Edit: Dờ
Tiền đã nhận được, bố cậu cũng đã gật đầu, Bạch Dương không còn vướng mắc gì nữa, toàn tâm toàn ý tập trung vào quay phim.
Trương Huệ Thông đau xót vô cùng vì đã lãng phí mất mấy ngày, nhưng Bạch Dương và Khương Duệ Quân đã bù đắp lại thời gian lãng phí ấy. Không chỉ bọn họ, cả đoàn phim bao gồm rất nhiều tướng tài cả trong nước và nước ngoài, từ diễn viên chính đến diễn viên quần chúng, ai cũng cố gắng hoàn thành thật tốt.
Một sự hợp tác chuyên nghiệp có thể mang đến những kinh nghiệm đáng giá hơn, bọn họ không bận tâm về việc quay hỏng hay không, bọn họ chỉ suy xét tới việc có hoàn mỹ hay không.
Tốc độ đối diễn của Bạch Dương và Khương Duệ Quân càng lúc càng nhanh, lúc trước bọn họ phải tốn cả đêm mới quay xong, hai người đều đã quen với câu nói "lần nữa" đầy ám ảnh của Trương Huệ Thông.
Mà Trương Huệ Thông bây giờ chỉ hô một hai lần, có mấy cảnh một lần đã qua.
Bạch Dương lo Trương Huệ Thông đang vội vã cho kịp thời gian, cẩn thận hỏi ông: "Đạo diễn Trương, nếu không hài lòng thì tôi có thể quay lại, quay lại cũng không sao cả."
Trương Huệ Thông cười nhìn cậu: "Cậu diễn của cậu, quay lại hay không là việc của đạo diễn."
Trương Huệ Thông chẳng đánh giá về diễn xuất của bọn họ nữa, mới đầu ông còn khen mấy câu, về sau thì gần như chẳng nói năng gì.
Chỉ có những người hợp tác lâu dài với Trương Huệ Thông mới hiểu được, Trương Huệ Thông vô cùng thích hai cậu người mới này, mà hai cậu cũng rất xứng với sự yêu thích của ông --- Bởi vì hài lòng nên mới không nói, lúc ông không vừa ý mới giảng giải hoặc cổ vũ diễn viên.
Bạch Dương và Khương Duệ Quân đã hoàn toàn không cần ông cổ vũ hoặc chỉ đạo, diễn xuất của họ hoàn mỹ không tỳ vết.
Có đôi khi Trương Huệ Thông cảm thấy bọn họ thực sự là hai mảnh của một liên kết mộng gỗ, nhịp điệu đối diễn rất hoàn hảo, hoàn hảo tới mức khiến ông mừng phát điên. Nên dùng từ gì để hình dung diễn xuất của bọn họ? Quả thực là phim giả tình thật.
Chân thật, thuần túy. Trương Huệ Thông đã hợp tác với vô số ảnh đế diễn viên, nhưng thứ mà ông theo đuổi cả đời thế mà lại xuất hiện ở hai người mới trẻ tuổi, biểu hiện của họ đạt đến một tiêu chuẩn rất cao.
Không chỉ vậy, hai con ưng non này liên tục thăng cấp diễn xuất trong bốn tháng quay "Tần Hoài mộng". Phong cách diễn xuất của bọn họ khác nhau, nhưng đặt lại cùng nhau thì như nước sữa giao hòa, một xâm lăng như lửa, một thì yên tĩnh như rừng.
Diễn xuất của Khương Duệ Quân có thể kéo theo nhịp điệu của toàn bộ phim trường, đó là hình thức biểu diễn chủ đạo. Mà Bạch Dương thì có thể hoàn mỹ tiếp nhận diễn xuất mang tính chất xâm lược ấy, dùng cái nhu hòa của cậu để bao lấy sự sắc bén của Khương Duệ Quân. Dưới tình huống không ai thỏa thuận với ai, bọn họ đã hoàn thành một mức độ đối với nhịp điệu của điện ảnh, một người sảng khoái vung lên sắc màu, một người dùng một màu sắc khác để dung hòa lại.
Khương Duệ Quân hiếm thấy, Bạch Dương cũng hiếm thấy, người bộc lộ tài năng khó có được, kẻ thượng thiện nhược thủy càng hiếm có hơn.
Thượng thiện nhược thuỷ (Đạo Đức Kinh).
Người thiện vào bậc cao (có đức cao) thì như nước. Nước khéo làm lợi cho vạn vật mà không tranh với vật nào, ở chỗ mọi người ghét (chỗ thấp) cho nên gần với đạo.
Những điều ấy, với những người đứng trên đỉnh của giới điện ảnh thì đều hiểu. Sau "Tần Hoài mộng", giới điện ảnh Trung Quốc sẽ có hai vì tinh tú mới xuất hiện.
Cuối tháng Sáu, bọn họ quay cảnh cuối cùng của "Tần Hoài mộng" trong xưởng phim Nam Ảnh, chính thức đóng máy.
Cảnh quay ngay trước khi đóng máy không phải là cảnh cuối cùng của bộ phim --- dường như đó là luật bất thành văn của tất cả đoàn phim, họ sẽ không quay kết cục ở sau cùng. Cảnh cuối cùng, thường sẽ là bắt đầu câu chuyện, hoặc chỉ là một cảnh quay bình thường.
Giống như hoa tàn còn lưu lại chút hương thơm nơi đầu cành chót lá, tỉnh mộng vẫn còn chút tàn ý đọng lại ở đáy mắt cõi lòng.
Đã là đợt nóng nhất của tháng Sáu, Nam Kinh nóng đến mức không thể hình dung, dù studio vẫn có điều hòa nhưng cơ bản là không thổi tới người diễn viên được, điều hòa phục vụ cho thiết bị quay phim. Bạch Dương và Khương Duệ Quân bị nướng cháy dưới hàng ngàn bóng đèn, còn phải cố diễn ra cảm giác trời xuân se lạnh.
Vì sợ chảy mồ hôi, hai người đều đánh rất nhiều phấn khóa nền, dưới ánh đèn lại càng thêm vẻ nhu hoà, như là những ánh sáng mờ ảo của hồi ức trong hồn trong mộng.
Trong phim vẫn là mùa xuân, ngoài cửa sổ vẫn rơi những giọt mưa se lạnh. Khương Duệ Quân nắm tay Bạch Dương, từng nét dạy cậu viết chữ, một bài thơ của Đỗ công bộ.
Đỗ Phủ.
Nước nhà loạn lạc ly tán, mà cách một bờ sông, nhà quyền quý ưu sầu xướng Hậu đình hoa. An Thế Tĩnh và Thẩm Bạch Lộ ở ẩn trong tiểu trạch phố Dung Trang, Bạch Lộ nói, thiếu gia, dạy em viết chữ nữa được không.
Thế Tĩnh đứng phía sau vòng tay như ôm lấy Bạch Lộ, hắn cầm tay cậu rồi chầm chậm chấm mực, thế nhưng không hạ bút. Đầu bút nhiễm mực, mang theo một màu sắc mập mờ.
Thế Tĩnh hơi liếc mắt nhìn Bạch Lộ, mặt cũng chậm rãi lại gần khuôn mặt Bạch Lộ.
Với diễn xuất của Khương Duệ Quân, Bạch Dương đã cảm thấy bội phục sâu sắc, cậu không hề lo lắng, mặt Khương Duệ Quân sát lại gần, cậu cũng chầm chậm cúi đầu xuống nhìn bút trong tay Thế Tĩnh --- Bút lông Tam Dương Thất Tử, trong nhu có cương, chấm vào nghiên mực giống như một hồ nước xuân khuấy động lòng người.
Giữa bọn họ có một khoảng cách mỏng manh, chỉ cần tiến về phía trước một bước sẽ chân chính là vành tai chạm tóc mai.
Mà Thế Tĩnh rốt cuộc không tới gần.
Khuôn mặt Bạch Lộ hiện lên chút ngại ngùng, cùng một cảm giác tha thiết không nói thành lời.
Ái tình của con người giống như đóa hoa dưới làn mưa xuân, bọn họ đều hy vọng đối phương sẽ là cánh hồ điệp bay về phía mình, rồi cuối cùng chỉ có thể trở thành đóa hoa cô độc suốt quãng đời còn lại.
Cùng đơm bông trên đầu cành nhưng lại tự nở hoa, gánh lấy làn gió xuân rồi kết hương sầu.
Bạch Dương ngượng ngùng cúi đầu, bỗng nhiên cảm thấy thật chua xót. Khương Duệ Quân diễn tốt thật, nếu lúc ấy cậu thực sự dán mặt lên thì quá tục --- Bạch Lộ và Thế Tĩnh chỉ có thể như vậy mà thôi, gần nhau tới mức như thể hồn mộng tương thông, nhưng sẽ không bao giờ gần thêm một bước nữa.
Nếu mình là Thẩm Bạch Lộ, Bạch Dương nghĩ, có lẽ cậu sẽ chủ động ôm An Thế Tĩnh, ôm lấy người đàn ông trầm lặng, dịu dàng nhưng vô cùng lạnh lẽo ấy.
Khương Duệ Quân nhập diễn, cậu cũng vậy, bọn họ vốn không phải người yêu, lại không hẹn mà cùng cảm thấy thương tiếc và đau xót cho hai nhân vật trong bộ phim.
Đóng máy rồi, khúc ca có tuyệt diệu thế nào thì vẫn có lúc phải ngừng lại. Thế Tĩnh không nói gì, cũng chẳng có lời thoại gì để hắn nói, cho nên Bạch Lộ mới cảm thấy bi thương, Bạch Dương cũng thấy đau lòng. Bạch Dương rất muốn thay Thẩm Bạch Lộ hôn An Thế Tĩnh, hôn để gỡ ra rất nhiều những vướng mắc dây dưa, hôn để phá vỡ cái kết cục mà cuối cùng bọn họ không thể ở bên nhau.
Nhưng chỉ nghĩ như vậy thôi, cậu nghĩ vậy, người xem cũng sẽ nghĩ vậy, đây là điều mà Trương Huệ Thông muốn, ông muốn để lại trong lòng khán giả một dấu ấn đau thương vĩnh viễn không xóa nhòa.
Thế Tĩnh đan tay vào ngón tay của Bạch Lộ, đúng là mười ngón giao nhau nhưng là một kiểu khác, hai người nhìn theo nét bút lướt trên mặt giấy, nhẹ giọng đọc lên:
Quốc phá sơn hà tại, thành xuân thảo mộc thâm.
- --- Cảm thời hoa tiên lệ, hận biệt điểu kinh tâm.
Xuân Vọng - Đỗ Phủ.
Tạm dịch: Nước mất còn sông núi, thành xuân cỏ chất chồng
Hoa thương thời nhỏ lệ, chim hận biệt đau lòng.
Mà bọn họ cuối cùng cũng phải từ biệt, khuôn mặt đẫm lệ, vỗ cánh bay cao.
Khương Duệ Quân không viết tiếp, cậu ta và Bạch Dương vẫn duy trì trạng thái muốn nói lại thôi, quạt gió thổi vào mặt họ một làn gió xuân giả dối cuối cùng.
Một đoạn phong nguyệt, đến đây là kết thúc.
"Cắt."
Trương Huệ Thông ngấn lệ, dùng một chữ đơn giản để tuyên bố đóng máy, kết thúc một đoạn tình không có hồi kết.
Bạch Dương thả lỏng người, cúi đầu nhìn chữ mà Khương Duệ Quân viết, cậu nhịn lâu lắm rồi, đậu má chữ như học sinh tiểu học quệt ra vậy. Bạch Dương lập tức thoát khỏi vai diễn Thẩm Bạch Lộ, lăn vào lòng Khương Duệ Quân mà cười như một thằng ngốc.
Khương Duệ Quân đen mặt: "Cười nữa tôi vẩy mực vào cậu bây giờ."
Bạch Dương cười như điên, giơ cái quốc phá sơn hà tại của Khương Duệ Quân lên trước mặt: "Đạo diễn Trương, bảo thợ chụp ảnh chụp một chút được không ạ, cười chết mất!" Cậu quay lại nhìn Khương Duệ Quân, "Cậu viết thật làm gì? Cứ vẽ linh tinh cũng được mà."
Khương Duệ Quân ném bút lông vào cậu: "Lúc đầu tôi vẽ con rùa đen, cậu suýt chút nữa thì vỡ biểu cảm đấy còn gì?"
Cả đoàn phim đều phá ra cười, mọi người cùng mở champagne, mùi rượu thơm lừng tưới lên đầu bọn họ. Bộ phim kéo dài bao lâu này rốt cuộc cũng hạ màn. Đã từng trải qua những ngày dựng cảnh gian nan, những ngày quay chụp nghiêm khắc, những sóng gió từ phía nhà đầu tư ---- "Tần Hoài mộng" cũng coi như là chuyện tốt thường gặp gian nan.
Nhưng bọn họ không bỏ cuộc, cuối cùng vẫn hoàn thành đúng hạn.
Bạch Dương cười, lại thấy hơi nuối tiếc, cậu nhìn Khương Duệ Quân, Khương Duệ Quân cũng đang nhìn cậu.
Ai có thể ngờ chứ? Chính Trương Huệ Thông cũng không ngờ, hai năm trước diễn xuất của bọn họ vẫn còn là một bên My heart will go on một bên Cung dưỡng ái tình.
Cho đến giờ phút hoàn thành bộ phim, bọn họ mới cùng cảm thấy mệt, mà sự mệt nhọc ấy chẳng là gì. Ninh Ninh Tuệ Tuệ bưng bánh ngọt tới, Trương Huệ Thông cười: "À đúng rồi, hôm nay là sinh nhật của Tiểu Khương đúng không."
Bạch Dương sửng sốt môt chút, trùng hợp vậy sao, sinh nhật của Khương Duệ Quân lại là ngày đóng máy.
Chuyện tốt trong ngày lành, tất cả mọi người đều xúm lại hát chúc mừng sinh nhật Khương Duệ Quân, champagne tưới ướt sũng người cậu ta.
Khương Duệ Quân kéo Bạch Dương đến bên cạnh, Bạch Dương vốn cũng thích náo nhiệt: "Sao không nói sớm, tôi chẳng chuẩn bị quà cáp gì cả."
Khương Duệ Quân liếc nhìn cậu, không nói gì. Rượu nhỏ giọt xuống từ tóc cậu ta, chảy xuống đuôi mắt, mơ hồ giống như giọt lệ.
Trương Huệ Thông nâng ly: "Đến chụp ảnh chung đi, tất cả mọi người đăng weibo, chúc mừng cậu thanh niên của chúng ta song hỷ lâm môn!"
"Đạo diễn Trương, tất cả đều thêm một câu lên caption đi ạ." Khương Duệ Quân bỗng lên tiếng, "Tơ tình vương vấn, sinh tử khó quên."
Ý kiến hay, rất có hiệu quả tuyên tuyền.
Một bức ảnh chụp chung vô cùng vui vẻ rất nhanh đã lan truyền khắp các nền tảng truyền thông, chiêu cáo thiên hạ rằng bộ phim chế tác lớn nhất quốc nội trong năm nay đã đóng máy.
Trên ảnh, Khương Duệ Quân và Bạch Dương bị chen chúc ở trong, để phòng ngừa lộ tạo hình nhân vật, diễn viên từ chính đến phụ đều bị trét bơ lên mặt, quần áo cũng ướt sũng rượu, thật giống một đàn cún vừa rơi xuống nước.
Bài đăng weibo mang theo câu tiêu đề phụ mà Thế An phóng bút cho "Tần Hoài mộng".
- --- Tơ tình vương vấn, sinh tử khó quên.
Bên này vừa quay xong, Trương Huệ Thông đã dẫn ekip sang Mỹ bắt đầu tiến hành hậu kỳ, bên kia Lý Niệm lại lên cơn điên tiết với Bạch Dương ở công ty.
Tuyên truyền trước khi chiếu rạp và công tác hậu kỳ phải song hành với nhau, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là trận chiến tranh phiên vị.
Lý Niệm nói rất nhiều lời hay ý đẹp với Trương Huệ Thông, lại cầu xin Thế An đi tìm Thiện Khải Từ, phải để Bạch Dương trở thành diễn viên phiên vị một. Thế An trái lại chưa nói gì, chỉ thuận miệng nhắc một câu với Thiện Khải Từ, Trương Huệ Thông lại rất khó xử. Đối với đạo diễn Trương, Khương Duệ Quân và Bạch Dương như miếng thịt trên mu bàn tay và trong lòng bàn tay, người nào ông cũng thích. Ông không muốn vì cái phiên vị phù phiếm kia mà to chuyện.
Phía đầu tư là An Long nhưng biểu hiện của Khương Duệ Quân cũng rất xuất sắc, nếu như là ban đầu thì Trương Huệ Thông sẽ không do dự, nhưng qua bốn tháng quay phim, ông đã phải nhìn Bạch Dương với con mắt khác xưa.
Làm người khó, khó làm người.
Trương Huệ Thông đành tự gọi điện cho Bạch Dương: "Tiểu Bạch, lúc trước Lý tổng đồng ý với tôi xếp phiên vị của Khương Duệ Quân lên trước, tôi cũng thỏa thuận với bên Tần Nùng như vậy. Bây giờ cậu ấy lại tìm tôi vì chuyện này. Tôi hỏi cậu, cậu có muốn phiên vị một không?"
Trương Huệ Thông thuần túy là đang đẩy nồi cho người khác gánh. Ông đã nhìn ra, Khương Duệ Quân sẽ nghe theo ý Bạch Dương, thế lực phía sau hai người thanh niên này thì đối chọi gay gắt, nhưng quan hệ của chính họ lại không tồi. Bình thường Khương Duệ Quân im lặng ít nói, Bạch Dương thì năng nổ hoạt bát hơn, tính cách hai người rất khác nhau, vậy mà ở cùng nhau thì rất thân thiết.
Con người không chỉ bởi vì tính cách giống nhau mới thân thiết với nhau, nếu giữa hai người có cùng một thứ để theo đuổi thì càng củng cố vững chắc tình bạn ấy, ông và Thiện Khải Từ cũng vậy.
Trương Huệ Thông nghĩ vậy, cho nên chỉ trông vào một câu nói của Bạch Dương. Nếu Bạch Dương muốn phiên vị một thì sao? Thì bên Khương Duệ Quân cũng chẳng thể nói gì, về phần Lý Niệm và Tần Nùng, cứ để bọn họ đấu đá đi.
Bạch Dương rất sảng khoái: "Đạo diễn Trương đừng cảm thấy khó xử, đều cùng một đoàn phim, tôi không muốn tranh giành, cứ để tôi xếp sau cậu ấy là được rồi."
Trương Huệ Thông kinh hãi, càng thêm quý thằng nhóc hào sảng này.
Lý Niệm nhận được điện thoại của Trương Huệ Thông, anh không chỉ sợ hãi mà hộc ra máu đến nơi rồi.
"Tiểu tô tông, tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu nói thì dễ dàng lắm, mẹ nó cậu làm tôi tức chết rồi!"
Trước mặt Kim Thế An, Lý Niệm cũng không nhẫn nhịn được, thiếu điều muốn lật bàn.
"Cậu có biết tôi mất bao nhiêu công sức không? Bố ruột Bạch Dương của con ơi, An Long tiêu bao nhiêu tiền như vậy để làm gì? Còn không phải để cậu giành ảnh đế sao? Cậu lại hào phóng cho Khương Duệ Quân, Khương Duệ Quân cho cậu ăn bùa mê thuốc lú gì hả?" Anh nhìn Bạch Dương, khói thuốc phun ra từ mũi như một đầu tàu hỏa sắp bùng nổ.
Lý Niệm chỉ vào Thế An: "Cậu làm thế có thấy phụ lòng Kim baba của cậu không? Kim baba vì cậu mà vứt bỏ tất cả tự lập môn hộ, mẹ nó cậu thì hay rồi, chỉ một câu thôi đẩy mình xếp xuống thứ hai. Bố ruột ơi, ông nội ơi, cậu có tiền đồ lên một chút cho tôi nhờ được không?"
Thế An ngồi bên cạnh, nói không tiện nói, cười cũng không tiện cười, chỉ cong cong mắt nhìn Lý Niệm nổi cơn tam bành.
Bạch Dương nhỏ giọng trả treo: "Phiên vị một hay hai không ảnh hưởng tới doanh thu, mà ai đóng chính cũng vẫn là An Long thu được tiền."
Ai cho cậu nói ra tình hình thực tế, Lý Niệm phiền lòng không chịu nổi: "Vậy giải thưởng của cậu thì sao? Cậu nghĩ Kim Mã Kim Sư sẽ có hai giải cho hai cậu à?"
"Giải ảnh đế đâu đoán trước được, ai có bản lĩnh thì người đó giành được thôi. Không được ảnh đế, tôi vẫn là tôi." Bạch Dương bình tĩnh đáp.
Lý Niệm muốn nhảy lầu, anh đành nhìn Kim Thế An: "Anh quản lý đại bảo bối nhà anh đi chứ, mẹ nó tôi hết cách rồi."
Thế An chỉ cười.
Bạch Dương giữ Lý Niệm lại, đoan chính cúi người độ với anh: "Lý tổng, anh bớt giận."
Lý Niệm đen mặt nhìn cậu.
"Một bộ điện ảnh đạt được sự công nhận của khán giả không phải vì ai là ảnh đế. Tôi đã nỗ lực, cũng tận lực rồi." Bạch Dương nói rất bình thản, "Trước kia tôi hút nhiều fan như vậy, giờ lượng fan không thiếu. Xét cho cùng, bộ phim này đâu phải để khiến cho nhiều cô gái thích tôi hơn, mà là để đạt được sự công nhận của người trong nghề đấy chứ."
"Lý tổng, tôi biết anh muốn tốt cho tôi, nhưng thứ nhất hay thứ hai, tôi thật sự không cần. Tôi biết mình còn kém Khương Duệ Quân, cậu ấy xếp trước cũng là đúng, trung tâm của bộ phim này vẫn là Thẩm Bạch Lộ, tôi tin rằng những người nguyện ý bỏ tiền ra để xem phim sẽ không vì phiên vị của tôi mà cảm thấy tôi không bằng cậu ấy."
"Giải Kim Mã hay Kim Sư, tôi không nghĩ nhiều đến thế, cũng không cầu mong gì. Lấy được giải là vinh dự của cả đoàn, không phải là vinh quang của một cá nhân nào, doanh thu là doanh thu của mọi người, không phải dựa vào riêng một người mà có được." Bạch Dương cười rực rỡ: "Tôi được tham gia bộ phim này đều nhờ công Lý tổng, người trong nghề không ngốc, nhất định có thể nhìn ra sự cố gắng của tôi, cũng không phụ lòng tâm huyết anh đã bỏ ra."
Thế An gật đầu cười: "Chính là đạo lý này."
Lý Niệm nhìn Thế An rồi nhìn Bạch Dương, rút một điếu thuốc đưa lên miệng, nửa ngày không nói gì.
Bạch Dương bán manh với anh: "Tin em đi mà, anh Niệm! Để em châm lửa cho anh!"
Lý Niệm tức đến bật cười: "Mẹ nó, tôi chịu xui xẻo tám kiếp mới gặp phải hai tên bị úng não như các người." Anh đẩy con chó pug Bạch Dương ra, "Đệch, đừng học kiểu nói của Chung Việt, không có cái mặt như thế thì đừng có bán loại manh này."
Bạch Dương kệ anh, Bạch Dương cứ thích bán manh.
Trận chiến phiên vị của "Tần Hoài mộng" cứ vậy mà trần ai lạc định. Trên đường về, Bạch Dương hỏi Thế An: "Kim Thế An, anh thấy em đúng thật hay chỉ vào hùa với em thôi vậy?"
Thế An nhìn cậu thật sâu, vươn tay phủ lên trán cậu: "Em nói không sai, vòng giải trí quá nặng danh lợi, giữ lại bản tâm, ắt sẽ có người tinh mắt nhận ra châu ngọc."
Tang Viện Triều, Trương Huệ Thông, những vị Bá Lạc đứng đầu ngành này sẽ không vì một danh sách diễn viên nhỏ xíu mà chôn vùi vàng thật. Theo đạo lý đối nhân xử thế, Bạch Dương không tranh giành những thứ ấy, trái lại sẽ khiến Trương Huệ Thông càng thêm kính trọng. Xét về thái độ làm người, Thế An lại cảm thấy mình đã không nhìn lầm Bạch Dương.
Cậu đúng là đơn thuần, làm việc gì cũng tràn ngập nhiệt tình, cậu có một tấm lòng son thuần túy nhất. Dù là bé con ngốc nghếch mang đầu tư vào đoàn lúc trước, hay là hắc mã lương câu vừa bộc lộ tài năng hiện giờ, cậu đều luôn giữ lại giấc mộng thuở ban sơ, nhiệt tình với biểu diễn.
Người có chí tại phương xa, sự nghiệp có thể phát triển ngàn dặm.
"Dương Dương, em trưởng thành rồi."
Thế An nhìn cậu, giọng điệu rất đỗi dịu dàng.
Bạch Dương đỏ mặt, liếc mắt nhìn Tiểu Mã trên ghế lái: "Em tuổi rồi, trưởng thành cái gì chứ!"
Tiểu Mã không quay đầu lại, ngồi phía trước thuần thục góp vui: "Danh khí trưởng thành đấy anh! Anh Tiểu Bạch về sau nhất định sẽ trở thành siêu sao thiên vương!"
Thế An tiếp lời khen cậu ta: "Biết ăn nói đấy, tôi thấy về sau cậu có thể tiếp nối Lý tổng."
Ba người đều cười phá lên.
Xe chầm chậm chạy dưới bóng cây ngày hè nóng bức, từng gốc ngô đồng xanh tốt lướt qua ngoài cửa xe. Đây là những cây ngô đồng được trồng từ mấy năm đầu của thời kỳ Dân quốc, trải qua gần trăm năm mưa gió vẫn kiên định vững vàng, vươn thẳng lên không trung, giống như niềm hy vọng tha thiết mà khờ dại của con người, mạnh mẽ sinh sôi, vững gốc che trời.