Tiên Sinh Đến Từ 1930

chương 11: tuyết

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Dờ

Loại chuyện hợp tác này cũng giống yêu đương vậy, tùy duyên phận. Có những người sinh ra đã hợp nhau, ví như Chung Việt với Bạch Dương.

Bạch Dương muốn làm gì đều thể hiện rất rõ ràng, tuy Chung Việt nói lắp nhưng phản ứng rất nhanh, lần đầu tiên hai người song ca vô cùng thành công. Bạch Dương là kiểu tính cách dễ vênh mặt đắc chí, sự phối hợp ăn ý của Chung Việt khiến cậu càng thấy mình cũng giỏi. Thế là cậu dứt khoát bán manh theo phong cách B trạm, đứng trên sân khấu chúc khán giả ngồi dưới một lễ Giáng sinh an lành.

Cả quán bar ngập tràn tiếng cười và tiếng vỗ tay.

Lý Niệm rót rượu cho Thế An, "Chủ tịch Kim, anh nói xem tôi có ký hợp đồng với người mới này không?"

Thế An chỉ cười mà không đáp.

Lý Niệm: "Có phải là một cái đệm lót tốt cho Bạch Dương không? Làm nổi bật lên giọng hát của cậu ta."

Đây là lời nói thật, Lý Niệm không nói bừa. Giọng hát trong trẻo của Bạch Dương hòa cùng thanh âm dịu dàng trầm thấp của Chung Việt, giống như ánh nắng trong ngày hè rực rỡ nhất, những thiếu sót đã được Chung Việt che đậy một cách khéo léo, khiến cho người ta cảm thấy cả hai đều là người giỏi ca hát.

Thế An liếc mắt nhìn Chung Việt trên sân khấu, "Nhưng nói lắp thì chữa kiểu gì đây?"

Lý Niệm đi thẳng vào vấn đề, ""Anh nói xem, có phải Bạch Dương rất thích nói chuyện hay không?"

Thế An nghĩ, đúng là Bạch Dương rất ồn ào huyên náo, hắn không khỏi gật đầu thật mạnh, "Đúng là quá thích nói chuyện."

Lý Niệm vui sướng cười: "Đây chính là lúc dùng cậu ta, lúc phỏng vấn đừng để Chung Việt mở miệng, Bạch Dương muốn nói gì cứ nói cái đó. Chung Việt càng im lặng thì lực chú ý càng rơi xuống người Bạch Dương, cũng làm nổi bật lên rằng tính cách của cậu ta không hề phiền phức đến vậy."

Một khi khán giả đã tiếp nhận hình tượng Chung lạnh Bạch nóng rồi thì có lẽ còn cảm thấy Bạch Dương rất đáng yêu.

Thế An đồng ý gật đầu: "Nếu được như vậy thì tốt --- Tôi thấy Chung Việt rất được, Bạch Dương ở cùng cậu ấy tôi cũng yên tâm."

Lý Niệm lại ngầm hiểu mà cười: "Anh sắp thành bố nuôi của Bạch Dương luôn rồi, Chung Việt có thể ăn thịt cậu ta sao?"

Chung Việt ký hợp đồng. Cứ thế, mọi việc được sắp xếp ổn thỏa ngay trong quán bar.

Bốn người ở quán bar tới nửa đêm. Lý Niệm và Chung Việt đã đi trước, Bạch Dương không uống rượu, lái xe đưa Thế An về nhà.

Đi được nửa đường, Thế An còn đang hồi tưởng lại màn biểu diễn vừa rồi của Bạch Dương, hắn ngạc nhiên nói: "Có phải tôi nhìn nhầm không? Lúc cậu ở trên sân khấu, vì sao chỉ nhìn chằm chằm một mình tôi?"

Bạch Dương lập tức chối bay: "Làm gì có."

Nếu cậu do dự một chút rồi trả lời thì Thế An còn tin, nhưng Bạch Dương lại chém đinh chặt sắt mà phủ nhận ngay lập tức. Thế An tỉ mỉ đánh giá nét mặt cậu: "Lúc cậu nói dối thường nhíu mày lại."

Bạch Dương vô thức nhìn lông mày chính mình trong gương chiếu hậu, hai hàng lông mày nhíu chặt như muốn xoắn vào với nhau.

Thế An gật gật đầu, cười thành tiếng: "Đây chính là chưa đánh đã khai."

Bạch Dương tức giận trừng mắt với gương, Thế An vội vàng đè cái tay đang lái xe của cậu lại, "Lái cho tử tế, đừng có soi gương."

"Đang đèn đỏ!"

"Vậy cũng không được nhìn lung tung."

Đèn đỏ vẫn đang chậm rãi đếm ngược, Bạch Dương nhụt chí, "Thực ra vừa rồi tôi rất hồi hộp, tôi hát không hay bằng Tiểu Chung, hứng lên muốn thể hiện thôi."

Thế An mỉm cười nhìn cậu, "Không hay chỗ nào? Tôi rất thích nghe."

Bạch Dương đỏ mặt, đành phải lườm Thế An một cái. Thế An chỉ phía trước, "Này, đèn xanh."

Bạch Dương miễn cưỡng giảng hòa, "Tóm lại là do tôi căng thẳng, muốn tìm một người để nhìn cho vững tâm. Liếc mắt không tìm thấy ai cho nên mới nhìn anh. Nhìn anh tôi thấy thoải mái."

Thế An cực kỳ phô trương soi vào kính xe, "..........Nhìn tôi làm cậu thấy thoải mái?"

Bạch Dương liếc mắt nhìn hắn, "Chủ yếu là do anh đủ xấu."

Thế An cũng không giận, mỉm cười hỏi cậu: "Cách này rất được, ai dạy cậu?"

Bạch Dương chần chừ một lát, nét mặt trở nên mịt mù.

"..........Một người không quan trọng."

Sau đó cậu không nói câu nào nữa, mặc cho Thế An trêu chọc đủ kiểu.

Về đến cửa nhà Thế An, xe dừng lại, Thế An vẫn ngồi không nhúc nhích. Bạch Dương đợi nửa ngày không thấy hắn xuống xe, đành quay sang hỏi: "Anh làm sao thế?"

Thế An do dự nói: "...........Có phải trong quá khứ tôi đã làm chuyện gì không đúng với cậu không? Tôi đã dạy cậu nhìn chằm chằm người khác?"

Bạch Dương phì cười, "Nghĩ gì đó? Đừng dát vàng lên mặt mình."

Thế An thành khẩn nâng tay Bạch Dương lên, "Nếu cậu ta đã làm gì với cậu thì tôi thay mặt cậu ta nhận lỗi. Nếu vẫn thấy chưa hết giận, vậy thì cậu muốn gì cứ việc nói."

Bạch Dương dứt khoát đẩy tay hắn ra, "Tôi muốn chiếc xe này của anh."

"Được."

"...........Tôi thích cả căn nhà này của anh nữa."

"Cũng được."

Bạch Dương: "Chia tôi một nửa cổ phiếu công ty anh."

Thế An: "............Vậy cậu phải chú ý, không được vung tiền lung tung."

Hai người nhìn nhau rồi không nhịn được cười. Bạch Dương nhìn quản gia Paul đứng ngoài cửa chờ, lạnh đến nỗi mũi đỏ bừng ------- Thế An thật là rêu rao, từ khi hắn "mất trí nhớ tỉnh lại" thì không quen dùng khóa vân tay, yêu cầu quản gia phải ra tận cửa tiếp đón hắn.

Bạch Dương bò lên người Thế An, lớn tiếng gọi ra cửa: "Paul anh đi vào đi! Tôi với Kim tổng có việc một chút!" Sau đó ngẩng đầu lên nói với Thế An, "Ông chủ Kim, có thể tán gẫu với tôi một chút không?"

Thế An bất đắc dĩ cười: "Cậu đã đuổi người ta đi vào rồi, tôi còn có thể không ở lại với cậu sao?"

Tuyết rơi càng lúc càng lớn nhưng lại vô cùng im ắng, vô cùng tịch mịch. Màn tuyết dày chầm chậm ôm hôn lấy mảnh đất cố đô này trong sự tĩnh lặng.

Bạch Dương kéo Thế An xuống xe, dưới màn tuyết bay, cậu chậm rãi kể tất cả chuyện về Lý Kim cho hắn nghe.

Cậu không uống rượu nhưng lòng như thể đã say. Bởi vì vui vẻ.

Giây phút này thật khó mà có được, cậu mãnh liệt trút hết nỗi lòng.

Thật sự, sau khi gặp được Kim Thế An, mỗi ngày trôi qua cuộc sống của cậu lại càng thêm may mắn. Quen người đại diện, rồi quen Chung Việt.

Bạch Dương rất muốn Thế An hiểu cậu nhiều hơn, nhiều hơn chút nữa.

Cậu chưa từng nghĩ mình có thể bình thản mà kể về Lý Kim.

Có lẽ đây là cái mà người ta gọi là "những thứ đã qua".

Nam Kinh là một thành phố vô cùng kỳ lạ, lúc trời nóng thì chẳng khác gì hỏa lò, những người không sinh sống ở đây thì sẽ chẳng thể biết được, mùa đông tại Nam Kinh cũng sẽ lạnh đến mức khó tả.

Giống như lòng người, khi còn nồng nhiệt thì rừng rực hơi nóng, một khi hóa tro tàn thì lạnh lẽo thấu xương.

Cái lạnh ướt rét buốt như có thể đóng băng từng bộ phận trên cơ thể.

Nhưng Bạch Dương không cảm thấy lạnh, bởi vì ở gần Thế An rất ấm.

Thế An xót lòng phủi vụn tuyết rơi trên người Bạch Dương, "Bây giờ vẫn chưa quên được Lý Kim?"

Bạch Dương rũ quần áo, hít sâu tức giận nói: "Cút mẹ anh ta đi! Anh ta đối xử với tôi còn chẳng tốt bằng anh! Ông đây ăn cứt mới còn nhớ anh ta!"

Thế An cười nói: "Đây đã là gì? Như thế này đã là đối xử tốt với cậu rồi? Cậu còn chưa biết những chỗ tốt của tôi đâu."

Bạch Dương dựa người vào chiếc Maserati phía sau, "Thôi đừng, đại thổ hào, hôm nay anh tặng xe cho tôi thì tôi sẽ thắp hương cho anh cả đời."

Thế An cười lớn, "Cậu thích chiếc xe này đến thế sao? Vậy gara trong kia, tùy cậu lựa chọn. Chìa khóa cũng đưa cậu luôn."

Bạch Dương nhảy dựng lên: "Ấy, thế này vẫn chưa đủ, chìa khóa nhà đâu?"

Thế An không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra gọi, "Paul, lấy chìa khóa căn nhà này cho tôi, rồi còn một căn ở vườn hoa Tử Kim, biệt thự Thê Hà, lấy hết ra đây."

Paul thật sự mang ba chùm chìa khóa đi xuống.

Thế An gọi điện thoại nói tiếng Anh nên Bạch Dương không hiểu, lúc thấy Paul chạy xuống đưa chìa khóa, cậu mới trợn mắt há mồm.

Paul chạy đến trước mặt hai người, Thế An chỉ Bạch Dương: "Đưa hết cho cậu ấy."

Paul dùng tiếng Trung giới thiệu ba chùm chìa khóa: "Khu Chung Sơn Mỹ, khu vườn hoa Tử Kim, biệt thự Thê Hà."

Bạch Dương sắp rớt cằm: "Không không không, một cái là đủ rồi...... Không không không! Tôi nói đùa đấy! Paul go go, no no!"

Paul mờ mịt nhìn hai người.

Bạch Dương nói năng lộn xộn, "Không phải chứ, sao anh lại bảo quản gia cầm chìa ra vậy?"

Thế An nhíu mày, "Không bảo quản gia cầm ra, chẳng lẽ tôi lấy từ trên người mình? Cậu nghĩ tôi là bà chủ gia đình hả?"

Bạch Dương cười như nắc nẻ, "Tôi cũng chẳng phải bà chủ nhà, tôi đùa thôi. Anh mau cầm lại chìa khóa đi, não anh có hố à."

Thế An ngạc nhiên, "Cho cậu xe thì cậu chê không đủ, cho nhà thì cậu bảo là nói đùa. Rốt cuộc là muốn thế nào?"

Bạch Dương xoắn xuýt, "Anh đi uống rượu với tôi đi, vừa rồi lúc ở quán bar sao anh lại không cho tôi uống? Tôi muốn uống rượu."

Thế An nói: "Uống rượu hại giọng."

"Uống một chút thôi, không uống nhiều!"

Thế An nói với Paul: "Xuống hầm rượu lấy hai bình Whiskey."

Bạch Dương ở bên cạnh gõ gõ trần xe, "Tôi muốn uống Lafite !"

Paul lại mờ mịt nhìn hai người.

Thế An cười: "Lấy đi."

Hai người đội tuyết uống rượu, uống vô cùng hào hứng. Bạch Dương vui vẻ ôm chai rượu, trên người khoác áo bành tô của Kim Thế An, "Kim Thế An, sao anh lại đối xử tốt với tôi đến vậy?"

Vừa dứt lời cậu đã thấy hối hận, nghe như câu hỏi của một cô gái nhỏ ngốc nghếch vậy. Thế là cậu sửa lại: "Anh đối tốt với tôi quá."

Thế An dựa lại gần cậu, nhắm mắt đáp: "Đây chưa thể gọi là tốt được --- Cậu giúp tôi, tôi giúp cậu, về sau sẽ càng tốt hơn."

- ----- Những lời này quá vô tình, nhưng lại không khiến cho người ta cảm thấy chạnh lòng.

Bạch Dương xấu hổ cúi đầu.

Đúng vậy, cậu giúp hắn, hắn cũng giúp cậu, sau này bọn họ sẽ còn tốt hơn thế. Có lẽ mối quan hệ này chính là như vậy.

Nói dày không dày, nói mỏng cũng không hề mỏng bớt đi phần tình nào cả. Xa không xa, gần cũng chẳng gần.

Thế An thấy cậu xấu hổ, cũng không nói gì nữa. Im lặng chốc lát, Thế An hết chuyện thì tìm chuyện để nói: "Người ấy mà, sống trên đời này không thể chỉ đối tốt với duy nhất chính mình."

"Giống như dùng cơm hoặc đi ngủ, phải luôn đối tốt với một ai đó, không thì sẽ chẳng biết mình sống vì điều gì nữa."

"Luôn luôn sẽ có một người như vậy."

Bạch Dương buồn cười, "Vậy nên người đó vừa lúc là tôi?"

Thế An dường như đã thấm men say, hắn nhìn Bạch Dương thật sâu. Một lúc lâu sau, khóe miệng hắn nở nụ cười nhàn nhạt như có như không, "Ai biết được...... Trời biết."

Bông tuyết nhỏ khẽ phất qua khóe miệng hắn, theo gió mà bay xuống trong đêm đông.

Dưới làn tuyết bay ấy, Bạch Dương tim đập thật mạnh nhìn Thế An. Hắn cúi đầu, khóe mắt mơ hồ nhìn cậu. Bạch Dương đột nhiên cảm thấy góc nghiêng của người đàn ông này thật giống một dã thú dịu dàng đang nhìn cậu từ phía xa xa trong màn tuyết dày, cậu biết là nó rất hung dữ, nhưng lại không khỏi cảm thấy nó đang rất cô độc.

Hai người nhìn nhau thật lâu, tuyết thổi bay vào mắt Thế An, hắn khẽ nhắm mắt lại. Cử chỉ ấy cũng thật giống với loài dã thú dịu dàng trong tưởng tượng của Bạch Dương.

...........Hóa ra mắt của Thế An giống hồ ly, vừa hẹp vừa dài.

Bạch Dương siết chặt bình rượu, vô thức rụt người vào trong chiếc áo bành tô.

Có lẽ là cậu say rồi. Bạch Dương thầm nhủ.

Tim đập như tiếng sấm, tựa như những bông tuyết đang rơi vào cõi lòng rực hơi lửa của cậu, từng nhịp đập vang dội.

Truyện Chữ Hay