng mà mẹ kế và cô em gái của em chưa từng xuất hiện ở đây, hai người đó hoàn toàn có thể nói mình không biết chuyện, thậm chí còn có thể trả đũa, nói là em uống rượu say nên những người đàn ông đó mới có cơ hội để lợi dụng." Hách Kính Nghiêu tĩnh táo nói, "Bộ dáng của em, rất giống người đang say rượu, không phải sao?"
Tô Chỉ Hề sững sờ, không thể không thừa nhận anh nói rất đúng.
Đoạn băng ghi hình này cũng không thể chứng minh bất cứ chuyện gì, ngược lại còn cho mẹ con Lâm Thục Nguyệt thêm cơ hội để bôi nhọ cô.
Nghĩ tới đây, cô chán nản ngồi xuống.
Hơn nữa, khiến mẹ con Lâm Thục Nguyệt bị trừng phạt cũng không phải là mục đích của cô, cô hy vọng có thể dùng đoạn băng ghi hình này để vạch trần bộ mặt thật của Tô Liên Hề, để Ninh Dịch Thần tỉnh táo lại, để anh ta hiểu được rằng, Tô Liên Hề mà anh ta yêu không giống như trong tưởng tượng.
Cho nên cô cần chứng cứ.
Nhưng mà xem ra màn hình giám sát cũng không đủ sức thuyết phục như cô vẫn nghĩ. Tô Chỉ Hề thấy mình thất bại, nhưng nghĩ đến hai người anh họ của Tô Liên Hề, ít nhất cô cũng có thể xác định chuyện này là do mẹ con Tô Liên Hề làm.
Hách Kính Nghiêu không muốn nhìn thấy bộ dáng mất mát thương tâm của cô, cho nên anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, xoa ba cái.
"Đừng lo lắng, tôi sẽ giúp em." Anh cười nhẹ nhàng, "Không có chứng cứ cũng không sao, tôi sẽ khiến họ phải hối hận vì đã ức hiếp em."
Tô Chỉ Hề lắc đầu: "Không cần, Thiếu gia Hách, đây là chuyện của tôi, tôi không thể làm phiền đến anh."
Mắt Hách Kính Nghiêu tối sầm: "Cũng tốt, nếu cần sự giúp đỡ của tôi, em có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào."
Tô Chỉ Hề cảm kích gật đầu, song cũng khó xử nói: "Cái kia, thật xin lỗi vì đã quấy rầy anh...Đã không còn sớm, tôi phải trở về."
Trở về?
Ánh mắt Hách Kính Nghiêu chợt hiện lên ý cười.
Xem ra, cô không thể chờ đợi được nữa, muốn cùng anh phân rõ giới hạn.