Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

chương 17: tổng tài bá đạo

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tống Triết khó hiểu theo bản năng chạm vào tay Tiêu Thiên, đám sát khí kia lại càng co rúm lợi hại hơn, ủy ủy khuất khuất cứ như sợ Tống Triết làm gì mình.

Tống Triết dở khóc dở cười, hóa ra sát khí cũng thích diễn trò như vậy sao? Chẳng qua lần tiếp xúc này hắc khí lại không bị hút vào thân thể cậu, Tống Triết lại càng tò mò hơn. Vì sao mới nãy thì được mà bây giờ thì không được? Chẳng lẽ bởi vì trước đó sát khí quá nhiều, hay vì linh khí trong cơ thể cậu cạn kiệt nên mới hấp thu sát khí bổ sung?

Tiêu Thiên không biết Tống Triết đang nghĩ gì, đôi môi hồng nhạt khẽ bặm lại tựa như đang suy nghĩ chuyện quan trọng. Ánh mắt Tiêu Thiên rơi vào ngón tay của đối phương đang chạm vào tay mình, ưu tư khó hiểu chợt lóe, trừ bỏ người nhà, anh rất hiếm khi tiếp xúc tay chân với người khác. Một là không thích, hai là anh biết thể chất của mình. Sự tồn tại của anh mang tới xúi quẩy, người chạm vào anh có thể nói là vận xui đầy đầu.

Tiêu Thiên nhúc nhích, rụt tay lại.

Tống Triết vì động tác của Tiêu Thiên mà hồi hồn, có chút ngượng ngùng cười cười: "Xin lỗi, xin lỗi, không phải tôi chiếm nghiệm nghi của anh đâu, tôi chỉ muốn thử chút thôi."

Tiêu Thiên khó hiểu: "Thử cái gì?"

"Vừa nãy lúc đánh nhau với bốn ác quỷ kia, không phải linh lực của tôi đã tiêu hao hết sao?" Tiêu Thiên tự nhiên nhớ chuyện này, khi ấy Tống Triết rõ ràng rất yếu ớt, thế nhưng ngay giây tiếp theo lại giống như được ăn linh đan diệu dược, nét mặt trở nên bừng bừng sức sống.

"Nói ra có lẽ anh không tin, là vì tôi hấp thu sát khí trên người anh."

Tiêu Thiên kinh ngạc nhướng mày nhìn thanh niên dung mạo đẹp đẽ cười rộ lên hệt như bông hoa khoe sắc ngày hè, anh cảm thấy thế giới quan của mình lại có chút đổi mới, sát khí trên người anh có thể bị hấp thu? Anh chưa từng nghe thấy chuyện này!

Nếu như có chuyện này, Hoàng đại sư không có khả năng không nói cho anh biết. NGười nhà cũng không cần phải cực khổ tìm kiếm thái ất quý nhân.

Thấy gương mặt lạnh lùng của Tiêu Thiên lộ rõ nghi hoặc, Tống Triết cũng không tức giận, bởi vì cậu tin rằng trên thế giới này chỉ có duy nhất một thuật sĩ bất bình thường như cậu. Ngay cả nguyên thân, trong ký ức của cậu ta, Tống Triết không hề phát hiện năng lực này. Đây tựa hồ là phúc lợi đặc biệt của cậu khi chuyển kiếp tới đây.

Tống Triết cười nói: "Anh không tin cũng bình thường, bởi vì mới đầu bản thân tôi cũng không tin được. Thế nhưng chuyện thực sự là vậy. Thật ra thì tôi cũng không biết vì sao mình lại hấp thu được sát khí trên người anh, bất quá hiện giờ thì hình như không được nữa." Tống Triết bĩu môi: "Anh là mạng thiên sát cô tinh, nếu sát khí có thể đơn giản bị hấp thu như vậy mới kỳ quái."

Tiêu Thiên nghe thấy bốn chữ thiên sát cô tinh thì ánh mắt khẽ lóe sáng, Hoàng đại sư là thuật sĩ nổi danh thủ đô mới có thể nhìn ra vấn đề của anh, giúp anh áp chế sát khí. Gia đình anh cũng từng tìm tới các vị đại sư khác nhưng bọn họ chỉ cảm thấy mệnh cách anh dị thường nhưng không rõ là vấn đề gì.

Cũng bắt đầu từ khi đó, người nhà mới chính thức quyết định giao anh cho Hoàng đại sư nuôi dưỡng, để anh có thể sống sót.

Thế nhưng hiện giờ, Tống Triết thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn anh chỉ nhìn thoáng qua đã đoán được mệnh cách của anh, nếu trước đó nói trên người anh có sát khí chỉ đủ làm Tiêu Thiên cảm thấy Tống Triết có chút lợi hại, thì lúc này đây, anh thật sự bất ngờ.

Tiêu Thiên suy nghĩ, có lẽ Tống Triết cũng lợi hại như Hoàng đại sư.

Anh mở miệng nói: "Ừm, tôi là mệnh thiên sát cô tinh, không biết đại sư có phương pháp gì áp chế sát khí trên người tôi không? Trước đó Hoàng đại sư có nói ông không thể áp chế thêm được nữa."

Tống Triết liếc nhìn sát khí trên người Tiêu Thiên, ngoan ngoãn an tĩnh, hoàn toàn không làm mưa làm gió như lúc ban đầu, cậu có thể nói là hình như cậu vô tình dọa chúng nó sợ, chế trụ được rồi sao?

"Cái này, kỹ thuật của tôi không tốt, không hiểu lắm. Bất quá xem tình hình hiện giờ thì có lẽ chúng đã bị áp chế, không dám làm loạn. Bình thường anh nhớ làm nhiều việc tốt một chút, hành thiện tích đức. Dĩ nhiên tìm được thái ất quý nhất là tốt nhất."

Giống như lời Hoàng đại sư, Tiêu Thiên có chút thất vọng, thế nhưng cũng càng xác định là đời mình đã định như vậy. Ngược lại không để tâm tới mấy lời Tống Triết nói lúc đầu.

"Hôm nay thực sự cám ơn đại sư, nếu cậu không chê thì để tôi mời cậu bữa cơm đi!"

Tống Triết xem thời gian, vừa vặn tới giờ cơm, liền nói: "Được, cùng đi đi. Đúng rồi, anh đừng gọi tôi là đại sư, cứ gọi Tống Triết được rồi."

"Ừm, Tống Triết, vậy em cũng không cần gọi tôi là Tiêu Tổng, cứ gọi Tiêu Thiên là được." Tiêu Thiên nhàn nhạt nói, sau đó gọi điện cho người phụ trách, báo cho đối phương biết chuyện bên công trường đã được xử lý xong, chuyện tiếp theo để đối phương xử lý, anh thì dẫn Tống Triết ra xe.

Tống Triết ngồi vào ghế phó lái, lúc này mới nhớ tới Vương Hạo nửa đường bỏ chạy, đối với hành động của đối phương, Tống Triết hoàn toàn không phê phán hay khinh bỉ, sống chết ở trước mắt, cậu còn bảo mau chạy đi, người bình thường dĩ nhiên sẽ chạy. Nếu Vương Hạo sống chết không chịu đi đòi ở lại hiến mạng, Tống Triết mới buồn bực đánh bể đầu đối phương. Chẳng qua Vương Hạo thường xuyên ở công trường, trên người lây nhiễm hắc khí, hai lá bùa cậu đưa trước đó đã tiêu hao vì ngăn cản kiếp nạn, cậu vốn định sau khi ra ngoài sẽ cho ông ta thêm một lá khác, tránh gặp chuyện bất đắc kỳ tử.

Nghe thấy lời Tống Triết, Tiêu Thiên nói: "Ông ta là chủ thầu phụ trách công trường này, tôi có thông tin liên lạc, chờ chốc nữa tôi bảo người gửi thông tin cho em."

"Ừm, cám ơn anh!"

Mới vừa lái xe không lâu thì đụng ba chiếc xe cảnh sát chạy vào, Tiêu Thiên sửng sốt dừng xe lại, Tống Triết khó hiểu hỏi: "Anh báo cảnh sát à?"

Tiêu Thiên lắc đầu: "Không, tôi có báo cảnh sát. Tình huống lúc đó căn bản không có thời gian."

"Vậy là ai?" Một bóng người lóe lên trong đầu Tống Triết, ngay lúc này, một người từ xe cảnh sát bước xuống, đúng như dự đoán, là Vương Hạo.

Lúc thấy Tống Triết cùng Tiêu Thiên ở trong xe, biểu tình Vương Hạo rõ ràng rất vui sướng: "Ôi trời ạ, đại sư, Tiêu tổng, hai người không sao chứ?"

Tống Triết vỗ vỗ vai Vương Hạo, có chút dở khóc dở cười với hành động báo cảnh sát của ông, thế nhưng không thể không nói điều này làm tâm tình cậu thoải mái hơn, cũng không uổng công muốn tặng bùa bảo hộ tính mạng cho ông ta.

"Không sao, chỉ là chút vấn đề nhỏ thôi, đã giải quyết xong rồi. Cái này, cho ông, bảo đảm bình an."

Vương Hạo nhận lấy bùa, cảm kích nói: "Cám ơn đại sư, cám ơn đại sư." Sau khi chạy ra khỏi công trường, Vương Hạo thật sự không biết nên làm gì, nhất thời cấp bách liền báo cảnh sát. Thế nhưng Vương Hạo sợ đứng ngoài cổng chờ sẽ bị quỷ dụ, lại sợ cảnh sát không tin tưởng, thế là tự mình lái xe chạy tới đồn cảnh sát. Còn phải nói là Tiêu tổng của tập đoàn Tiêu thị đang ở trong công trường mới được nhóm cảnh sát coi trọng.

Bên này Vương Hạo rất cảm kích, bên kia Tiêu Thiên cũng cám ơn nhóm cảnh sát đã chạy tới đây, không nhắc gì tới chuyện có quỷ. Nếu đổi lại là người khác dám đùa giỡn cảnh sát như vậy thì đã sớm bị bắt về đồn, thế nhưng người trước mắt là ông chủ lớn Tiêu thị, bọn họ dĩ nhiên phải nể chút mặt mũi vui vẻ nói không sao.

Sau khi nhóm người cùng Vương Hạo rời đi, Tiêu Thiên cùng Tống Triết mới lên xe, Tống Triết lau mồ hôi: "Cũng may mà cảnh sát không truy cứu, bằng không thể nào cũng giáo dục tư tưởng tôi một phen, để tôi không mê tín nữa."

Tiêu Thiên nói: "Theo lý thì vậy."

"Vậy thực tế thì sao?"

"Thực tế, em là ân nhân của Tiêu gia, tôi tự nhiên sẽ không để em gặp chuyện."

Tống Triết cười hắc hắc, liếc mắt nhìn đường nét lạnh lùng của Tiêu Thiên, thầm nghĩ, lời này thực oách, thật không hổ là tổng tài bá đạo a!

Tiêu Thiên dẫn Tống Triết tới nhà hàng mình thường tới, mới vừa vào cửa, một bình trà đã bay thẳng về phía bọn họ. Tiêu Thiên lạnh lùng kéo Tống Triết, bình trà sợt qua bên tai Tống Triết, rơi xuống đất vỡ vụn.

Tống Triết kỳ thực cũng nhìn thấy bình trà kia, chẳng qua tốc độ của Tiêu Thiên nhanh hơn, cậu còn chưa kịp động thủ thì đã bị kéo vào trong lòng anh.

"Em không sao chứ?" Tiêu Thiên buông tay, cẩn thận quan sát Tống Triết, thấy cậu vẫn bình thường mới thầm thở phào, anh rất sợ Tống Triết xảy ra chuyện.

Hoàng đại sư sống với anh một khoảng thời gian dài cũng thường xuyên gặp xui xẻo, thảm nhất là có lần bày trận suýt chút nữa đã bị phản phệ.

Tống Triết giúp Tiêu gia nhiều như vậy, nếu hại cậu bị thương thì Tiêu Thiên nhất định sẽ tự trách đến chết.

"Không sao không sao, không bị đập trúng." Thấy Tiêu Thiên cuống cuồng, Tống Triết vội khoát tay: "Tôi là đại sư mà, khẳng định không có việc gì."

Sau đó Tống Triết hứng thù nhìn cặp tình nhân đang cãi nhau ở phía trước, người nam bị tạt nước ướt nhẹp cả người, người nữ vẫn có ý đồ cầm lấy đồ đạc ném về phía người nam, người nam thẹn quá thành giận túm lấy tay người nữ, hỏi đối phương quậy đủ chưa.

Người nữ ăn mặc diêm dúa lòe loẹt, dáng dấp đã lớn tuổi nhưng động tác rất thô tục, lời nói cũng thô tục không kém: "Bà mày đập chưa đủ, mày là cái thằng không biết xấu hổ, chỉ là thứ bán thân thôi, bị bà bao nuôi mà còn dám cầm tiền bà đi nuôi gái. Ai cho mày lá gan đấy thế hả, ai? Có tin tao thiến mày không?"

Ánh mắt của mọi người trong nhà hàng đổ dồn về phía hai người, mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ cùng dùng ánh mắt khác thường nhìn qua làm mặt người nam nóng bừng, vung tay gạt tay người nữ đang chỉ vào mũi mình, bình mẻ không sợ nứt nói: "Thì sao? Có bản lĩnh thì bà thiến tôi đi. Bà nghĩ tôi nguyện ý ở chung với bà à? Nếu không có mấy đồng tiền dơ bẩn kia, tôi trẻ tuổi như vậy làm quái gì phải ở chung với bà già như bà? Da thịt nhăn nheo chảy xệ, làm người ta phát mửa."

"Mày mày mày----" Người nữ tức tới đỏ rần mặt, túm cái ghế định đập người thì bị giám đốc nhà hàng chạy tới kịp thời ngăn cản. Sau đó khuyên can hai người ra ngoài, đồng thời xin lỗi các vị thực khách.

Người phục vụ rối rít xin lỗi rồi dẫn Tiêu Thiên cùng Tống Triết tới phòng ăn, sau đó giám đốc còn đặc biệt tới xin lỗi, còn nói sẽ không tính tiền bữa cơm này.

Tiêu Thiên tự nhiên không thiếu tiền trả một bữa cơm, thế nhưng người suýt chút nữa đã bị thương là Tống Triết, anh liền giao quyền quyết định cho cậu.

Tống Triết khoát tay nói không sao, không đập trúng người cũng không mất miếng thịt nào. Trước nay cậu vẫn hay giúp đỡ mọi người, chút việc nhỏ này không cần so đo tính toán.

......

Truyện Chữ Hay