Edit: Yunchan
Mười ngày sau, Mã Quỷ pha quyết chiến.
Năm vạn Thiên binh còn sót lại đều tề tựu ở bên bờ biên giới, thần sắc khẩn trương, nét mặt nặng nề.
Ta và Thiển Giáng thuộc hàng tiên tử pháp lực thấp, nên bị xếp trên sườn núi xa hơn, đứng quan sát mà tim treo lên tận cổ.
Theo tiếng kèn kỳ dị vang lên, đội quân Ma tiên phong xuất hiện ở chân trời, trên người bọn họ vẽ đầy hoa văn cổ quái, nét mặt kiên nghị vượt qua biên giới. Từng tấc từng tấc, như sâu mọt đục khoét xương, đông đúc chậm chạp làm lòng người tê dại.
Bất chợt, một tiếng huýt sáo bén nhọn cắt qua bầu trời đêm, có một người đội mũ rộng vành, tay cầm ngân tuyến từ trên trời giáng xuống, ngân tuyến như rắn, nhe nang múa vuốt vồ về hướng Thiên binh. Chỉ nghe rít hai tiếng, mười mấy cái đầu Thiên binh đã rơi xuống, nhìn lại ngân tuyến, nó đã từ trắng hóa đỏ, lóe lên ánh sáng tà lạnh lẽo.
“Máu thần tiên vẫn thối như vậy!” Người nọ tháo mũ rộng vành xuống, gương mặt âm u ngoài cười nhưng trong không cười.
“Mộng Đặc Kiều!” Ta hét lên thành tiếng —– không ngờ hắn cũng là Ma!
“Là Minh Yêu.” Thiển Giáng ghé vào tai ta, căm hận nói: “Hắn là tà vật sinh ra từ oán hận của Minh giới, một lòng muốn lật đổ Thiên đình tự lên ngôi vua, đối với chuyện lớn chuyện nhỏ gì ở Thiên đình cũng nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng không mạnh bằng Diệu Biến Thiên Mục.”
Ta nhớ lại ghi chép trên cuốn “Phi Hồ ngoại truyện”, lòng bỗng nhiên hiểu rõ —- hóa ra trước đây hắn cố ý cầm tới cho ta đọc.
“Chút tài mọn mà cũng muốn tác loạn phạm thượng?!” Thiên Lôi xưa nay tính gắt gỏng, lập tức vung hai tay lên, búa đồng bay vút khỏi tay áo, toan chém đứt ngân tuyến hút máu này.
“Không ổn!” Thiển Giáng kêu khẽ một tiếng: “Pháp khí của Minh Yêu vô cùng biến hóa! Phen này nguy rồi!”
Thiển Giáng vừa dứt lời, ngân tuyến đã bất ngờ hóa thành một tấm lưới bọc chắc lấy búa đồng, hất mạnh một phát, ném búa đồng vào trong vòng xoáy cát. Thấy pháp khí sắp mất dấu, Thiên Lôi nhất thời nóng nảy kêu to.
Ngay giây phút nguy cấp này, từ đằng xa bỗng thổi thốc tới một trận gió mát, càng thổi càng mạnh, càng thổi càng lớn, vòng xoáy cát chậm rãi bị thổi tan.
Một tiếng hô “Lên” vang vọng, búa đồng bật nên theo tiếng hô, hòa theo sức gió chậm rãi về lại tay Thiên Lôi.
Thanh sam cuồng bay, mái tóc dài như mực phất phơ theo gió, Thiên Thanh giẫm trên Kim Biên Tường Vân mười hai màu giáng xuống từ trên trời.
“Thần tượng tới rồi, thần tượng tới rồi.” Thiển Giáng thở phào một hơi thật dài.
Nhìn máu tanh vương vãi đầy đất, Thiên Thanh phất ống tay áo, những đầu người bị chém rơi về lại thân hình lần nữa, tất cả Thiên binh vốn đã tử trận đều hồi sinh.
“Ha ha, Cố Nguyên thuật quả nhiên danh bất hư truyền.” Minh Yêu cười gượng, sắc mặt càng trắng hơn: “Nhưng Thánh quân Thương Nam à, ngươi cần gì phải gia nhập chiến cuộc? Thân là đệ tử của Sáng thế Thiên tôn, sớm muộn gì ngươi cũng phải thoát ly thành Thần, Tiên Ma làm loạn long trời lở đất cũng chẳng có chút liên quan gì tới ngươi, cần gì phải ra mặt vì đám đệ tử bạc nhược này chứ!”
“Nếu tà có thể thắng chính, thì Thần cũng không nhất thiết phải tồn tại.” Thiên Thanh nhìn hắn, lạnh lùng nâng tay phải lên.
“Dù cho người Tiên giới có bạc nhược hơn nữa, cũng không tới lượt bọn Yêu Ma xấu xa hoành hành ngang ngược!”
Đi đôi với lời này là một thanh trường kiếm sắc xanh hiện lên trên tay Thiên Thanh.
“Phá!” Một tiếng hét rạch ngang mây đen, thinh không đen tối bức xạ ra ánh sáng, bành trướng ra khắp đất trời, từng cơn gió lành lướt qua rửa trôi mọi ô uế, gột rửa không trung, giống như đông qua xuân tới, vạn vật sinh sôi, ánh dương tái hiện.
Ánh sáng trắng rút đi, toàn bộ ngân tuyến trong tay Minh Yêu đều đứt đoạn hóa thành bụi, cơ thể hắn lảo đảo phun ra một ngụm máu tươi, đội quân Ma tiên phong cũng đã biến mất một phần ba.
“Thần tượng, đúng là Thần tượng!” Thiển Giáng kích động quơ quào tay chân.
Ngay khoảnh khắc kiếm quang sắp đâm thủng ngực Minh Yêu, trên không trung bỗng vang lên một tiếng huýt sáo cực kỳ vang dội.
Lộp cộp, lộp cộp, sau tiếng huýt sáo là tiếng vó ngựa dồn dập xua tan lớp lớp sương mù, có ngươi đang cưỡi ngựa đến đây. Lộp cộp, lộp cộp, ta đứng từ xa nhìn lại chiếc bóng như mực kia, tim bắt đầu đập gấp gáp khó thể khống chế.
“Thiên Thanh à, đánh chó thì cũng phải ngó mặt chủ chứ!”
Giọng trêu đùa vang lên, tiếng vó ngựa thoáng ngừng lại, bóng dáng đứng trước đội quân Ma giới khiến cho trời đất phải ảm đạm phai màu.
Ngựa ngọc tím, cẩm y đen, sâu trong con ngươi có mũi nhọn sáng quắc như muốn thu hết tất cả màu sắc, bên mép thấp thoáng nụ cười khinh miệt nhàn nhạt, như hoàn toàn không coi trời đất này ra gì.
Trong đầu ta có thứ gì đó vừa nổ tung.
“Có giỏi thì tới khai đao với ta đây!” Hắc y nhân nhìn Thiên Thanh, nhếch mép cười lười biếng, ngạo nghễ bất cần đời.
“Nào, chọc vào đây, ngươi là nghe lời nhất.” Hắn chỉ vào buồng tim của mình.
Chân mày Thiên Thanh nhướng lên, trở tay đâm trường kiếm về phía hắn.
“Đừng!” Ta kéo phăng mạng che mặt xuống, hét lên thất thanh.
Trên chiến trường náo loạn, một tiếng hét này quá mức nhỏ nhoi, hầu như bị tiếng gió thổi át mất hoàn toàn, nhưng Thiên Thanh đã thực sự dừng kiếm lại.
“Đừng giết hắn!” Ta giằng khỏi vòng ngăn cản của Thiển Giáng, cắm đầu chạy như điên tới trước.
“Tại sao?” Kiếm đã kề tới yết hầu, vậy mà hắc y nhân vẫn không né tránh, cứ nhướng mày nhìn ta như vậy: “Tại sao không cho giết ta?”
“Vì ngươi là người đã cứu ta.” Nhìn gương mặt quen thuộc mà xa lạ của người trên ngựa, nước mắt ta bỗng dưng chảy xuống.
“Ngươi là A Mộc.” Ta kêu khẽ thành tiếng: “Ngươi là A Mộc.”
A Mộc, hóa ra là A Mục.
Nét mặt hắc y nhân dại ra một thoáng, nhưng khôi phục lại rất nhanh.
“Tiểu Giang Đậu, ngươi còn nhớ chuyện ở Ma Vực à?” Hắn nhún vai hờ hững: “Đó chẳng qua là trả nợ mà thôi, ngươi bị người ta khoét mắt trong Thiên lao, phần nào cũng có trách nhiệm của ta, ta chỉ thương hại ngươi mà thôi.”
“Tránh ra!” Hắn đưa tay đẩy ta qua một bên: “Đây là trận chiến giữa nam nhân, ta chờ đợi ngày này năm trăm năm, ngươi không được tới phá rối!”
“Không! Không chỉ có chuyện đó.” Ta hít vào một hơi thật sâu, cố hết sức bình ổn lại tâm trạng: “Thật ra ta…”
“Giang Đậu Hồng!” Một tiếng quát cắt ngang lời ta, Thiên Thanh hung hăng trừng ta, mặt trắng như giấy, mắt hằn đầy tơ máu khiếp người.
Nhắm mắt, cắn răng, quay đầu, ta bất chấp ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Diệu Biến Thiên Mục: “Thật ra ta…”
Keng một tiếng, âm thanh xé gió vút tới, trước mắt đột nhiên sáng lóa gai mắt, cả thế giới chìm vào trắng xóa.
“Ha ha ha!” Lục Dụ đứng giữa không trung cười sặc sụa, y sam màu xanh biếc như sợi dây leo độc giương nanh múa vuốt: “Móc mắt không chết, đầu độc không chết, ngay cả vứt xuống Ma Vực cũng có thể sống sót trở về, ta càng muốn xem thử mạng ngươi lớn cỡ nào!”
Ta cúi đầu, phát hiện trên cổ áo mình đã nhuộm một đóa hoa tím đen từ bao giờ, cực tươi đẹp, cực ma mị. Đóa hoa kia đang nở rộ với tốc độ chóng mặt, như thể sắp điêu tàn rơi rụng. Cơm gió sớm mai thổi qua, nhị hoa ánh lên u quang vàng óng, trên đỉnh chóp nở ra một đóa hoa mạn châu sa sáu cánh —– ta nhận ra, đó chính là tru tiên tiễn.
“Tiểu Giang Đậu?” Diện Biến Thiên Mục lay ta, giọng nói mờ mịt hư vô, từng đầu ngón tay siết đến nỗi trắng xanh.
“Ta… chỉ… muốn trả cho ngươi một thứ.” Ta đưa tay phải về phía hắn, cố sức mở năm ngón tay đầm đìa máu ra. Trong lòng bàn tay, nằm lẳng lặng một hòn đá hình trái tim.
“Ta thực sự có tim, ngươi không cần… đeo nó nữa.” Ta chỉ vào sợi dây đỏ trên cổ hắn, mỉm cười.
Xuyên thấu qua đôi đồng tử đang co lại kịch liệt của người đối diện, ta thấy khóe miệng mình đang chảy máu, sau đó là mũi, mắt… cơn đau đớn tràn ra từ ngực, khắc lên từng tấc da. Đau quá, đau quá, đau tới nỗi cơ thể muốn vỡ ra, hóa thành mảnh vụn.
Ta cảm giác cơ thể mình bỗng chốc nhẹ đi, bay lên, nhắm thẳng về nơi xa hơn cao hơn, bay đi.
Đây là phi thăng trong truyền thuyết sao? Ta lơ mơ nghĩ.
“Miểu Miểu! Miểu Miểu!” Phía sau hình như có ai đó đang gọi tên ta, hoảng loạn, điên cuồng, đau đến xé lòng.
Như năm trăm năm trước đây ở cửa Nam Thiên, lạnh lẽo tang thương.