“Vậy, con có chỗ nào cần ta giúp một tay không?” Hoàng Lãnh nhẹ giọng hỏi, thanh âm lạnh nhạt nhưng nồng đậm quan tâm.
“Cha, hài nhi nghĩ là tạm thời không cần. Nữ nhi của cha cũng không phải vô dụng. Một Yến Dương quốc nhỏ bé còn chưa đáng để cha xuất thủ.” Ngọc Băng khẽ cười.
“Nếu vậy ta đi trước. Còn nữa, chuyện trong nhà con không cần lo lắng. Tiểu nha đầu Vi nhi tuy nói bản lĩnh không bằng con, nhưng nhiều lúc nó lại có rất nhiều ý tưởng ngoài sức tưởng tượng.” Hoàng Lãnh nhàn nhạt nói. Dứt lời đã không nhìn thấy thân ảnh.
Ngọc Băng đưa mắt nhìn cha rời khỏi. Nàng biết, cha không thích gặp mặt thái hậu. Bách Lý Tịnh thì không sao, hắn vốn dễ dãi giản dị, nhưng thái hậu sống cả đời trong cung cấm, khắp nơi đều là lễ nghi phiền phức, nếu để bà biết ông đang ở đây thế nào cũng phải có một màn gặp gỡ hoành tráng và… phiền phức.
Thu lại nụ cười trên mặt, nàng nghĩ, đã đến lúc nói chút chuyện với tiểu nha đầu Dương Tường Vi kia. Nàng vươn tay, kéo cái chuông gọi người ở đầu giường. Rất nhanh sau đó Dương Tường Vi vén rèm bước vào.
“Tỷ tỷ, Mai nhi nói muốn đi xem thử mặt mũi của thái tử Yến Dương quốc.” Dương Tường Vi nhẹ nhàng cười, tiểu muội muội này lúc nào cũng như một quả cầu lửa, nhiệt tình lại rất nhanh gọn.
“Ngồi đi. Ta có chút chuyện muốn nói với muội.” Ngọc Băng gật đầu, càng tốt, đỡ phải nghĩ cách điều Mai nhi đi chỗ khác.
Dương Tường Vi nhìn biểu tình nghiêm túc của tỷ tỷ thì có chút chột dạ. Nàng ngồi xuống cẩm đôn đầu giường tỷ tỷ, mở hai mắt, chờ đợi.
“Lẽ ra, ta không định sẽ hỏi muội chuyện này, nhưng mà ta bây giờ đã gả ra ngoài, chuyện trong nhà sau này sẽ dựa hết vào muội. Chưa nói tới, nếu triều đình gặp rắc rối, cuối cùng vẫn sẽ phiền tới muội giúp đỡ một tay.” Ngọc Băng thở một hơi dài. Có một số chuyện nàng đã phỏng đoán từ rất lâu nhưng vẫn không có lên tiếng, một phần không có chứng cứ, một phần, chuyện này thực sự khá hoang đường và hi hữu.
“Tỷ tỷ…” Dương Tường Vi đáy lòng có chút bất an, nàng không biết đã làm ra chuyện gì khiến tỷ tỷ trở nên nghiêm túc như vậy. Nhưng nhìn ý tứ của tỷ tỷ cũng không giống khởi binh vấn tội a.
“Muội từ nhỏ đã vô cùng ngoan ngoãn, không khóc, không nháo, đặc biệt thấu hiểu lòng người, khôn khéo lại nhạy bén, trầm lặng và sáng suốt.” Ngọc Băng từ từ nhả từng chữ, ngữ khí chậm rãi ôn hòa như đang ôn chuyện cũ. “So với tuổi của mình, muội có nhiều cách nhìn nhận sự việc rất đặc biệt, nhiều lúc suy nghĩ của muội khiến ta có chút theo không kịp. Có nhiều việc, muội có những cách giải quyết rất lạ lùng, nhưng qua thực tế chứng minh lại cho thấy, cách của muội cho tới giờ là tối ưu nhất.”
Một người nằm trên giường ôn nhu nói chuyện, tâm trạng vẫn thản nhiên như đang kể chuyên cổ tích, một người ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe, đáy lòng càng lúc càng loạn. Có một số chuyện, nàng ra sức cất giấu suốt bao nhiêu năm, những tưởng trên đời không có ai biết, ngờ đâu, tỷ tỷ không nói không rằng nhưng tâm như gương sáng, đã sớm nhìn thấu tất cả.
“Nhiều lúc, cách suy nghĩ của muội vượt ra khỏi khuôn khổ thông thường. Đôi khi, một số ngôn ngữ muội dùng rất mới lạ và thú vị.”
“Ban đầu, ta chỉ tưởng là ‘đồng ngôn vô kỵ’, chỉ là lời của trẻ con nói chưa sành sõi, nhưng lâu dần ta lại nhận ra, vốn từ của muội vô cùng phong phú và có nguyên tắc đặc biệt. Lớn lên một chút, muội hữu ý vô ý đưa ra một số phát kiến mới lạ. Muội tốn thời gian rất ngắn để chế ra một lượng thuốc nổ từ những nguyên liệu mà chưa ai biết đến, trở thành Ôn Hỏa hồng kỳ chưởng sứ khiến mọi người tâm phục khẩu phục. Lựu đạn và súng của muội thật sự khiến ta mở rộng tầm mắt.” Ngọc Băng càng nói càng tự nhiên nhưng Tường Vi càng nghe càng sợ. Thì ra, chuyện mà nàng vẫn một mực muốn giấu, sớm đã không giấu được.
“Lẽ ra ta cũng không nghĩ ngợi nhiều, nhưng mà, nhiều năm sau ta để ý mới biết, con người dù có thông minh tới mức vượt ra ngoài lễ giáo của thế nhân, nghĩ ra được những điều chưa ai nghĩ đến thì cũng chỉ có một tỷ lệ tự tin nhất định. Còn muội thì khác, những phát kiến của muội được muội đưa vào thực tế rất nhẹ nhàng, như thể đó là chuyện hiển nhiên, có những chuyện, muội vừa nói với ta hôm trước, hôm sau đã ứng dụng rất thành thục. Thành thục đến mức như thể đã chứng kiến hoặc đã thực hiện hàng trăm ngàn lần trước đó.”
“Muội cũng biết, ta có nghiên cứu qua một số đạo thuật, nghiên cứu qua quy trình hoạt động của thái cực, ngũ hành, do vậy, cũng ít nhiều quen biết một số đạo sĩ tu tiên lánh đời trong núi sâu.”
“Tình cờ, một hôm ta biết được, thế gian này không phải chỉ có một thời đại, một dòng thời gian duy nhất mà có rất nhiều bí ẩn con người chưa biết đến. Trong tam thiên đại thiên thế giới, có vài chỗ các thời không giao nhau, con người nếu hữu duyên có thể xuyên tới một địa điểm mới, một không gian mới, một thời đại mới. Tuy hi hữu, nhưng không phải không thể xảy ra.”
“Lúc biết được điều này, ta đã rất kinh ngạc, ta chưa từng tưởng tượng tới một sự việc hoang đường như thế lại có thể xảy ra, đặc biệt xảy ra ngay bên cạnh mình. Rất nhiều lần ta muốn hỏi muội, nhưng ta kìm lại được, nếu đúng thì không nói, nhưng nếu tất cả đều do ta suy diễn thì sẽ dọa muội sợ. Nhưng mà hình như thời gian càng lúc càng chứng minh ta đúng.” Nói tới đây, Ngọc Băng thả chậm tốc độ, buông xuống một câu cuối cùng: “Vi nhi, ta biết, muội không phải người của thời không này.”
Ngữ điệu của Ngọc Băng bình tĩnh, thanh âm suy yếu mệt mỏi, nếu không tập trung sẽ không nghe rõ, nhưng Dương Tường Vi lại cảm thấy chữ cuối cùng như sét đánh bên tai, đánh nát mọi phòng tuyến mà nàng dựng nên để bảo vệ bí mật này suốt mười mấy năm qua.
Lời đã dứt từ lâu, nhưng dư âm của nó vẫn còn lẩn quất khắp không trung, hai tỷ muội yên lặng đối mặt nhau, một người bình tĩnh đợi câu trả lời, một người cúi đầu trầm mặc.
Hồi lâu, Dương Tường Vi thu hết dũng khí, ngẩng đầu. Nữ tử nửa nằm nửa ngồi trên giường trước mặt đang nhìn nàng với một ánh mắt từ ái, ôn nhu, xen lẫn một tia chờ mong nho nhỏ. Bao nhiêu năm qua, nàng không ít lần tưởng tượng đến phản ứng của mọi người xung quanh nếu họ biết được nàng chỉ là một cô hồn xuyên qua thời không đến tá túc trên một thân thể hoàn toàn mới lạ. Ở hiện đại nàng đã đọc rất nhiều sách thời trung cổ, cũng hiểu rõ số phận những con người ‘bất thường’ bị thiên hạ gọi là ‘phù thủy’.
Nhìn thấy biểu tình rối rắm của tiểu cô nương trước mặt, Ngọc Băng chỉ cần suy nghĩ một chút cũng đoán ra được tâm tư đối phương. Nàng nhẹ giọng trấn an: “Ta không phải loại người bảo thủ không nói lý lẽ. Nếu muội vẫn chưa sẵn sàng cho ta biết sự thật, ta sẽ chờ, chờ tới khi muội chuẩn bị xong.”
“Tỷ tỷ, bất kể những gì muội nó hoang đường tới đâu tỷ cũng sẽ tin sao?” Dương Tường Vi hỏi ra đắn đo nàng đè nén suốt chừng ấy năm.
“Ta không biết muội vốn từ đâu đến, thân phận ra sao, tên thật là gì, nhưng ta đã nhìn muội trưởng thành. Chỉ cần là muội nói, ta sẽ tin.” Thanh âm mệt mỏi nhưng tràn ngập kiên định.
“Được, vậy tỷ tỷ muốn biết những gì?” Ngọc Băng tin nàng vô điều kiện, nàng cũng không còn gì cần thiết phải giấu giếm, kỳ thực từ lâu có rất nhiều cái nàng muốn nói ra nhưng không có cơ hội. Không thể phủ nhận Ngọc Băng vô cùng thông minh cơ trí nhưng dù sao cũng là cách biệt mấy ngàn năm văn hóa, hiện đại vẫn tiến bộ hơn cổ đại rất nhiều.
“Thế giới trước đây của muội như thế nào? Tại sao muội lại đến được đây?”
“Muội nghĩ, muội đến từ một dòng thời gian khác, bởi vì trong lịch sử mà muội đọc được vốn không tồn tại Uyển Nguyệt hoàng triều. Nhưng có lẽ thế giới của muội cách bây giờ cũng khoảng một hai ngàn năm. Bởi vì Trung Quốc của muội thời phong kiến cũng tương tự thế này.”
“Phong kiến?”
“Là từ chỉ chế độ quốc gia do hoàng đế đứng đầu và toàn quyền quyết định…..”
Cứ thế, một người hỏi, một người trả lời, mãi tới khi Dương Tường Vi kể hết chuyện của mình thì đã gần hai canh giờ sau. Nàng vốn là một tiểu cô nương trưởng thành trong cô nhi viện, năm nàng tuổi, vừa thi xong kỳ thi tuyển sinh Đại học vào học viện Cảnh sát nhân dân thì gặp tai nạn, lúc tỉnh lại đã ở trên thân thể của một oa nhi tuổi đang sắp chết đói. Đúng lúc nàng nhắm mắt nhận mệnh, chuẩn bị đến gặp Diêm Vương lần nữa thì Hoàng Lãnh và Ngọc Băng xuất hiện, cưu mang nàng, yêu thương nàng không điều kiện, cho nàng hưởng thụ tình cảm gia đình ấm áp, thứ mà kiếp trước nàng vẫn luôn mơ ước.
Ở kiếp trước, nàng chỉ là một học sinh giỏi đơn thuần, không có chuyên môn gì đặc biệt, nhưng chương trình giáo dục ở hiện đại tiến bộ rất xa so với cổ đại, kiến thức hóa học, sinh học, vật lý,… cơ bản trong chương trình giáo dục phổ thông cũng đã đủ để khiến Ngọc Băng mở rộng tầm mắt.
“Tỷ tỷ, thật xin lỗi. Vi nhi không phải cố ý lừa gạt nhưng mà Vi nhi sợ tỷ tỷ biết chuyện sẽ đuổi Vi nhi đi.” Dương Tường Vi cúi thấp đầu, thân phận nàng như vậy, giấu giấu giếm giếm chừng ấy năm, không biết Ngọc Băng có còn chấp nhận muội muội như nàng nữa hay không? Nàng thực sự luyến tiếc phần tình cảm ấm áp bấy lâu nay, luyến tiếc ôn nhu của cha và đại tỷ, luyến tiếc tình thân mà kiếp trước nàng không có phúc phận được hưởng.
“Nha đầu ngốc.” Ngọc Băng khẽ cười: “Muội là một bảo bối ta cầu còn không được, sao lại đuổi muội đi. Nếu không phải hôn ước của tổ phụ với tiên đế, nếu ta vẫn còn ở nhà, có lẽ vĩnh viễn ta cũng sẽ không hỏi muội chuyện này, nhưng mà, hôm nay mọi sự đã khác, chuyện trong nhà dù ta có lòng nhưng sức e là không đủ. Mấy tháng qua và cả sau này, thiệt thòi cho muội nhiều lắm. Ta mới là người cần xin lỗi muội. Gánh nặng gia đình này, thật sự không đơn giản.”
“Tỷ tỷ, tất cả là Vi nhi cam tâm tình nguyện, cha và tỷ tỷ cho muội thứ mà kiếp trước muội không có, yêu thương muội như nữ nhi trong nhà. Vi nhi đã từng sống trong cô nhi viện, muội phân biệt được đâu là quan hệ ngoài mặt, đâu là chân tình xuất phát từ đáy lòng. Sau này, nếu tỷ tỷ không chê, những gì Vi nhi giúp được xin cứ nói một tiếng.” Bí mật không còn là bí mật, không còn phải nơm nớp lo sợ, Dương Tường Vi thoáng chốc nhẹ nhõm rất nhiều.
Hai tỷ muội nhìn nhau cười ấm áp, không khí trong phòng đặc biệt hòa thuận.
“Tỷ tỷ nghỉ ngơi một chút đi, nếu Mai nhi hay tỷ phu trở lại muội sẽ gọi.” Dương Tường Vi đỡ Ngọc Băng nằm hẳn xuống giường.