Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

chương 107: mùa xuân tới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Tagoon

Chu Tịch cũng không thạo việc kể chuyện. Hắn cảm thấy câu truyện mình kể rất nhàm chán. Đơn giản chỉ là hai con gấu thành niên, quyết định ra ngoài ngao du thế giới, bèn rời khỏi bộ lạc sinh sống từ nhỏ bắt đầu lang bạt. Bọn họ dọc theo đường đi gặp các loại khủng long, chậm rãi biến cường......

Nhưng đối với Hùng Dã mà nói, đây tuyệt đối là một câu truyện vô cùng hay ho.

Trên thực tế, y còn không cảm thấy đây là chuyện xưa mà hẳn là một câu chuyện chân thật.

"Chu Tịch, Hùng Đại Hùng Nhị có phải là tổ tiên của bộ lạc Đại Hùng chúng ta hay không? Có phải Thần Thú kể cho ngươi câu chuyện này không?" Hùng Dã đầy vẻ tò mò.

Chu Tịch: "......" Ngại quá, hai con gấu kia cũng không phải tổ tiên của bộ lạc Đại Hùng, chúng nó kỳ thật sống ở mấy trăm tập phim hoạt hình. Nếu như không có mạt thế, chúng không chừng có thể sống tới mấy ngàn tập.

Hai người ở bên nhau nói chuyện phiếm, rất nhanh đã đói bụng.

Chu Tịch lấy lúa mạch và thịt hun khói dưa muối, làm bánh nhân dưa muối thịt hun khói.

Dù là dưa muối hay là thịt hun khói đều không phải đồ ăn lành mạnh, nhưng dựa vào trạng huống thân thể của hắn và Hùng Dã hiện giờ, chẳng sợ mỗi ngày ăn mấy trăm cân thịt hun khói dưa muối cũng không ảnh hưởng bao lớn.

Ăn xong, Hùng Dã lại nằm trên da thú cạnh đống lửa mơ màng sắp ngủ.

Trong phòng ngủ bọn họ có giường, nhưng ở cạnh đống lửa ấm áp hơn, y dứt khoát nằm luôn ở đây.

Chu Tịch thấy thế cười cười, nằm xuống bên cạnh Hùng Dã.

Tuyết lớn rơi hai ngày hai đêm, toàn bộ thế giới trắng xoá một màu, tuyết trắng bay bay.

Lúc mở cửa sổ thông khí trong phòng, Chu Tịch đã bị cảnh tượng bên ngoài làm cho chấn động —— Ở mạt thế, mặc dù tuyết rơi nhưng tuyết kia đều không phải màu trắng, còn luôn có tang thi ghê tởm đột nhiên nhảy ra.

"Chu Tịch, ngươi đừng để bị gió thổi quá lâu." Hùng Dã thấy Chu Tịch đứng ở cửa sổ, lên tiếng dặn dò.

Chu Tịch đóng cửa sổ: "Ta muốn ra bên ngoài đi dạo một chút."

"Ra bên ngoài làm cái gì?" Hùng Dã hỏi.

"Tùy tiện nhìn ngắm." Chu Tịch nói.

"Ngươi mặc thêm nhiều quần áo vào, nếu lạnh thì nhanh chóng trở về." Hùng Dã vốn định ngăn cản, nhưng ngẫm nghĩ lại đồng ý. Chu Tịch trước kia luôn không ra khỏi cửa, e là chưa bao giờ nhìn thấy tuyết, để hắn chơi trong chốc lát cũng chẳng sao.

Nghĩ vậy, y lại lấy da thú khoác lên cho Chu Tịch.

Chu Tịch không chối từ, bọc da thú kín mít đi ra bên ngoài, ở trong sân nhà mình dạo chơi.

Thấy Chu Tịch không định đi xa, Hùng Dã nói: "Chu Tịch, ta đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại."

"Được." Chu Tịch đáp.

Chờ Hùng Dã đi rồi, Chu Tịch buông da thú trên người xuống, dùng tinh thần lực vê một quả cầu tuyết, sau đó ở trước cửa nhà dùng tuyết làm một con gấu đang ngồi.

Có tinh thần lực trong tay, hắn đã không còn thỏa mãn với việc chỉ đắp một người tuyết tầm thường, đương nhiên phải đắp một con gấu tuyết mới đẹp.

Như vậy Hùng Dã thấy cũng sẽ vui vẻ.

Trong khi Chu Tịch gian lận dùng tinh thần lực đắp gấu tuyết, Hùng Dã đi vào trong bộ lạc.

Sau khi bắt đầu mùa đông, phần lớn công việc trong bộ lạc đều ngừng lại, nhưng mọi người vẫn luôn có một chút chuyện phải làm.

Tỷ như nuôi dưỡng khủng long.

Khủng long nuôi trong bộ lạc con nào lớn đều đã bị giết, nhưng với những con nhỏ hơn và tương đối dịu ngoan thì bọn họ quyết định tiếp tục nuôi dưỡng.

Vì để đám khủng long không bị chết đói chết rét, bộ lạc không chỉ trước tiên chuẩn bị một ít cỏ khô, còn ở bên ngoài hàng rào chuồng khủng long đắp bùn đất che chắn, cũng thật dụng tâm.

Hùng Dã khắp nơi đi dạo một vòng.

Những người từng là nô lệ mới gia nhập bộ lạc Đại Hùng tổng cộng có người, đều ở trong những căn nhà làm bằng bùn đất tại nơi thiêu chế đồ gốm.

Để tiết kiệm công sức, những phòng ở này đều được xây liền với nhau thành một dãy hoàn chỉnh, như vậy có thể bớt việc đầm một mặt tường không nói, còn càng có thể giữ ấm.

Lúc Hùng Dã đi qua thì thấy những người đó cười chào hỏi y, còn không ngừng kinh ngạc cảm thán: "Tộc trưởng, phòng ở làm bằng bùn đất thật ấm áp!"

"Ta từ nhỏ đến lớn trải qua nhiều mùa đông như vậy, nhưng lần này vẫn là lần cảm thấy hài lòng nhất."

"Tộc trưởng, các ngươi đúng là người tốt!"

......

Hùng Dã nghe được mấy lời kia, chỉ cảm thấy mùa đông cũng không còn quá lạnh như trước nữa.

Những người này hiện giờ đã rất có lòng trung thành với bộ lạc Đại Hùng. Hùng Dã đi dạo một vòng, lại tới khe núi bên kia.

Khe núi, người bộ lạc Đại Hùng đang dọn dẹp tuyết đọng.

Nếu như không quét dọn khe núi, mặt đất sẽ luôn luôn ướt nhẹp. Cho nên mỗi lần trời đổ tuyết, mọi người đều sẽ đi quét dọn sạch sẽ.

Nhìn thấy Hùng Dã, người trong bộ lạc sôi nổi chào hỏi.

Năm nay đồ ăn sung túc, gương mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ tươi cười, ai cũng đều rất hạnh phúc.

Hùng Dã trực tiếp tới sơn động tập thể.

Những cường giả trong bộ lạc bình thường đều không cần chú ý quá nhiều, ngược lại người ở trong sơn động tập thể lại cần y phải chiếu cố nhiều một chút.

Trong sơn động tập thể đốt lửa, bên trên còn bắc một cái nồi gốm, trong nồi nấu nước ấm.

"Hầu gia gia, ngươi gần đây sống thế nào?" Hùng Dã đi tìm lão nhân có hình thú là con khỉ mà y thân quen trong bộ lạc.

Lúc trước định cùng Sư Lệ kết làm bạn lữ, y đã nhờ người làm nệm, chính là nhờ vị Hầu gia gia này làm.

"Ta đương nhiên sống rất tốt, chưa từng sống ngày nào tốt hơn bây giờ." Lão nhân cười ha hả, những người khác cũng rất vui vẻ.

Có củi đốt không hết, có đồ ăn lấp đầy bụng, bọn họ còn có thể luôn được uống nước ấm...... Cuộc sống như vậy quả thật vô cùng tốt đẹp.

Hùng Dã ngồi xuống, cùng người già trẻ nhỏ trong bộ lạc nói chuyện phiếm.

Không khí thực hòa hợp, thẳng đến khi Dương Oánh và Dương Tốc tới đây, tiếng nói của mọi người mới ngừng lại.

Hùng Dã liếc qua Dương Oánh và Dương Tốc, lại nhanh chóng dời tầm mắt.

Y trước kia một lòng muốn được hai người này chấp nhận, chẳng qua bây giờ, bọn họ với y mà nói chỉ là những thành viên vô cùng bình thường trong bộ lạc, y thậm chí còn không quá thích bọn họ.

Rốt cuộc bọn họ hơi lười, đặc biệt là Dương Oánh.

Hùng Dã còn phát hiện bởi vì mình không để ý đến Dương Oánh, Dương Oánh còn lộ ra vẻ mặt phẫn hận, lại trừng mắt liếc y một cái. Ngược lại Dương Tốc cụp mi rũ mắt, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh nghe y nói chuyện.

"Dương Tốc, đi ra!" Dương Oánh quát.

Nhưng Dương Tốc không có nghe lời bà ta, không chịu đi mà vẫn ở lại. Chờ đến lúc Hùng Dã phải đi, Dương Tốc còn đuổi theo nói: "Tộc trưởng, thực xin lỗi."

Dương Tốc mấy ngày nay thật sự trải qua không tệ, đó là đương nhiên, rốt cuộc trong bộ lạc không thiếu đồ ăn, cũng không có ai sẽ bạc đãi nó.

Nhưng nếu nói là trải qua không được tốt thì cũng chẳng sai. Nó và mẫu thân vẫn luôn không dung nhập được vào bộ lạc, không thích làm việc không nói còn có thái độ không tốt đối với Hùng Dã, mọi người không khỏi ngày càng xa lánh bọn họ.

Ngay từ đầu, Dương Tốc oán hận anh trai của mình, oán trách Hùng Dã không nhớ tình cũ, bất mãn đủ loại hành vi của mẫu thân, càng ghen ghét Chu Tịch. Nhưng thời gian dài, phát hiện trong mắt Hùng Dã và Chu Tịch kỳ thật căn bản là không có bọn họ, sau khi bọn họ nghiêm túc làm việc, những người khác trong bộ lạc cũng bèn không nhằm vào bọn họ nữa, nó bỗng có chút mờ mịt.

Nó đột nhiên ý thức được, Hùng Dã xác thật không cần phải đối tốt với nó.

Dương Tốc đã không còn nhớ rõ bộ lạc nơi mình sinh ra có bộ dáng như thế nào, nhưng ký ức phải chịu đói trước khi gia nhập bộ lạc Đại Hùng nó lại rất rõ ràng. Nó kỳ thật còn rất thích bộ lạc Đại Hùng.

Bây giờ nhìn thấy bộ lạc mình ngày càng phát triển, người của bộ lạc khác đều nguyện ý gia nhập, nó càng cảm thấy có chung vinh dự.

Đồng thời cũng ở trong hoàn cảnh như vậy, nó cảm thấy hành vi của mình trước kia thật sự không đúng.

Hùng Dã...... Vốn dĩ không cần quan tâm bọn họ.

"Không sao cả." Hùng Dã thuận miệng nói. Y chẳng biết Dương Tốc vì cái gì phải xin lỗi, nhưng y đối với Dương Tốc cũng không có hận thù gì.

Hùng Dã rất nhanh đã rời đi. Thấy y đi rồi, Dương Oánh lập tức véo tai Dương Tốc: "Ngươi nói cái gì với Hùng Dã? Còn ngại nó hại chúng ta chưa đủ thảm sao?"

"Vốn không phải anh ấy hại chúng ta!" Dương Tốc nói: "Anh ấy trước kia ngược lại đã cứu chúng ta."

Vẻ mặt của Dương Oánh hơi mất tự nhiên: "Anh trai ngươi là bởi vì nó nên mới bị bắt đi."

"Rõ ràng là anh ấy tự mình lăn lộn mù quáng!" Dương Tốc nói: "Nếu như lúc trước người ở bên cạnh Hùng Dã chính là con, con nhất định sẽ đối xử với Hùng Dã thật tốt......" Hùng Dã tốt biết bao! Nó khi đó vô cùng ghen ghét anh trai, kết quả anh trai còn không quý trọng!

Bây giờ thì xong rồi, Hùng Dã đã là của Chu Tịch.

Dương Oánh cúi đầu không nói.

Dương Tốc lại nói: "Chúng ta chăm chỉ làm việc, về sau nhất định sẽ không phải đói bụng."

Dương Oánh gật gật đầu.

Gần đây cuộc sống trong bộ lạc quá tốt đẹp, mọi người lại đều ca ngợi Hùng Dã lợi hại tới cỡ nào...... Bà trừ bỏ yên ổn sống cuộc sống của mình ra thì còn có thể làm gì bây giờ?

Sư Lệ lâu như vậy vẫn chưa trở về, Dương Oánh quyết định coi như gã đã chết.

Nghĩ vậy, Dương Oánh ngược lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Suy nghĩ của Dương Oánh và Dương Tốc Hùng Dã cũng không biết. Y ở bên ngoài đi dạo một vòng rồi quay trở về nhà mình.

Sau đó liền thấy được con gấu được đắp bằng tuyết kia.

Chu Tịch vừa nãy muốn ra ngoài chẳng lẽ chính là để làm cái này?

Hùng Dã chạy như bay vào trong phòng, cầm tay Chu Tịch: "Chu Tịch, ngươi đắp con gấu tuyết lớn như vậy có bị đông lạnh hay không? Tay có bị buốt lắm không?"

"Không bị đông lạnh." Chu Tịch cười nói.

Hùng Dã nói: "Ngươi rất thích hình thú của ta đúng không? Ta biến thành hình thú cho ngươi chơi nhé?"

"Được." Chu Tịch đồng ý, sau đó lập tức nhìn thấy Hùng Dã cởi phăng quần áo, biến thành một con gấu lớn.

Căn phòng vốn dĩ hơi trống trải tức khắc bị lấp đầy.

Hùng Dã biết mình bây giờ rất to lớn, không dám lộn xộn, cuối cùng chỉ vỗ vỗ lên bụng, nói: "Chu Tịch, ngươi ngủ ở trên người ta đi!"

"Được." Chu Tịch nằm trên người đại hùng, từng chút một dùng ngón tay chải vuốt lông gấu.

Hùng Dã bị hắn "sờ" như vậy, rốt cuộc chịu không nổi, lập tức biến thành hình người: "Chu Tịch, giúp ta với......"

Mùa đông tuyệt đối là một mùa có thể khiến người trải qua vô cùng "tiêu hồn".

Hùng Dã và Chu Tịch hai người phần lớn thời gian đều co rúc trong nhà, hoặc là ăn ngủ, hoặc là học tập tri thức, kể chuyện xưa.

Vài ngày sau, gấu tuyết trước cửa chậm rãi tan chảy, nhưng qua không bao lâu lại đổ xuống một tận tuyết nữa, cuối cùng nó vẫn chưa còn nguyên.

Mùa đông ước chừng giằng co hơn ba tháng.

Hơn ba tháng này, bộ lạc bọn họ vẫn luôn không tổ chức săn thú mà làm chuyện khác —— Thiêu chế đồ gốm.

Trước khi bắt đầu mùa đông, vì để chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, bộ lạc quyết định ngừng việc thiêu chế đồ gốm. Nhưng từ sau bắt đầu mùa đông, việc này lại được tiếp tục.

Thứ nhất là mùa đông mọi người đều rảnh rỗi, thứ hai thì lại là thiêu chế đồ gốm thật sự rất ấm áp.

Chọn một ngày thời tiết sáng sủa thiêu chế đồ gốm, cả một mảnh đất lớn phụ cận đều trở nên rất ấm áp, vừa hay có thể cho người trong bộ lạc đi phơi nắng, quả thật không thể nào thoải mái hơn!

Còn có thể nhóm thêm vài đống lửa nướng thịt, nấu canh ăn. Tư vị kia thật sự quá mỹ!

Đặc biệt là canh dưa muối do Chu Tịch "phát minh" lại càng được mọi người nhất trí khen ngợi, cực kì tươi ngon.

Cuối cùng, ngày bộ lạc thiêu chế đồ gốm đã trở thành ngày toàn bộ bộ lạc tụ hội. Tất cả mọi người sẽ vào ngày đó tới nơi thiêu chế đồ gốm ca hát nhảy múa, ngay cả Chu Tịch cũng không ngoại lệ.

Hùng Dã rất thích náo nhiệt, hắn cũng bèn đi cùng qua xem.

Nhưng hắn bình thường sẽ không ở lâu. Rốt cuộc ngày mùa đông mọi người đều không tắm rửa, cái mùi hương đó......

Trên thực tế, trong phòng ngủ của hắn và Hùng Dã cũng đã hơi có mùi, tràn ngập hương vị của Hùng Dã...... Chẳng qua hắn đã quen, ngược lại còn cảm thấy khá dễ ngửi.

Khi mùa xuân vừa đến, bộ lạc đã tích góp được không ít đồ gốm. Cũng chính là lúc này, bộ lạc Đại Hùng lại một lần nữa cần ra ngoài đổi muối.

Lúc trước bọn họ đổi muối với bộ lạc Thanh Sơn, nhưng lần này bọn họ phải chuẩn bị tới bộ lạc Bờ Cát, nơi trao đổi muối với bộ lạc Thanh Sơn trong quá khứ.

"Bộ lạc Bờ Cát không có quá nhiều người, nhưng rất lợi hại, không ai dám chọc bọn họ. Bọn họ tín ngưỡng Hải Thần. Nghe nói Hải Thần của bọn họ cực kì cực kì cường đại!" Người bộ lạc Thanh Sơn mới gia nhập bộ lạc Đại Hùng có vài người đã từng đi qua bộ lạc Bờ Cát, lúc này lập tức giảng giải rất nhiều chuyện liên quan đến bộ lạc Bờ Cát.

Chu Tịch nghe bọn họ miêu tả xong mới biết được thú hình của người bộ lạc Bờ Cát phần lớn là hải cẩu hải sư linh tinh ở trong biển, hoặc là động vật có vú sinh hoạt ven bờ biển.

Bọn họ bình thường sống trên bờ cát, gặp phải nguy hiểm thì sẽ trốn xuống biển, còn sẽ hướng tới Hải Thần của bọn họ xin giúp đỡ.

"Hải Thần của bộ lạc Bờ Cát thật sự có tồn tại. Có lần tới bộ lạc Bờ Cát ta đã từng gặp được!" Một người bộ lạc Thanh Sơn nói: "Vị Hải Thần kia thật sự vô cùng khổng lồ!"

Chu Tịch không tin có Hải Thần tồn tại, nhưng nghe người này miêu tả...... Chu Tịch đột nhiên nghĩ tới một loại động vật có vú —— Cá voi xanh.

Động vật có vú trên đất bằng lớn nhất từng xuất hiện cũng chỉ trên dưới hai mươi tấn. Mà hình thú voi Ma-mút của hắn chính là một trong những loài động vật có vú lớn nhất. Chỉ là trong biển còn có loài lớn hơn nữa.

Cá voi xanh thể trọng đạt tới hơn hai trăm tấn.

Voi Ma-mút tuy lớn, nhưng so sánh với cá voi xanh thì quả thật không tính là cái gì...... Cái gọi là Hải Thần của bộ lạc Bờ Cát có chăng kỳ thật chỉ là một thú nhân sở hữu hình thú khổng lồ?

Hiện giờ trên địa cầu có rất nhiều loài khủng long cực kỳ lớn cùng vô số các loại cự thú tiền sử. Trong biển...... Hẳn là cũng có nhỉ?

Lần đổi muối này, Hùng Dã đã tính toán tự mình đi. Chu Tịch ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định đi theo.

Hắn không yên tâm Hùng Dã.

Mùa đông còn chưa hoàn toàn trôi qua, bộ lạc đã bắt tay vào chuẩn bị cho đợt đổi muối lần này. Bọn họ sửa sang lại đồ gốm thật cẩn thận, tìm thêm một ít đồ ăn da thú linh tinh, phân loại đóng gói kỹ càng, cuối cùng chuẩn bị được rất nhiều thứ.

Đồ đạc

Truyện Chữ Hay