Tiên Nữ Giang Đậu Hồng

chương 19

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Yunchan

Cho chó ăn, cho chó ăn, cho chó ăn, cho chó ăn….

Dìm xuống hồ, dìm xuống hồ, dìm xuống hồ…

Giọng của Tễ Lam như con quay đảo tròn trong óc ta, hệt như một miệng hang đen ngòm nuốt chửng tất cả nguồn sáng, chỉ để lại bóng tối âm u tận cùng.

Nhìn gương mặt bừng bừng lửa giận trước mắt, môi ta khép mở vài lần, cuối cùng run rẩy không nói nổi một từ nào.

“Tiểu Giang Đậu?”

Tễ Lam nghĩ ta bị chấn động tới phát ngốc, bèn thu lại vẻ giận dữ, thay vào đó là vẻ mặt đau lòng: “Nàng sợ thành dạng này rồi sao?” Hai tay chàng đặt trên vai ta, cả người hơi run rẩy, như đang ân hận tự trách: “Sớm biết vậy, ta đã không nói cho nàng biết…”

Ta chớp chớp mắt, rồi “Òa” một tiếng, gào khóc sướt mướt bất chấp hình tượng.

“Giết, giết ta còn chưa đủ, lại còn muốn xẻ ngực mổ bụng!”

Nước mắt cứ như măng mọc sau mưa, chen chúc nhau trào ra khỏi vành mắt hết đợt này tới đợt khác. Ta khóc tới nấc cục hụt hơi: “Quá ghê tởm! Lẽ nào họ không biết đậu đũa còn có thể ăn luôn cả vỏ sao? Xé vỏ lấy hạt thì có được gì đâu! Cũng đâu phải là lột đậu tương!”

Trên mặt Tễ Lam nhất thời hỗn tạp hai màu xanh lét và xanh lam, nhìn đẹp y như đuôi chim công vậy.

“Tiểu Giang Đậu à…”

Mất một lúc lâu, nét mặt chàng mới giãn ra, giơ tay lên nhẹ nhàng dùng ngón tay lau nước mắt cho ta: “Ta nghĩ kiếp trước của nàng, cũng không phải là đậu đũa thật đâu.”

Hơi thở ấm áp truyền vào gò má ta, hạnh phúc mà lại đau khổ, ta nhất thời quên cả khóc, thộn mặt ra nhìn Tễ Lam.

“Trong ‘Sổ ghi chép những sự kiện tử vong dị thường của Tam giới’ có chép lại một kỳ án. Mấy trăm năm trước, từng có một nữ tử bị người ta moi tim móc phổi chém chết ở trước cửa Nam Thiên, kiểu chết rất thê thảm. Cửa Nam Thiên là cứ điểm quan trọng của Thiên giới, trừ phi phạm trọng tội diệt thế, còn lại không thể trở thành nơi hành hình. Nhưng lật hết mọi loại sử ký trong Tam giới lại không tìm được bất cứ phạm nhân nào có điều kiện thích hợp. Do đó trên phố lưu truyền, đây thật ra là một vụ án giết người.”

Giọng Tễ Lam nhẹ bẫng, như thể vẳng tới từ nơi nào đó rất xa.

“Kỳ lạ là sau chuyện này, chẳng những Thiên đình không truy bắt hung thủ, trái lại còn ém nhẹm tất cả tin đồn về vụ án này. Sau đó thỉnh Thánh quân Thương Nam thu lại hồn phách của nữ tử ấy, làm lại một nguyên thân, rồi ban cho cô một tiên vị nhàn hạ ở Thiên đình. Nữ tử ấy thăng tiên thành công thì quên hết chuyện trước đây, đặt tên cho mình là…”

Nói đến đó, chàng ngần ngừ liếc mắt nhìn ta, như đang lo sợ bất an.

“… Đặt tên cho mình là Giang Đậu Hồng, cô ấy nghĩ mình chỉ là một Đậu Đũa tiên tử, đúng không?”

Ta thản nhiên nhìn lại Tễ Lam, bình tĩnh tới bất thường.

Nước mắt trên mặt đã khô từ lâu, như thể chưa bao giờ chảy.

Xong, hết vui thật rồi, hóa ra kiếp trước của ta là một nạn nhân thê thảm bị giai cấp thống trị ám sát.

Không biết rốt cuộc kiếp trước ta chọc vào vị quyền quý nào, mà lại có thể nhờ được hai vị đại nhân là Thiên Thanh và Ngọc đế hợp tác xóa bỏ tai tiếng nhỉ? Thật là khủng khiếp khó lường.

“Ta ghét họ.” Ta che mặt lại, thở dài mấy hơi lặng lẽ.

Sức lực toàn thân rút đi như thủy triều, ta mệt lả tới nỗi không thể đứng vững được, buộc lòng phải dựa vào vai Tễ Lam.

Ta và chàng kề vào nhau gần như vậy, thậm chí có thể nghe rõ được nhịp trống đang đập dồn dập trong lồng ngực chàng.

“Nàng nên hận họ!”

Tễ Lam vòng tay qua ôm lấy ta, giọng điệu kiên định, từ ngữ chính xác, thần thái nghiêm nghị.

“Thật ra thì… cũng không thể trách xã hội.” Ta chớp mắt mấy cái, lên tiếng đầy thiện ý, mục đích nhắc nhở mỹ nam trước mắt không nên làm thanh niên phẫn nộ mù quáng: “Hay là đằng sau có ẩn tình khác?”

Ví như kỳ thật kiếp trước ta là một con trai tinh, họ mổ bụng ta là muốn lấy ngọc bên trong ra chẳng hạn, ngươi xem, ta làm tiên lạc quan biết bao.

“Ẩn tình? Ẩn tình gì?!” Tễ Lam như nghe được chuyện nực cười nhất thiên hạ, cười khẩy ra tiếng: “Năm trăm năm trước là thời kỳ phồn vinh hòa bình của Thiên giới, một nữ tử yếu đuối như nàng có thể làm chuyện gì? Giết Ngọc đế? Cưỡng gian Vương mẫu? Hay là quất roi mười tám đời tổ tiên nhà Thái Thượng Lão Quân? Bọn chúng lại độc ác tới mức moi tim móc phổi, xẻ ngực mổ bụng nàng?”

Ta bị lời đại bất kính này làm cho phát hoảng, khẩn cấp đưa tay chặn miệng chàng lại —- hậu sinh của Yêu giới đúng là to gan lớn mật miệng không biên giới, lỡ quanh đây có tiểu đội điều tra dân tình Thiên giới mai phục thì sao! Tiểu ca ca này không biết cẩn thận chút nào!

Thế mà Tễ Lam lại chẳng cảm kích, còn quắc mắt trừng ta, vùng vẫy như còn muốn nói tiếp.

“Ca ca.” Ta gọi chàng một tiếng đầy bi thương, giọng nũng nịu tới mức đầu khớp xương của mình còn muốn nhũn ra: “Muội muội còn chưa hứa hẹn với ai mà, sao huynh có thể nói với ta những lời quá đáng vậy chứ?”

Trước đây mỗi lần các tiên quân nói đùa quá trớn với Thiển Giáng, Thiển Giáng đều cự lại như thế, sau đó các tiên quân sẽ nghẹn ngào tập thể, đổi qua vẻ mặt thương hương tiếc ngọc.

Chiêu này quả nhiên của hiệu quả, Tễ Lam nhất thời im bặt, chỉ có đôi mắt nhìn ta là càng âm trầm hơn, từ màu vàng ệch biến thành màu da cam.

“… Tiểu Giang Đậu, nàng không đau lòng sao? Không sợ sao? Không muốn trả thù bọn họ sao?”

Hồi lâu sau, chàng kề lên lòng bàn tay ta, chậm rãi mở miệng.

Có hai phiến gì đó mềm mại như bông chậm rãi nhúc nhích trên da thịt ta, ngứa ngáy, tê tê.

“Sợ.” Mây đỏ dần thổi lên hai má, ta lặng lẽ rũ mí mắt xuống: “Nhưng dù vậy thì đó cũng là chuyện quá khứ, suy cho cùng nên nghĩ tới hiện tại và tương lai, mới có thể vui vẻ hơn.”

Thật ra đây chỉ là viện cớ, ta có lòng làm trộm nhưng không có gan làm trộm, muốn ta đối địch với Ngọc đế và Thiên Thanh á, có cho ta mượn một trăm lá gan ta cũng không dám đâu.

Người đối diện im lặng một thoáng.

“Phải, nàng nói đúng.”

Khi lên tiếng lần nữa, Tễ Lam đột nhiên vui vẻ tới khó hiểu, chàng nắm lấy tay ta, lộ ra một miệng răng vàng sứt mẻ: “Những thứ đó… đích xác đều là chuyện đã qua, nếu nghĩ tới tương lai thì mới có thể hạnh phúc.”

Nói xong chàng hôn phớt lên tay ta một cái, rồi ngẩng mặt lên nhìn ta nửa cười nửa trách: “Đậu nhi của ta luôn luôn đúng.”

Đùng một tiếng, đầu của ta nổ tung.

Hơi nước từ trong thất khiếu bốc lên ca khúc khải hoàn, tơ máu đỏ bò lan đầy mắt như mạng nhện, còi hơi réo vang, cảnh báo vang dội, trời đất quay cuồng tới chóng mặt hoa mắt. Giờ khắc này ta sâu sắc nhận ra thứ chảy trong cơ thể mình hóa ra không phải máu, mà là dung nham núi lửa nóng bỏng!

Đậu nhi của ta, Đậu nhi, Đậu nhi, Đậu nhi…

Lời thoại cẩu huyết buồn nôn cỡ này cũng xảy ra với ta, ngươi nói đi ta có nên phấn khích hay không, có nên nhồi máu não không?!

“Tễ Lam ca ca, chúng ta bỏ trốn đi!”

Đầu óc nóng lên, câu này cứ thế nhảy nhảy rồi lăn luôn ra ngoài.

Ta bất chấp thánh chỉ Ngọc đế, thanh quy Thiên đình gì đó, sấn lên cầm ngược lại hai tay Tễ Lam, vì xúc động mà hai mắt càng trở nên ướt át.

Lần này tới phiên hai mắt Tễ Lam trợn to như chuông đồng.

“Tuy Ngọc đế nói là tiên yêu không nên thích nhau, nhưng mà trong Tam giới có ai không biết chỉ có máu lai mới sinh ra được giống tốt đâu?!” Ta dõng dạc phân trần, dốc sức bày tỏ quan điểm bản thân: “Chi bằng chúng ta chọn ngày lành tháng tốt chạy tới man hoang không ai tìm được đi! Ta với chàng làm bạn suốt đời, không quan tâm tới phàm trần thế tục nữa!”

Trong tiềm thức, ta nghĩ chàng là một người gánh nhiều phiền não trên lưng, nên nhất định sẽ động lòng với đề nghị này.

“Có được không? Có được không?”

Ta nhón chân lên, nhìn Tễ Lam trông ngóng, đỏ mắt chờ một đáp án.

Nhưng Tễ Lam chỉ im lặng nhìn ta, chẳng nói câu nào.

Ta để ý thấy đồng tử của chàng chốc thì thu nhỏ, chốc lại phóng to, dường như bên dưới hàng mi đang diễn ra cơn biến động dữ dội.

“Đất man hoang thực sự rất cằn cỗi, nàng đáng được ở nơi tốt hơn.”

Chàng cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên trán ta.

“Hãy chờ ta, Đậu nhi.”

Ta nghe chàng thì thầm một câu như thế.

Bịn rịn nói lời chia tay với Tễ Lam xong, ta lâng lâng bềnh bồng quay lại cái ổ nhỏ của mình.

Trước khi đi Tễ Lam còn nhiều lần dỗ dành ta: “Thấy vảy như thấy người.” Chàng còn bứt phựt một chiếc vảy ra khảm vào lòng bàn tay ta.

Ta trợn trừng mắt nhìn chiếc vảy lam chìm mất trong lòng bàn tay, nhủ bụng cũng hay, coi như bổ sung chất vôi.

Thật ra ta cũng có hơi hờn tủi, ta nghĩ ít nhất chàng cũng tặng một viên mỹ ngọc tuyệt thế, đại loại như viên kim cương to tầm mười ca-ra chẳng hạn.

Sau khi lăn đủ ba mươi sáu cái trên chiếc giường mềm mại bằng cỏ bồng, rốt cuộc ta cũng không tài nào ngủ yên nổi.

Lần này Tễ Lam nói về kiếp trước của ta, quả thật đã hù được ta rồi.

Chẳng biết nhân vật nào lại hận ta như vậy, hận tới nỗi muốn hành xác cho hả hận? Là nam hay nữ? La tiên hay yêu? Là giết người vì tình hay vì báo thù rửa hận? Thiên Thanh và Ngọc đế có tham gia vào kế hoạch mưu sát này không? Tại sao họ phải hợp tác lừa dối người đời?

Hàng loạt vấn đế nổi lên sùng sục, như nước sôi tưới bỏng lòng ta.

Đang mải suy nghĩ, chợt nghe cửa bị đẩy đánh kẹt, có một chiếc bóng hoa xanh âm thầm lén lút mò vào phòng.

“Sư tỷ.”

Ta kêu thành tiếng.

Người vừa mò vào phòng chính là Thiển Giáng, hai má tỷ ấy đỏ bừng, đôi mắt đẹp trong suốt, khóe mắt đuôi mày đều lộ vẻ sung sướng không ngăn nổi, chẳng biết đã gặp được chuyện tốt lành gì.

“Trời ơi, muội tỉnh rồi!” Tỷ ấy thấy ta trợn to mắt nhìn mình thì kêu khẽ một tiếng, nhào phắt lên làm ra vẻ muốn bịt miệng ta lại.

Sao tỷ lại tới đây?

Ta không tiện giãy dụa, chỉ có thể dùng ánh mắt để hỏi.

“Xuỵt, Phương chủ nói tiên căn của muội chưa ổn, lệnh cho tỷ ở đây chăm sóc muội.” Thiển Giáng nháy nháy mắt với ta, ra hiệu ta đừng kinh ngạc.

Ta xì một tiếng bật cười, lấy tay tỷ ấy ta, nói ám chỉ: “Chuyện rõ như ban ngày rồi ha?”

Mặt Thiển Giáng nhất thời đỏ bừng, hệt như bị ráng đỏ thổi qua.

“Nha đầu chết tiệt muội, biết rõ hôm nay là đại hội hóng gió của Tam giới, sao sớm không choáng muộn không choáng, mà cứ phải choáng đúng lúc này!” Tỷ ấy chìa ngón trỏ chọc vào trán ta, oán giận: “Hiếm khi Đông Hải người ta…”

“Hiếm khi Long Thái tử Đông Hải người ta tới đây đi công tác, tỷ tất nhiên là muốn cùng chàng tiểu biệt thắng tân hôn, có phải không?” Ta cướp lời, con ngươi xoay tít, bóp giọng bắt chước kiểu gọi của tỷ ấy với Long Thái tử: “A ~~~ Long lang ~~ Ôi ~~ Dửu tử muội ~~~”

Xưng hô giữa tình nhân ấy à, đó là một dư âm cũng phải ngân ra vài vòng, điểm đó ta đã học tới tạo rồi.

“Xí! Ai cho muội gọi tục danh của ta hả!” Thiển Giáng búng vào trán ta một phát, lần này là dùng sức thật.

Ta bị đau, hậm hực che trán, thầm nghĩ không gọi tỷ là cỏ đuôi chồn đã là phúc hậu lắm rồi.

“Nha đầu muội cũng giỏi lắm, rõ ràng tu vi không cao, lại đi nghe tiếng ca của thủy yêu, để bây giờ nhập ma chướng.” Thiển Giáng nhìn ta, trắng trợn cười trên nỗi đau của người khác: “Lại đây lại đây, kể cho sư tỷ nghe nào, muội có nhìn thấy gì không đó?”

“Cũng đâu phải muội bảo họ hát, là họ bỗng nhiên mở miệng hát, muội có ngăn cũng không được.” Ta thấy oan ức.

“Nhất định là có thiện cảm với muội, không nén được tình cảm nên mới sáng tác nghệ thuật tặng muội chứ gì.” Thiển Giáng lộ vẻ cảm động: “Người thuộc giới tao nhã quả là dễ đồng cảm.”

Thật không? Dám lắm!

Nhưng cớ gì cô ấy phải vừa hát vừa khóc? Chẳng phải Tễ Lam đã nói chỉ có lúc thống khổ hoặc bi thương người cá mới rơi nước mắt sao?

Chậc, nghĩ tới gương mặt nhỏ nhắn chọc người thương xót đó, tim cũng thắt lại.

“Ta nói này, Đậu nhi, lần này muội ngất không bình thường đâu, tới Thánh quân cũng kinh động nữa đấy.” Thiển Giáng đã quên mất chuyện nghiên cứu nghệ thuật rất nhanh, chuyển sang buôn dưa lê: “Nếu tối nay không có tiệc hóng gió, không chừng ngài ấy vẫn còn ở lại đây, muội không biết lúc ngài ấy đưa muội về đây sắc mặt khó coi cỡ nào đâu…”

“Phương chủ đâu? Sao Phương chủ không tới thăm muội?” Ta khó chịu bẹp miệng.

Không muốn nhắc tới Thiên Thanh, bị cái tên xấu trai đó chăm sóc, thì ta tình nguyện để người đẹp Phương chủ ở cạnh ta còn hơn.

“Đêm nay trong hội hóng gió có biểu diễn văn nghệ, Phương chủ là khách mời đặc biệt.” Thiển Giáng cười hì hì: “Ngọc đế lệnh cho tỷ ấy múa điệu Phi Thiên.”

“Á, muội muốn coi!” Ta khóc thét, trong đầu tràn ngập dáng vẻ mất hồn tay kéo dải băng, chân đeo chuông vàng của Phương chủ: “Phương chủ đại nhân lâu lắm rồi chưa xuất sơn…”

“Đủ thấy yến hội hôm nay long trọng bao nhiêu.” Thiển Giáng cúi người ghé vào lỗ tai ta, giở giọng thần bí: “Long lang… Long Thái tử nói với tỷ, Yêu giới xảy ra đại loạn, Thái tử đã lập trước đây bị phế mất tích, hiện nay Yêu giới đang diễn tuồng đại chiến con cháu đoạt vị, ai cũng đoán lần này Yêu vương sẽ không dự tiệc, nhưng ai dè y lại tới. Người ta không những tới, mà còn dẫn theo thủy yêu phương Tây, so ra, Ngọc đế có thế nào cũng không thể không phô trương…”

“Sư tỷ, y phục Phương chủ mặc tối nay là gì thế?” Ta chẳng có hứng thú với đề tài buôn chuyện này, chỉ quan tâm đêm nay Phương chủ khuynh quốc khuynh thanh thế nào: “Có phải là bộ váy ngọc lưu ly mạ vàng lộ tay lộ eo đó không?” Chà chà, cái eo nhỏ của Phương chủ, có thể chết người đấy nhé!

“Muội là đồ trẻ ranh!” Thiển Giáng trừng ta, nổi đóa: “Dầu gì Yêu vương cũng là một thành viên GODFIVE, sao muội chẳng để tâm gì tới y hết hả!”

Cũng vì biết hắn là GODFIVE, nên ta mới không thèm để ý đó!

Ta cười ngượng ngùng, im ru.

“Nhưng mà Long Lang có nói riêng với tỷ chuyện này, thật ra vị Thái tử mất tích kia còn đẹp hơn cả Yêu vương nữa… Tỷ rất muốn gặp…” Thiển Giáng tự độc thoại một mình, đắm chìm trong thế giới ảo tưởng thảm thương: “Đáng tiếc y đã mất tích, không biết có cơ hội để gặp hay không đây…”

Còn đẹp hơn cả GODFIVE?

Ta run bắn một cái, dịch mật muốn trào lên.

“Ế, sao mặt muội lại trắng bệch thế này? Tư xuân à?” Thiển Giáng giật mình tỉnh khỏi cơn ảo tưởng, trừng mắt nhìn ta khó hiểu.

“Lẽ nào bị bệnh?” Tỷ ấy đưa tay qua sờ lên trán ta, thì thào trong miệng: “Nếu muội bị bệnh, Phương chủ nhất định sẽ mắng ta, lúc đó muội bất cứ giá nào cũng không được khai ra chuyện ta đi hẹn hò với Long Lang nghe chưa…”

Ta chỉ phát ra một tiếng ậm ừ yếu ớt.

Hai ta đang nói đùa, thì cánh cửa khắc hoa lại bị mở ra lần nữa, gió đêm lùa vào, hoa mai thoang thoảng.

Đứng ở cửa là một người mà có đánh chết ta cũng không muốn xuất hiện vào lúc này.

“Thiển Giáng tiên tử vất vả rồi, hãy về nghỉ đi.”

Người nọ căn dặn một câu nhàn nhạt.

Truyện Chữ Hay