Tựa đề: hoài niệm Sanh.
Nội dung chính: Lăng gia chạng vạng thưởng thức trà điểm.
“Cha!” Đồng âm() lanh lảnh vang lên trong đại sảnh, cùng với tiếng bước chân “bịch” “bịch” “bịch” vội vã.
Lăng Dục Vũ xoa bóp cái cổ mỏi nhừ, giao áo vest âu phục cho quản gia, ngồi xổm đón lấy đứa con chạy tới trước mặt: “Tiêu Tiêu”
“Cha có mệt không”.
Ôm lấy con trai, Lăng Dục Vũ lông mày giãn ra cười: “Tiêu Tiêu rất ngoan, cha nhìn thấy Tiêu Tiêu sẽ không mệt.”
Tiêu Tiêu ôm cổ cha: “Cha đói chưa? Bác quản gia nói còn nửa tiếng nữa mới ăn cơm, cha có muốn chút điểm tâm không?”
“Ồ?” Ngồi xuống sô pha, Lăng Dục Vũ ôm con trai ngồi lên đùi: “Tiêu Tiêu bảo người làm cho cha ăn sao?” “Hì hì, không phải, cha, cha chờ một chút.” Tiêu Tiêu trượt xuống đùi cha, chạy đi lấy trà điểm.
Lăng Dục Vũ mỉm cười nhìn bóng lưng nhỏ bé của con trai. Đứa con ruột thịt, hiểu ý người khác như “em ấy”. Nếu “em ấy” ở đây thì tốt quá.
Lăng Tiêu cầm một hộp giấy tinh xảo chạy về cắt ngang dòng suy nghĩ của Lăng Dục Vũ. Lăng Dục Vũ nhìn về phía cái hộp trong tay con trai, khó hiểu nhìn con, Tiêu Tiêu tự mình đi mua? Tiêu Tiêu vui vẻ giơ hộp điểm tâm về phía cha: “Cha, nhìn nè, đây là trà điểm của anh Tiêu – pa pa của Duệ Duệ làm đó, anh Tiêu làm trà điểm giỏi lắm!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lăng Tiêu nở rộ nụ cười rực rỡ, đôi mắt to sáng ngời cong thành trăng non, hai lúm đồng tiền nho nhỏ nơi khóe miệng theo nụ cười láu lỉnh lộ ra. Nhìn vẻ mặt vui cười của con trai, thầm tò mò năng lực của cha con họ Tiêu. Học kỳ này từ khi Duệ Duệ kia chuyển đến ngôi trường mà Tiêu Tiêu học, nụ cười của Tiêu Tiêu cũng ngày càng nhiều hơn, người cũng hoạt bát hơn, vô cùng khâm phục cha con nhà ấy có thể khiến Tiêu Tiêu trầm tính thoải mái tiếp nhận, xem ra Duệ Duệ kia nhất định rất thông minh. Bối cảnh hiển hách của bản thân còn thêm trong gia tộc không có đứa trẻ nào cùng tuổi chơi đùa với Tiêu Tiêu nên đành phải để Tiêu Tiêu đi học sớm, hy vọng Tiêu Tiêu có thể tìm được bạn cùng chơi ở trường học. Nhưng hình như không có tác dụng gì, Tiêu Tiêu nhỏ hơn các bạn hai tuổi, nhưng tư chất tuyệt vời của Tiêu Tiêu khiến nó đối xử với mỗi bạn học đều lễ phép khách sáo, cự tuyệt quen thân, di truyền trí tuệ của “cậu ấy”, nhưng cũng di truyền ngạo khí của “cậu ấy”. Sanh, con trai ngày càng giống em.
Ngón tay vừa mở hộp mùi thơm từ trong hộp lan toả khắp phòng khách, khiến Lăng Dục Dương cùng người yêu là Phương Cạnh đi đến nơi phát ra mùi thơm, “Thơm quá” Phương Cạnh bước nhanh tới trước mặt Tiêu Tiêu.
“Anh hai, anh Cạnh, hai người đến rồi.” Lăng Dục Vũ cười cười ngẩng đầu hướng hai người chào hỏi.
“Bác hai, chú Cạnh, hai người đến rồi” Tiêu Tiêu vui mừng giơ lên hộp điểm tâm: “Nếm thử trà điểm này xem, ăn ngon lắm đấy.”
Khuôn mặt tuấn khốc() của Lăng Dục Dương lập tức biến mất vẻ lạnh lùng, cưng chiều ôm cháu trai, ngồi giữa hắn và người yêu, Phương Cạnh tuấn mĩ vui vẻ ôm lấy Tiêu Tiêu ngồi trên đùi: “Điểm tâm Tiêu Tiêu mua à? Thơm quá nha.”
“Hì hì, là anh Tiêu làm. Cha, bác hai, chú Cạnh, mọi người ăn thử đi.” Nụ cười rực rỡ cùng với mỹ vị trà điểm không khỏi khiến tâm tình người ta vui vẻ…
————————————
() Đồng âm: tiếng của trẻ con.
() Tuấn khốc: kết hợp giữa đẹp trai anh tuấn và tàn khốc, lạnh lùng.