Lê Hạo vừa ra khỏi cửa bỗng ầm một cái va vào ai đó, ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt Lê Hạo là một sinh vật chẳng giống nam cũng chẳng giống nữ. Sinh vật kia vừa nhìn thấy Lê Hạo, hai mắt lập tức sáng rực, mở miệng phát ra thanh âm ái nam ái nữ: "Ai ui, chẳng phải là Lê thiên vương đây sao, đi đâu mà gấp gáp vậy a?"
"Về nhà." Lê Hạo mặc kệ, nhấc chân đi tiếp.
"Ai ai ai." Người nọ ngăn cản hắn, vẻ mặt nũng nịu nói: "Chớ vội đi a, lão gia ngài từ thị trường âm nhạc lấn sân sang điện ảnh, một bước lên mây, danh lợi tiền tài đều có đủ, làm sao cũng nên hướng tôi biết ơn một chút a."
Sinh vật ngớ ngẩn này tên là Mason, bởi vì rất nhiều lý do mà y nghiễm nhiên trở thành stylist của hắn, người này nổi tiếng da mặt dày, thế nhưng ở phương diện công việc lại rất chuyên nghiệp, vứt đi người này là chuyện không thể vì Lê Hạo tương đối thích những tác phẩm của y.
Lê Hạo nhìn y một hồi đột nhiên nảy ra ý nghĩ, chẳng phải Hôi Hôi đang cần được thiết kế mấy bộ quần áo sao?! Vừa nghĩ tới đó, liền vươn tay túm lấy Mason kéo đi.
Chọc cho Mason hét to: "Ai ai ai, cậu muốn làm gì? Không mời được bữa cơm thì thôi a, gϊếŧ người diệt khẩu là phạm pháp đó."
Lê Hạo không rảnh cùng y nói nhảm, trực tiếp ném y lên xe, ngắn gọn nói: "Về nhà tôi."
"Ai ui." Mason nở một nụ cười ma mị nhìn Lê Hạo: "Lẽ nào Lê đại thiếu gia cậu rốt cục cũng phát hiện được vẻ đẹp tiềm ẩn của tôi, dự định muốn kim ốc tàng kiều sao?"
(Kim ốc tàng kiều: Dùng để chỉ một ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.)
Lê Hạo ngồi vào ghế lái, mắt liếc thấy trên đầu Mason hiện lên hai chữ 'Tiện nhân' chói sáng lấp lánh.
Lạnh lùng nói: "Giấu anh?! Tôi bị bệnh chắc."
"...Yah" Mason che mặt: "Cậu làm tổn thương người ta như vậy người ta không muốn sống nữa đâu."
"Câm miệng lại." Lê Hạo gõ cho y vài cái vào đầu: "Ở nhà có người, cần anh làm giúp cho mấy bộ quần áo."
"Tôi nào có phải thợ may đâu, hơn nữa tiền công của tôi rất đắt nha, đặc biệt là phải đến tận nhà làm việc." Mason lấy từ trong túi ra một cái gương nhỏ, soi gương mặt nửa nam nửa nữ của mình vào đó nhìn tới nhìn lui, đoạn nói: "Sao hả? Lần này là ai mà quan tâm dữ vậy a? Lại còn lôi về đến tận nhà, cả quần áo của người ta cũng xé rách luôn."
Lê Hạo bỗng chốc nghĩ đến dáng vẻ nhỏ nhắn của Hôi Hôi, cúi đầu cười cười: "Lần này không cần phải tốn công lôi về."
Mason bất giác sửng sốt chằm chằm nhìn hắn, cả nửa ngày sau mới bừng tỉnh, hoảng sợ chỉ tay vào hắn hét to: "A a a a a"
Lê Hạo bị tiếng hét kia làm thất kinh hồn vía, xém chút nữa là đạp nhầm chân ga lao xe lên lề đường. Hắn vội ổn định tinh thần, quay đầu mắng: "Anh làm cái gì vậy?! Gặp ma hả?"
"Không phải, tôi không phải là gặp ma." Mason vội buông cái gương trên tay xuống, lập tức hướng Lê Hạo xối xả nói: "Cậu vốn dĩ vừa không biết xấu hổ vừa lăng nhăng lại vừa thuộc thể loại cặn bã của xã hội, mỗi lần dụ ai lên giường xong là hôm sau liền giả như mất trí nhớ để không phải nhận trách nhiệm, vậy vẻ mặt thiếu nữ hạnh phúc vừa rồi là từ đâu mà có hả?! Nói mau, người nọ rốt cục là ai?"
Lê Hạo mỉm cười nhìn xa xăm: "Có nói anh cũng không biết."
Cái tên Lê Hạo này ngũ quan cùng dáng dấp rất tốt, lại còn sở hữu một đôi mắt đen tuấn nhã chứa đầy tà khí khiến người khác sợ đến lạnh run mỗi khi bị hắn nhìn. Lê Hạo bên ngoài ưa nhìn đến thế nhưng tất cả những ai quen biết với hắn đều rõ người này thật chất là một tên lưu manh không hơn không kém. Chỉ tội người cha tư lệnh quân khu của hắn, lúc bắt đầu nghe thằng nhỏ nhà bên (Thôi Hoa) kéo con trai mình vào giới giải trí ông cũng chỉ cho rằng Lê Hạo là ham chơi nhất thời, nghĩ cũng không nghĩ tới con trai mình chính là ngày càng nổi tiếng, chẳng những thế còn gây nên biết bao thị phi, khiến cho Lê lão tư lệnh thật sự rất phiền lòng a. Vậy mà cái tên nhị thế tổ này, ngày hôm nay lại có thể nhoẻn miệng nở một nụ cười thập phần ôn nhu đến lạ thường, thật sự khiến Mason sợ đến thất kinh hồn vía.
(Nhị thế tổ: là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu trong những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi hoang đàng, phung phí tiền của, không biết lo lắng cho sự nghiệp.)
Tuy nhiên, thời điểm Mason tận mắt chứng kiến một thân Hôi Hôi nằm trên giường ngủ, y liền biết vẻ mặt ôn nhu đó của Lê Hạo là từ đâu mà ra.
"Nga! Ôi trời ạ!" Mason quỳ một chân xuống giường, nhìn ngắm dung nhan cùng thân thể không chút phòng bị khi ngủ của Hôi Hôi, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn vì bị ánh chiều tà ngoài cửa sổ chiếu rọi nên bừng sáng thật chẳng khác một viên kim cương lấp lánh không tì vết đẹp đến nao lòng, y nhịn không được khẽ thốt lên: "Lê Hạo, đứa nhóc này là từ đâu tới a? Con nhà ai? Có anh chị em gì không? Tôi đây muốn đặt trước một slot nha."
Lệ Hạo có chút đắc ý nói: "Này là phiên bản giới hạn chỉ có một không hai."
"..." Mason quay đầu căm tức nhìn vẻ mặt vênh váo của Lê Hạo, trong đầu xuất hiện cùng một ý nghĩ với Thôi Hoa, vì cớ gì tất cả đồ tốt đều bị tên hỗn đản này đoạt mất, năm xưa là Giản Ninh xinh đẹp mị hoặc hơn người đến tận bây giờ đối với Lê Hạo vẫn còn cuồng dại không ngớt, hiện tại lại tiếp tục hưởng trọn vật nhỏ nghiêng nước nghiêng thành kia, ông trời thật không công bằng a! Lại nhìn Hôi Hôi một chút, lát sau đột nhiên mở miệng nói: "Lê Hạo, đứa nhóc này cậu chẳng thể giấu được lâu."
Lê Hạo cau mày: "Anh có ý tứ gì?"
"Ý tứ chính là đứa nhóc này nhìn đẹp mắt như vậy." Y đứng dậy khỏi giường, biểu tình nghiêm túc rất ít khi nhìn thấy bỗng xuất hiện trên mặt: "Lang sói ở khắp mọi nơi! Cậu đã quên chuyện của Giản Ninh rồi hay sao?"
"Cậu ấy..." Lê Hạo có phần trầm ngâm nhìn Hôi Hôi yên giấc trên giường, hồi lâu sau mới nói: "Cậu ấy sẽ không như vậy."
"Năm đó cậu cũng nói người nọ sẽ không như vậy, Lê Hạo! Chúng ta đều là bạn đồng lứa chơi thân với nhau từ nhỏ đến lớn, đứng nói anh em không nhắc nhở cậu..."
Lê Hạo bất thình lình quát lớn ngắt lời y: "Tôi đã nói là không giống, đừng so sánh nữa."
Mason bị hắn quát lớn vào mặt trái lại chẳng chút hoảng hốt, mà Hôi Hôi vốn đang yên giấc lại giật mình thức tỉnh.
Ngơ ngác ngồi dậy vùi mình trong chăn, thân thể nhỏ bé tựa hồ như bị vùi lấp trên chiếc giường rộng lớn, mái tóc xám tro có chút rối, mắt nhắm mắt mở dùng tay dụi dụi, Lê Hạo nhìn đến ngây người, giờ phút này nếu Hôi Hôi bỗng kêu lên một tiếng 'meo' thì hắn cũng chẳng lấy làm lạ, vì cậu hiện tại căn bản chẳng khác nào mèo nhỏ, lại còn là một con mèo nhỏ lười biếng thập phần đáng yêu.
Mason há hốc mồm kinh ngạc, đoạn nhảy bổ lên giường ôm chầm lấy Hôi Hôi, lưu lại trên khuôn mặt xinh đẹp kia một vết son đỏ rực, hô lớn: "Bé cưng, nhóc đừng ở cùng với Lê Hạo nữa, theo anh đi, anh nhất định sẽ đối xử tốt với nhóc a."
Lê Hạo nổi điên, đưa tay lôi Mason xuống sàn, thấp giọng uy hiếp một cách đầy hung tợn: "Muốn chết không?"
Mason lập tức nín bặt, che miệng lại liên tục lắc đầu
Mà vật nhỏ đang ngồi trên giường vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, không dưng ở đâu xuất hiện một người lạ mặt nhào đến nói muốn dẫn cậu đi, sau đó thì bị Hạo Hạo hung hăng ném xuống sàn. Cậu ngoẹo đầu suy nghĩ, tức thì phản ứng kịp, nhổm người dậy nhào vào lòng Lê Hạo, khuôn mặt nhỏ nhắn mếu máo: "Em không đi cùng hắn đâu, anh đừng để em đi cùng hắn, Hôi Hôi hứa sẽ ngoan mà."
"Ừ ừ, sẽ không để em đi, sẽ không để em đi." Lê Hạo ôm cậu ra khỏi mớ chăn dày, đột nhiên chú ý đến cánh tay trần của Hôi Hôi xuất hiện thật nhiều thương tích, nhất thời mắt trừng lớn, nắm lấy cánh tay trắng nõn kia lên hỏi: "Những vết này là từ đâu mà có?"
"..." Hôi Hôi sa sút tinh thần cúi đầu, ủy khuất nói: "Bắt chuột, nhưng mà còn chưa bắt được đã bị bụi cây làm bị thương, hiện tại ngu ngốc đến mức cả con chuột cũng không đuổi kịp, móng vuốt cũng không luồn vừa hang chuột nữa."
Lê Hạo đau lòng nhìn cậu, lát sau liền hùng hổ nói: "Con chuột đáng chết, ngày mai nhất định sẽ bắt nó lại, sau đó đánh chết a."
"Ân." Vật nhỏ hả giận, mím môi gật gật đầu, học theo giọng điệu của Lê Hạo: "Đánh chết a."
Mason bị bỏ rơi ở một bên chứng kiến hết toàn bộ quá trình sự việc, bất thình lình nảy sinh ý nghĩ, thế giới này chắc chắn không phải thật, y hẳn là đang nằm mơ, liền hung hăng cắn lên tay mình một cái ─── A! Đau, má ơi, là thật rồi, đáng sợ quá má ơi!
Hôi Hôi từ trong lòng Lê Hạo nhô đầu lên, kỳ quái nhìn Mason đang tự thân gặm lấy cánh tay mình, cậu khó hiểu hỏi: "Người này là ai a? Tại sao lại tự cắn cánh tay của mình? Cắn như vậy sẽ rất là đau nha."
"Tên đó ngớ ngẩn, Hôi Hôi không nên học theo hắn." Lê Hạo giải thích.
"Nga, ngớ ngẩn ngớ ngẩn." Hôi Hôi lập lại, sau đó gật đầu nhìn Lê Hạo: "Hôi Hôi sẽ không học theo hắn."
"Ừm" Xoa xoa cái đầu nhỏ, khen ngợi: "Thật ngoan."