Tiên Sinh Đến Từ 1930

chương 13: thuốc tê

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Dờ

Cho đến khi vòng đấu thứ hai diễn ra thì còn hai tuần để nghỉ ngơi. Theo quy tắc của năm ngoái, để nâng cao rating, vòng hai đôi khi sẽ mời một số người nổi tiếng đến làm giám khảo.

Lý Niệm đôn đốc Chung Việt tiếp tục sáng tác, bảo cậu xem xét viết thêm bài hát mới, "Nếu không có gì bất ngờ thì chắc chắn các cậu có thể vượt qua vòng hai. Vòng hai cover một bài là được rồi, nhưng chung kết thì nhất định phải trình bày ca khúc mới, như vậy mới được đánh giá cao."

Anh vén tóc Chung Việt ra sau tai, "Nếu mệt thì thôi, đừng ép buộc bản thân."

Chung Việt bình thản nhìn anh, "Có thể làm được."

Lý Niệm dịu dàng cười, "Cậu sẽ tỏa sáng."

Chung Việt cúi đầu.

Cho đến khi Lý Niệm đi rồi, hai gò má cậu khẽ ửng lên sắc hồng rồi biến mất không còn dấu vết.

Vì chuyện sáng tác ca khúc mới mà Chung Việt thức trắng tới sáng. Hôm sau lại đi tập luyện cùng Bạch Dương.

Bạch Dương thấy Chung Việt mang bản thảo tới thì kinh ngạc đến rớt cằm, "Tiểu Chung, cậu đỉnh thực sự."

Chung Việt nở một nụ cười mang tính chất kinh doanh: "Cái, cái này cũng đơn giản thôi."

"Không phải, Tiểu Chung, cậu thức đêm mà không có quầng thâm mắt!"

Chung Việt: "........"

Vì sao ông trời lại bất công đến vậy, Bạch Dương đau đớn. Chung Việt sở hữu ngoại hình đẹp thì thôi, thức đêm còn không có quầng thâm mắt! Cậu ta là đứa con rơi lưu lạc dưới trần gian của một vị thần tiên nào hay sao?

Bên này đang tập luyện rất khí thế, bên kia Lý Niệm lại nhận được một tin tức không tốt.

"Tần Nùng vào đoàn. Đổi chỗ cho Tô Linh Linh."

Tô Linh Linh là vị nữ giám khảo rất thích Chung Việt kia. Từ góc độ kế hoạch mà nói, đổi Tô Linh Linh không có tổn hại gì. Tô Linh Linh không phải xuất thân ca sĩ mà là một diễn viên hơn bốn mươi tuổi, so với một Tần Nùng trẻ tuổi xinh đẹp lại danh tiếng lẫy lừng, nhà sản xuất chọn Tần Nùng cũng là chuyện dễ hiểu.

"Tần Nùng mặt dày thật, ăn rồi ói, ói rồi lại ăn."

Lý Niệm nói tin tức này cho Thế An nghe, thực ra anh không nhất thiết phải làm vậy, bởi vì Thế An rất nhanh đã chạm mặt Tần Nùng ở khách sạn nơi các giám khảo và thí sinh nghỉ ngơi.

Vì Bạch Dương cằn nhằn về việc khách sạn cậu nghỉ lại khi tham gia vòng đấu thứ nhất chất lượng quá kém, lần này Thế An đặc biệt dặn dò thuê hai phòng deluxe. Bên sản xuất không dị nghị gì ---- Hai cậu người mới này vừa tới đã vô cùng phô trương, ai mà không nhận ra?

Thế An không yên tâm nên mang theo cả Trịnh Mỹ Dung đến Hàng Châu một chuyến. Lúc vừa bước vào thang máy dành cho khách vip, tình cờ đụng mặt Tần Nùng.

Bên cạnh Tần Nùng là Lý Kim.

Thế An nhận ra Lý Kim đầu tiên, bởi vì hắn ta như đúc ra từ cùng một khuôn với Lý Niệm ----- Lý Niệm nhỏ người hơn Lý Kim một chút, cũng gầy gò hơn, nhưng mặt mũi thần thái thì có cảm giác trùng hợp vô cùng kỳ diệu.

Thế An nghĩ, chẳng lẽ đây chính là Lý Kim, bảo sao Bạch Dương lại nói Lý Niệm trông giống Lý Kim. Cho tới khi nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh, hắn lại càng giật mình.

Hai người gặp lại, Tần Nùng đương nhiên giả bộ không quen biết. Trịnh Mỹ Dung vô cùng khó xử, sợ Thế An nổi cơn.

Thế An giật mình, là bởi vì hắn biết mặt Tần Nùng ---- Chính là vị Tần tiểu thư hắn đi xen mắt ở kiếp trước.

Tần tiểu thư là con gái của ông vua chưng cất rượu vùng Trấn Giang, trong số những cô gái mà Thế An từng qua lại, Tần tiểu thư là người mà hắn gặp mặt nhiều nhất. Thế An nhìn khuôn mặt quen thuộc này, không khỏi liếc thêm vài lần.

Thế An rất tự nhiên, nhưng Tần Nùng thì không tự nhiên chút nào. Lý Kim không nói gì chỉ đứng một bên cười lạnh.

Thế An nhớ tới khi Bạch Dương kể về Lý Kim, hắn thấy khó chịu, liền tỏ ra hào phóng chào hỏi Tần Nùng, "Vị tiểu thư này thật quen thuộc."

Tần Nùng đành phải ngẩng đầu lên rụt rè cười, "Có thể không quen sao? Dù gì cũng từng yêu nhau."

Lý Kim cười thành tiếng, "Kim tổng, kỹ năng diễn xuất của anh có vẻ hơi gượng gạo."

Trịnh Mỹ Dung vội bước lên, "Kim tổng, đây là Tần Nùng, Tần tiểu thư."

Quả nhiên cô ta là Tần Nùng.

Lần đầu Thế An được diện kiến Tần Nùng, người phụ nữ mà hắn nghe danh đã lâu. Quả là danh bất hư truyền, sở hữu khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều và hình thể tràn đầy tội lỗi.

Thế An nhớ lại vị Tần tiểu thư trong quá khứ, hắn cảm thấy Tần Nùng của hiện tại có thêm ba phần phong thái khôn khéo, lại thiếu đi một chút khí chất khuê các đài trang. Có lẽ là do lăn lộn trong vòng giải trí đã lâu, khuôn mặt tuy vẫn vô cùng lịch sự tao nhã nhưng khóe mắt lại lộ ra vẻ câu hồn đoạt phách khôn kể. Diện lên người bộ trang phục lộng lẫy, vô duyên vô cớ mà bộc lộ sự tươi trẻ trần tục ----- Nhưng cái trần tục ấy cũng không mảy may ảnh hưởng đến dáng vẻ thùy mị, càng tôn lên sự dịu dàng lả lướt, giống như cành cây non nở đầy những bông hoa đong đưa trong làn gió xuân.

Cô ta đã nói vậy, Thế An cũng gật đầu cười không đáp. Mọi người lại làm như không quen biết nhau, xuống bãi đỗ xe dưới tầng ngầm rồi đường ai nấy đi.

"Anh giỏi thật đấy, tôi phục anh luôn rồi. Chuyến này Tần Nùng trở về có mà tức đến quăng túi xách." Lý Niệm nghe kể xong thì cười ngã ngửa, "Kim tổng, tính Tần Nùng hẹp hòi như cây kim vậy, cô ta biết chuyện tôi ký hợp đồng với Bạch Dương rồi, nay lại gặp anh, càng thêm tức nổ phổi."

"Không phải là chia tay rồi hay sao? Có gì mà phải tức giận, Bạch Dương lại còn là nam." Thế An nhận lấy điếu thuốc của Lý Niệm, "Tôi giật mình hơn cả là khi nhìn thấy Lý Kim. Cậu ta trông y hệt anh vậy."

Lý Niệm nghe tên Lý Kim thì lập tức đen thui mặt, ý cười không còn nữa, "Anh muốn biết không?"

Thế An không muốn ép hỏi, lắc đầu, "Anh không muốn nói thì không cần phải nói."

Lý Niệm kính phục nhìn hắn, "Không có gì đáng nói. Anh vẫn là nên cẩn thận với Tần Nùng."

Thế An nghe anh nói thế thì bắt đầu không yên lòng, "Liệu cô ta có loại Bạch Dương ra khỏi cuộc thi ở vòng tiếp theo không?"

"Cô ta không mặt dày thế đâu, mà cô ta cũng chẳng có năng lực làm được, tôi lo vòng chung kết hơn." Lý Niệm châm thuốc, "Cũng chẳng quan trọng, vốn chúng ta không nhắm tới giải quán quân, chỉ cần nổi tiếng là được."

Chuyện xảy ra sớm hơn dự đoán của mọi người.

Trước thềm vòng thi đấu thứ hai, Lý Niệm theo hai người tới Hàng Châu. Thế An vẫn ở nhà viết thư pháp. Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy không yên lòng, chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn Tang Loạn Thiếp mà viết.

Tang Loạn Thiếp (丧乱帖): Một tác phẩm của Thư thánh Vương Hi Chi, người đời Đông Tấn. Lúc đó thế sự đang rối ren, Trung Nguyên rơi vào tay dị tộc (thời kỳ Ngũ Hồ Loạn Hoa). Nhà ông phải di cư xuống miền Nam tránh giặc. Trong tai biến đó, không chỉ người sống phải tha hương mà phần mộ của tổ tiên cũng bị giày xéo. Điều này khiến những đau khổ trong lòng không sao phát tiết ra cho hết, nên tất cả những uất ức đều được ông thể hiện trong bài Tang Loạn Thiếp. Bút ý không nét nào duỗi ra mà không thu vào, không nét nào đi rồi mà không quay lại, mỗi nét, mỗi chữ đều tràn đầy uất hận, bi phẫn.

Cho đến lúc gần lên sân khấu thì vẫn chưa xảy ra chuyện gì, Chung Việt biết quý trọng giọng hát của cậu nên thường mang theo nước trà thuốc. Trước lúc biểu diễn thì cúp điện một lát, Lý Niệm vội vàng chạy tới phòng nghỉ của Bạch Dương và Chung Việt.

Rất nhanh đã có điện trở lại, nhân viên công tác bảo Bạch Dương và Chung Việt lên duyệt lần cuối. Lúc tổng duyệt xong quay về, Chung Việt sốt ruột nhìn Lý Niệm.

Lý Niệm hỏi cậu: "Làm sao vậy?"

Chung Việt nhìn anh không đáp, mặt bắt đầu nghẹn đỏ lên.

Lý Niệm bực bội, "Lấy điện thoại ra gõ chữ!"

Chung Việt lập tức móc điện thoại ra gõ, 【 Em không nói được. 】

Không những không nói được, Chung Việt còn không thể mở nổi miệng.

Lý Niệm và Bạch Dương đều tái mặt.

Tất cả mọi người trên hành lang nhìn Lý Niệm lôi kéo Chung Việt, "Không thi nữa, bây giờ đi viện!"

Vóc người Chung Việt những hơn một mét tám, đứng im một chỗ, đến Lý Niệm cũng không kéo nổi. Chung Việt không nói chỉ nhìn Lý Niệm.

Lý Niệm hết cách với cậu, "Nếu họng bị phá hỏng thì mai cậu cút đi!"

Bạch Dương đứng phía sau, cảm thấy như trời đất sụp xuống. Xuất phát từ mong muốn cá nhân, cậu mong Chung Việt có thể cố gắng biểu diễn, nhưng cậu lại sợ Chung Việt thực sự xảy ra chuyện. Cậu không dám chen lời, đành trơ mắt nhìn hai người bọn họ cãi nhau, Lý Niệm chửi một mình.

Chung Việt nhìn Bạch Dương, lại quay ra nhìn Lý Niệm. Ánh mắt lặng lẽ không gợn sóng.

Lý Niệm thỏa hiệp: "Đi đi, muốn làm gì thì làm."

Chung Việt kéo Bạch Dương đi, vừa đi vừa gõ vào điện thoại: "Bạch Dương, cố lên."

Máu như xông thẳng lên não Bạch Dương, sắp trào ra khỏi mũi.

Kết quả vòng thi chẳng có gì bất ngờ. Bạch Dương không có Chung Việt, thậm chí còn kém hơn cả tiêu chuẩn bình thường.

Giám khảo không biết phải tỏ thái độ thế nào nữa, cũng không biết nên cho đội hai người qua hay không qua. Chỉ có Tần Nùng thoải mái giơ bảng "Qua".

Bạch Dương đỏ mắt giải thích, "Hôm nay đồng đội của tôi bị ốm."

Tần Nùng tỏ vẻ nuối tiếc, nhìn MC nói: "Thật đáng tiếc."

Chung Việt không tỏ thái độ gì, kéo Bạch Dương xuống dưới sân khấu.

Hai người về hậu trường liền nghênh đón trận lôi đình của Lý Niệm, Lý Niệm đã hút hết nguyên một bao thuốc trong WC, tay còn cầm bình giữ nhiệt của Chung Việt. Lý Niệm túm tay cậu ta, kéo cậu từ sân khấu thẳng ra bãi đỗ xe, gần như là đẩy Chung Việt ném vào trong xe.

Suốt dọc đường anh chẳng nói một lời.

Tới bệnh viện thì đã là nửa đêm, bác sĩ quở trách: "Sao bây giờ mới tới? Thanh quản sưng phù lên cả rồi. Không nói được thì cũng đừng có cố phát ra tiếng chứ?"

Lý Niệm chỉ hỏi: "Có ảnh hưởng về sau không?"

"Cái này thì không, muộn hơn chút nữa thì nguy."

Lý Niệm lại hỏi: "Rốt cuộc là nguyên nhân gì?"

Bác sĩ thờ ơ nói: "Ăn bậy đúng không.... Hình như là thuốc tê." Cô nhìn vẻ mặt Lý Niệm, đột nhiên thấy hơi ngượng ngùng, "Tôi cũng không rõ, đưa tới viện chậm quá. Cái này.... khám không ra được. Cứ ở lại bệnh viện theo dõi tình hình đã."

Ngày hôm nay đúng thật là gà bay chó sủa.

Trên đường về, Bạch Dương cứ khóc sướt mướt mãi. Vì Chung Việt, cũng vì chính cậu. Chung Việt cầm tay Bạch Dương, giúp cậu lau nước mắt.

Bạch Dương thật sự cảm thấy mình đúng là cực kỳ vô dụng.

Chung Việt càng lau nước mắt cho cậu, cậu càng cảm thấy nước mắt của mình không đáng một xu, nhưng lại chẳng thể ngừng khóc.

Lý Niệm ngồi ở ghế phụ lái bực bội mắng: "Khóc con cằc, gọi Kim tổng tài ba ba đến mà lo liệu cho cậu. Có thế đã khóc, sau này có khi còn phải khóc mù mắt nữa đấy."

Truyện Chữ Hay