Đầu giờ Thân, đông đảo bá quan văn võ tề tựu đông đủ. Tuy nói trước Tết nguyên tiêu không thượng triều nhưng cái gì cũng có phân biệt nặng nhẹ, tiệc tẩy trần cho sứ thần dĩ nhiên sẽ không vắng mặt một ai.
Rượu thơm, thức ăn ngon, ca múa nhạc diễn ra như thông lệ, nhưng có vẻ như mọi người đều không đặt nặng tâm tư vào những thứ trước mặt. Bên phía Uyển Nguyệt quốc, Bách Lý Tịnh chỉ mong mau kết thúc để trở về Phượng Nghi cung với Ngọc Băng. Các vị đại thần thì mong có cơ hội thể hiện để được hoàng đế chú ý tới, cũng có người mang tâm tư khác. Bách Lý Vân yên tĩnh ngồi ăn hoa quả, một chút hứng thú cũng không có, nàng chướng mắt cô công chúa còn lại kia, nãy giờ cứ nhìn chằm chằm hoàng huynh của nàng, hừ, không chịu tự soi gương một chút, gom hết trên dưới trước sau lại cũng không bằng cái móng tay của tẩu tẩu mà cũng si tâm vọng tưởng. Hoàng Kiệt ngồi một góc không gần không xa, đủ để bao quát hết tình huống, chỉ là, đôi lần ánh mắt hắn không tự chủ được lại liếc về phía Bách Lý Vân. Bên phía Yến Dương quốc, thái tử Vân Hi chỉ chăm chăm chờ cơ hội mở miệng gây khó dễ, thuận tiện ra oai, Chiêu Hòa công chúa thì từ đầu trong mắt chỉ có mỗi hình ảnh của Bách Lý Tịnh, một đôi mắt si mê cuồng nhiệt khóa chặt trên người hoàng đế, nàng cắn răng, âm thầm hạ quyết tâm bằng mọi giá phải nhập cung bằng được. Nàng không tin vị hoàng hậu trong truyền thuyết kia có chỗ nào hơn nàng, chỉ cần vào cung, hậu vị sớm muộn cũng tới tay nàng.
Chờ qua nửa canh giờ, Chiêu Hòa công chúa mất kiên nhẫn trước, nàng uyển chuyển mở miệng: “Hoàng thượng, ca múa nhạc cung đình tuy không phải là thứ dễ dàng được thưởng thức nhưng đối với những người đến từ hoàng gia lại không hề hiếm lạ, chi bằng chúng ta tìm chuyện khác làm sẽ thú vị hơn.”
“Công chúa muốn làm gì?” Bách Lý Tịnh lịch sự hỏi lại, hữu lễ những xa cách.
“Trước khi đến đây Chiêu Hòa nghe rất nhiều lời bàn tán về Thuận Thành hoàng hậu của quý quốc, không biết có thể…” nàng ta bỏ lửng nửa câu, gò má ửng hồng, bộ dáng chọc người trìu mến.
“Không được.” Rất tiếc, Bách Lý Tịnh lại không phải đăng đồ tử, không có hứng thú nữ nhân không phải của mình. Hắn trực tiếp phủ nhận, chuyện gì cũng có thể thương lượng, trừ chuyện đụng chạm tới bảo bối của hắn. “Hoàng hậu thân thể không tốt lắm, cần tĩnh dưỡng vài ngày.”
“Vậy, Chiêu Hòa có thể đến Phượng Nghi cung thỉnh an không?” Nàng ta vẫn không bỏ cuộc, tính ra cô công chúa này cũng không tới nỗi quá mức ngu ngốc, trước khi gây chuyện phải tìm hiểu đối thủ trước. Cái gì quốc gia đại sự, cái gì thể diện, lợi ích, đó là chuyện của phụ hoàng và hoàng huynh, nàng chỉ muốn một nam nhân có thể nương tựa, một địa vị khiến người khác phải tôn trọng.
“Hình như trẫm vừa nói rõ, hoàng hậu hiện thời cần tĩnh dưỡng.” Bách Lý Tịnh nhắc lại, thanh âm không có một chút độ ấm nào.
“Chiêu Hòa, đủ.” Vân Hi lúc này mới mở miệng. Hắn và Chiêu Hòa công chúa không có cùng mối quan tâm. Lời đồn phố chợ hắn đã nghe qua nhưng mà tự tôn nam nhân trong một xã hội trọng nam khinh nữ đã không cho phép hắn tin tưởng những truyền thuyết đó. Năng lực của Hoàng gia tướng, hắn tin, năng lực của Đại Uyển Kiến Hưng hoàng đế Bách Lý Tịnh, hắn cũng không xem thường, nhưng bảo hắn tin tưởng một nữ nhân trước giờ chưa từng lộ diện lại có bản lĩnh điên đảo càn khôn, thâu tóm thiên hạ là chuyện không thể. Nữ nhân xưa nay chỉ toàn dựa vào thế lực trong nhà mới có thể leo lên vị trí cao, được phu quân coi trọng, còn nói về bản lĩnh, nhiều lắm cũng chỉ dừng lại ở gia đấu, trạch đấu, tranh sủng, quản gia. Vấn đề trị quốc, kinh bang tế thế, chưa bao giờ là chỗ nữ nhân có thể xen mồm. “Nữ nhân xưa nay luôn yếu đuối đáng thương, không có gì lạ, nếu Thuận Thành hoàng hậu không có năng lực ra gặp mặt chúng ta cũng không thể miễn cưỡng.” Hắn đem mấy chữ ‘không có năng lực’ nhấn rất mạnh.
Sắc mặt Bách Lý Tịnh không có gì thay đổi, nhưng trong đáy mắt đã xuất hiện hàn khí.
Có điều, hắn vẫn chưa lên tiếng thì một thanh âm trào phúng đã cất lên từ phía văn võ bá quan của Đại Uyển. “Chiêu Hòa công chúa vượt ngàn dặm xa xôi theo chân sứ thần quý quốc đến Đại Uyển chỉ là để diện kiến hoàng hậu nương nương? Xem ra gia tỷ thật sự rất có mặt mũi.”
Không khó đoán, người lên tiếng là Hoàng Kiệt.
“Ngươi là ai?” Chiêu Hòa trợn mắt hỏi.
Hoàng Kiệt nhếch môi, không đáp, hắn ung dung nâng chén trà trước mặt, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cảm tưởng như kẻ vừa lên tiếng đâm chọt không phải là hắn.
Lý do cũng đơn giản, hắn đã nghe được tiếng bước chân của Mai nhi. Hai vị tỷ tỷ và Mai nhi đã đến từ lâu chỉ là nếu không cần thiết sẽ không lộ diện mà thôi, các nàng nhất định đã nghe được mấy câu vô lễ vừa rồi. Huynh muội hai người vốn từ một song bào thai mà ra, người khác hắn không biết chứ Mai nhi nổi giận hắn đã cảm nhận được.
Quả nhiên, chén trà trong tay Hoàng Kiệt còn chưa đặt xuống, Chiêu Hòa công chúa bị xem thường còn chưa kịp phát tác thì một thanh âm thanh thúy đã lọt vào tai mọi người: “Thân thể không tốt có thể điều dưỡng nhưng mà đầu óc không tốt thì thật sự không có cách nào.”
Lời vừa dứt, một đoàn ba vị cô nương yêu kiều thong thả tiến vào, hai người đi trước thanh lệ ưu nhã, độ chừng mười lăm mười sáu tuổi, tiểu cô nương đi sau dung mạo cũng không tầm thường, chỉ trạc tuổi Bách Lý Vân nhưng khí chất cao quý đã sớm bộc lộ. Có thể thấy vài ba năm nữa nhất định cũng sẽ là một mỹ nhân.
Bách Lý Tịnh thấy ba người Dương Tường Vi bước vào thì thần sắc thả lỏng hơn một chút, bất quá, hắn sẽ không để yên cho kẻ nào buông lời xúc phạm thê tử của hắn. Hắn kìm nén phát tác, yên lặng gật đầu đáp trả hành lễ của ba tiểu muội muội. Thật lòng mà nói, hắn cũng tò mò muốn biết một cô nương lạnh nhạt chỉ chú tâm vào đan dược, một cô nương mặt ngoài hòa nhã, đáy mắt lạnh lùng, một tiểu nha đầu chỉ hơn muội muội của hắn một tuổi, luôn luôn náo nhiệt vui vẻ, cộng thêm một tiểu thế tử đang ngồi sẵn trong tiệc thì có thể gây bao nhiêu sóng gió.
“Ngươi dám nói bổn cung đầu óc không tốt? Đầu óc bổn cung chỗ nào không tốt?” Chiêu Hòa công chúa nâng cao âm điệu, tức giận quát. Nàng thấy người mở miệng chỉ là một tiểu nha đầu mặc một tấm áo không mới không cũ, tuy tóc chải có hơi sang trọng nhưng khuôn mặt lại hoàn toàn không trang điểm thì chỉ nghĩ là hoàng thân cấp thấp hay nữ nhi của đại quan nào đó.
“Ta có chỉ đích danh ngươi sao? Bất quá, ngươi tự nhận cũng không sai. Hắn vừa mới nói ‘gia tỷ’, vậy dĩ nhiên là đệ đệ của hoàng hậu nương nương, đương triều quốc cữu, ngươi còn hỏi hắn là ai?” Nói xong, cũng không màng tới biểu tình vặn vẹo trên mặt Chiêu Hòa, trực tiếp theo bước Dương Tường Vi ngồi xuống chỗ đã định sẵn.