Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi

chương 9: 9: có đẹp không

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thực ra Lâu Tiêu nói "Cướp" cũng chỉ là nói chơi thôi, là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, cuối cùng hắn lựa chọn dẫn Cố Duy Sanh đến nhà cũ trực tiếp chọc vào ổ của nữ quỷ.

Cố Duy Sanh vừa mới ngủ dậy đã bị lá bùa cuộn tới nhà cũ: "...."

Mệt tâm quá, này còn không bằng đi cướp luôn đi.

Thành phố S vào lúc nửa đêm vẫn sầm uất náo nhiệt, địa chỉ nhà cũ thời Dân Quốc đoàn phim [Mê Trạch] thuê thật sự có hơi hẻo lánh, không chỉ xung quanh không có người ở, ngay cả đường đến đó cũng không dễ đi, nhân viên đoàn phim [Mê Trạch] vừa kết thúc công việc là nơi này sẽ trở nên yên tĩnh khiến người ta cảm thấy có hơi đáng sợ.

Những ánh đèn muôn màu muôn vẻ phía xa xa mơ hồ chiếu vào con đường nhỏ này, Cố Duy Sanh vai nâng Lão Bạch, vẻ mặt sống còn gì luyến tiếc đi sát phía sau Lâu Tiêu.

"Tôi nói chứ thiên sư mấy người đều hành động muộn vậy sao?" Cố Duy Sanh ngáp một cái, đôi mắt đen láy dính chút hơi nước, "Thời đại đang thay đổi, nghề nghiệp cũng cần đổi mới nha."

"Thân phận ban ngày có chút phiền phức." Lâu Tiêu vừa sửa sang lại bùa của mình vừa giải thích, quốc dân độ của khuôn mặt hắn quá cao nên rất dễ hấp dẫn paparazzi, trừ khi là nơi rừng sâu núi thẳm, không thì hắn đừng mong hành động vào ban ngày.

Nếu như hắn dám thể hiện hiện tượng siêu nhiên nào trước ống kính, Lâu Tiêu bảo đảm ngày hôm sau hắn sẽ được phía trên mời đi uống trà.

Nói tới đây, Lâu Tiêu ngẩng đầu lên như đột nhiên nhớ tới cái gì đó: "Đúng rồi, cậu thành tinh khi nào?"

Cố Duy Sanh đặc biệt chấp nhất với xưng hô: "Nói dễ nghe chút được không? Thành tinh cái gì, đó gọi là Quỷ Tiên."

"Sau kiến quốc không thể thành tinh thì đều là lão già ngang ngược, anh không dọa được tôi," nếu đã dính vào người phiền phức lớn như Lâu Tiêu, Cố Duy Sanh cũng lười giữ hình tượng trước mặt đối phương, "Sao đây? Tiểu thiên sư anh còn muốn bắt tôi đi tranh công à?"

Tiểu thiên sư? Lâu Tiêu cười nhạo một tiếng: "Sau kiến quốc mới thành tinh, cậu cũng không già được bao nhiêu."

"Nói về tuổi tác của nghệ sĩ là điều tối kỵ," Cố Duy Sanh lắc lắc ngón tay, mắt y đảo nhanh qua, không hiểu sao cảm thấy la bàn treo trên thắt lưng Lâu Tiêu có hơi quen mắt, "Đây là...!Kim Ti Nam Ô Mộc?"

Kim Ti Nam Ô Mộc, hay còn được gọi là gỗ mun Kim Ti Nam, bởi vì địa hình thay đổi mà gỗ được chôn trong lòng đất ba ngàn năm trở lên mới có tư cách được gọi là "gỗ mun", mà gỗ lim tơ vàng bởi vì vân gỗ tựa như một sợi vàng nên mới có tên gọi như thế.

Hai thứ này tách ra chưa chắc sẽ làm Cố Duy Sanh coi trọng, nhưng nếu kết hợp cả hai lại thì dù chỉ là một khối to bằng lòng bàn tay cũng đủ để gọi là giá trị liên thành.

"Mắt nhìn không tồi," trong mắt Lâu Tiêu hiện lên kinh ngạc, gật đầu khẳng định cách nói của Cố Duy Sanh, "Là vật tổ tiên truyền lại, thế hệ này đúng lúc rơi vào tay tôi."

Cố Duy Sanh thuận tay vuốt lớp lông mượt không dính nước của Lão Bạch: "Không phải mắt nhìn tốt, chỉ là lúc nhặt được Lão Bạch đã từng nhìn thấy quan tài bằng gỗ lim tơ vàng thôi, gỗ mun gì đó chỉ là tôi đoán mò."

Lâu Tiêu nhìn kỹ con mèo đen nằm nhoài trên bả vai Cố Duy Sanh: "Quan tài gỗ lim tơ vàng chỉ có ở lăng mộ Đế vương, xem ra con mèo này của cậu lai lịch không nhỏ."

"Lai lịch không nhỏ? Tôi thấy nó chỉ biết ăn no chờ chết." Cố Duy Sanh điểm điểm chóp mũi Lão Bạch, sau đó một khắc trước khi móng vuốt đối phương nhào tới thu ngón tay về.

Cố Duy Sanh vô ý nói nhiều đến lai lịch của Lão Bạch, y cười cười nói sang chuyện khác: "Đều nói một rương tài bảo không bằng một khúc gỗ mun, xem ra tôi không tìm lầm Kim chủ."

"Hứa hẹn với cậu tôi nhất định sẽ làm được." Lâu Tiêu làm vẻ mặt "Giờ cậu mới biết" nói, "Hi vọng Duy Sanh cậu sẽ không nuốt lời."

"Đó là đương nhiên."

Cố Duy Sanh chắp tay, y mặc một bộ đồ hiện đại đến không thể hiện đại hơn, nhưng Lâu Tiêu lại dường như nhìn thấy dáng vẻ đối phương mặc trang phục cổ trang tay áo dài rộng.

Không giống thư sinh nho nhã trong phim mà giống hiệp khách trong tiểu thuyết võ hiệp.

Xem ra hắn phải hợp tác với đối phương trong một bộ phim cổ trang mới được.

Cửa lớn cũ kỹ của nhà cũ ở trước mặt, Cố Duy Sanh đưa tay đẩy cửa, Lâu Tiêu kẹp kim phù trong tay, luôn chuẩn bị bạo lực phá khóa để đi vào.

Đáng tiếc Cố Duy Sanh căn bản không cho Lâu Tiêu cơ hội này, y vừa mới đi tới trước cánh cửa gỗ kia, khóa trên cửa "lạch cạch" rơi xuống đất, sau đó còn "kẽo kẹt" một tiếng tự mình mở cửa.

Cố Duy Sanh: "...." Gì đây? Cái cửa này còn biết tự động mở cửa cho quỷ?

Nhưng có thể ngăn chặn hành vi phá nhà của Lâu Tiêu cũng là một chuyện tốt, nếu không sáng mai hot search mới lại là Đoàn phim [Mê Trạch] đêm qua bị thiêu rụi, đạo diễn già tức giận lên tiếng.

Thấy cánh cửa dễ dàng mở ra, Lâu Tiêu có chút tiếc nuối thu bùa của mình: "Thủ đoạn mở khóa không tệ."

"Tôi nói không phải tôi làm anh có tin không?" Cố Duy Sanh vô tội nháy mắt, "Hẳn là có người đi vào trước chúng ta."

Lâu Tiêu cau mày, chỉ có Từ Thanh Sơn và một vài nhân viên có chìa khóa căn nhà này, mà người đêm khuya đến đây trừ Từ Thanh Sơn hắn không nghĩ ra ai nữa.

Một thân oan nghiệt còn dám bước vào quỷ trạch, Từ Thanh Sơn này thật đúng là lão già treo cổ ngại mạng quá dài[].

(Lão già treo cổ ngại mạng quá dài [老寿星上吊嫌命长]: Ý mắng chửi người khác không muốn sống nữa, tự tìm đường chết.)

Biết nửa đêm nghe tiếng mèo kêu sẽ làm cho người khác sợ hãi nên Lão Bạch vẫn luôn không mở miệng đột nhiên miao một tiếng: [Khí tức trong nhà này có chút loạn, thời điểm đi vào hai người nên cẩn thận.]

Tai mắt Lão Bạch thông tuệ, có nó ở bên cạnh Cố Duy Sanh cũng lười khai quỷ đồng, y vừa định truyền đạt lời cảnh cáo của Lão Bạch cho Lâu Tiêu thì Lâu Tiêu đã túm cổ tay y tiến vào nhà cũ.

"Chỉ là một con lược gỗ tinh không ra thể thống cậu sợ cái gì?" Lâu Tiêu một tay lôi Cố Duy Sanh một tay tháo la bàn, "Bây giờ cậu là kèm quỷ của tôi, lớn gan lên, đừng làm mất mặt tên tuổi Lâu gia."

Cố Duy Sanh không hiểu tại sao lại làm mất mặt tên tuổi Lâu gia: "???"

Người có công đức hộ thể đều lớn lối vậy sao?

Hai người một trước một sau bước qua bậc cửa, ban đêm tĩnh lặng không gió, toàn bộ đoàn phim trừ yên tĩnh ra thì không khác mấy so với ban ngày.

Cố Duy Sanh chỉ mặc quần áo hè mỏng tanh, nhiệt độ lòng bàn tay Lâu Tiêu xuyên qua ống tay áo rơi trên cổ tay Cố Duy Sanh, không hiểu sao y có hơi không được tự nhiên.

Ngoại trừ công việc, xưa giờ y chưa từng thân mật với nhân loại như vậy.

"Bói toán rồi la bàn, rốt cuộc anh là thiên sư hay là thầy phong thủy?" Cố Duy Sanh ho nhẹ một tiếng, tận lực rút cổ tay mình về một cách tự nhiên.

Lâu Tiêu xoay chiếc la bàn tròn trong tay, cực kỳ phối hợp buông tay mình ra: "Huyền đạo không phân chia, hơn nữa la bàn của tôi không đo phong thủy chỉ đo âm khí, cũng coi như phù hợp với thân phận thiên sư này."

"Đương nhiên, so với tìm long điểm huyệt tôi vẫn thích bắt quỷ hơn," Lâu Tiêu bất giác mím môi, "Nhưng đôi khi người ta phải học rất nhiều mới có thể tạo cho mình nhiều sự lựa chọn."

Trong giọng nói của Lâu Tiêu có một loại tang thương không phù hợp với tuổi tác của hắn.

Cố Duy Sanh có chút ngoài ý muốn nhìn đối phương: Nhìn bề ngoài, Lâu Tiêu cũng không giống một người không có nhiều sự lựa chọn.

"Nhìn cái gì?" Thấy kim đồng hồ trong la bàn vững vàng chỉ về phía Tây, Lâu Tiêu cất la bàn đưa tay chỉ, "Đi bên này."

Cố Duy Sanh có quỷ đồng nên tìm kiếm âm khí vô cùng thuận tiện, nhưng nếu Lâu Tiêu đã chủ động làm công việc dò đường, đương nhiên y sẽ vui vẻ nhàn rỗi.

Trạch viện to lớn yên tĩnh đến đáng sợ, lúc này đã là tháng bảy, Cố Duy Sanh lại không nghe thấy một tiếng côn trùng nào kêu, trong bóng đêm ánh sáng ảm đạm, bên tai y chỉ có thể nghe thấy: "Cố Duy Sanh, vì sao cậu lại sạch sẽ như vậy?"

Con người trên thế giới này, dù khi còn sống có tốt đẹp đến đâu thì sau khi chết không ai có thể không mang theo một chút lệ khí và máu.

Không liên quan gì đến ý chí cá nhân, đó là nguồn gốc tội lỗi của cái chết.

Từ nhỏ đến lớn Lâu Tiêu đã thấy qua vô số ác quỷ, nhưng Quỷ Tiên hắn lại chỉ gặp qua một người như Cố Duy Sanh.

"Mất trí nhớ tự nhiên tâm tính tốt," Cố Duy Sanh gõ gõ đầu mình, "Trời sinh đất dưỡng, sinh ra chính là vật liệu tu đạo."

"Lại nói, khí tức sạch sẽ thì có gì đặc biệt?" Cố Duy Sanh không hiểu nói, "Anh có công đức lớn hộ thể, tôi nghĩ anh cũng đã siêu độ không ít vong hồn, không có tội nghiệt chỉ có công đức, anh trong mắt tôi cũng rất sạch sẽ."

"Tại sao vẫn luôn xoắn xuýt cái vấn đề này?" Y dừng lại, "Lẽ nào tiểu thiên sư anh bị khiết phích?"

Lâu Tiêu không trả lời vấn đề của Cố Duy Sanh, hắn đồng thời dừng bước cùng Cố Duy Sanh: "Phía trước có người."

Hoàn cảnh xung quanh Cố Duy Sanh rất quen mắt, căn phòng cách đó không xa chính là phòng hóa trang của y và Lâu Tiêu trong đoàn phim.

Lâu Tiêu nói là người không phải quỷ, Cố Duy Sanh theo bản năng nhớ lại hành vi quái lạ lúc sáng của Lưu Kha.

Lâu Tiêu xưa nay bắt quỷ không phải là người vòng vo, hắn vung lá bùa lên, cửa phòng hóa trang lập tức bị một sức mạnh vô hình đẩy ra.

Bên trong căn phòng tối đen như mực, lá bùa bay giữa không trung tận hết chức trách tỏa ra ánh lửa nóng rực, cô gái tay phải cầm một cây cọ mờ mịt ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.

"Anh Cố...?"

"Lưu Kha, cô làm gì ở đây?" Cố Duy Sanh "tạch" một tiếng bật đèn phòng hóa trang, "Ai đưa cô đến?"

"Em đến học trang điểm với Tống tiểu thư á," Lưu Kha hưng phấn nói, trên mặt của cô có hai vệt đỏ ửng bất thường, dường như hoàn toàn không ý thức được hành vi của mình quỷ dị cỡ nào, "Anh Cố anh biết không, kỹ thuật trang điểm của Tống tiểu thư còn giỏi hơn cô giáo của em luôn! Hôm nào đó em nhất định phải giới thiệu hai người làm quen mới được."

"Ồ," giọng điệu trào phúng của Lâu Tiêu từ phía sau Cố Duy Sanh truyền đến, "Công lực có thể biến vật chết thành người sao có thể so sánh với một người bình thường như Josie?"

Lưu Kha phản ứng chậm chạp giật giật bút trong tay: "...!Vật chết?"

"Uầy," Cố Duy Sanh dùng mắt ra hiệu Lưu Kha nhìn vị "Tống tiểu thư" bên cạnh cô, "Nhìn kỹ xem, Tống tiểu thư của cô rốt cuộc ở đâu?"

Lưu Kha nhìn theo ánh mắt cố Duy Sanh, cây cọ trong tay "lạch cạch" rơi xuống đất.

Áo đỏ như lửa, tóc đen như mực, thực sự xứng đáng là một giai nhân xinh đẹp tuyệt trần.

—— Nếu như cô ta không phải là một người giấy.

Lưu Kha không dám tin mở to hai mắt, đôi môi anh đào duyên dáng của người giấy từng chút từng chút mở ra, cuối cùng lộ ra một hàm răng nanh trắng nhợt đáng sợ.

"Lưu Kha, em thấy tôi có đẹp không?".

Truyện Chữ Hay