Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

chương 110: tân thú vương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Tagoon

Người bộ lạc Đại Hùng đã dựng trại đóng quân cạnh bờ sông, Hùng Kỳ còn biến thành hình thú xuống nước bắt cá.

Hắn không quá thích ăn cá, nhưng kỹ thuật bắt cá của hắn kỳ thật tốt hơn nhiều so với Hùng Dã.

Hình thú của hắn còn bơi lội cực kì thành thạo.

Chưa đến chốc lát, Hùng Kỳ đã bắt được rất nhiều cá, mà tất cả số cá này hắn đều cho Hùng Dã.

Chu Tịch ăn cá nhất định phải xử lý sạch sẽ mới ăn, mà hắn lại không biết cách xử lý.

Hùng Dã ngược lại đã mổ cá quen tay. Y cạo sạch vẩy trước, sau đó lại chặt bỏ đầu, móc ruột......

Bộ lạc Đại Hùng ở đây nhìn thấy cảnh này đã tập mãi thành thói quen.

Sứ giả Thần Thú ăn cái gì cũng cực kì tinh tế, ngay cả lúa mạch cũng phải xát vò mài thành bột, ăn cá không ăn vẩy thật sự quá bình thường.

Ngược lại nhóm người Độc Nhãn Lang nhìn thấy cảnh này thì hơi giật mình —— Mấy tên kia cũng quá cẩn thận rồi, loại cá này không phải nướng một chút rồi ăn hết toàn bộ sao? Vài người cảm thấy cá nướng ăn không ngon, trực tiếp nhai sống cũng là có.

Chẳng qua chỉ là bộ lạc nhỏ ở rừng rậm mãng hoang mà thôi, thế nhưng sinh hoạt còn phải làm cho tinh tế giống hệt như đám người Thú Thần Điện kia!

Bọn họ nghĩ vậy, đột nhiên phát hiện một vài chuyện không đúng.

Bọn họ lúc trước căn bản không đặt đội ngũ này vào mắt. Rốt cuộc ở rừng rậm mãng hoang, tuyệt đại đa số bộ lạc đều rất lạc hậu...... Nhưng bây giờ, những người này lấy ra cái gì?

Bọn họ vậy mà lại lấy ra nồi gốm bát gốm!

Vì cái gì ở rừng rậm mãng hoang lại có nồi gốm chén gốm? Đây không phải thứ chỉ Thú Thần Điện mới có sao?

Bọn họ đang buồn bực, lại nhìn thấy những người này cho vào trong nồi gốm...... Đó là lúa mạch đã xát vỏ?

Bọn họ trước kia từng nghe người ta nói, tư tế của Thú Thần Điện ăn cái gì cũng cực kì chú ý, lúa mạch phải xát vỏ mới ăn. Lúc ấy bọn họ còn cảm thấy không có khả năng, không nghĩ tới bây giờ ở rừng rậm mãng hoang lại nhìn thấy.

Không chỉ thế, xem bọn họ đổ bao mạch lớn như vậy ra...... Đây là tính toán cho tất cả mọi người ăn cơm mạch đã bỏ vỏ?

Quá xa xỉ!

Chu Tịch cũng không biết suy nghĩ của những người này. Hắn sai người lấy lúa mạch ra ăn là bởi vì số lúa mạch này đã bị ẩm.

Con vì sao lại đã xát vỏ...... Số lúa mạch này đều thuộc về hắn. Vào mùa đông, Hùng Dã không có chuyện gì làm, hắn đã bảo Hùng Dã xát vỏ lúa mạch, thuận tiện luyện tập khống chế năng lượng...... Vì thế lúa mạch thoát vỏ của bọn họ cũng bèn rất nhiều.

Chẳng qua, lúa mạch này hắn vốn dĩ tính toán để dành ăn trong hai tháng. Hiện giờ trời mưa liên tiếp, hạt lúa mạch ngấm nước, hắn dứt khoát bèn lấy ra cho mọi người ăn luôn.

Cơm mạch tương đối cứng, Chu Tịch vốn không quá thích. Nhưng số lúa mạch này đều bị ẩm, tương đương với ngâm nước một đoạn thời gian, dùng để nấu cơm vừa vặn tốt.

Chu Tịch cho một ít dầu vào nồi gốm, lại sai người thái thịt hun khói, bày ở mặt trên gạo, cuối cùng còn xếp một ít dưa muối ở trên cùng, sau đó đậy nắp lại, sai người đi nấu cơm.

Từ bộ lạc mang theo năm cái nồi gốm ra ngoài, mỗi một nồi đều nấu cơm thịt hun khói dưa muối như vậy. Ngoài ra, Chu Tịch còn mang theo hai cái nồi nhỏ của hắn và Hùng Dã. Lúc này, hắn lấy ra một ít rau dưa hái được trên đường, chuẩn bị xào vài món, thuận tiện làm cá.

Xào rau mọi người đều không quá chú ý. Người trong bộ lạc đối với rau dưa đều không quá hoan nghênh, nhưng cá Chu Tịch nấu......

Chu Tịch lúc trước thường làm cá hầm cải chua cá hầm ớt linh tinh, nói đến cùng đều là dùng nước nấu, nhưng lần này hắn tính toán đổi cách làm khác.

Hắn chuẩn bị làm cá nướng, chính là cái loại nướng qua cá, sau đó lại hầm cùng với nước canh và rau dưa. Trước mạt thế hắn từng được ăn, cực kì ngon miệng.

Đương nhiên, hắn cũng không biết cách làm cụ thể, gia vị cũng không có đủ, nhưng hắn cũng không ngại làm phiên bản sơn trại.

Quét dầu lên cá thoáng nướng trong chốc lát, sau đó Chu Tịch thả tất cả số cá đó vào trong nồi, nêm gia vị hầm nấu, còn thêm một ít nấm phơi khô.

Tuy rằng không có nước tương, nhưng nước canh làm từ dầu xào ớt, rất nhanh đã tản mát ra mùi thơm, đám người bộ lạc Đại Hùng xem mà không ngăn được chảy nước miếng.

Chờ cá nướng làm xong, cơm mạch cũng vừa chín.

Lúc nấu cơm Chu Tịch bỏ thêm chút dầu, từng hạt mạch no đủ nhìn béo ngậy, trộn đều với thịt hun khói cùng dưa muối ở mặt trên...... Cơm này thật sự quá thơm!

"Cho ta một nồi cơm, dư lại các ngươi cầm đi chia nhau." Chu Tịch nói.

Hùng Kỳ lập tức bưng một nồi cơm lại đây cho hắn, sau đó đi chia cơm —— Lúa mạch và dưa muối đều là của Chu Tịch, Chu Tịch yêu cầu cả một nồi cũng chẳng hề quá phận.

Hùng Kỳ chia cho mỗi người một bát cơm nhỏ, sau đó bưng bát của mình tới. Chu Tịch thấy thế, cho hắn một con cá —— rốt cuộc chỗ cá này đều là Hùng Kỳ bắt.

Hùng Kỳ cầm cá, cảm thấy mỹ mãn rời đi, sau khi ăn cơm mạch thịt hun khói cùng cá nướng xong lại buồn bực bắt đầu dùng thịt nướng lấp đầy bụng mình.

Đám người Hùng Kỳ phải ăn thêm chút thịt nướng mới có thể no, Chu Tịch và Hùng Dã lại không cần.

Một nồi cơm mạch hoàn chỉnh, còn có hơn mười con cá cùng một ít rau dưa, hai người ăn xong không cần ăn thêm cái khác.

Chỉ là Hùng Dã vẫn không thích ăn rau, Chu Tịch chỉ có thể chia rau ra làm hai phần bằng nhau, bắt y nhất định phải ăn hết một phần. Sau đó hắn nhìn thấy Hùng Dã trước ăn hết rau rồi mới một lòng nhào vào cơm mạch cùng cá nướng, ăn đến ngon lành.

Nhóm người Độc Nhãn Lang xem đến nước miếng đều chảy ra.

Đồng thời cũng có chút hối hận.

Cái bộ lạc này rõ ràng không giống với những bộ lạc khác ở rừng rậm mãng hoang trong nhận thức của bọn họ, bọn họ không nên sơ ý như thế, vừa thấy đã muốn cướp!

Độc Nhãn Lang vẫn luôn không nói chuyện, dùng một con mắt còn sót lại của mình nhìn quét Hùng Dã và Chu Tịch. Nhưng thuộc hạ của cô ta lại không bình tĩnh được như vậy: "Mùi này thật thơm......"

"Lúa mạch bộ lạc chúng ta ăn đều để nguyên vỏ trực tiếp nấu với nước, không nghĩ tới còn có thể như vậy."

"Cá kia nhìn đã biết ăn ngon, chẳng biết thả cái gì."

"Chẳng trách Trư Chiến sẽ đi theo bọn họ......"

......

Trong toàn bộ đội ngũ, Hùng Dã và Chu Tịch là ăn tốt nhất, những người khác đều cùng một dạng. Các thủ hạ của Trư Chiến mỗi người cũng được chia cho một bát cơm mạch nhỏ.

Bọn chúng lúc trước còn tưởng rằng bộ lạc này đã bị Trư Chiến chiếm giữ, bây giờ xem ra cũng không phải. Trư Chiến nhìn...... Hình như là gia nhập vào bộ lạc.

Bộ lạc này quả là lợi hại.

Nhắc đến Trư Chiến, bọn chúng đột nhiên lại nghĩ tới chỗ không thích hợp: "Không phải nói chân Trư Chiến bị lệch nên mới bị lưu đày sao?" Lúc trước bọn họ nhìn thấy chân Trư Chiến hoàn toàn bình thường mà!

"Ta nghe được tin tức, chính là chân Trư Chiến mọc lệch nên mới bị lưu đày, nhưng cũng có thể là nhầm." Kẻ vừa tới rừng rậm mãng hoang không lâu nói.

Đầu năm nay các loại tin tức truyền đến truyền đi, cuối cùng sai sót là quá bình thường, những người đó cũng không để ý. Ngược lại Chu Tịch nhìn người kia, đột nhiên hỏi: "Ta đối với đại lục Thú Nhân còn khá tò mò, hồi trước cũng nghe Trư Chiến nói một ít...... Gần đây bên kia có tin tức nào khác hay không?"

"Có." Người nọ đáp.

Chu Tịch nói: "Ngươi kể cho ta nghe một chút đi."

Người nọ không biết thân phận của Chu Tịch, nhưng chỉ bằng Chu Tịch là người duy nhất mặc quần áo vải là đủ hiểu thân phận của hắn không bình thường. Người nọ nói: "Gần đây có một tin tức lớn vô cùng kinh người, một Thú Vương mới vừa xuất hiện!"

"Một Thú Vương mới xuất hiện?" Chu Tịch hỏi: "Là của bộ lạc nào?"

"Bộ lạc nào cũng không phải, hắn là một kẻ đơn độc, tên Sư Lệ." Người nọ đầy mặt sùng bái: "Hắn không phải xuất thân từ bộ lạc lớn, vậy mà có thể trở thành Thú Vương, thật sự quá lợi hại!"

Chu Tịch: "......" Hắn không nghe lầm? Sư Lệ?

Người bộ lạc Đại Hùng đều đang ăn thịt nướng nói chuyện phiếm, không chú ý bên này, chỉ có Hùng Dã ngồi ở bên cạnh hắn là nghe được. Lúc này, Hùng Dã cũng có chút kỳ quái: "Hắn tên Sư Lệ?"

"Đúng là Sư Lệ, hình thú là sư tử, vô cùng uy mãnh! Hắn phía trước vô thanh vô tức, giờ đột nhiên xuất hiện...... Nghe nói là ăn Thần Thú quả mới có thể trở thành Thú Vương...... Nếu như ta cũng có thể trở thành Thú Vương thì tốt rồi." Người này khi nói về Sư Lệ thì tràn đầy vẻ hâm mộ, nhưng hắn kỳ thật cũng không biết gì về Sư Lệ, cũng chưa từng gặp mặt Sư Lệ.

Chu Tịch lại hỏi vài câu, vẫn không thể xác định tên Sư Lệ này có phải chính là Sư Lệ bị mang đi từ bộ lạc bọn họ hay không, đành mặc kệ.

Nếu người nọ không phải Sư Lệ của bộ lạc bọn họ, vậy cùng hắn một chút quan hệ cũng không có. Còn nếu người nọ chính là Sư Lệ...... Kỳ thật cũng chẳng sao cả.

Chỉ là Hùng Dã của hắn thực lực thế nhưng so ra kém Sư Lệ, điều này khiến cho Chu Tịch cảm thấy hơi khó chịu.

Đáng tiếc hắn rốt cuộc chưa từng thấy Thần Thú quả bao giờ, bằng không nhất định sẽ tìm về cho Hùng Dã ăn.

Trời đã tối nhưng Trư Chiến còn chưa trở về, Chu Tịch và Hùng Dã không đợi nữa mà đi ngủ trước.

Tới lều trại, Hùng Dã nói: "Chu Tịch, ngươi nói tân Thú Vương kia là Sư Lệ chăng?"

"Ta cũng không biết, không liên quan tới chúng ta." Chu Tịch nói.

Hùng Dã ngẫm nghĩ, cảm thấy quả thật là như thế.

Kể cả Thú Vương kia là Sư Lệ thì cũng chẳng liên quan gì tới y. Không, nói không chừng có liên quan: "Ta cảm thấy Sư Lệ người này không tốt lắm, ngươi nói...... Hắn có thể gây bất lợi cho bộ lạc chúng ta hay không?"

Chu Tịch biết Hùng Dã lúc trước thích Sư Lệ tới cỡ nào, không nghĩ tới bây giờ, Sư Lệ ở trong mắt y thế nhưng thành một kẻ như vậy......

Chẳng qua Sư Lệ kia cũng chẳng phải loại gì tốt đẹp, âm hiểm xảo trá, tâm tư cũng nhiều.

Trước đây khi Sư Lệ còn ở trong bộ lạc, hắn không có đi quản người này là bởi vì gã thực lực rất kém cỏi, tính cách như vậy cũng không nổi lên được chút sóng gió nào. Nhưng bây giờ gã đột nhiên trở thành Thú Vương......

Chu Tịch xác thật hơi lo lắng.

Nhưng cũng không phải là không có cách nào đối phó.

Hắn nếu có thể doạ Tượng Thiên chạy mất dạng, hẳn là cũng có thể doạ Sư Lệ.

"Cho dù gã thật sự là Sư Lệ, bây giờ gã ở đại lục Thú Nhân, trong chốc lát khẳng định sẽ không trở về." Chu Tịch nói.

Hùng Dã gật gật đầu, đang định ngủ với Chu Tịch thì bỗng nhiên phát hiện: "Có mùi máu tươi."

Y lập tức đi ra ngoài, Chu Tịch thầm thở dài một hơi —— Trư Chiến đã trở lại, sắp tới ngủ không được rồi.

Trư Chiến xác thật đã trở lại.

Lúc trở về hắn còn kéo theo một con khủng long nặng khoảng năm sáu tấn. Bởi vì đầu con khủng long này đã bị cắn đứt, trên người cũng bị rách lung tung rối loạn, mọi người thậm chí không nhận ra đây là loài khủng long gì.

Trư Chiến ném khủng long xuống, mọi người lúc này mới chú ý tới, trên người hắn cũng có thương tích.

Miệng vết thương đều không lớn nhưng rất nhiều, hơn phân nửa là chính hắn cố ý bị thương.

"A......" Độc Nhãn Lang cười lạnh một tiếng: "Bây giờ biết khó chịu, nữ nhân của ngươi có lẽ cũng chẳng còn mệnh."

Ả vừa nói xong đã bị Trư Chiến tát cho một cái, cả người đều ngã văng ra ngoài.

Thủ hạ Trư Chiến kéo con khủng long đi, yên lặng bắt đầu xử lí. Trư Chiến lại đi tới chỗ của Chu Tịch: "Chu Tịch, ta muốn trở về, có cách gì không?"

Chu Tịch nói: "Ngươi có thể dùng một vài cây gỗ lớn buộc lại với nhau, làm một cái thuyền."

Kỳ thật chuyện ngồi thuyền này cũng chẳng tính là gì. Vấn đề lớn nhất của Trư Chiến hiện giờ kỳ thật chính là thực lực không đủ.

Dựa theo lời Trư Chiến nói, trong khúc sông kia có rất nhiều sinh vật cường đại. Qua sông đơn giản, nhưng để không bị những sinh vật này nuốt chửng lại rất khó.

Trư Chiến ôm lấy đầu mình: "Ta nếu như chỉ có một mình, liều một lần thì liều một lần, chỉ là......" Hắn phải đi về, những người đi theo hắn khẳng định sẽ đi cùng, đến lúc đó tất nhiên sẽ có thương vong.

Hơn nữa, hắn nếu như chết ở trong sông, vậy thì tất cả đều sẽ trở thành uổng phí, Trư Châu và mấy đứa nhot còn chưa biết như thế nào......

Trư Chiến vốn còn nghĩ sau khi thực lực tăng lên rồi mới trở về, nhưng giờ gặp phải chuyện này......

Hắn sau lại không nói gì nữa, cũng không ăn cái gì.

Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người bèn bắt đầu chia con khủng long Trư Chiến mang về tối hôm qua ra ăn.

Chu Tịch cũng nướng cho Hùng Dã một miếng thịt to.

Lúc hắn nướng thịt, Trư Chiến lại tới: "Chu Tịch, cảm ơn ngươi trước đây đã cứu ta...... Lần này ta đưa các ngươi đến bộ lạc Bờ Cát xong là phải rời đi rồi."

Chu Tịch nói: "Được." Mấy ngày này hắn có thể giúp Trư Chiến suy nghĩ xem làm thế nào để đóng một con thuyền.

Truyện Chữ Hay