Tiên Sinh Xã Hội Đen, Ở Riêng Đi

chương 15: tại sao anh hôn tôi ?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"A Hải, anh đừng trách tôi. . . . . . tôi thực sự rất sợ. . . . . . tôi chỉ là một cô gái bình thường, chưa bao giờ đụng chạm tới súng. . . . . . Tôi sợ. . . . . ." Tay chân luống cuống cúi đầu giải thích: "Tôi. . . . . . Tôi sợ. . . . . . Chỉ là bây giờ anh là A Hải, cái gì anh cũng không biết . . . . . Tại sao tôi có thể bỏ lại anh không quan tâm? Nhưng là. . . . . . Nhưng là anh đáp ứng tôi!" Nắm lấy hai vai anh khẩn cầu: "Mặc kệ sau này anh có nhớ lại hay không, anh phải đáp ứng tôi, không được tổn thương người nhà tôi, bọn họ cái gì cũng không biết, anh muốn giết thì giết một mình tôi thôi, có được hay không? Anh đáp ứng tôi đi!"

Được rồi, cô là người tốt, không làm được chuyện thất đức, cô thua, thua bởi lương tâm.

Hô hấp Lạc Vân Hải hơi chậm lại, vặn lông mày kinh ngạc nhìn cô, trong lòng cô đúng là muốn như vậy sao? Nếu đã như vậy, tại sao còn quay trở lại? Tất cả kiên cường giờ trong phút chốc liền tan chảy, dở khóc dở cười đem cô kéo vào ngực, cam kết: "Mặc kệ trước kia tôi là người như thế nào, cho dù là đặc vụ bí mật quốc gia, hay là một do thám không thể lộ hành tung, tôi cũng sẽ không tổn thương người nhà của cô, và cả cô nữa!" Cô kéo ra khoảng cách, kinh ngạc nhìn thẳng vào mắt anh.

"Vậy. . . . . . Đây chính là anh nói, tôi cảm thấy anh rất dễ bị lừa, thật ra thì tôi cũng không thông minh, anh không cần gạt tôi, tôi còn không muốn chết, kiếp này tôi còn mơ ước lớn nhất chưa hoàn thành, tôi còn chưa thấy anh trai lấy vợ, còn chưa thấy cha mẹ hòa thuận, và chưa thấy Nguyệt Đình lấy chồng nữa, anh không thể gạt tôi!" Không dám bỏ qua bất kỳ thần thái nào trong mắt anh, thấy anh nghiêm túc gật đầu, cô liền tin tưởng anh, tựa như anh tin tưởng cô có thể trở thành một thiết kế sư, nhất thời nín khóc mà cười, đưa tay nói: "Lấy ra đi!"

Anh lắc đầu không hiểu: "Lấy cái gì?"

"Nói nhảm, lấy tiền chứ còn lấy gì, không phải đã cho anh một ngàn đồng sao?" Cùng cô tính toán? Thôi đi, tiểu tử, anh còn quá non.

Lạc Vân Hải sáng tỏ cầm lên năm gói Trung Hoa: "Tôi tưởng cô cho tôi làm phí sinh hoạt, cho nên xài hết rồi!"

Trung. . . . . . Hoa, một bao Trung Hoa hơn tám mươi đồng, Hạ Mộng Lộ đau lòng đưa tay nhỏ bé run rẩy nhận lấy, anh ta anh ta anh ta. . . . . . Cư nhiên mua Trung Hoa, Hạ Mộng Lộ, bạo lực là không đúng, ngươi phải tỉnh táo.

‘ Phịch! ’

‘ Bốp bốp! ’

"A a a à tên khốn kiếp này, đã nghèo như vậy còn mua thuốc hút, anh trả tiền lại cho tôi, trả tiền đi!"

"Oái, đủ rồi, Hạ Mộng Lộ, cho cô đánh tôi nhưng đừng tức giận. . . . . ."

‘ Phịch phịch phịch! ’ cô như nổi điên, hướng về phía bao cát thịt đấm đá, tức chết cô, tức chết cô rồi, mệt cô còn cảm thấy lương tâm cắn rứt tới cứu anh ta, nhưng anh ta cư nhiên lấy tiền của cô đi mua thuốc lá, anh ta cho rằng anh ta là ai ? Cơm ăn không nổi, ăn Trung Hoa, có phải nếu cho anh ta thêm một vạn anh ta sẽ mua rượu Mao Đài không? Hạ gia cô sao lại cứu một người ăn không ngồi rồi như vậy?

Hai người cứ như vậy ở trong ổ tên ăn xin vật lộn, người đi đường rối rít lắc đầu, thật là rừng lớn chim nào cũng có, ngay cả tên ăn xin mà cũng có người muốn cướp.

"Đủ rồi, tay cô không đau sao?" Lạc Vân Hải thấy cô không có ý ngừng lại, mặc dù đối với anh mà nói cứ như gãi ngứa, thế nhưng quả đấm nhỏ của cô có thể chịu đựng được thân hình rắn chắc anh sao? Vừa muốn xoay người cản lại, nhưng chân cô đột nhiên bị trượt, cả người nhào xuống, thấy thế anh nhanh tay ôm lấy cô.

"Ách. . . . . ." Hạ Mộng Lộ đầu tiên là đụng sống mũi anh, sau đó cô ngửa người ra sau rồi ngẩng đầu lên sững sờ nhìn cặp mắt sâu thẩm kia, đây là lần đầu tiên cô nhìn anh gần như vậy: "Anh không sao chứ?" Cả nữa ngày mới xuất ra một câu nói như vậy, xong rồi xong rồi, tim đập nhanh quá, cái tư thế này quá dâm đãng rồi.

Đúng vậy, cô đang dạng chân bên hông anh, ngực dán ngực, người đi đường viết: bụng đói ăn quàng, không những cướp tiền, còn muốn cướp sắc.

Ngực có cảm giác mềm mại sẽ không phải là. . . . . . Đầu óc Lạc Vân Hải ‘ oanh ’ một cái nổ tung, mùi thơm của cô làm người ta muốn phạm tội, làm anh mất đi tỉnh táo thường ngày, thân thể so với suy nghĩ thành thực hơn, nâng cằm lên hôn xuống, cánh môi mềm mại, đôi mắt trợn to có phải đại biểu đây là nụ hôn đầu của cô không?

Cảm nhận được đầu lưỡi trơn trợt mạnh mẽ xông qua hàm răng, lúc này Hạ Mộng Lộ mới khôi phục lý trí, kinh hoảng xoay người lăn trên mặt đất, sau đó bò dậy cầm lấy này mấy bao thuốc tức giận: "Đi thôi!"

Lạc Vân Hải mím môi cười trộm, giây kế tiếp, như không có chuyện gì xảy ra đứng dậy vỗ vỗ bụi đất trên người, sau đó nghênh ngang đi trước dẫn đường, thấy cô hồi lâu không có đi theo cũng không quay đầu lại nhắc nhở: "Nếu không trở về, chỉ sợ phải ở nơi này qua đêm! Một phòng khách sạn ở đây chắc cũng một trăm tám mươi đồng đi?"

Hạ Mộng Lộ xoa xoa cái miệng nhỏ nhắn, đây là nụ hôn đầu kém cỏi nhất, đáng ghét, thối chết, rốt cuộc là hút bao nhiêu thuốc lá? Còn chưa đánh răng nữa, cúi đầu oán trách đi theo anh.

Giờ anh hoàn toàn không giống tên ăn xin mới từ trong ổ leo ra, một tay xuyên vào túi quần, dáng đi lười biếng, bước chân lẻ tẻ, rõ ràng chỉ mặc quần cộc áo sơ mi hoa, nhưng mặc ở trên người anh lại không giống, làm vô số người đi đường quay đầu nhìn họ bằng ánh mắt coi thường, mà cô một bộ dạng không mặt mũi nhìn người cúi gằm xuống đất, theo sát phía sau.

Hai cái bóng thật dài đan chặt vào nhau, dây dưa không rõ.

"Trở lại? Nhanh lên một chút, lâu quá rồi đấy, mau lên thuyền!" Bác thuyền trưởng bất mãn quát lớn.

Lạc Vân Hải lễ phép gật đầu, cười cảm kích nói: "Cám ơn bác!"

Hạ Mộng Lộ nhìn cũng không dám nhìn bác thuyền trưởng, đi theo phía sau anh ngồi xuống rồi lén nhìn ngoài cửa sổ.

"Này, chỉ là hôn miệng, cô sao vậy? Ở rất nhiều quốc gia, hôn miệng chỉ là một loại lễ ra mắt!" Sẽ không quá lên như vậy chứ?

"Nơi này là Trung Quốc, không có lễ ra mắt như vậy, A Hải, sao anh hôn tôi?" Hạ Mộng Lộ im lặng nãy giờ, lúc này mới to gan hỏi ra, chẳng lẽ anh ta. . . . . . Thích cô? Nghĩ như thế, tâm liền run lên, lớn như vậy, còn chưa ai thổ lộ với cô, nếu như A Hải thích cô, cô nên làm cái gì? Nếu tiếp nhận đâu còn là. . . . . . Thật ra thì A Hải cũng không tệ , người cao, mắt xếch, sống mũi cao, đặc biệt là đôi môi mỏng, còn có răng trắng như tuyết, trừ không có tiền, căn bản không có khuyết điểm gì, không biết anh ta có nguyện ý ở rể hay không. . . . . .

Lạc Vân Hải khổ não đưa tay xoa ấn đường, vẻ mặt đưa đám nói: "Bây giờ tôi đã hối hận!"

Hạ Mộng Lộ vốn đang tràn đầy ảo tưởng liền hiện lên vạch đen, cái gì chứ, cô còn chưa chê miệng anh ta hôi khói thuốc, lễ ra mắt liền lễ ra mắt, dù sao cũng không phải hôn sâu, chỉ như chuồn chuồn lướt nước mà thôi, không tính là nụ hôn đầu, A Hải chết tiệt, anh chờ đó cho tôi , lại dám ghét bỏ cô, thật đáng ghét.

"Pằng!"

"A a a mẹ, con đã nói rồi, không phải con cố ý lười biếng, là thật có chuyện mà!"

"Mày thì có chuyện gì? À? Có biết cả nhà đã chạy đến nhà họ Thẩm tìm kiếm không hả? Có biết người nhà rất lo lắng hay không hả? Điện thoại di động cũng không mở, nói, có phải hay không đi nơi nào chơi rồi hả ?"

"Con không có, a a a đừng đánh, đau quá!"

Ba Hạ trợn mắt nhìn trong phòng một cái, lúc này mới quẫn bách nhìn Vân Hải nói: "Chê cười, họ đó, lâu lâu sẽ náo một lần như vậy, từ từ sẽ thành thói quen thôi, A Hải, mặc dù không biết hôm nay hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng hi vọng cậu hiểu rõ ràng, dù sao chúng tôi cũng không biết cậu là người như thế nào, nhà ở nơi nào, cưới vợ hay chưa, cho nên. . . . . . Cậu hiểu chưa?"

Mặt ông đề phòng và lo lắng làm đáy lòng Lạc Vân Hải xẹt qua khổ sở, gật đầu cười nói: "Con hiểu rồi, sẽ không đâu!"

"Tôi xem, cậu là đứa bé ngoan, hiểu chuyện, dĩ nhiên, nếu như cậu chưa có vợ, tôi thật hi vọng con gái gả cho cậu!" Ông nói thật, con gái có thể gả cho người đàn ông thành thục chững chạc, là tâm nguyện của mỗi cha mẹ, nhưng đáng tiếc.

Lạc Vân Hải không ngờ ông thưởng thức anh như thế, gãi gãi cái ót thầm nói: "Sẽ không có kết hôn đi?" Một chút ấn tượng cũng không có, nhưng anh không làm cho Hạ gia có cảm giác an toàn, thật hy vọng anh chỉ là A Hải, từ nhỏ sống trên cái đảo nhỏ núi Phổ Đà này, không người thân không nhà ở, không biết vì sao khi gặp Hạ Mộng Lộ, cô là người duy nhất anh có ý muốn bảo hộ, cô tựa như nàng công chúa ngư kia, anh sẽ không nhận lầm người, cứu anh là Hạ Mộng Lộ, sinh hoạt cùng nhau là Hạ Mộng Lộ, vứt bỏ anh là Hạ Mộng lộ, tìm anh về cũng là Hạ Mộng Lộ.

Một cô gái nhỏ bình thường, một cô gái có thể làm anh rung động, một cô gái làm anh có ý nghĩ muốn sống cả đời với nhau.

Truyện Chữ Hay