Edit: Yunchan
Ta bị Bồ Đề lão tổ đuổi về Thiên đình.
Lúc đi ngang qua cửa Nam Thiên, thiên binh trông cửa là một gương mặt mới, hắn nhìn ta mà nét mặt không mảy may gợn sóng, trái lại còn đòi kiểm tra sổ tiên khẩu của ta.
“Vị tráng sĩ này, huynh không nhận ra ta sao?” Ta có hơi ngạc nhiên, chỉ vào mũi mình.
Thật ra ta cũng không tự kỷ cho là thanh danh của mình lan xa, mà ta chỉ nghĩ ít nhất mình cũng tính là một tội phạm vượt ngục, đáng lẽ vừa thò mặt ra đã bị bắt mới đúng.
“Ta cần nhận ra cô sao?” Thiên binh cười lạnh một tiếng, lật sổ tiên khẩu của ta ra.
“Phải rồi, cũng nên biết cô.” Hắn vừa lật vừa lười biếng nói: “Hiện tại các thần tiên đều cầm hộ chiếu chạy ra ngoài hết rồi, hiếm có ai không sợ chết muốn về Thiên đình, nên biết, nên biết.”
“Huynh nói cái gì?” Ta trừng to mắt.
“Ồ, xem ra cô còn chưa biết? Ta nói mà, làm sao có loại cứng đầu cứng cổ thế được.” Thiên binh nhìn ta cười giễu: “Đế quân Ma giới biến mất năm trăm năm trước đã tái xuất giang hồ, dẫn theo vạn yêu ma đánh lên Thiên đình, Thiên đình còn tồn tại mấy ngày, ai mà biết được!”
“Thật không?” Ta quả thực không thể tin được vào lỗ tai mình, hơi thở như muốn nghẽn lại.
“Nếu thiên binh thiên tướng không tổn hao hơn phân nửa, ngươi nghĩ sẽ đến phiên một tiên sâu như ta tới canh giữ cửa Nam Thiên sao?” Thiên binh cười nhạo, vặn vẹo cái eo, quả là mềm nhũn không xương: “Hiện nay toàn bộ Thiên đình phải dựa vào Thánh quân Thương Nam chống đỡ.”
Ta hoảng hốt, không thèm nghe hắn trút bầu tâm sự nữa, vồ lấy sổ tiên khẩu, lòng bàn chân như lửa đốt, chày ào về hướng Phương Thảo môn.
Sau lưng vọng tới tiếng ca u oán của tiên sâu: “Cái gì cũng không nói ~~ Thiên đình cần ta ~~ một trái tim bao la bác ái ở thiên nhai, nguyện thiên hạ đều hạnh phúc yên bình…”
Khi đi tới Thương Nam quen thuộc, ta thu hết can đảm đẩy cửa thư phòng ra.
Đồ đạc trong phòng bày biện ngăn nắp gọn gàng, không dính một hạt bụi, vẫn sạch sẽ tinh tươm như xưa. Ánh mắt chậm chạp lướt qua văn phòng tứ bảo, điển tịch kinh văn, ta dần nhớ lại mọi thứ mình nhìn thấy trong Nhân Duyên kính, trong phút chốc có cảm giác cảnh còn người mất, xa xôi mất phương hướng.
Thời gian vui vẻ nhất và bi thương nhất Hư Miểu đều trải qua ở đây. Mỗi ngày Thiên Thanh đối mặt với cảnh vật quen thuộc này, ít nhiều cũng sẽ thấy trong lòng khó an!
Thảo nào hắn cứ thích bắt ta tới Thương Nam chăn thú, cho dù không nói lời nào, cho dù chỉ đứng trong thư phòng, đừng nhìn từ xa.
Ta kéo cái ghế ra, ngồi xuống sau bàn sách, chờ đợi.
Ta muốn chờ Thiên Thanh trở về, ta có rất nhiều lời muốn nói với hắn.
Ta muốn nói cho hắn biết, mình đã trải qua rất nhiều chuyện kinh tâm động phách.
Ta muốn nói cho hắn biết, hóa ra trước đây ta luôn đánh giá thấp tướng mạo của hắn.
Ta muốn nói cho hắn biết, kỳ thực, hắn không cần làm nhiều chuyện cho ta như vậy.
Cứ suy nghĩ miên man như vậy, vừa mệt mỏi vừa kiệt sức, chẳng mấy chốc đã ngủ quên mất.
Lúc tỉnh lại, trước mắt là cẩm bào nhạt màu, cặp mắt màu xám khói quen thuộc đang lẳng lặng nhìn ta, ánh sáng lượn lờ, như sương như khói.
“… Thánh quân?” Ta vẫn chưa quen với ánh sáng bất ngờ chiếu vào mắt, bèn đưa tay dụi dụi mắt.
“Ngươi đã trở về.” Hắn thả ra bốn chữ, giọng như bàn thạch, nện vào lòng ta nặng trịch.
“… Ta đã về.” Ta nhìn hắn kinh ngạc, cứ như bị đẩy vào vòng xoáy vô tận, thì thào đáp lại trong vô thức.
Chân mày như núi xa, đôi mắt dài mảnh nhu hòa, sống mũi thẳng tắp, mái tóc đen óng như tơ —– trời ạ, đây là người đẹp nhường nào! Thảo nào Hư Miểu kiếp trước tình nguyện liều mình xả thân vì hắn, ai muốn cái túi da đẹp thế này chịu chút xíu thương tổn nào chứ? Đó là không tôn trọng vẻ đẹp hoàn mỹ!
“Đã về thì tốt rồi.”
Bàn tay của Thiên Thanh nhẹ nhàng hạ xuống tóc mái lòa xòa trên trán ta.
“Ngài không hỏi ta đi đâu sao?” Ta thận trọng đánh giá sắc mặt hắn, ngực vô cùng bức bối.
“Chỉ cần ngươi trở về bình an là được.”
Hắn câu được câu chăng vuốt ve trán ta, hai mắt khép hờ, không giấu nổi cơ thể mệt mỏi rã rời.
“Ta hơi mệt, chờ một lát nữa hãy kể cho ta nghe cuộc phiêu lưu của ngươi, được không?”
Ta ngẩng đầu muốn trả lời, nào ngờ lại phát hiện hắn đã chìm vào mộng đẹp.
“Huynh muốn đi quyết đấu với Ma quân thật sao?!”
Giọng thánh thót như chim hoàng oanh vang lên, có người nổi giận đùng đùng đẩy cửa bước vào, vừa thấy ta thì lập tức kinh ngạc ra mặt: “Đậu nhi!”
Là Phương chủ đã lâu không gặp.
Ta còn chưa mở miệng trả lời, nháy mắt tiếp theo cô ấy đã quay đầu nhìn qua Thiên Thanh —– thấy hắn đang ngủ say thì trên mặt cô lộ ra vẻ như trút được gánh nặng.
“Thánh quân đã rất lâu rồi chưa được nghỉ ngơi.”
Lúc nói câu này, giọng của Phương chủ thật là xót xa.
Hai ta hợp sức đỡ Thiên Thanh vào trong phòng nghỉ ngơi, từ đầu tới cuối, trong mắt Phương chủ đều chứa chan quan tâm tha thiết, chẳng khác gì với thiếu nữ dưới táng hoa mộc miên năm trăm năm trước.
“Đậu nhi, muội có thể trở về lành lặn, thật là tốt quá.”
Thu xếp cho Thiên Thanh ổn thỏa xong, Phương chủ nắm lấy tay ta, gương mặt xưa nay luôn căng tràn sức sống, lúc này lại ngập đầy uể oải.
“Hôm đó Ma quân đánh bất ngờ, tất cả chúng ta đều không để ý tới muội, về rồi mới biết Thanh nữ Yêu giới lén vào thiên lao ban đêm.” Phương chủ xoa xoa mặt ta, nét mặt yêu thương: “Tới khi cô ta ra khỏi ngục rồi, chúng ta mới phát hiện muội biến mất. Cô nhóc nghịch ngợm này, chạy tới đâu tị nạn vậy?”
Phương chủ véo mũi ta oán trách: “Bỏ lại cả đống rắc rối để chúng ta giải quyết!”
Ta trừng lớn hai mắt —- hóa ra mọi người hoàn toàn không biết chuyện ta bị hãm hại, chỉ tưởng là ta bỏ trốn.
“Ma Vương phục chức tấn công lên Thiên đình, Yêu vương nổi cơn thịnh nộ hủy bỏ liên minh, cục diện hôm nay thật sự là loạn trong giặc ngoài!” Phương chủ nói tới đây thì thở dài thườn thượt: “Muội về rồi thì đi thỉnh tội với Yêu vương đi. Cố gắng… cố gắng còn có cơ hội xoay chuyển…”
“Tình hình Thiên đình hiện tại thực sự rất gay go sao?” Ta vội hỏi lại.
“Đế quân Ma giới pháp lực cao cường, thiên binh tổn hao vô số, tứ đại thiên tướng chết trận ba người, từ sau khi hắn xuất quan, tới bây giờ Thánh quân vẫn chưa từng chợp mắt!” Phương chủ lắc đầu bi ai: “Nhờ hôm nay muội trở về, huynh ấy mới có thể lấy lại hơi một chút.”
“Nhị Lang Thần đâu? Không phải hắn là Thiên tướng số một sao? Không phải chỉ một đòn là có thể đẩy lùi mười vạn Minh Yêu dễ dàng sao?” Ta bỗng nhiên nhớ tới cục phân vàng kia, hỏi dồn: “Tại sao hắn không ra chiến?” Lẽ nào tên đó cũng chết trận?
Phương chủ không trả lời, trên mặt hiện lên nét lúng túng kỳ dị.
“Bởi vì hắn chính là Ma vương.”
Người tưởng đâu đang ngủ say trên giường, bỗng nhiên lên tiếng trả lời.
Thiên Thanh đã mở mắt ra từ lúc nào chẳng hay, sâu trong đôi mắt xám khói khuất sau màn che, lập lòe tia sáng sắc bén vô hạn.
Qua lời kể của Phương chủ, cuối cùng ta đã biết trong thời gian này Thiên đình có biến động lớn long trời lở đất cỡ nào —– Hóa ra từ năm trăm năm trước, vị trí của Nhị Lang Thần đã bị Đế quân Ma giới thay mận đổi đào, và trong trận đại chiến Thiên Minh bốn trăm năm trước, hắn đã phơi bày thân phận của mình trước Minh yêu, thuyết phục Minh yêu đi theo mình, đây chính là chân tướng truyền thuyết Nhị Lang chiến thần đối mặt với mười vạn đại quân mà toàn mạng trở ra, không mất một binh một tốt nào.
Đế quân Ma giới một lòng muốn lật đổ Thiên đình, lần này nghe tin Thiên đình có ý định liên minh với Yêu giới để trấn Ma, rốt cuộc không kiềm nén được nữa, quyết tâm hành động. Hắn ẩn núp một thời gian dài năm trăm năm, còn giữ chức thủ lĩnh thiên tướng, mệnh mạch và điểm mấu chốt của Thiên giới đều nắm rõ như lòng bàn tay, đối với phương thức tác chiến của Thiên binh càng quen không thể quen hơn. Cho nên Thiên đình càng chiến càng bại, càng bại càng chiến, tới tận bây giờ nguyên khí đã tổn thương nghiêm trọng.
“Nhưng nghe nói Ma bẩm sinh không tài nào che giấu được tà khí, càng không thể ngụy trang tiên khí cơ mà!” Ta khó hiểu đặt câu hỏi —– dù lừa bịp được tiên nhân bình thường, nhưng làm sao có thể lừa được cả Ngọc đế và Thượng tiên vạn năm, còn lừa tới năm trăm năm nữa?
“Hỏng là hỏng ở chỗ Ma quân không phải trời sinh là Ma.” Phương chủ cười khổ: “Muội đã từng nghe truyền thuyết cắt ảnh của Sáng Thế Thiên Tôn chưa?”
“Muội nghe rồi, Sáng thế Thiên tôn để đạt đến cảnh giới chí thuần chí chính, đã vung đao cắt đi cái bóng của mình, để cho mình suốt đời không sa ngã vào bóng tối, không bị tà ác tập kích, đây là cảnh giới mà chỉ có thần mới đạt tới được.” Nhắc tới Sáng Thế Thiên Tôn, ta đây rất kính phục.
Người đời hay gọi “Thần tiên”, “Thần tiên”, nhưng thật ra Thần và Tiên là bất đồng, sự tồn tại của Thần vượt ra khỏi Tam hoang Lục giới, họ không cần tu luyện, sống toàn bằng tâm ý, thậm chí có thể khống chế luân hồi và thời gian.
“Đế quân Ma giới chính là cái bóng năm xưa bị Sáng Thế Thiên Tôn cắt đi.” Đôi mày ngài của Phương chủ cau chặt lại, thần sắc nặng trĩu: “Bao nhiêu năm qua luôn hút lấy oán lệ của trời đất, từ lâu đã tu thành năng lực hắc ám không thua gì thần Sáng Thế.”
Ngàn tính vạn tính, cũng không tính được thực thân của Nhị Lang Thần chính là cái bóng của thần Sáng Thế, ta kinh hoàng tới nỗi bật kêu thành tiếng.
“Nếu chỉ là một đống hỗn độn thì cũng thôi vậy, nhưng chẳng biết sao lại mở ra thiên nhãn, có được ý thức, Ma ảnh kia đối với chuyện Thần Sáng Thế vứt bỏ hắn vẫn luôn oán hận trong lòng, năm trăm năm trước đã muốn lật đổ Thiên giới.” Nói đến đây, ánh mắt Phương Chủ dịu dàng nhìn qua Thiên Thanh: “May mà khi đó có Thánh quân ra tay tương trợ, ngăn lại đại kiếp diệt thế.”
Vẻ mặt Thiên Thanh hờ hững, im lặng không phản ứng.
“Ai ngờ Ma ảnh sau khi thất bại không cam lòng chút nào, còn dốc lòng ngủ đông trong Thiên giới, hôm nay ngóc đầu trở lại, uy lực càng to lớn hơn ngàn vạn lần năm xưa!” Phượng chủ lại ngoảnh đầu nhìn ta, trên gương mặt tái nhợt ngập đầy phẫn hận: “Tiểu nhân hèn hạ, nham hiểm hạ lưu!”
“Thắng làm vua thua làm giặc.”
Thiên Thanh đột nhiên xen vào một câu, lạnh lẽo không gì sánh được: “Năm trăm năm qua Thiên đình quá hưởng lạc an vui, dĩ nhiên phải ăn quả đắng.”
Hai mắt Phương chủ trừng lên phẫn nộ, má thơm đỏ bừng, có lẽ là muốn phản bác, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời muốn nói xuống.
“Hắn cũng chẳng còn ngông cuồng được bao lâu đâu.” Thiên Thanh nói tiếp, nét mặt vẫn vô cảm: “Mười ngày sau quyết chiến ở Mã Quỷ pha, ta nhất định sẽ diệt nguyên thần của hắn, khiến hắn vĩnh viễn không còn cơ hội sống lại.”
“Sao có thể?!” Phương chủ hét lên: “Hắn có Phục Thần đao! Đó chính là pháp khí duy nhất mà thần Sáng Thế để lại trên thế giới này, một khi bị thương, sẽ tan thành mây khói!”
Một giọt trong suốt trượt khỏi khóe mắt Phương chủ: “Ta xin huynh, đừng mang nguyên thần của mình đi đánh liều! Núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đốt!”
Nhưng Thiên thanh chỉ mệt mỏi nhắm mắt lại, phất phất tay, ý bảo cô ấy lui ra.
Phương chủ không nói nữa, tức tối quay phắt đầu bước thẳng ra cửa, từng giọt nước mắt màu bạc rơi trong gió.
Cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc, trong đầu ta trào lên dòng nước xoáy, nhưng chỉ biết lặng im đứng bên, cúi đầu không nói gì.
“Đậu nhi, qua đây.”
Thiên Thanh bỗng nhiên kêu tên của ta.
Ta ngoan ngoãn bước tới, tựa vào bên giường, ngước mặt lên.
Tướng mạo của hắn quá đỗi anh tuấn, anh tuấn hơn bất kỳ ai, trách sao Hư Miểu năm xưa có thể nhìn gương mặt này mà mơ mộng hơn mấy trăm năm.
“Đi đâu vậy? Thế giới bên ngoài có tốt hơn Thiên đình không?” Hắn nhẹ giọng hỏi ta.
Hắn không chất vấn chuyện ta với Yêu vương, trong lòng ta bỗng sinh ra vài phần cảm kích không rõ nguyên nhân: “Không ở đâu tốt hơn Thiên đình.”
Hắn vỗ vỗ trán ta, nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa.
“Thánh quân, mọi thứ sẽ tốt thôi, Thiên đình vẫn có thể quay lại với thanh bình yên vui trước kia, các Thiên binh sẽ trở về bình an, không bị thương chút nào.”
Ta nhìn chiếc bóng mờ bên dưới hàng mi dài, dịu giọng trấn an.
“Ngươi thay đổi rồi.” Đôi mày siết chặt giãn ra, Thiên Thanh nhìn về phía ta, trong mắt trôi nổi từng dòng ấm áp mông lung: “Trở nên ngoan, trở nên hiểu chuyện.”
Hắn mỉm cười, dịu dàng mà thư thái: “Còn nhìn mặt ta vượt quá mười giây.”
“Bởi vì… ta đã không còn là ta trước đây.”
Nhìn nụ cười đẹp đẽ hiếm có này, ta ngơ ngác lên tiếng.
Đây là lời ta muốn nói nhất với hắn sau khi trải qua hoạn nạn ở Ma Vực.
Thiên Thanh sửng sốt, khuôn mặt góc cạnh không chút gợn sóng, chỉ có bàn tay đặt trên chăn là nắm nhẹ thành quyền.
“Thật sao?” Hắn nổi hứng nói đùa vạn năm khó gặp: “Là càng thích ta hơn trước đây à?”
Ngàn lời vạn chữ xô vào lồng ngực như thác đổ, cuộn trào mãnh liệt, vậy mà lúc này ta lại chẳng thể nói gì, đúng hơn là không nên nói.
Tóm lại, ta chỉ tựa mặt mình lên đầu gối hắn.
“Ừ.” Ta cúi đầu thì thầm —– dù sao trước đây ta cũng chưa bao giờ thích ngài.
Bàn tay trên trán siết lại, sau đó nới lỏng ra từng chút một, vuốt ve tóc ta một cách từ tốn.
Ta nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, che giấu ngàn lời vạn chữ rối ren trong lòng.