Hàn Vũ hơi ngẩn ra, trong lòng ngập tràn một loại cảm xúc không tên.
Tạm thời thỏa mãn nhu cầu sắc dục của Hàn Vũ xong Tô Triệt mới có thể ăn cơm, nhưng lúc này thức ăn đã nguội lạnh, Hàn Vũ không tránh khỏi bị Tô Triệt cằn nhằn, trừng mắt mấy cái đến khi cậu hâm nóng lại đồ ăn xong đem ra mới thôi.
Tô Triệt gắp một miếng cá vào chén của Hàn Vũ, lại gắp thêm một miếng tỏi vào, lạnh lùng nói: “Ăn đi, sát trùng!”
Hàn Vũ tỏ vẻ ngây thơ, bỏ tỏi ra ngoài, vô tội nói: “Dạ dày của anh rất tốt mà!”
“Hừ, tốt nhất anh nên giết sạch đám tng trùng trong đầu đi.” Tô Triệt trừng mắt, tức giận nói.
Vừa rồi bị hắn ép lên sô pha, nói dễ nghe là cùng nhau ân ái, nói khó nghe thì là Hàn Vũ nảy sinh thú tính.
Tô Triệt không hiểu, rõ ràng công việc hàng ngày của Hàn Vũ rất bề bộn, vì sao mỗi ngày về nhà đều tràn đầy tinh lực như vậy, tinh lực mạnh mẽ của hắn đôi lúc khiến cậu chịu không nổi.
Hàn Vũ chép miệng, vô lại nói: “Không có nha, anh chỉ dùng hành động thực tế để biểu đạt tình yêu mà thôi!”
Đồ mặt dày! Tô Triệt thầm mắng trong lòng, mặt bất giác đỏ lên. Da mặt cậu mỏng, dù đã nghe lời ngon tiếng ngọt của hắn vô số lần nhưng vẫn không kiềm được mặt đỏ tim đập. Tô Triệt nghĩ, có lẽ kiếp này mình đã định trước là bị hắn ăn sạch rồi.
Kỳ thật Tô Triệt cũng đã thử phản “công”, dù sao cậu vốn là thẳng nam, tuy rằng không có thành kiến với đồng tính luyến ái nhưng tự nhiên bị áp thành cong như vậy vẫn có chút không cam lòng, bất quá trước mặt Hàn Vũ mấy kế hoạch nho nhỏ mà cậu vắt chất xám ra suy tính đều không phát huy được tác dụng.
Như lần Tô Triệt chuốc rượu Hàn Vũ là lần đầu tiên bọn họ phát sinh quan hệ, muốn “Bá vương ngạnh thượng cung”, nhưng thực đáng tiếc, rượu vốn để Hàn Vũ uống hết lại bị hắn ngăn lại, cậu ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, bị chuốc say bất tỉnh, sáng hôm sau không chỉ thắt lưng đau mà còn bị đau đầu sau khi say nữa.
Sau đó là lần thứ hai, vẫn là chuốc rượu nhưng lần này Tô Triệt rút kinh nghiệm, rượu Hàn Vũ đưa cậu đều đẩy trở về, nhìn hắn uống rượu cậu còn có chút đắc ý, lại vô tình không thấy hắn trộm cười trong bụng. Kết quả là ban đêm Hàn Vũ say rượu nổi thú tính, làm một hồi vận động kịch liệt. Ngày hôm sau hắn thần thanh khí sảng, còn cậu thì cả ngày đó cũng không xuống được giường……
Lần thứ ba Tô Triệt có ý đồ sử dụng bạo lực, kết quả có thể đoán được……
Lần thứ tư cậu muốn dùng khổ nhục kế nhưng kế còn chưa thành thì cậu đã thấy khó chịu, kết quả khổ nhục kế thất bại, ý đồ của cậu lại bị Hàn Vũ phát hiện, sau đó là môt phen trừng phạt…
Lần thứ năm…
Lần thứ sáu…
Lần thứ bảy…
Rốt cuộc cậu cũng không thành công được lần nào, không tự mang mình dâng lên là đã may mắn rồi. Tô Triệt tự cảm thấy bản thân mình rất ngốc, tốt xấu gì cậu cũng là phần tử trí thức cao cấp, đọc sử sách, hiểu quyền mưu, vậy mà ngay cả một âm mưu nho nhỏ như vậy đều không làm được, còn bị Hàn Vũ nhân đó đem ra ăn sạch sẽ???
Cuối cùng cậu cũng đành nhận mệnh, cậu đã hiểu, Hàn Vũ là một kẻ mưu mô không kém, hắn lăn lộn trên thương trường lâu như vậy, không những tâm tư kín đáo còn được “cồn khảo nghiệm”, so với Tô Triệt phải nói là lợi hại hơn trăm vạn lần.
Sau đó Tô Triệt nghĩ, Hàn Vũ tuy rằng cường thế bá đạo nhưng cũng ôn nhu săn sóc, mình ở phía dưới cũng không có gì không tốt—ngoại trừ cơ thể có chút không thoải mái ra. Tóm lại là cuộc sống hạnh phúc, tình duyên mỹ mãn— có thể đối với Hàn Vũ mà nói là “tính” phúc, Tô Triệt vốn dễ thỏa mãn cũng không nảy sinh tà niệm nào nữa.
Ăn cơm xong Tô Triệt lập tức đứng dậy thu dọn chén bát, Hàn Vũ cũng không chùi mép bỏ đi mà bước vào bếp xả nước nóng vào bồn chờ Tô Triệt vào rửa. Khi Tô Triệt bắt đầu rửa chén hắn sẽ đứng bên cạnh, giúp cậu lau khô chén bát, bất quá những cái này chỉ là thứ yếu, mục đích chính vẫn là nhân cơ hội Tô Triệt không chú ý trộm chút hương.
Hàn Vũ là như vậy, chưa bao giờ làm việc nhà, hiện giờ hai người tình cảm sâu đậm, lúc vui vẻ hắn có thể làm như vậy cũng đã là cực hạn. Bất quá Tô Triệt cũng chưa bao giờ oán giận, thực ra Hàn Vũ giúp cậu mở nước, lau chén bát đã là chuyện ngoài suy nghĩ của cậu rồi.
Ngày đầu tiên bị Hàn Vũ lừa vào nhà này, thấy phòng bếp sạch sẽ như được bài trí kia cậu liền biết nam nhân này không làm việc nhà— ít nhất là bình thường sẽ không làm việc nhà. Sự thật đã chứng minh Hàn Vũ trước nay sống ở công ty, quần áo đem đến tiệm giặt ủi, ăn cơm thì ra ngoài. Cho nên lần đầu tiên hắn giúp cậu thu quần áo, kỳ thật cũng chỉ là đem quần áo cậu giặt sạch cất vào tủ, nhưng cậu đã thấy rất thỏa mãn.
Cho nên nói, cũng chỉ có người như Tô Triệt mới có thể cùng Hàn Vũ chung sống hòa thuận mà không nảy sinh mâu thuẫn thôi.
“Này!”
Tô Triệt đột nhiên mở miệng, Hàn Vũ nháy nháy mắt nghe cậu nói.
Ánh nhìn chăm chú của Hàn Vũ khiến Tô Triệt hơi đỏ mặt nhưng cậu vẫn lạnh lùng nói: “Sau này anh không được làm chuyện đó trước giờ ăn cơm!”
Hàn Vũ vô lại hỏi: “Chuyện nào cơ?”
Tô Triệt lườm hắn, lại ngượng ngùng không mở miệng. Hàn Vũ tròng mắt vừa đảo, cúi xuống hôn một cái lên môi Tô Triệt, cợt nhả nói: “Ha ha, vận động có thể trợ giúp tiêu hóa nha~”
Tô Triệt cũng không cự tuyệt sự thân thiết của Hàn Vũ, đợi khi tách môi ra cậu mới nói: “Dạ dày của anh không tốt, ăn cơm phải đúng giờ, không được ăn đồ ăn lạnh, anh làm…… làm chuyện đó……” Tô Triệt đỏ mặt nhưng vẫn rất nghiêm túc, “Không tốt cho dạ dày.”
Hàn Vũ nghe vậy hơi ngẩn ra, trong lòng ngập tràn một loại cảm xúc không tên.
Từ nhỏ hắn vốn tịch mịch nên khi còn đi học sinh hoạt rất qua loa, kết quả của việc không chú ý thân thể đó chính là bệnh đau bao tử mãn tính. Sau này đi làm, lúc vội vàng liền không ăn cơm đúng giờ, ra ngoài xã giao toàn ăn những thứ đầy dầu mỡ cùng uống rượu, dạ dày hắn càng ngày càng kém, có lẽ không bao lâu nữa sẽ phát tác.
Tô Triệt vốn không biết chuyện này, cậu vẫn cho rằng hắn là người rất mạnh mẽ, bất quá sau khi hai người ở chung không bao lâu, một ngày nọ Hàn Vũ không ăn cơm chiều, vừa lúc có một dự án lớn phải làm đến khuya, kết quả đến nửa đêm bệnh đau dạ dày tái phát, thuốc để trong thư phòng đã uống hết nên hắn đành phải quay về phòng ngủ tìm thuốc, Tô Triệt ngủ không sâu, nghe được tiếng động liền tỉnh lại, vậy mới biết thân thể Hàn Vũ không khỏe mạnh như bề ngoài của hắn.
Tối đó Tô Triệt thấy sắc mặt Hàn Vũ trắng bệch mà hoảng sợ, tuy rằng cậu hiểu được mình có hơi xé to chuyện nhưng cậu lúc ấy thật sự rất lúng túng, chỉ thiếu khóc lên nữa mà thôi. Vì chuyện này mà cậu bị Hàn Vũ giễu cợt một thời gian, nói cậu suy nghĩ nhiều quá.
Bất quá sau đó Tô Triệt bắt đầu để tâm tới thân thể Hàn Vũ, buổi sáng giám sát hắn ăn bữa sáng, giữa trưa Hàn Vũ ăn ở công ty, cậu không quản được nhưng sẽ dặn hắn chú ý ăn uống, nếu hắn về ăn tối thì cậu sẽ chuẩn bị chút đồ ăn lành tính dễ tiêu hóa, trước khi đi ngủ thì nấu một chén cháo cho hắn ấm bụng.
Chăm sóc như vậy, mấy tháng qua bệnh đau bao tử của Hàn Vũ quả thật không hề tái phát.
Những chuyện này Hàn Vũ đều biết, nhưng cảm giác lặng lẽ hưởng thụ và trực diện quan tâm hoàn toàn khác nhau, nhìn sắc mặt ửng đỏ của Tô Triệt, trong lòng có một cảm giác ấm áp tựa như dòng suối nhỏ dần dần chảy qua, làm dịu trái tim hắn. Nhưng mà……
Hàn Vũ ôm lấy thắt lưng Tô Triệt, nhẹ nhàng gặm vành tai cậu, cười xấu xa: “Vậy được rồi, chúng ta không làm trước khi ăn cơm, đổi thành sau khi ăn làm đi……”
Ma trảo của Hàn Vũ đã đưa vào trong quần áo Tô Triệt, theo cách nói của hắn là: ăn no nghĩ chuyện xxx thôi!
.