Nghe ngữ khí quái lạ của Bách Lý Tịnh, Ngọc Băng chỉ cần động não một chút là biết hắn đang nghĩ gì. Chẳng qua, bây giờ chưa phải lúc nói chuyện tình cảm. Tính mạng cả đoàn ngựa xe lúc nào cũng có thể bị đe dọa. Chỉ đành cất lại ở đó, sau này sẽ từ từ giải thích với hắn.
Bách Lý Tịnh đi nói rõ tình huống với thái hậu và muội muội, còn Ngọc Băng âm thầm tiết lộ cho Cẩm Tú và Trân Châu, nàng dặn hai tiểu nha đầu này và Tần Thọ, Lâm Phúc chiếu cố đám cung nữ, thái giám, trấn an mọi người. Bốn người này nghe đến nguy hiểm còn chưa chấm dứt thì khẽ run lên, nhưng mà cũng cương quyết không bỏ chủ tử lại mà chạy trốn. Mãi đến khi Ngọc Băng nửa đe dọa, nửa lý giải, họ mới mang theo ánh mắt đỏ hồng bước lại lên xe.
Khi Ngọc Băng trở lại thì Bách Lý Tịnh cũng đã giải thích xong cho mọi người, và dĩ nhiên, đoàn xe tiếp tục lăn bánh.
Tin tình báo của Hoàng Kiệt và Dương Linh Phong không sai chạy đi đâu, đi thêm chưa tới nửa dặm đường, đã xảy ra sự cố. Đám người đến lần này không những đông hơn mà còn có vẻ bản lĩnh cao hơn rất nhiều so với đám ban nãy.
Không chào hỏi dài dòng, không màu mè hăm dọa. Đám hắc y nhân lần này trực tiếp động thủ giết người. Theo đúng kế hoạch ban đầu, Ngọc Băng và Bách Lý Tịnh vờ cầm cự, dụ hết sự chú ý về phía mình, đám muội muội nhà Ngọc Băng lần này lại vừa đánh vừa lui, diễn ra một màn kịch vờ như đánh không lại, rồi cố tình bỏ chạy, rút đi bảo vệ những người khác.
Đến lúc này, đoàn người vốn rất ít ỏi đã chính thức chia làm ba đường. Chỉ khác một chút so với tính toán. Lư Tiểu Uyển bám sát thái hậu không rời, còn Quách thái sư thì sau một hồi suy nghĩ, quyết định đi theo đám cung nữ thái giám hồi cung. Thứ nhất, ông không có võ công, ở lại sẽ làm vướng tay vướng chân đế hậu, thứ hai, cung nữ thái giám dù sao cũng là cung nữ thái giám, cần người chỉ đạo, trấn an. Mà ông, với thân phận thái sư, là người thích hợp nhất.
Mắt thấy mọi người rời đi hết, Bách Lý Tịnh đại khai sát giới, một đường đánh thẳng ra, hắc y nhân chết như ngả rạ. Bọn chúng võ công tuy cao, trên giang hồ cũng có thể gọi là cao thủ, nhưng mà Bách Lý Tịnh mấy năm nay ẩn nhẫn luyện tập, công lực đã không tầm thường. Ngọc Băng không giết người, nàng chỉ đánh chúng bất tỉnh, hoặc điểm huyệt, nhưng mà tốc độ của nàng dĩ nhiên, so với hoàng đế thì nhanh hơn rất nhiều lần. Vả lại, do không còn vướng bận những người liên quan nên một đôi phu thê lần này ra tay cực kỳ thống khoái.
Kết quả, ây dà, cũng lại như lần trước. Bách Lý Tịnh hung hăng ‘đưa tiễn’ tên thích khách cuối cùng và sắc mặt Lư Ngạc thì không hề tốt chút nào. Hắn bây giờ đang hối hận không ra tay sớm hơn. Hắn vốn nghĩ cho dù võ công của Bách Lý Tịnh có tốt thì cùng lắm cũng chỉ có thể cầm cự chút đỉnh với hắn, nhưng mà, bây giờ hắn thấy rất rõ ràng, cộng thêm một hoàng hậu, mười Lư Ngạc cũng không phải là đối thủ. Nãy giờ nàng tung hoành trong chốn sát thủ nhàn nhã ung dung như đang đi dạo, vả lại, quan trọng và đáng sợ nhất: Hoàng gia tướng thành danh là nhờ vào kiếm thuật vô song thiên hạ, mà, vị hoàng hậu nương nương này thủy chung vẫn chưa cầm đến binh khí. Xem ra hắn chỉ có thể bám lấy hi vọng cuối cùng, hi vọng dựa vào số lượng để thủ thắng, hi vọng, Bách Lý Tịnh và Ngọc Băng sẽ đuối sức trước khi nhân thủ của hắn ngã xuống toàn bộ. Nếu không thắng được nữa, hắn biết, khả năng hàm hồ né tránh trách nhiệm của mình là không thể. Cho dù, chưa chính thức trở mặt, nhưng mà, từ sớm hắn đã nhìn ra Bách Lý Tịnh và Ngọc Băng không dễ qua mặt như thái hậu. Họ đã điều động được ám vệ và cả Hoàng gia tướng đến đây, nghĩa là vạch mặt hắn chỉ là chuyện sớm muộn.
Còn tổng cộng mười bốn trạm nữa, nếu vượt qua hết, Bách Lý Tịnh và Ngọc Băng có thể hồi cung, nếu không, e là giang sơn sẽ phải trải qua một kỳ thay triều hoán vị…
—————————————————————————————
Nhắc lại thái hậu và Bách Lý Vân. Lúc ở trong xe, Bách Lý Tịnh chỉ bảo sẽ phải phân đường mà chạy, cũng chưa nói rõ sẽ do ai tiếp ứng, hắn chỉ hàm hồ một câu ‘người của Hoàng gia sẽ bảo đảm an toàn cho mẫu hậu và Vân nhi’. Kỳ thực, hắn vốn không lo lắng cho an nguy của hai người, và, lý do chính yếu hơn, là hắn hạn chế nhắc tới Dương Linh Phong, cứ mỗi lần nhớ lại ánh mắt hắn ta nhìn Ngọc Băng, Bách Lý Tịnh lại hận không thể nhét Ngọc Băng vào ngực, giấu kín.
Chính vì vậy lại gây ra hiểu lầm, từ trước tới nay, Hoàng gia tướng xuất hiện toàn là nữ nhân, mà họ vốn cũng không nghe nói hoàng hậu có sư huynh. Nhưng như vậy lại là trong rủi có may, nhờ vậy mà Lư Tiểu Uyển đang ở cạnh cũng không biết được lai lịch hai nam tử trước mặt là ai, chỉ cho là người qua đường trùng hợp xuất hiện. Thế nên khi hai huynh đệ Dương Linh Phong và Hoàng Kiệt xuất hiện, đánh gục tên sát thủ cuối cùng truy đuổi theo, bảo vệ được họ bình an thoát một kiếp nạn, họ cảm ơn liên hồi.
“Đa tạ nhị vị công tử ra tay tương trợ. Nhưng mà, hôm nay vô tình gặp phải oan gia cũ, người ta vẫn nói ‘tiễn Phật tiễn đến Tây thiên’. Nếu nhị vị có thể hộ tống ba người chúng tôi hồi kinh, nhất định sẽ hậu tạ thỏa đáng.” Bách Lý Vân lên tiếng, cô nàng sau khi nghe đủ thứ chuyện trên trời dưới đất mà Ngọc Băng kể, ít nhiều cũng học được một ít ngữ khí dùng để nói chuyện ngoài dân gian và một chút phương pháp ứng phó tình huống bất ngờ.
Dương Linh Phong và Hoàng Kiệt bốn mắt nhìn nhau, họ rất nhanh nhận ra, không biết vì lý do gì mà thái hậu và công chúa lại cho rằng họ chỉ là người qua đường, thuận tiện tương trợ. Nhưng mà, như vậy cũng tốt, tránh được lễ tiết phiền phức, càng tiện hành động. Vả lại, lẽ ra chỉ có thái hậu và công chúa, lần này lại tự nhiên xuất hiện thêm một vị cô nương, nhìn cách ăn mặc thì không giống cung nữ tùy thân, quá nửa là Lư Tiểu Uyển.
“Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ là chuyện nên làm. Hậu tạ thì không cần đâu.” Dương Linh Phong nhẹ nhàng nở nụ cười. Khác hẳn với Bách Lý Tịnh lạnh lùng âm trầm, Dương Linh Phong lại ôn hòa như gió xuân, nụ cười luôn thường trực trên môi, tạo cảm giác tin tưởng và an lòng người đối diện.”
“Xem ra, bọn người đối đầu với các vị đã mai phục ở khắp mọi nơi. Muốn trở về trung tâm kinh thành phải đi vòng một đoạn. Nhưng chẳng hay, nhà các vị ở đâu?” Hoàng Kiệt rất nhanh nắm bắt tình huống, đã diễn, thì phải diễn đến cùng, nếu không sẽ phụ sự tin tưởng của tỷ tỷ.
“Ở gần sát hoàng cung.” Bách Lý Vân nhanh mồm lên tiếng, nàng sợ mẫu hậu sẽ để lộ thân phận.
“Vậy, chúng ta lập tức lên đường.” Dương Linh Phong gật đầu một cái, sau đó dẫn đoàn người băng rừng mà đi.